Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 3 - Chương 10: Bá Vương Tuyệt Đao




Dịch giả: todryan

“A?"

Hoa Luân mờ mịt thu lại ánh mắt đang dò xét bốn phía, tưởng mình nghe lầm.

Sao nói đi là đi? Chẳng lẽ Thiên Ngoại kì thạch mình xem là trân bảo đối với hắn lại không hề có hứng thú sao, chẳng lẽ tên Mạnh Kỳ này tốt tính đến vậy?

Đương nhiên, hắn không biết chân ý không trọn vẹn trong viên kì thạch phía trước kia đã bị hút đi gần hết, chân ý còn sót lại mặc dù còn có thể cảm ngộ, nhưng đối với Mạnh Kỳ mà nói, lại không có chút ý nghĩa nào.

Mạnh Kỳ biểu lộ ngay thẳng, đáp:

"Tại hạ vốn vướng vào vài việc, đi đường suốt đêm, lúc đi qua Hoang Lĩnh miếu này lại gặp được huynh đài, hiện tại có việc gấp rồi, không thể chậm trễ nữa."

Hắn tiện tay đem thiên ngoại kì thạch ném cho Hoa Luân.

Hoa Luân nhận lại kì thạch, thấy Mạnh Kỳ quả thực không muốn nó thì cảm động kính nể mà nói:

"Mạnh công tử, tại hạ cả đời gặp nhiều người, duy nhất chỉ có huynh mới có thể xứng đáng một chữ 'Hiệp', trọng nghĩa khinh lợi, quên mình vì chính nghĩa, dạ hành Hoang Lĩnh, đối kháng hung tà, đi mười bước lại đánh một trận, hào khí ngút trời, sau khi xong việc lại che dấu tên tuổi, hào sảng phất áo mà đi ."

“Không cần cám ơn, mời gọi ta là Hồng Lĩnh Cân (*). . . “ Nghe được câu quen thuộc "che giấu tên tuổi" Mạnh Kỳ nhịn không được oán thầm.

Sau đó cười khách khí: "Hoa công tử quá khen rồi."

(*) Hồng Lĩnh Cân: nghĩa là Khăn Quàng Đỏ

Ở Trung Quốc, đội viên Hồng Lĩnh Cân (tổ chức tương tự đội thiếu niên tiền phong ở Việt Nam) khi làm việc tốt giúp dân chúng xong nếu được hỏi cháu tên gì thường trả lời "Cháu là đội viên khăn quàng đỏ" chứ không nói tên mình nên mới có đặc điểm "làm việc tốt không để lại tên".

Hiện nay ở trên mạng TQ, cụm này được dùng để gọi 1 cách troll là chủ yếu những anh thanh niên nghiêm túc hám danh muốn thể hiện đạo đức bản thân bằng cách làm việc tốt ko lưu danh.


Hoa Luân trang trọng đi xuống rồi đáp một đại lễ:

"Đa tạ công tử giúp bổn phái đoạt lại kì thạch, xóa bỏ đi oan ức , ngày sau nếu có cần việc gì, huynh cứ đến gặp bổn môn, nếu có thể, bổn môn sẽ theo ý của huynh."

Mạnh Kỳ thản nhiên nhận thi lễ, suy nghĩ một chút nói:

"La Giáo vẫn cho rằng viên Thiên Ngoại kì thạch này có bí mật khác , chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tay, sau này sẽ lại gọi thêm cao thủ đến, các ngươi cứ cẩn thận một chút."

"La Giáo quỷ bí, làm việc âm tàn, cao thủ rất nhiều, khó lòng phòng bị." Hoa Luân thở dài, mặt hiện lên ưu sầu. "Trừ phi có thể lay động tới vài trưởng lão tọa trấn trong tông môn hạ sơn."

Đối với La Giáo mà nói, phái ra một tên Ngoại Cảnh cảnh cường giả quả thực là chuyện dễ dàng, ở Tam Sơn Tứ Thủy này không mấy người có thể ngăn cản.

