Nhất Phẩm Thiên Kim

Chương 17: Tự tìm phiền não




Ngày thứ hai, Hoắc phu nhân tới thăm chuyến nữa. Trong lòng Hoắc Truy Ân vẫn còn bực bội thế nên biểu bên ngoài vô cùng xa cách. Hoắc phu nhân vừa trông thấy Tiết mẫu liền kích động đến độ nước mắt nhạt nhòa, hệt như đôi tỷ muội thất lạc nhiều năm, ôm lấy nhau mà khóc nấc lên.

"Tiết phu nhân, giờ nên gọi là bà thông gia mới phải, bao nhiêu năm gặp, thân thể của bà có khỏe ?" Năm đó Hoắc phu nhân cũng biết chuyện Tiết mẫu sức khỏe yếu, nhiều bệnh tật, lạinghĩ tới nhiều năm trôi qua, bà ấy lại trở nên già nua như bây giờ.

Tuy rằng hai mắt nhìn , thế nhưng Tiết mẫu cũng xúc động vô cùng, : "Tôi vẫn khỏe, cái gì cũng khỏe cả, sao bà thông gia lại tới tận đây thế này?". Bà khỏi nhớ lại từng chuyện từng chuyện của hai mươi năm về trước. Khi ấy Hoắc phu nhân phong thái tột cùng, dung nhan xinh đẹp đứng ngang hàng với ca cơ Nguyệt Nương nổi danh khắp chốn, võ công lại tồi, được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân của võ lâm. Hoắc lão gia nhờ vào da mặt dày đánh đâu thắng đó cùng quyết tâm bại trăm lần vẫn bỏ cuộc, cuối cùng vượt mặt quần hùng, phải hạc cũng vút lên khỏi bầy gà, ôm được mỹ nhân về xây tổ uyên ương.

"Nhiều năm gặp, hôm nay nhân cơ hội Ân nhi gả sang bên này, tôi cũng được dịp tới thăm bà." Hoắc phu nhân , biến cố hai mươi năm trước khiến cho bà nản chí ngã lòng, kéo lão gia về ởtại sơn trang, hỏi việc đời, rất ít khi qua lại với người ta, chỉ có những khi thực buồn chán đến chịu được nữa mới ra ngoài chuyến, thế nhưng cũng chỉ đơn độc mình, liên hệ với ai. "Đứa con tr… con này của tôi có ngoan ngoãn hay ?"

Từ đầu tới giờ Hoắc Truy Ân vẫn ngồi hầu ở bên, làm gì cả, vừa nghe thấy mình trở thành chủ đề câu chuyện, liền dựng ngay lỗ tai lên. Chỉ thấy Tiết mẫu lộ ra nụ cười hòa ái, đáp rằng: "Ngoan lắm ngoan lắm, con dâu cực kỳ hiếu thuận, tôi thỏa mãn vô cùng".

Hoắc phu nhân nhất thời cảm thấy yên tâm, vui vẻ : "Vậy tốt rồi, nó bị tôi nuông hư rồi, cứ sợ vào nề nếp được cơ, ha ha".

Hoắc Truy Ân nghe thế mà hừ tiếng qua đằng mũi, quay phắt đầu thèm để ý tới nữa. Tiết mẫu quả thực rất vừa lòng với nàng dâu này, lại cảm khái rằng: " giờ tôi cũng chẳng còn ước mong gì nữa, chỉ muốn được nhanh nhanh bế cháu thôi".

Hoắc phu nhân sửng sốt cả người, đưa mắt nhìn về phía Hoắc Truy Ân, phát con trai cũng ngây người ra đó.

"Bà thông gia, bà chờ tôi chút." Hoắc phu nhân xong liền đứng dậy, kéo con trai chạy ra khỏi phòng, trốn vào góc thậm thụt với nhau.

"Con à, làm sao bây giờ?" Trong lòng Hoắc phu nhân nôn nóng lắm, bản thân có giỏi giang hơn nữa, có nhiều tiền hơn nữa cũng có cách gì khiến con trai sinh cháu được!

Hoắc Truy Ân kìm được cơn cáu giận, : "Làm sao con biết!".

Hoắc phu nhân đăm chiêu ủ dột lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm bảo rằng: "Bà thông gia chỉ có nguyện vọng đó thôi, làm cách gì cũng phải giúp bà ấy toại nguyện!".

"Hừ, vậy nương thử cách xem nào!" Hoắc Truy Ân cảm thấy mẫu thân mình cố chấp đến độ phi lý rồi.

Hoắc phu nhân đương nhiên biết con trai mình sinh được, : "Con à, con xem thế này có được ? Dù sao bà thông gia cũng nhìn thấy, chúng ta tìm đại đứa bé nào đó về để dỗ dành bà ấy?".

"Cái quái gì, sao làm thế được! Cứ cho là lừa được bà ấy, vậy làm sao qua mặt được cẩu quan?" Hoắc Truy Ân cảm thấy chuyện đúng là nực cười, từ hôm qua đến giờ đủ buồn bực rồi, lúc này còn phải đau đầu chuyện con cái nữa.

