Nhất Thế Triêu Hoa

Chương 44: Một lần nhập định(1) qua bốn năm




(1) Nhập định: bắt đầu thiền định, đây là một thuật ngữ của nhà Phật, thường dùng để chỉ việc ngồi thiền để tĩnh tâm tu hành hoặc là chỉ tâm trí chuyên chú vào một cảnh giới hoàn toàn tĩnh lặng không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ thứ gì.

Ánh mắt Liễu Tân Chi hơi lóe sáng, thả lão hồ yêu vốn là tội lớn, nếu như là trước đây, hắn nhất định có thể vì đại cục mà nhẫn tâm buông tha cho những thứ mình yêu thích, nhưng hôm nay người phạm lỗi lại là con gái hắn, hắn cực kỳ không nỡ ra tay. Nếu có thể mượn việc tìm kiếm Chiêu Hồn Đăng để cho Liễu Triêu Hoa rời đi, sau đó dặn nàng ở bên ngoài nán lại mấy năm, đến khi trở về, cho dù có tìm được Chiêu Hồn Đăng hay không, thì hắn chỉ cần xử phạt thích hợp một chút là có thể để chuyện này nhẹ nhàng qua đi.

Liễu Tân Chi đang tự hỏi, thì Giang Mạc An bên kia đã âm hiểm liếc hắn một cái rồi nói: “Đúng là một kế kim thiền thoát xác(2) thật hay! Có phải ngươi muốn mượn cớ tìm kiếm Chiêu Hồn Đăng để rời khỏi Thiên Nguyên tông, sau mấy năm trở lại, đến lúc đó chưởng môn phụ thân của ngươi cũng hết giận, nhẹ nhàng xử phạt một chút là có thể bỏ qua mọi chuyện hay không?”

(2) Kim thiền thoát xác: nghĩa là “ve sầu lột xác”, một trong 36 kế của binh pháp Trung Quốc, kế này nghĩa là sử dụng một bộ dạng mới để làm quân địch bất ngờ.

Mặc dù Giang Mạc An nói với Liễu Triêu Hoa, nhưng khóe mắt lại liếc về phía Liễu Tân Chi, thấy sắc mặt của đối phương thoáng chốc trở nên khó coi, trong lòng hắn thầm cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Đệ tử của lão phu phạm sai lầm, lão phu đã tự mình thanh lý môn hộ. Chưởng môn định làm thế nào?”

Trước mặt tất cả mọi người, Giang Mạc An đã tỏ ra rất công tư phân minh, điều này làm cho ý định trong lòng Liễu Tân Chi liền bị bóp nát từ trong trứng nước, khiến hắn muốn giải vây cho con gái mà không được.

“Vậy Giang trưởng lão có ý kiến gì?”

Đúng là ngoài dự kiến, trong lúc tất cả mọi người đều đang suy tư mà yên lặng thì Liễu Triêu Hoa đã nhàn nhạt mở miệng, nàng hơi rũ mí mắt, hàng lông mi rậm dài cong vút che kín con ngươi, làm cho người ta không thấy rõ suy nghĩ của nàng lúc này.

Trên mặt Giang Mạc An ẩn chứa vẻ thấu hiểu, hắn thẳng thắn nhìn lướt qua mọi người bốn phía một cái mới nói: “Hiện nay ta có thể cho ngươi hai lựa chọn, một là ngươi tự mình chặt đứt hai cánh tay và tự nguyện bị trục xuất khỏi Thiên Nguyên tông, hai là tự nguyện đi vào Hàn Băng huyệt!”

Giang Mạc An vừa dứt lời, những ánh mắt to vẻ không đồng ý liền đổ dồn về phía hắn. Ai cũng biết Hàn Băng huyệt nguy hiểm vô cùng, các đại trưởng lão cũng cảm thấy Giang Mạc An ép một tiểu bối đến tình cảnh như vậy thật sự là quá đáng.

Chỉ là Liễu Triêu Hoa phạm lỗi cũng không nhỏ, thả lão hồ yêu cũng coi như là phản bội Thiên Nguyên tông.

Chuyện này, nói là lớn thì có thể là lớn, mà nói là nhỏ lại không thể là nhỏ.