Mạnh Kỳ muốn chính là những lời này, mỉm cười nói:

"La Giáo chính là một trong cửu ma tà đạo. Danh môn chính phái người người muốn tru diệt. Chân Nhất Môn mặc dù cố kỵ cường giả Pháp vương, Thần Sứ , nhưng Chân Vũ phái lại không sợ, nếu như có biết rõ tin tức sắp có cao thủ La Giáo tới đây, bọn họ khẳng định nguyện ý trừ ma vệ đạo. Đến lúc đó, thiết hạ bẫy rập, gậy ông đập lưng ông, cũng coi như cho La Giáo một bài học, mà lúc này cũng có thể tăng cường quan hệ cùng Chân Vũ phái. Có sự che chở của bọn họ, ngày sau cũng không sợ La Giáo trả thù."

Bắt được cơ hội, hắn muốn cho Cố Tiểu Tang tự đào hầm chôn thân.

"Huynh nói rất có lý." Hoa Luân như có điều suy nghĩ gật đầu nói, sau đó lập tức nhíu mày, "Ba ngày sau, chính là ngày tỷ thí, tại hạ không có tin tưởng thắng được Hoàng Duẫn."

Mạnh Kỳ trấn an rồi một câu: "Cái này kỳ thật không có gì, lĩnh ngộ võ công trên Thiên ngoại kỳ thạch đã đủ để các ngươi tiêu hóa vài năm rồi, tham thì thâm. Mà tương lai Tần Sơn kiếm phái đánh mất viên kì thạch kia, các ngươi còn có thể hướng về bọn họ yêu cầu đền bù tổn thất."

Cho Chân Nhất Môn cũng là lựa chọn, nhưng làm như vậy là vi phạm với ước định của hai phái, sẽ gây ra tranh chấp.

Hoa Luân nhẹ nhàng gật đầu, thu liễm khuôn mặt u sầu:

"Tại hạ quả thực lòng tham quá mức. Tần Sơn kiếm phái hành sự luôn quan tâm thể diện, trái lại sẽ không dễ dàng để kì thạch biến mất, nếu thật sự làm mất, thì sẽ yêu cầu bọn họ nói rõ."

"Cho nên ngươi giải phóng lo lắng đi, đừng lo được lo mất nữa, thỏa thích hưởng thụ đánh với Hoàng Duẫn một trận, đem thực lực của bản thân hoàn toàn phát huy." Mạnh Kỳ khích lệ nói.

Hoa Luân nếu không thể thả lỏng mình, che đậy kẽ hở tâm tình, đối mặt nguy cơ thất bại, lo lắng chồng chất về Hoàng Duẫn, sao nói trước còn có cơ hội chiến thắng hay không.

Dù sao chuyện ở đây, chính mình mặc kệ nó tự tiến triển đi, cũng không bắt buộc, có thể hãm hại Cố Tiểu Tang là tốt, nhưng không có cũng không sao. Tóm lại không thể đem mình vướng vào chuện này.

Hoa Luân lần nữa bái tạ, sau nói:

"Tại hạ không làm chậm trễ việc công tử nữa."

Mạnh Kỳ dưới chân dùng sức, tung người nhảy lên thuyền, cười sang sảng nói: "Ngày sau tái ngộ, Hoa công tử hãy nhớ cho thuyền phu lái trăng bạc."

Thuyền nhỏ thuận theo dòng nước trôi đi, Mạnh Kỳ đứng ở đầu thuyền, nhìn qua mặt sông phía trước không ngừng nhấp nhô gợn sóng, hồi tưởng đến sự tình đêm nay, tâm tình khoan khoái dễ chịu, cõi lòng đầy hăng hái, lên tiếng ngâm thơ:

“Tuổi trai hào hiệp,
Kinh đô kết bạn hùng.
Lòng thẳng rộng,
Đầu tóc dựng.
Bàn luận chung,
Sống chết cùng,
Lời hứa trọng ngàn vàng.” (**)

(**) Nguyên Hán Việt:
“Thiếu niên hiệp khí,
Giao kết ngũ đô hùng.
Can đảm động,
Mao phát tủng.
Lập đàm trung,
Tử sinh đồng,
Nhất nặc thiên kim trọng.”
Trích: Lục Châu Ca Đầu – Hạ Chú


Hoa Luân đứng ở bến tàu, nhìn Mạnh Kỳ chèo thuyền du ngoạn mà đi, nghe xa xa bay tới thơ ca, trong miệng thì thào tự nói:

“…
Lòng thẳng rộng,
Đầu tóc dựng.
Bàn luận chung,
Sống chết cùng,
Lời hứa trọng ngàn vàng.”