Hoắc phu nhân lộ vẻ ủ rũ, : "Hay là con thương lượng với hiền tế thử xem sao?".

"Thương lượng cái rắm, cứ hễ nhắc đến chuyện nạp thiếp thất là cẩu quan lại bắt đầu lải nhải đồng ý." Hoắc Truy Ân bất mãn đáp lời, nếu y chấp nhận nạp thiếp làm gì có lắm chuyện phiền phức thế này.

"Hiền tế vẫn chưa biết thân phận của con đúng ?" Hoắc phu nhân hỏi, thấy con trai gật đầu, bà liền tiếp: "Vậy chắc nó cưới vợ bé đâu, ta thấy nó cũng thích con lắm".

Hoắc Truy Ân sửng sốt: "Nương, người lung tung gì thế!".

"Con nghĩ mà xem, hiền tế đâu có biết chút võ công nào, thế nà đêm qua lại dám đuổi theo xa như thế, nếu nó thích con, quan tâm lo lắng cho con có thể để tâm đến thế ư?" Hoắc phu nhân nghĩ lại mà thấy hoảng hốt cả người, may mà con trai kịp thời ra tay ngăn cản, nếu bà ra tay làm hiền tế bị thương quả có chết vạn lần cũng chuộc được tội này.

"Chuyện ấy… , phải thế đâu!" Hoắc Truy Ân khỏi bối rối, cũng biết nên giải thích thế nào. Cẩu quan quả thực biết võ công của tồi, sao còn đuổi theo nhỉ? Suýt nữa bị mẫu thân lỡ tay làm thịt rồi.

"Ân nhi, ta biết con bị xem như phận nữ mà gả cho người ta, trong lòng nhất định vui vẻ, có điều chuyện đến nước này, con tạm thời nhẫn nhịn chút được ? Để ta nghĩ cách giải quyết, ta cũng sợ thân phận con bị người nhà họ Tiết phát giác ra đây. Nếu họ hiểu lầm làm sao bây giờ?", Hoắc phu nhân lo lắng khôn cùng.

Hoắc Truy Ân chỉ cảm thấy câu này chói tai cùng cực, làm thế nào? Chỉ lo lắng Tiết gia hiểu lầm, còn nghĩ thế nào mặc kệ hay sao? Đúng là! Mẹ chồng còn quan tâm săn sóc hơn mẹ ruột!

Hoắc phu nhân liền cảm thán luôn: "Ân nhi, có chuyện này con vẫn còn chưa biết, năm đó lúc cha con bị người ta hãm hại, đối mặt với phán quyết xử chém cả nhà ta mang thai con tám tháng. Ta thương con vô tội, khóc lóc van xin chỉ mong có thể sinh con ra, lại chẳng được đoái hoài, người ta dù con có được đến với thế gian cũng bị đem ra chém". Hoắc phu nhân cứ kể, vành mắt cũng ươn ướt nước: "Cả nhà chũng ta bị kéo đến chỗ hành hình, ngay cả Vượng Tài cũng thể thoát được, khi đó quả thực mẹ hoàn toàn tuyệt vọng. Thế rồi ngay trước lúc hành hình khắc, Tiết đại nhân đuổi tới nơi, còn mang theo thánh chỉ. ra ông ấy tự mình báo án lên tận kinh thành, rửa sạch oan khuất cho chúng ta, bấy giờ mới giữ lại được tính mạng của cả nhà".

Vượng Tài chính là con chó lớn mà Hoắc gia nuôi, khi Hoắc Truy Ân thường cưỡi lưng nó chơi đùa. Hoắc phu nhân tiếp tục kể lê: "Trải qua chuyện ấy mẹ cũng xem như nhìn thấu mọi việc, người nghèo đấu với người giàu, người giàu tranh cùng quan lại. Gia thế, võ công có thế nào cũng vô dụng cả, sống chết chẳng qua cũng chỉ là câu của những kẻ bề . Thế là ta liền cùng cha con rời xa thế , tìm mảnh đất hẻo lánh xây dựng sơn trang".

ra chân tướng việc Hoắc phu nhân mới chỉ kể ra nửa, tai vạ năm ấy cũng có liên hệ với bà. Ngày đó, nhan sắc của bà nổi danh thiên hạ, bị đại thần nhìn trúng, nổi lòng háo sắc. Còn bàngông nghênh kiêu ngạo, ỷ vào võ công của bản thân, dạy dỗ đối phương trận. Tên đại thần vì chuyện đó mà ghi hận trong lòng, cố ý hãm hại Hoắc gi. Đó là phần ký ức mà bà muốn nhớ lại nhất, khi ấy bà mới biết ra trong mắt đám quan lại từ trước đến giờ mình vẫn khinh thường, những kẻ giang hồ như các bà chỉ như đám chồn hôi trong núi mà thôi, đánh nhau sứt đầu chảy máu để tranh danh hiệu đệ nhất thiên hạ, chẳng qua cũng chỉ là chuyện cười. Cảnh ngộ ngày ấy thực khiến bà sợ hãi, là cơn ác mộng xua mãi , thế là bà liền vội vàng kéo Hoắc lão gia thoái.