Cho nên các trưởng lão cũng trầm mặc không lên tiếng.

Liễu Triêu Hoa liếc Giang Mạc An một cái, cho dù nghe đến Hàn Băng huyệt tiếng tăm lừng lẫy của Thiên Nguyên tông, biểu tình trên mặt nàng vẫn bình tĩnh như trước, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ lên tay vịn của xe lăn, giọng nói bình thản khiến cho người khác không nghe ra suy nghĩ trong nội tâm của nàng: “Tầng thứ mấy của Hàn Băng huyệt? Phải ở lại bao lâu?”

Giang Mạc An lộ ra thần sắc “Ngươi muốn chết” nhìn về phía Liễu Triêu Hoa, hắn giơ lên một ngón tay nói: “Vào tầng thứ chín một ngày hoặc là tầng thứ tám nửa năm.”

Lời này vừa nói ra, không chỉ sắc mặt Liễu Tân Chi đại biến, mà ngay cả các trưởng lão cũng kinh ngạc nhịn không nổi muốn há hốc mồm.

Liễu Triêu Hoa nhìn hắn, trong mắt tựa như có ý cười, nhưng mà trong lòng Giang Mạc An không khỏi run lên, nàng mở miệng nói: “Sao Giang trưởng lão không nói thẳng là muốn lấy mạng tiểu bối cho rồi, nói quanh co lòng vòng như vậy, người già như ngài không thấy mệt sao?”

Giang Mạc An bị Liễu Triêu Hoa mỉa mai, sắc mặt liền tái mét, lạnh lùng nói: “Là ngươi tự mình lựa chọn.”

Khóe mắt Liễu Triêu Hoa cong cong như đang cười, nhưng đáy mắt lại đọng lại hàn ý, nàng chậm rãi nói: “Ai cũng biết ta từ nhỏ đã bị tàn phế hai chân, nếu như lại mất đi hai tay, như vậy thân thể ta chẳng khác nào cây gậy sao? Chưa nói ta có thể chết đói chết khát, mà chỉ cần bất cứ tiểu yêu nào đến đây, cũng có thể dồn ta vào chỗ chết. Hơn nữa, nếu bị trục xuất khỏi Thiên Nguyên tông…”

Liễu Triêu Hoa dừng lại, tỏ vẻ ẩn ý sâu xa nhìn thoáng qua các đệ tử của Bộ Pháp Khí đang đỏ mặt cúi đầu và các trưởng lão đang nhìn nàng với ánh mắt trấn an hoặc quan tâm, cười một tiếng thờ ơ nói: “Thế nào, lựa chọn thứ nhất chính là một phương pháp giày vò người ta đến chết, cho nên ngược lại lựa chọn đi Hàn Băng huyệt còn có một cơ hội sống.”

Tiếng xì xào của các đệ tử trẻ tuổi trên chính đường càng lúc càng lớn, ánh mắt bọn họ nhìn về phía người của Bộ Pháp Khí đều tràn ngập vẻ khinh thường và phẫn uất, chẳng qua là e ngại chưởng môn và các vị trưởng lão đều ở đây, bọn họ cũng không dám lỗ mãng. Cho nên những đệ tử này chỉ có thể cẩn thận khống chế tiếng nói phản đối sao cho đệ tử của Bộ Pháp Khí và Giang Mạc An có thể nghe thấy nhưng vẫn ở mức mà trưởng lão bên mình có thể mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

Đột nhiên chiếc nắp của chén trà đập vào thành chén choang một tiếng vang lên, dư âm của nó liền khiến cho tiếng xì xào trong chính đường nhỏ dần. Giang Mạc An định nói nhưng còn chưa kịp mở miệng, cũng đành phải nhìn theo mọi người về nơi phát ra âm thanh đó.

Một vị trưởng lão đang rũ mắt nhàn nhã uống một ngụm trà rồi chậm rãi để cái chén xuống, sau khi nhìn lướt qua mọi người bốn phía một cái, mới dùng ánh mắt sắc sảo nhìn về phía Liễu Triêu Hoa lúc này vẫn đang tỏ ra rất bình tĩnh.

Các đệ tử chung quanh liền bị phân phó lui ra, trừ những đệ tử quan trọng tương lai sẽ kế thừa vị trí trưởng lão ra, những người khác đều không được lưu lại.

