Nhất Thực Thiên hạ

Chương 24: Ta không phải đậu hủ nhanh




Trong lúc nhất thời trên bàn cơm yên tĩnh không tiếng động, chỉ có thanh âm ngẫu nhiên của chiếc đũa va chạm. Di Nguyệt Lãnh nhìn nhìn đồ ăn, sau đó gắp một khối thịt heo cho vào bát của Di Nguyệt Thụy, “Ăn nhiều một chút.”

Lôi Tư Nghị nhìn, vùi đầu tiếp tục phấn đấu – thất điện hạ đã ăn đủ nhiều.

Ảnh nhất cùng ảnh nhị liếc nhau, vùi đầu tiếp tục.

Di Nguyệt Thụy gặm thịt heo được một nửa thì chợt nhớ tới một việc, “Lãnh, bốn ảnh vệ kia không cần ăn cơm sao?”

Lôi Tư Nghị dùng chiếc đũa chỉ chỉ phía trên đầu,“Tiểu công tử không cần lo lắng, bọn họ ăn ở phía trên.”

Nghe vậy Di Nguyệt Thụy tiếp tục công việc gặm khối thịt heo, ngược lại tiểu nhị nhìn chằm chằm phía trên – phía trên không phải là phòng của chưởng quầy sao?

Ăn ăn, Di Nguyệt Thụy cảm thấy không khí quanh bàn ăn quá buồn bực, tiếp tục như vậy tất cả mọi người sẽ không đầy đủ dinh dưỡng. Há mồm muốn tìm chủ đề, đã thấy một vật thể không xác định bay từ ngoài cửa vào.

Tử Yên nhanh tay đón được, nát. Mọi người nhìn kỹ, nguyên lai là đậu hủ.

Di Nguyệt Thụy nhìn đậu hủ đã nát, ngẩng đầu nhìn Tử Yên, “Tử Yên biết võ công sao?”

Tử Yên nhìn Di Nguyệt Thụy, cười khẽ, “Có biết một chút!”

Lôi Tư Nghị ở một bên nói thầm – nếu nàng nếu chỉ biết một chút, những cao thủ kia đều nên tự sát tập thể.

Tiểu Đắng Tử ở bên cạnh nghe được tiếng lầm bầm của hắn, chọc chọc Lôi Tư Nghị, lại chỉ chỉ Tử Yên.

Lôi Tư Nghị vội vàng ngậm miệng chăm chú vô cùng nhìn về phía Di Nguyệt Lãnh, “Chủ tử, ta xuống lầu xem chuyện gì xảy ra?”

“Không......” Di Nguyệt Thụy định nói hắn không cần xuống xem, ở đây cũng có thể trông thấy. Chỉ là vừa xoay người đã không còn thấy thân ảnh Lôi Tư Nghị.

Tiểu Đắng Tử bĩu môi đi đến chỗ Di Nguyệt Thụy nhìn xuống dưới lầu. Chỉ thấy một đám nam tử trẻ tuổi vây quanh một lão hán nói gì, lão hán quỳ trên mặt đất, bên cạnh còn có một cái khay trúc úp sấp, bốn phía là một ít vật thể bạch sắc, Tiểu Đắng Tử đoán đó là đậu hủ, bằng không tại sao có thể có đậu hủ bay vào chỗ bọn họ.

Một nam tử vận y phục hoa lệ đứng trước mặt lão hán phe phẩy chiết phiến, không biết đang uy hiếp cái gì, người chung quanh cũng chỉ vây quanh nhìn chứ không giúp đỡ.

“Hơi quá đáng, rõ ràng không ai ra tay trượng nghĩa. Khi dễ một lão nhân gia như vậy.” Tiểu Đắng Tử tức giận bất bình.

Di Nguyệt Thụy quay đầu dùng ngón tay trạc trạc Di Nguyệt Lãnh, “Ngươi mặc kệ sao?”

