Nhất Thế Triêu Hoa

Chương 19: Ngày đi học




Trong ký ức, đã thật lâu rồi Liễu Triêu Hoa mới lại một lần nữa bái sư học nghệ. Mỗi ngày nàng đều chỉ gặp cha và mẹ của mình một lần rồi sau đó liền đúng giờ nhanh chóng đến bên cạnh lão hồ yêu.

Liễu Chưởng Môn cùng Căng Uyển không phải bận rộn chuyện của mình mà chính là bận rộn đốc thúc việc dạy bảo Liễu Triêu Dương luyện công, luyện tâm pháp cho nên đối với việc Liễu Triêu Hoa sớm đi tối về cũng không có chút thời gian lưu ý. Đó chính là điều kiện thuận lợi để Liễu Triêu Hoa và lão hồ yêu gặp nhau.

Kim Chung Tráo tổng cộng có chín bậc, theo tâm pháp của lão hồ yêu chỉ dạy, tu vi của Liễu Triêu Hoa tiến bộ vượt bậc, từ Toàn Chiếu sơ kỳ tiến thẳng lên Khai Quang trung kỳ(1). Sau đó ngay cả Kim Chung Tráo cũng luyện đến bậc thứ hai, loại chướng ngại vật như Lôi Hỏa phù chú cũng không thành vấn đề.

(1) Đây là tên gọi của một giai đoạn trong quá trình tu tiên cũng xem như là một cấp độ của tu vi. Trong một số truyện tiên hiệp, tu tiên hay tu ma đều chia làm mười ba giai đoạn: Luyện Khí kỳ, Thai Tức kỳ, Toàn Chiếu kỳ, Ích Cốc kỳ, Khai Quang kỳ, Dung Hợp kỳ, Tâm Động kỳ, Nguyên Anh kỳ, Xuất Khiếu kỳ, Phân Thần kỳ, Hợp Thể kỳ, Độ Kiếp kỳ, Đại Thừa kỳ.

Vốn đi đến đây là hoàn thành, thế nhưng dần dần Liễu Triêu Hoa phát hiện, lão hồ yêu đối với sự nghiệp giáo dục lại tăng thêm nhiệt tình hơn bao giờ hết, luôn kiếm cớ vòng vo để đến dạy Liễu Triêu Hoa những pháp thuật lung tung.

Ví như:

“Vì cái gì lại muốn ta học Đại Bi chú?”, Liễu Triêu Hoa bất mãn trừng mắt, nàng vừa mới học xong một bộ kiếm pháp rất vất vả.

Lão hồ yêu nhẹ nhàng vẫy vẫy đôi tai lớn mượt như nhưng: “Lão phu chính là muốn tốt cho ngươi, ngươi nghĩ lại xem… về sau nếu ngươi ăn gà, ăn vịt, ăn xong rồi dùng Đại Bi chú siêu độ cho chúng chẳng phải rất tốt sao?”.

“Vì sao mà ta phải làm mèo giả từ bi khóc chuột chứ ?”, Liễu Triêu Hoa hỏi thẳng.

“….”. Lão hồ yêu.

Lại ví như:

“Vì sao muốn ta phải tập đằng vân giá vũ(2), chẳng phải tu vi của ta còn chưa đủ sao”, Liễu Triêu Hoa bất mãn, rất bất mãn. Trừng mắt nhìn hồ yêu, lại trừng mắt nhìn hồ yêu.

(2) Đằng vân giá vũ: cưỡi mây đạp gió.

Lão hồ yêu vuốt ve chòm râu mềm mại, rất từ ái mà xoa đầu nàng, ánh mắt tràn ngập sắc vàng lung linh: “Ngươi thử nghĩ xem, học đằng vân giá vũ ngươi có thể đến bất cứ nơi nào ngươi muốn”.

“Trên trời mỗi ngày đều có rất nhiều loại yêu quái đằng vân giá vũ, ta mới không cần phải ngu ngốc chui đầu vào lưới như vậy”, chỉ tưởng tượng đến việc bay trên bầu trời sẽ tình cờ bắt gặp rất nhiều yêu quái, Liễu Triêu Hoa liền cảm thấy rùng mình ghê rợn, hiện tại lại chưa có giải pháp nào để quản lý đường trên không nên tốt hơn là vẫn không cần phải mạo hiểm.

“…..” Lão hồ yêu.

Lại tiếp tục tỷ như:

“Vì cái gì lại muốn ta học chiêu lôi dẫn vũ(3)?”, Liễu Triêu Hoa bất mãn trừng mắt.

(3) Chiêu lôi dẫn vũ: hô mưa gọi gió.

Lão hồ yêu vẫn như cũ nhẹ nhàng lắc lắc cái tai to: “Lão phu thật sự muốn tốt cho ngươi, ngươi nghĩ xem… các ngươi tu hành không phải đều chưa có kinh nghiệm sao, gặp yêu tinh làm loạn, dùng sét đánh nó tốt hơn dùng chú rất nhiều, lão phu cũng là muốn tốt cho ngươi, ngươi đừng có không nhìn thấy tấm lòng tốt của hồ yêu ta như vậy.”

“Thế dẫn vũ là để làm gì?”, đầu lông mày nhíu lại.

“Việc này, cái đó, ai! Chính là vạn nhất ngươi đi ngang qua một vùng nào đó khô hạn, tùy tiện dẫn chút mưa tạo phúc cho dân chúng cùng lũ yêu…”. Thật hết lời! Hết lời! Lão hồ yêu trong lòng ngửa mặt lên trời mà hò hét, dạy cho nàng pháp thuật, thực không hề có ý xấu…. Không, lão yêu phải làm chuyện này!

“Thứ nhất, ta sẽ không đến cái nơi đó. Thứ hai, người ta khô hạn thì có liên quan gì đến ta?”, Liễu Triêu Hoa trừng mắt, nhìn thấy lão hồ yêu né tránh ánh mắt nàng, nhất định là chột dạ!

“Ông trời ơi, chứng giám cho tấm lòng trong sáng của lão phu tựa ánh trăng a, lão phu một lòng muốn làm người tốt, lại bị người ta khinh thường a, đáng thương thay cho lão phu một ngày sẽ vào hoàng thổ, không ai thông cảm cho lão phu a, nếu như không phải là tấm lòng tốt của lão yêu ta thì ta sẽ bị sét đánh chết a! Quả thực chính là ý tốt đó mà bị vu khống thành cái ý kia a(4)”. Lão hồ yêu ra vẻ khóc lóc thảm thiết nước mắt ngang dọc.

(4) *Ý lão hồ yêu là muốn nói Liễu Triêu Hoa là “Cẩu giảo Lữ Động Tân” (câu này đã chú thích trong chương trước) nhưng không dám nói thẳng nàng là “cẩu” nên mới nói thành như vậy.