Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 13




“Lô Á! Ngươi có ý gì?” A Lỗ Pháp quăng Lô Á lên mặt đất, bàn tay khỏe mạnh nắm chặt một cái đã biến lọ thành hồng dược kia thành tro, đôi mắt đỏ hồng trừng người trước mặt, sắc mặt tái nhợt của hắn đã bị lớp son phấn trắng hồng che khuất, chỉ để lại vẻ dữ tợn: “Nếu ngươi không muốn cưới ta thì trước đó phải nói rõ ràng ra chứ!”

“Ta có nói! Ngươi chịu nghe sao? Ta có nói mà! Các người có chịu nghe không hả?! Hu hu hu, ai cũng khuyên ta hết lời, ta thanh thản lắm sao? Ta vốn tưởng rằng ngươi muốn cưới ta, nào biết mọi việc lại thế này! Ai biết lại trái gió thế này! Không! Không thể như vậy được! Quá tàn nhẫn, quá đáng sợ, quá quái đản rồi!” Lô Á ngồi bệt dưới đất, hu hu khóc gào: “Sớm biết là ngươi muốn gả cho ta thì từ ngày đầu tiên gặp ngươi ta đã biến đổi giới tính luôn cho rồi!”

“Ngươi!!!!!!!” Tựa hồ không chịu được lời đả kích quá lớn như vậy, A Lỗ Pháp ôm miệng lảo đảo thân thể, đôi mắt to tròn ầng ậc nước mang theo nỗi hận nhìn thẳng Lô Á, nước mắt tràn mi, lớp lụa trắng muốt xuất hiện một tầng nước tối tăm: “Ngươi là tên vô tình vô nghĩa, ngươi nói đi, ngươi có lấy ta hay không?”

Lô Á nhảy dựng lên, lệ nóng doanh tròng, vẻ mặt oanh liệt: “Không cưới, thà làm giống cái chứ không cưới! Ngươi muốn giết ta cũng được!”

Hai kẻ nước mắt lưng tròng nhìn đối phương chằm chằm, tựa hồ đang thách thức xem ai trừng ai lâu hơn, không hề chớp mắt.

Tình huống chuyển biến quá đột ngột, mọi người trong bộ lạc cố gắng giảng hòa, nhưng nhìn hai người trong thế giằng co kia… bảo Lô Á cưới A Lỗ Pháp sao? Đó là điều không thể, bằng không, hôm nay ép Lô Á thì ngày mai chính là tang sự.

Mắt thấy A Lỗ Pháp tức giận đến phát run, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ âm trầm, cơ bắp căng đầy trên cơ thể đột ngột cuồn cuộn nổi lên, ẩn chứa uy lực vô hạn. Trong não tù trưởng cùng các vị trưởng lão bỗng nhiên hiện lên bức tranh đẫm máu của toàn bộ tộc, nhất thời, răng va vào nhau lập cập. Các trưởng lão co rúm lại, đẩy kẻ đang mang chức tộc trưởng là Phí Nhĩ bước ra. Phí Nhĩ vừa run rẩy vừa suy nghĩ xem ngày mai có nên xin về hưu hay không… Nếu còn có ngày mai.

Cho dù Phí Nhĩ có thù cái chức tù trưởng lừa đảo này thế nào thì hiện tại cũng trốn không thoát, đành phải kiên trì bày ra bộ mặt tươi cười, chấn chỉnh lại hình tượng chuyên nghiệp cho công việc của mình.

“À… việc đó… Hai vị bình tĩnh nghe ta nói một chút.”

Phí Nhĩ vừa mới mở miệng, hai đôi mắt trâu mộng đỏ bừng đồng loạt chuyển về phía hắn, xem chừng lúc này mà nói câu nào không vừa tai bọn họ thì hôm nay chẳng còn đường sống. Phí Nhĩ lạnh run, cố gắng cười: “Hắc hắc, ta thấy việc hôm nay chẳng phải không có đường cứu vãn.”

Hai đôi mắt vẫn không có ý rời đi, Phí Nhĩ ú ớ một lúc mới nói tiếp: “Vợ chồng hai ngươi phải nhân nhượng nhau nha, hay là vậy đi, các người cứ thay phiên, hôm nay A Lỗ Pháp nằm trên, mai lại tới Lô Á, vậy thì cả hai đều có thể đạt được nguyện vọng rồi.” Dứt lời, vì gia tăng độ tin tưởng, Phí Nhĩ còn nở ra nụ cười tựa đóa hoa thiên đường.