Chỉ trong chốc lát, đại sảnh đông đúc liền trở nên vắng vẻ đi nhiều.

“Vào tầng sáu của Hàn Băng huyệt, ở bốn năm.” lão nhân kia chậm rãi nói. Sắc mặt của Giang Mạc An cực kỳ khó coi, hắn tỏ ra không cam lòng muốn mở miệng, lại bị ánh mắt của lão nhân mặc áo xanh kia ngăn cản, ông ta nói: “Mọi người cũng biết rõ, linh lực của hồ yêu kia nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ thêm một năm nữa. Tuy rằng Liễu Triêu Hoa phạm vào tội lớn, nhưng đối với Thiên Nguyên tông mà nói chẳng qua chỉ là làm tổn thất mất thời gian một năm. Tuy nhiên môn quy cũng không thể xem thường, hành động lần này của Liễu Triêu Hoa gây ra tổn thất nhỏ, nhưng tội phản bội lại rất lớn. Xử trí như vậy mọi người có dị nghị gì không?”

Liễu Tân Chi mặc dù trong lòng cảm thấy bất mãn, nhưng dù sao đây cũng là kết cục tương đối tốt đẹp rồi, hắn liền nói: “Sư thúc xử trí rất tốt.”

Các trưởng lão trong sảnh đường cũng tỏ vẻ tán đồng, Giang Mạc An thấy vậy cũng chỉ có thể oán hận không cam lòng mà trả lời: “Không có dị nghị.”

Vị trưởng lão kia có khuôn mặt hiền lành, ông ta hơi hơi nhíu mắt rồi đột nhiên dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Liễu Triêu Hoa và hỏi: “Ngươi có biết việc mình làm sẽ có kết quả như hôm nay không?”

“Đương nhiên là biết.” Liễu Triêu Hoa thản nhiên nói.

Giọng nói của vị trưởng lão kia tựa hồ dịu đi một chút: “Có hối hận không?”

Liễu Triêu Hoa lắc đầu, khóe miệng dường như mang theo ý cười: “Không hối hận.”

Trưởng lão kia liền gật đầu, mọi người đều không hiểu cái gật đầu này là biểu thị ý gì. Là tỏ vẻ biết rồi, hay là tỏ vẻ tán thành, hay thậm chí là tỏ vẻ yên tâm?

Các trưởng lão khác ở trong đại sảnh đang suy đoán ẩn ý của vị trưởng lão kia thì người duy nhất có thể giải thích nghi hoặc cho bọn họ lại đứng lên, không biểu hiện thái độ gì liền đi ra ngoài. Tuy nhiên trước khi rời khỏi, ông ta vẫn phân phó đệ tử thân tín của mình ở lại áp giải Liễu Triêu Hoa đi đến Hàn Băng huyệt.

Người đệ tử này chính là chàng thanh niên lúc trước bắt nàng đưa đến đây.

Chàng thanh niên kia tỏ vẻ hết sức ngượng ngùng tiến lại gần, Liễu Triêu Dương lại hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái: “Vội vàng cái gì! Triêu Hoa không cần lấy đồ dùng hằng ngày sao?”

Liễu Triêu Hoa biết Liễu Triêu Dương lại giận cá chém thớt, liền vỗ vỗ tay nàng, cười tỏ vẻ xin lỗi với thanh niên kia một tiếng, sau đó nói khẽ với tỷ tỷ: “Không cần lấy cái gì cả, cứ như vậy mà đi thôi.”

Liễu Triêu Dương đẩy xe lăn của Liễu Triêu Hoa đi, hốc mắt không khỏi đỏ lên, nàng nức nở nói: “Tầng sáu của Hàn Băng huyệt, nơi đó làm sao có thể là chỗ cho người ở, Triêu Hoa…”

Liễu Triêu Hoa dùng ánh mắt áy náy nhìn tỷ tỷ của mình: “Đều do muội.” Nếu không phải do nàng, Phó Nguyên sẽ không dễ dàng bị người ta giết chết như vậy.