Trong lòng của gã dường như dâng lên một cỗ hào khí, nhịn không được tán thưởng một tiếng:

"Mạnh công tử thật nghĩa hiệp!"

. . .

Vầng trăng lạnh lẽo trên cao, chiếu những tia sáng xuống mặt sông, mặt nước gợn sóng trắng bạc nhấp nhô, đẹp không sao tả xiết.

Sau khi tỏ ra phóng khoáng, Mạnh Kỳ đang định thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, chợt có tiếng tiêu du dương nghe xa xăm bỗng nhiên truyền tới bên tai , nó uyển chuyển buồn bã, như khóc như than, du dương nhè nhẹ đi vào trong lòng người.

Mạnh Kỳ ngạc nhiên nhìn lại, chỉ thấy một con thuyền nhỏ từ bóng tối bên bờ sông trôi nhanh tới, trên mui thuyền có bóng hình một thiếu nứ áo trắng đang đứng. Ngũ quan của nàng tinh xảo đến khó tả, khí chất không linh mờ ảo, vạt áo theo gió bay phấp phới. Trong tay nàng là một chiếc tiêu ngọc màu xanh lục, môi hồng ghé vào miệng tiêu, ẩn trong tiếng nhạc du dương chất chứa niềm u oán lại như tràn đầy tình ý dạt dào.

Cảnh tượng này tựa như tiên nữ hạ phàm, nhu tình như nước, đẹp như bức họa.

Tuy nhiên sắc mặt Mạnh Kỳ lại thay đổi, tay phải duỗi ra, cầm chặt chuôi đao, soạt một tiếng xé mở cái bọc, rút Hồng Nhật Trấn Tà Đao ra, tay trái cầm Băng Khuyết Kiếm giơ lên, bày ra tư thế tấn công. Quanh thân hắn có ám kim chuyển động, nhìn giống như như Kim Cang hạ phàm, khí chất phiêu dật phóng khoáng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại có cảm giác uy mãnh vô cùng.

Ta chửi con mẹ nó, không ngờ lại gặp nàng ta ở đây! Cũng may không có những người khác chứng kiến! Mạnh Kỳ thu liễm tâm tình, bình thản hỏi:

"Tiểu Tang cô nương, từ khi chia tay đến giờ cô nương vẫn khỏe chứ?"

Thiếu nữ áo trắng này chính là La Giáo Thánh Nữ Cố Tiểu Tang, đứng thứ tư nhân bảng!

Nếu nàng đã ở đây từ trước, vì sao không ra tay?

Tự nghĩ, Mạnh Kỳ thực lực bản thân đại tiến, lại ở mặt sông bao la thế này, hắn có lòng tin không nhỏ rằng tự mình đào thoát khỏi nàng ta.

Cố Tiểu Tang trắng nõn, bờ môi rời khỏi ống tiêu, cặp mắt nhỏ u oán liếc Mạnh Kỳ một cái:

"Phu quân, ngươi đến nơi này nhưng lại không muốn gặp mặt tiểu nữ, ta khỏe được sao?”

Phu quân… Vừa mới gặp mặt đã xưng hô như vậy, lần sau có phải hay không sẽ xưng luôn là cha con? Mạnh Kỳ da mặt run rẩy một cái, lời của người bị bệnh điên thật sự là khó có thể tin tưởng!

Cố Tiểu Tang không đợi Mạnh Kỳ trả lời, tự mình thở dài:

"Sau khi biết thiên ngoại kì thạch trong tay Tăng Hiền Môn và Tần Sơn Kiếm Phái có chứa Lôi Thần Quyết, tiểu nữ lập tức vượt trăm sông ngàn núi chạy tới Tam Sơn Tứ Thủy này, phái ra thủ hạ, cướp lấy kỳ thạch cho phu quân sử dụng. Không thể ngờ được, ngươi cũng tới nơi này. Được rồi, nếu ngươi muốn tự tay mình lấy thì tiểu nữ cũng không ra tay nữa. Thế nhưng mà phu quân, vì sao vội vàng rời khỏi đây, không muốn gặp mặt tiểu nữ một lần?"