“Không!” hợp âm.

“Người ta không cần, làm sao người ta có khả năng làm cái chuyện đó chứ? Tuy rằng người ta là nam nhưng lại mang trái tim thuần khiết của thiếu nữ nha. Chẳng lẽ các người nhẫn tâm để trái tim thuần khiết tựa pha lê này vỡ nát hay sao? Chẳng lẽ các người nỡ lòng để đóa hoa yêu kiều thế này rơi rụng hay sao? Hu hu hu… bi thương của ta sắp chảy thành sông rồi.” A Lỗ Pháp giấu mặt khóc nức nở.

Mắt thấy thân hình cường tráng cuộn tròn trong bộ váy trắng muốt, sắc mặt các bạn thú nhân vàng như giấy, sắc mặt Lô Á tái nhợt cơ hồ ngang bằng với Bạch Tuyết. Y bạo phát, điên cuồng, thấy chết không sờn, tiếp tục la hét: “Ngươi câm miệng, bất luận thế nào ta cũng không lấy ngươi, càng không có khả năng thượng ngươi. Thân hình cường tráng của ngươi cộng thêm quái lực dồn vào cái của như long vương kia là hung khí giết ngươi nha! Huống hồ, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng JJ thi tuyệt đối không thể gãy. Ngươi giết ta đi, cho dù đầu rơi máu chảy thì mười tám năm sau vẫn là anh hùng hảo hán.” Dứt lời, Lô Á ngẩng đầu, cổ ngửa lên, khí thế lừng lẫy thấy chết không sờn.

Gian tế của bộ lạc Tạp Sắt trốn trong đám người nhìn cành này không khỏi run rẩy… “Chết rồi, dám nói đại vương nhà chúng ta cường tráng, quái lực, là hung khí nhân gian? Cái tên này chắc muốn bị người ta đánh cho toàn thân bất toại, đầu óc phát điên, mỗi ngày đều chạy tới cầu hôn long vương.”

Gân xanh trên trán A Lỗ Pháp nổi lên, roạt một tiếng, áo cưới cổ chữ V lộ ra thân hình cường tráng, chỉ còn lại vài miếng vải rách lưu lại trên người, chiếc quần lụa mỏng phất phơ gắn dưới chân. Tuy nhiên, mấy cái đó cũng chẳng quan trọng. Nháy mắt, sắc mặt các bạn giống đực trắng toát, các bạn giống cái đỏ mặt. Lô Á còn đang ngang ngạnh, A Lỗ Pháp xông lên khiêng Lô Á đi thẳng.

“Con ơi!!!!!!!!” Cha mẹ Lô Á thét lên.

“Lô Á!” Toàn bộ giống đực trong bộ lạc.

“A Lỗ Pháp!” Các bạn giống cái.

Tất cả mọi người trong bộ lạc đều lo lắng đuổi theo, gian tế lập tức thừa cơ hội rời khỏi bộ lạc Phù Văn, triệu hồi dực điểu, mang theo tin tức trở về: “Đại sự không ổn, chú rể nửa đường đột ngột từ hôn, đại vương phẫn nộ cướp chú rể, không biết đi đâu.”

Cách Lực Mỗ hồi âm: “Lập tức đi tìm.”

Trời tối, bộ lạc Tạp Sắt nổi lửa, toàn bộ cửa nẻo có thể tiến vào đều bị phong tỏa, khắp nơi giăng lệnh giới nghiêm, tin tức nhanh chóng truyền vào tai dân chúng: “Nghe nói đại vương bị người ta từ hôn, thẹn quá thành giận, phòng chừng sẽ trở về, tùy tiện bắt bất luận giống đực nào để gả đi.”

Lúc đó, toàn bộ giống đực trong bộ lạc đều hận không thể tìm một cái lỗ để trốn đi, toàn bộ giống cái đều nghển cổ trông mong. Nhất thời, mọi người trong bộ lạc đều thành thần hồn nát thần tính, trên tường thành không có bất luận giống đực uy phong nào đứng gác, ngược lại còn xuất hiện vô số giống cái trang điểm xinh đẹp, không khí náo nhiệt sôi trào liên tục kia đến nửa tháng sau mới đần dịu xuống.