Hốc mắt Liễu Triêu Dương lại càng đỏ hơn, từng giọt nước mắt to như hạt đậu từ khóe mắt không ngừng trào ra, rơi tí tách trên mặt đất, nàng cắn môi dưới lắc đầu.

Liễu Triêu Hoa cũng không đành lòng quay đầu lại nhìn, chỉ rũ mi mắt, vô cùng áy náy nói: “Chờ muội. Bốn năm sau, chúng ta cùng đi tìm Chiêu Hồn Đăng.”

Lần này, người mà Liễu Triêu Hoa cảm thấy có lỗi nhất, một người là Phó Nguyên, người còn lại chính là Liễu Triêu Dương.

Liễu Triêu Dương thê lương cười một tiếng, nước mắt trong suốt lấp lánh đọng lại nơi khóe mắt, nàng nghẹn ngào nói không thành tiếng: “Tỷ chờ muội, Triêu Hoa…đến lúc đó chúng ta cùng đi tìm Phó Nguyên sư huynh.” Cuộc nói chuyện của hai người khiến cho hốc mắt chàng thanh niên đi theo sau cũng không khỏi đỏ lên.

Dọc đường đi tới Hàn Băng huyệt cả ba người đều yên lặng, Liễu Triêu Dương muốn theo vào nhưng lại bị Liễu Triêu Hoa ngăn ở cửa huyệt: “Tu vi của tỷ đến tầng thứ bốn thì không thể đi tiếp được, chờ bốn năm sau muội sẽ ra ngoài, tỷ không cần đi vào.”

Bước chân của Liễu Triêu Dương dừng lại, nàng nhìn về phía Liễu Triêu Hoa, tỏ vẻ kiên định chậm rãi nói: “Chờ đến lúc muội được ra ngoài, tỷ nhất định sẽ đến tầng sáu đón muội.”

Liễu Triêu Hoa chỉ cảm thấy như có thứ gì đó nghẹn ở cổ họng, chỉ có thể đáp một tiếng “Được”, liền quay đầu, điều khiển xe lăn chậm rãi tiến về phía trước, hướng đến tầng sáu của Hàn Băng huyệt.

Suy đoán của vị trưởng lão kia thật là chính xác, tu vi của Liễu Triêu Hoa lúc này vừa hay đang ở giai đoạn Xuất Khiếu hậu kỳ(3), cho nên giới hạn chịu đựng của nàng chỉ có thể đến tầng sáu của Hàn Băng huyệt. Nếu ở trong này bốn năm, Liễu Triêu Hoa tin chắc tu vi của nàng sẽ có sự đột phá.

(3) Xuất Khiếu kỳ: Như đã chú thích ở các chương trước, đây là tên gọi của một giai đoạn trong quá trình tu tiên cũng là một cấp độ của tu vi, 13 giai đoạn của quá trình tu tiên gồm: Luyện Khí kỳ, Thai Tức kỳ, Toàn Chiếu kỳ, Ích Cốc kỳ, Khai Quang kỳ, Dung Hợp kỳ, Tâm Động kỳ, Nguyên Anh kỳ, Xuất Khiếu kỳ, Phân Thần kỳ, Hợp Thể kỳ, Độ Kiếp kỳ, Đại Thừa kỳ.Tuy nhiên trong truyện này chỉ có 11 giai đoạn bắt đầu từ Toàn Chiếu kỳ.

“Ta tên là Quý Thanh.” người đi phía sau nàng bỗng nhiên mở miệng nói.

Liễu Triêu Hoa có chút ngạc nhiên quay đầu lại nhìn hắn.

Hai gò má Quý Thanh ửng đỏ nhàn nhạt, hắn có chút mất tự nhiên dời tầm mắt đi chỗ khác không nhìn vào vẻ mặt ngạc nhiên của Liễu Triêu Hoa: “Lúc nãy, hiểu lầm ngươi, là ta không đúng, thật ra thì… thật ra thì …” con người ngươi không tệ, không, phải nói là ngươi làm cho người khác rất khâm phục.

Quý Thanh bối rối đỏ mặt cũng không thể nói ra điều mình muốn nói với nàng.

Cũng là Liễu Triêu Hoa mở lời trước, nàng tỏ ra không quá để ý, chỉ nói: “Lúc đó ngươi đương nhiên sẽ nghĩ như vậy.”