Di Nguyệt Lãnh nhìn thoáng qua ngón tay trước mặt, vươn tay kéo chủ nhân của nó đến bên cạnh mình, uy thức ăn cho hắn, “Lôi Tư Nghị sẽ dẫn người tới.”

Di Nguyệt Thụy nhai nhai thức ăn trong miệng,“Muối bỏ quá nhiều, quá mặn.”

Di Nguyệt Lãnh cũng gắp một miếng bỏ vào trong miệng, đâu có a. Nghi hoặc nhìn về phía Di Nguyệt Thụy – vị giác của ngươi thế nào vậy.

“Tiểu nhị, ngươi biết người nọ là ai không? Sao lại kiêu ngạo như thế?” Tử Yên hỏi tiểu nhị cũng đang đứng xem.

“Mấy vị khách quan không biết chứ, người này tại Thập Lý trấn chúng ta không dễ chọc. Hắn là nhi tử của Lưu huyện úy. Bởi vì huyện úy của Thập Lý trấn chúng ta già sắp chết a, cho nên dùng mọi cách đau sủng nhi tử này. Hơn nữa huyện úy là chức quan đứng đầu Thập Lý trấn, ai dám phản kháng đều bị bắt bỏ vào trong lao, cho nên tất cả mọi người không dám đối nghịch với hắn.”

“ Vì sao phải ức hiếp một lão hán?” Ảnh Nhất hỏi tiếp.

“Là do vị lão hán này không nạp đủ phí bảo hộ a. Lưu công tử kia ra quy định phàm là người buôn bán trên đường đều phải nộp phí bảo hộ, nếu không sẽ đập phá.”

“Hơi quá đáng. Có nhi tử như vậy, chắc chắn huyện úy kia cũng không phải loại tốt đẹp gì.” Di Nguyệt Thụy phẫn nộ vỗ bàn.

Di Nguyệt Lãnh chỉ phất tay bảo tiểu nhị đem thức ăn trên bàn xuống, dâng trà.

Thấy tiểu nhị đi xuống, Di Nguyệt Thụy quay đầu nắm lấy cổ áo Di Nguyệt Lãnh, “Ngươi mặc kệ sao?”

Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị hít vào một hơi – chủ tử để người ta nắm lấy cổ áo.

Di Nguyệt Thụy quay đầu nhìn lướt qua, lại quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm Di Nguyệt Lãnh.

Di Nguyệt Lãnh đem cái tay trên cổ áo hạ xuống, nhìn Di Nguyệt Thụy, “Ngươi hôn ta một cái ta sẽ quản.”

Lúc này đến phiên Tử Yên hít vào một hơi – trời ạ, chủ tử của nàng đùa giỡn đệ đệ của mình.

Tiểu Đắng Tử và ba người nhóm Tử Cách Chân Sa hưng phấn mà nhìn hai người bọn họ – nhanh hôn, nhanh hôn.

Câu trả lời của Di Nguyệt Thụy là trực tiếp vung nắm tay hướng vào người không biết xấu hổ là gì đập tới, đáng tiếc nửa đường bị chặn.

“Rồi, hay là ta hôn ngươi a.” Di Nguyệt Lãnh thở dài, rất nhanh hôn một cái lên môi Di Nguyệt Thụy, “Không phải Lôi Tư Nghị đã xuống rồi sao.”

Vừa dứt lời, Lôi Tư Nghị đã đi tiến đến,“Chủ tử, tiểu tử kia bảo chúng ta ở chỗ này chờ hắn, hắn đi tìm người .”

“Buồn cười, hắn cho rằng chúng ta sẽ chờ hắn sao, hắn là cái gì. Tiểu Đắng Tử, đi tính tiền. Chúng ta đi!” Di Nguyệt Thụy lại vỗ cái bàn, nổi giận, rõ ràng dám bảo bọn hắn chờ, tiểu tử này không muốn sống nữa.

Tiểu Đắng Tử nhìn cái bàn lại nhìn tay Di Nguyệt Thụy – thất điện hạ, tay ngươi không đau sao? Nghe vậy vội vàng xuống lầu tính tiền, Lôi Tư Nghị đi theo.