Lại nói tới đêm hôm nay. A Lỗ Pháp cướp Lô Á đi, tiến tới nơi sâu nhất trong khu rừng Ngải Phỉ Lâm này, ném y xuống. Lô Á vừa té xuống liền nhanh chóng lui ra một khoảng, thu chặt bộ da thú của mình lại, tuyệt vọng lại sợ hãi thét chói tai: “Ngươi muốn thế nào? Ngươi đừng có lại đây, ta sẽ kêu cứu đấy!”

A Lỗ Pháp cười dữ tợn, nước mắt làm lớp trang điểm nhòe nhoẹt càng trở nên hung bạo khiến Lô Á sợ tới nỗi nhũn nhão cả người.

“Ha ha, ngươi kêu đi, ngươi có kêu rách họng cũng chẳng tác dụng gì đâu.”

“Không! Đừng lại đây, đừng mà, ta sẽ hận ngươi.”

“Lô Á, hôm nay người ta sẽ cho ngươi biết rõ bản chất thật sự của thế giới nhân thú, cái gì gọi là thế giới của kẻ mạnh.” A Lỗ Pháp đưa đôi chân dài nhẹ nhàng lật người Lô Á lại: “Bắt ngươi thượng thì ngươi phải thượng.”

“A!!!!!!!!! A a a!!!!!!”

Từng đàn chim nhạn trong rừng Ngải Phỉ Lâm hoảng sợ bay lên, muông thú điên cuồng tìm nơi trốn, mây đen trăng mờ, cuồng phong đột nhiên kéo đến, Lô Á tuyệt vọng kéo chặt chiếc quần da thú của mình, sắc mặt ảm đạm. A Lỗ Pháp hung hăng xách váy tiến tới.

Một lúc lâu sau, hết thảy trở về vẻ an tĩnh, Lô Á đan tay che mắt, nằm thẳng lên mặt đất. A Lỗ Pháp ôm gối vùi đầu vào đó, mây dần tan, ánh trăng trắng xóa rải trên thân thể hai người, quả thực rất bi thương.

“Vì sao?” A Lỗ Pháp nghẹn ngào hỏi.

Lô Á ách tiếng trả lời: “Ta rất sợ.”

“Đó là bản năng của giống đực mà.”

“Đúng vậy, nhưng bản năng của ta bào mòn rồi.”

“…..”

“Tha cho ta đi, chẳng còn cách nào khác đâu. Yêu cầu của ngươi rất ngược đời.”

A Lỗ Pháp lập tức nhảy dựng lên, phẫn nộ trừng mắt: “Không! Không đúng, là do ngươi yêu ta chưa đủ, tuyệt đối là như vậy. Người ta sẽ tìm lão công thật lòng yêu thương mình, nhất định sẽ tìm được!” Dứt lời, hai tay giấu mặt, khóc lóc phi đi.

Lô Á ngây ngốc ngồi xuống, ngây ngốc bò dậy, vứt bỏ lớp da thú vây quanh thân thể, ngây ngốc đi về phía trái ngược.

Hôm sau, mọi người trong bộ lạc Phù Văn vất vả lắm mới tìm được Lô Á bị thương, vẻ mặt tiu nghỉu đang nằm trong rừng. Ai nấy đều hoảng hốt, đem người nửa sống nửa chết kia trở về. Khó khăn lắm mới cứu y tỉnh lại, người người áy náy vây quanh giường bệnh thành ba lớp.

Phí Nhĩ không dám ngẩng đầu: “Lô Á, thật sự xin lỗi, ta không thể ngờ A Lỗ Pháp lại đánh ngươi ra nông nỗi này.”

Lô Á lắc đầu: “Không phải đâu.”

“Không phải? Vậy vết thương của ngươi…”

“Lúc gặp được thú nhân đầu tiên ở trong rừng, ta cầu hôn hắn, vậy nên bị đánh.”

“…….”

“Đúng rồi, ngươi gả cho ta được không?”

“Lô Á!” Phanh……..

Ngày hôm đó, tộc trưởng phu nhân đại phát thần uy, một đấm đánh bay dũng sĩ Lô Á của bộ lạc, từ nay về sau, uy danh lan xa. Từ ngày đó, mọi người biết dũng sĩ Lô Á mắc chứng thích cầu hôn, gặp được người nào cũng cầu hôn. Dược sư nói Lô Á bị gánh nặng tâm lý, luôn sợ hãi ngày nào đó A Lỗ Pháp hối hận quanh trở về, bởi vậy y hy vọng nhanh chóng lập gia đình, diệt trừ hậu hoạ, cho nên căn bệnh này mới hình thành.