Nàng mặc dù từ đầu tới đuôi không lộ diện và động thủ, đến bọn người Hoàng Duẫn cũng không biết La Giáo Thánh Nữ đang ẩn nấp ở phía sau. Nhưng đích thân nàng đến đây chủ trì đại cục, điểm này nói rõ rằng thiên ngoại kì thạch đối với nàng có tác dụng rất lớn, không biết có liên quan gì tới phế tích Cửu Trọng Thiên hay không. Nhưng nàng lại ngồi nhìn hắn đạt được Lôi Thần truyền thừa, trên đường cũng không hề nhắc nhở thủ hạ ngăn cản, thực sự quá khác thường… suy nghĩ trong lòng Mạnh Kỳ cuộn sóng, liên tục đặt ra một đống câu hỏi.

Hẳn là chỉ có người tới gần Lôi Thần ấn ký mới có thể đạt được truyền thừa. Cố Tiểu Tang nếu có được thiên ngoại kì thạch nghĩa là cũng có cơ hội đó, nhưng sao lại không hiện thân đoạt lấy mà lại giao cho hắn?

Có lẽ chỉ có một lý do để lý giải cho việc nàng ta không động thủ trước mà đợi đến tận bây giờ mới xuất hiện... Có lẽ mở ra phế tích Cửu Trọng Thiên cần truyền nhân của Lôi Thần dưới trướng Thiên Đế năm đó, thậm chí phải đạt tới trình độ nhất định, hoặc luyện thành một thức…

Mạnh Kỳ trong lòng chắc chắc hơn không ít, nhưng đề phòng việc ngoài ý muốn , chiến ý vẫn giữ nguyên. Ở trước mặt Cố Tiểu Tang dù thế nào đều có thể mất mạng như chơi, thậm chí phải dốc toàn lực ứng phó, dùng công bù thủ, tìm kiếm cơ hội chuẩn bị lẻn dưới đáy sông đào thoát .

"Để vào phế tích Cửu Trọng Thiên cần phải có Lôi Thần ấn ký cùng với truyền nhân của hắn?" Mạnh Kỳ gọn gàng dứt khoát làm rõ.

Cố Tiểu Tang khóe miệng cong lên, lúm đồng tiền rung rinh, nét u oán trong nháy mắt biến mất, nụ cười giống hệt yêu tinh như muốn mê hoặc nhân thế :

"Lúc này trong khối thiên ngoại kỳ thạch chỉ còn một giọt Lôi Thần chi huyết, truyền thừa cũng không trọn vẹn, chỉ sợ liền một thức nguyên vẹn cũng không có. Công pháp Pháp Thân thần cấp đâu dễ lấy được."

Đối với vấn đề của Mạnh Kỳ, nàng cũng không phủ định, cũng không gật đầu, chuyển sang việc khác.

Công Pháp Thân thần cấp? Mạnh Kỳ ánh mắt ngưng trọng, mặc dù trước đó hắn cũng có chút suy đoán, nhưng lúc này nghe Cố Tiểu Tang nói thẳng ra, trong lòng vẫn tràn đầy rung động.

"Phu quân không biết 'Thần Tiêu Cửu Diệt' sao?" Cố Tiểu Tang cười mỉm mà hỏi thăm.

Trên ghi chép của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ, công pháp Pháp Thân thần cấp rất nhiều, ta làm sao có thời gian xem hết từng cái chứ. Mạnh Kỳ lắc đầu: "Không biết."

"Thần Tiêu Cửu Diệt chính là tuyệt học của viễn cổ của Lôi Thần, cương mãnh vô cùng, so với các công pháp ở Thời Đại Thần Thoại cũng có thể xếp ở mấy hạng đầu." Cố Tiểu Tang đem chiếc ngọc tiêu cắm ở bên hông, êm tai nói tới, "Thực tế thức cuối trong Thần Tiêu Cửu Thức, vật cực tất phản, bên trong hủy diệt lại sinh ra một tia Khai Thiên Tích Địa, từ nay về sau sinh sôi nảy nở, tự thành tạo hóa, tuy không thể so sánh với Thiên Đế Ngọc Thư hoặc Như Lai Thần Chưởng nhưng cũng không kém bao nhiêu, hoàn toàn có tư cách xếp vào tuyệt thế thần công."