“Lãnh, chúng ta đi tìm một nơi nán lại. Ta đã nói với ngươi, huyện úy kia khẳng định có vấn đề, nếu như bọn họ không có vấn đề, ta cầm đậu hủ đâm chết cho ngươi xem.” Di Nguyệt Thụy lôi Di Nguyệt Lãnh đứng dậy, đi xuống dưới lầu,“Hừ, không lột da huyện úy kia, ta sẽ cùng họ với ngươi.”

Ảnh Nhị nghe xong cười thầm, nói với Ảnh Nhất, “ Cho dù tiểu công tử có lột da hay không lột da huyện úy kia, không phải đều theo họ chủ tử họ sao?”

Ảnh Nhất liếc nhìn Ảnh Nhị– người nói nhiều .

Tiểu nhị đã kéo mã xa của họ tới trước cửa, cũng đứng ở bên cạnh chờ đợi. Thấy nhóm người Di Nguyệt Lãnh đi ra liền đem roi giao cho Lôi Tư Nghị, “Các vị khách quan, Lưu công tử này rất khó đối phó, nghe nói hắn nuôi một đám tay chân, chưa kể cha hắn là huyện úy. Cho nên tiểu nhân các vị không nên quá rãnh rỗi mà kiếm rắc rối cho mình.”

Bạn đang �

“Hắn dám đến ta sẽ dám tiếp. Xem ta là khối đậu hủ sao? Buồn cười!” Di Nguyệt Thụy huơ huơ nắm đấm, xoay người tiến vào mã xa.

Tiểu nhị lắc đầu, sao tiểu ca lại phẫn nộ như vậy a, chả nhẽ Lưu công tử đã trêu chọc gì hắn?

“Làm gì vậy, lười biếng phải không?” Đậu tiểu nhị bị vỗ mạnh, bên người truyền đến tiếng rống giận dữ. Tiểu nhị quay đầu, là chưởng quầy, vội vàng xoay người chạy vào trong tiệm chào hỏi khách nhân.

Chưởng quầy nhìn mã xa, lắc đầu lầm bầm lầu bầu, “Phải đổi thành...... Hoán thiên lâu!”

Trong mã xa, Di Nguyệt Lãnh nhìn Di Nguyệt Thụy không nói một lời, Di Nguyệt Thụy dời a dời đến góc mã xa, “Không phải chúng ta đang nam tuần sao? ...... ...... Thấy quan phụ mẫu như vậy chẳng lẻ không quản? Cái này có gì sai? Chẳng lẽ nói......”

Di Nguyệt Thụy chợt “Vụt – ” Chuyển qua bên người Di Nguyệt Lãnh, nắm lấy cổ áo của y, “Chẳng lẽ Lưu huyện úy kia là người của ngươi, cho nên ngươi một mắt nhắm một mắt mở. Ai nha, ngươi là thái tử hiếp đáp dân chúng, ta nhìn nhầm ngươi.” Nói xong tỏ vẻ khổ sở tiến vào trong lòng Di Nguyệt Lãnh. (ét ét ... đây là cái biểu hiện gì a)

Di Nguyệt Lãnh đưa tay đẩy móng vuốt trên cổ áo ra, “Lần sau ngươi lại nắm cổ áo ta, có tin ta ném ngươi ra ngoài hay không.”

Di Nguyệt Thụy cảm thấy nhiệt độ trong mã xa bắt đầu giảm xuống, vội vàng bò khỏi lòng Di Nguyệt Lãnh, vén rèm lên, “Tiểu Trác Tử, ta và ngươi cùng đánh mã xa.”

“Tiểu công tử, không cần, đã đến khách điếm.” Lôi Tư Nghị cười, nhìn Di Nguyệt Thụy.

Di Nguyệt Thụy oán hận trừng mắt liếc hắn một cái – phản đồ! Ngẩng đầu nhìn tòa lâu trước mắt – khách điếm Thập Lý.