Sau khi A Lỗ Pháp thất tình bỏ đi, hắn cảm thấy thế giới này thật ảm đạm, khóc nức nở đi trong khu rừng sâu tựa như một tiểu cô nương lạc đường, bi thương bất lực: “Hu… tên nào cũng như vậy… hu hu… vì sao người ta không tìm được tình yêu đích thực chứ… hu hu…. Tuy rằng người ta không có ngoại hình chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn…. hic… nhưng ít nhất bộ dạng người ta cũng thanh tú đáng yêu, trời sinh tuyệt sắc không gì sánh bằng….”

Cây đại thụ bên cạnh chấn động rơi xuống một đống lá cây, càng lúc càng trọc lóc.

Vừa khóc vừa đi mấy giờ đồng hồ, phía trước truyền tới tiếng nước chảy, A Lỗ Pháp nghe được tiếng người đánh lên mặt nước, còn có tiếng mắng chửi.

“Chuyện gì vậy nhỉ, tại sao chim chóc với thú rừng lại như phát điên, nhảy tán loạn khắp nơi thế này, hủy hết cả nơi ngủ của ta, còn có một tên giống đực chạy tới cầu hôn nữa chứ. Đúng là không muốn sống nữa mà, dám ngang nhiên nhảy lên người ta, khốn kiếp!”

Không bao lâu, A Lỗ Pháp đến nơi liền nhìn thấy một anh chàng tóc bạc đang ngồi xổm bên dòng suối, không ngừng lấy nước chà xát lên thân thể. A Lỗ Pháp không thích loại nam giới này cho lắm, tuy rằng chưa đến mức gầy yếu như giống cái nhưng dáng người thon dài không đủ cường tráng, không phải khẩu vị của hắn, giống như anh chàng bạn thân Hạ Ân kia, trước giờ hắn vẫn không thể cảm nhận được chút dục vọng nào với y cả. Nghĩ vậy, hắn cảm giác trên mặt dinh dính rất khó chịu, chuẩn bị tới cạnh dòng suối rửa mặt, nhưng mới đi được hai bước, anh chàng tóc bạc đột nhiên quay đầu lại, gương mặt tuấn mỹ không còn hột máu, hai bàn tay chụp về phía A Lỗ Pháp.

“Quỷ kìa!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Tiếng da thịt rách ra cùng tiếng rên rỉ liên tục vang lên bên dòng suối, một lúc sau, mùi máu tươi tanh nồng át đi hương vị tươi mát của nước suối, anh chàng tóc bạc nằm úp sấp trên bờ, dòng nước trong xanh nhiễm một mảng máu đỏ.

A Lỗ Pháp thong dong rửa sạch máu trên tay, kéo dải lụa trắng bị máu nhuộm hồng xuống, để nó trôi xa theo dòng nước, lại ném chiếc quần da thú lên bờ, nhảy xuống nước lau rửa, thầm oán: “Kích động cái gì chứ, mặc dù người ta mặc áo trắng nhưng ma quỷ sao có thể so được với vẻ diễm lệ của người ta chứ. Nhát gan thế này mà dám khiêu chiến với người ta, đúng là không muốn sống nữa. Cái chức thú vương này đúng là không để người thường làm được, không chỉ có đám đàn ông to lớn kia, ngay cả loại người ẻo lả này cũng dám khiêu chiến, thật là mệt.”

Cây đại thụ phía trước truyền tới tiếng xột xoạt, A Lỗ Pháp chăm chú nhìn lại.

“Lai Ngang, ngươi vẫn chưa tắm…. Ôi trời! Huynh đệ của ta, chuyện gì thế này!” Kẻ vừa tới lập tức bổ nhảo lên người anh chàng tóc bạc, khó tin ngẩng đầu trừng A Lỗ Pháp: “Là ngươi sao?! Là ngươi tổn thương người huynh đệ của ta?”

A Lỗ Pháp nhìn thân hình cường tráng của người vừa tới, nhìn đám cơ bắp đẹp mắt, thân hình cao lớn, hơi thở mạnh mẽ.

Kèn saxophone cùng dàn giao hưởng tấu lên khúc nhạc cưới, A Lỗ Pháp như thấy được hình ảnh mình mặc áo cưới, đầu đội mũ phượng, khoác khăn quàng vai, còn đối phương mặc trên thân một chiếc áo choàng da hổ, thần sắc tuấn lãng anh dũng, trời sinh một đôi.

Giây phút này đây, A Lỗ Pháp lại rơi vào bể ái tình.