"Nhưng Lôi Thần chính là tạo hóa thần linh, từ lúc sinh ra đã luôn luôn tồn tại với Thời Đại Thần Thoại, một thân thần thông thực lực toàn bộ đều do trời sinh, dù là cuối cùng phản phác quy chân, hòa hợp làm một , sáng tạo ra Thần Tiêu Cửu Diệt thì cũng chỉ là chiêu thức, không có phương pháp tu luyện thân thể. Cho dù ngươi hoàn toàn nắm giữ Thần Tiêu Cửu Diệt nhưng nếu không có thân thể của viễn cổ Lôi Thần thì không thể phát huy ra ngoài toàn bộ uy lực của nó. Cho nên, Thần Tiêu Cửu Diệt mới bị Lục Đạo Luân Hồi chi chủ đặt ở trong thần công Pháp Thân."

Mạnh Kỳ không nói gì, âm thầm thầm nghĩ, ta vừa rồi lĩnh ngộ hoàn toàn Thiên Đả Ngũ Lôi Oanh không trọn vẹn ,có lẽ chính là một thức trong Thần Tiêu Cửu Diệt.

Cố Tiểu Tang khẽ thở dài:

"Kỳ thật thời cổ đại cũng có người đã đạt được Lôi Thần truyền thừa. Người vô danh đó đã phát hiện Viễn Cổ Lôi Trì cùng thân thể Lôi Thần, đã lấy được Thần Tiêu Cửu Diệt nguyên vẹn, trước tiên đồng thời sử dụng cả hai luyện chế ra một thanh lôi đao khủng bố, nó chính là tuyệt thế thần binh duy nhất ra đời trong Thời Đại Thần Thoại.”

"Hắn cảm ngộ Thần Tiêu Cửu Diệt và sáng tạo ra tuyệt thế thần công thuộc về mình, tự xưng là Bá Vương, nghịch thế mà đi, dùng sức một mình đối kháng môn phái cùng thế gia, thuận thì sống, nghịch thì vong, oai phong cả đời."

"Đáng tiếc, cuối cùng bị Gia chủ của Vương thị Giang Đông đang ở cấp Pháp Thân để mắt tới, bắt hồng nhan của hắn làm mồi nhử, sau đó tập hợp môn phái thế gia, tất cả Pháp Thân chính đạo tà đạo và những nhân vật đã ngoài Thần Tiên cấp thiết hạ bẫy, mưu đồ vây giết."

"Bá Vương biết rõ có bẫy, vì hồng nhan nên một người một ngựa đi gặp. Một trận chiến này đã chém giết tới mức quét sạch Pháp Thân cường giả ở thời đại Trung Cổ, người sống sót có thể đếm được trên đầu ngón tay, ảm đạm vạn năm, cho đến khi Ma Phật xuất thế. Mà Bá Vương tự bạo tại chỗ, để lại một thanh diệt thế lôi đao, bị hồng nhan của hắn lấy đi, mệnh danh là Bá Vương Tuyệt Đao."

"Phu quân, nếu một ngày nào đó thiếp thân bị người ta làm khó, ngươi biết rõ nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nhưng có nguyện giống như Bá Vương tới cứu ta không?"

Mạnh Kỳ ngay thẳng nghe được nhiệt huyết sôi trào, đang nghĩ Bá Vương tư thế oai hùng, lại bị câu nói sau cùng của Cố Tiểu Tang khiến cho khóe miệng co giật, đây là vấn đề quỷ gì !

"Cho nên, nếu muốn đạt được Thần Tiêu Cửu Diệt nguyên vẹn, ngoại trừ trao đổi, thì chỉ có tìm được Bá Vương Tuyệt Đao kia?" Mạnh Kỳ trầm giọng hỏi.

Ở chỗ Lục Đạo Luân Hồi chi chủ cũng không được đầy đủ.

Cố Tiểu Tang dáng cười nhạt nhẽo mà nói:

"Hồng nhan của Bá Vương khi đó chính là Huyền Nữ của Tố Nữ Đạo. Bá Vương Tuyệt Đao tất nhiên ở trong tay Huyền Nữ kia."

Tố Nữ Đạo là một trong tà ma cửu đạo! Mạnh Kỳ ánh mắt ngưng tụ, cô ả này đang xui dại hắn sao?