Quý Thanh liền ngẩng đầu, vội vàng muốn nói gì đó, nhưng Liễu Triêu Hoa đã bỏ lại hắn, tự mình điều khiển xe lăn đi về phía trước. Hắn đứng nguyên tại chỗ do dự một chút, cuối cùng vẫn chạy tới giúp nàng đẩy xe lăn đi tiếp.

Liễu Triêu Hoa quay đầu lại nhìn hắn, liền nói một tiếng cảm ơn, rồi yên lặng để cho Quý Thanh đẩy xe lăn đi.

Lúc này trong lòng Quý Thanh lại thở dài một tiếng, suy nghĩ của hắn về nàng chỉ sợ là vĩnh viễn cũng không thể nói thành lời. Cảm xúc quấn quýt trong nội tâm khiến cho hắn cảm thấy chân tay luống cuống, nhất là ở trước mặt với nàng, hắn dường như không có cách nào hành động theo trái tim của mình.

Quý Thanh cũng không biết mình bị làm sao, nhưng có một điều hắn biết rõ, đó là tư thái ung dung không chấp nhất của nàng ở chính đường hôm nay đã khắc sâu vào đáy lòng hắn, chỉ cần nàng xuất hiện trước mắt, hắn sẽ không thể nào rời mắt khỏi nàng.

Cái cảm giác vừa muốn đến gần nàng nhưng lại sợ như vậy quá mức đường đột khiến cho Quý Thanh hết sức khó chịu. Rõ ràng đây là một cơ hội rất tốt, nhưng hắn lại không có cách nào dẹp bỏ những tâm tư rối bời trong lòng để thổ lộ suy nghĩ của mình.

Lần này có thể là cơ hội duy nhất của hắn.

Quý Thanh dường như cảm giác được điều đó.

“Đến rồi, đa tạ.” Giữa hang động trống vắng lạnh như băng, bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói bình thản của Liễu Triêu Hoa. Quý Thanh nhìn lại, quả thật đã đến tầng thứ sáu của Hàn Băng huyệt, đáy lòng hắn dường như có cảm giác mất mát khó nói, hắn cố gắng khắc chế tình cảm của mình: “Như vậy, ngươi bảo trọng.”

Liễu Triêu Hoa quay đầu lại cười lễ phép với hắn một tiếng, đáp lại một câu: “Ngươi cũng bảo trọng”.

Nàng quay đầu tìm một nơi bằng phẳng trong hang động rộng lớn, bố trí một trận pháp phòng ngự mạnh nhất, bởi vì trong Hàn Băng huyệt không chỉ có mình nàng, yêu quái bị giam cầm ở chỗ này cũng không ít, cho nên lúc nàng nhập định cần thiết phải có trận pháp bảo vệ.

Quý Thanh nhìn thấy Liễu Triêu Hoa đã dàn xếp ổn thỏa, ngắm nàng thật kỹ một lần nữa, trong lòng thầm quyết định bốn năm sau nhất định sẽ tới đón nàng, sau đó liền xoay người rời đi.

Không khí bốn phía lạnh lẽo thấu xương, hít một hơi khí lạnh như băng vào phổi liền có cảm giác nhoi nhói như bị kim châm. Liễu Triêu Hoa từ từ hít vào thật sâu rồi chậm rãi thở ra, nàng làm như vậy mấy lần, sau đó bắt đầu mặc niệm nội công tâm pháp mà lão hồ yêu đã dạy cho nàng.

Chân khí của nàng so với người khác có sự khác biệt, lần trước tới đây nàng liền phát hiện nơi này vô cùng có lợi với việc đề cao tu vi của mình, cho nên lần này cũng xem như là nàng thuận nước đẩy thuyền mà đi tới Hàn Băng huyệt.

Giang Mạc An không biết rằng ý định dồn Liễu Triêu Hoa vào chỗ chết của hắn lại rất phù hợp với ý muốn của nàng.

Liễu Triêu Hoa ổn định tâm trí, dần dần để ý thức chìm vào cảnh giới hư vô, bắt đầu nhập định.

Chỉ là nàng không nghĩ tới, một lần nhập định này liền kéo dài qua bốn năm.