Hoắc Truy Ân nghe vậy, cuối cùng cũng hiểu ân tình của Tiết gia đối với Hoắc gia, trong lòng liền bùi ngùi cảm khái phen, khỏi nảy sinh giác ngộ bản thân tới đây là để báo ân, càng thêm quyết tâm thể để lộ thân phận của mình.

"Ân nhi, quan trường là hồ nước sâu, con phải cẩn thận chú ý hơn, tuyệt đối được làm chuyện hồ đồ. May mà chức quan của hiền tế cao, vùng này lại tương đối thái bình, hẳn gặp chuyện gì phiền phức", Hoắc phu nhân nghiêm nghị khuyến cáo con trai.

lòng, quả thực Hoắc Truy Ân hiểu gì về chuyện quan trường cả, cũng chẳng tưởng tượng ra được nó có gì đáng sợ, trừ việc bản thân gả cho ông chồng làm quan ra nào có dây mơ rễ má gì với quan trường, bởi vậy cũng suy nghĩ nhiều. "Con hiểu rồi."

Hai mẹ con thương lượng lúc lâu vẫn nghĩ ra được ý tưởng nào để giải quyết vấn đề cháu chắt, chỉ đành quay trở về, lảng sang chuyện khác. Tiết Niệm Chung biết hôm nay nhạc mẫu tới nên cố ý về nhà sớm hơn chút. Hoắc phu nhân trông thấy con rể liền vui vẻ, vì chuyện Hoắc Truy Ân phải là phận nữ nhi mà tiếc hận khôn cùng. Hiền tế là tướng công tốt biết bao nhiêu, nếu ngược dòng trở lại hai mươi năm trước, bản thân cần sính lễ cũng đồng ý làm vợ người ta! Về sau thấy sắc trời muộn, Hoắc phu nhân từ chối được thịnh tình của Tiết gia liền ở lại, chuẩn bị ngày mai mới lên đường về sơn trang.

Hoắc Truy Ân cứ luẩn quẩn mãi chuyện cháu nội, trong lòng sao yên tâm được, cảm thấy bản thân cần phải cùng cẩu quan thương lượng phen mới xong, liền gọi Tiết Niệm Chung qua bên. Sau lần thương lượng nạp thiếp và bán của hồi môn lấy tiền mời sư gia đợt trước, Tiết Niệm Chung liền bị ám ảnh về chuyện hai vợ chồng cùng ngồi lại bàn bạc tình. Y cứ cảm thấy chuyện lớn tới mức phu nhân phải tìm y thương lượng đều là những vấn đề rèn giũa thần kinh của y.

"Cái đó…" Hoắc Truy Ân cảm thấy chuyện này rất khó mở miệng, ấp úng bảo rằng: "Mẹ muốn bế cháu".

câu ra, đổi lại vẻ mặt kinh hoàng của Tiết Niệm Chung, bấy giờ Hoắc Truy Ân mới phản ứng lại. Trời ơi, bản thân sao lại có thể vậy chứ? Câu này nghe sao cũng giống như giục giã cẩu quan cùng lên giường! ", , ý ta phải thế, ta, ta…" Càng bôi lại càng đen, ngược lại khiến bản thân đỏ bừng cả mặt. Hoắc Truy Ân nôn nóng quá, ăn ngập ngừng là bối rối, mặt mũi đỏ hồng là xấu hổ, thêm cả câu ban nãy nữa. Mẹ nó chứ, biểu mới rồi của bản thân chẳng khác nào vợ bụng ưng mà mặt còn xấu hổ!

Tiết Niệm Chung nhìn gương mặt đỏ bừng vì cuống quýt của Hoắc Truy Ân, trong lòng thầm nghĩ: Nếu phải biết phu nhân là nam nhân, gặp tình huống này y hiểu lầm mất.

"Phu nhân muốn sinh thế nào?" Có thể sinh thế nào? Căn bản là sinh được! Đương nhiên là lại khuyên y lấy vợ bé, thế nên Tiết Niệm Chung cự tuyệt ngay, nghiêm nghị : "Ta nạp thiếp".

nạp thiếp, vậy đương nhiên là muốn chính thất sinh, mà muốn sinh nhất định phải lên giường. Hoắc Truy Ân cảm thấy ràng bản thân bị đối phương chòng ghẹo, lại dám hỏi muốn sinh thế nào, uổng cho tên tiểu tử này là người đọc sách, chẳng ngờ lại hạ lưu đến nhường này! Nếu là hai tháng trước, Hoắc Truy Ân nhất định xông lên cho y hai cái bạt tai.

"Hừ, mơ cũng đừng mơ!"

Tiết Niệm Chung nhìn phu nhân nhà mình mặt mũi đỏ bừng, xách váy chạy ra khỏi phòng mà chẳng hiểu ra sao, y mơ cái gì rồi cơ?