Nhất Tiếu Thiên Hạ Túy

Chương 3




Bất tri bất giác, Kỷ Ngộ Ngôn ngụ ở Thiên viện đã được hơn một tháng, Mộ Dung Địch Trần cũng dần quen với sự tồn tại của hắn, quen với việc luôn có người theo sau mỉm cười với y, yên lặng mỉm cười mài mực, yên lặng mỉm cười hầu hạ y thay quần áo, yên lặng mỉm cười giúp y cài ký hiệu giữ trang vào những cuốn sách rồi đặt ở nơi thuận tay y.

Ngay cả việc hắn có không vừa mắt đến cỡ nào thì mình cũng không thể không công nhận, hắn đích thật là người rất hiểu ý người khác.

Hắn luôn biết rõ khi nào mình cần cái gì nhất. Thường thường khi mình chỉ vừa mới cảm thấy có chút khát nước, một ly trà thơm đã được đưa tới trên tay; hoặc giả mới vừa cảm thấy có chút lạnh, áo khoác ấm áp đã được choàng lên người.

Thậm chí khi mình chưa nghĩ tới, hắn vẫn có thể từng bước làm tốt hết thảy mọi việc.

Trên người Kỷ Ngộ Ngôn luôn mang theo rượu thuốc chính là minh chứng tốt nhất, bởi vì những lúc luyện võ, trên người Mộ Dung Địch Trần thỉnh thoảng sẽ có vài vết bầm tím, thường thường chính y còn chưa kịp chú ý, Kỷ Ngộ Ngôn đã phát giác, sau đó nhẹ nhàng giúp y xoa rượu thuốc.

Những lúc đó, gương mặt Kỷ Ngộ Ngôn sẽ lộ ra biểu tình đau lòng không thôi, tư thái hoàn toàn bất đồng so với khuôn mặt luôn luôn tươi cười nghênh nhân bình thường của hắn.

Đây là quan tâm sao?

Thật cẩn thận nhìn sâu vào đáy mắt hắn, Mộ Dung Địch Trần tự vấn.

Chưa từng có ai đối xử với y như vậy!

Khẩn trương như vậy, từng chút từng chút một quan tâm đến y như vậy.

Về trễ, chờ hắn chính là bữa sáng cùng điểm tâm tinh xảo, hoàn toàn nhìn không ra là được một nam hài tử mới bảy tuổi làm ra.

Hắn sẽ ngồi một bên nhìn mình hất tung mọi thứ, sau đó lại vì mình chỉnh hảo góc chăn hầu hạ mình ngủ, cố ý thu dọn bát đĩa thật nhẹ nhàng tránh ảnh hưởng đến mình rồi sẽ ngồi đọc sách. Nhưng lúc này mình làm sao có thể ngủ được.

Một tháng qua, Kỷ Ngộ Ngôn cùng Lãnh Tịch Phi đều không đến luyện võ, mà Kỷ Ngộ Ngôn cơ hồ là đang liều mạng đọc sách, rất là liều mạng.

Mộ Dung Địch Trần tuy rằng không nói gì, nhưng trong lòng lại thập phần rõ ràng.

Kỷ Ngộ Ngôn bình thường cứ tới canh tư buổi sáng thì rời giường, trước là chuẩn bị tốt công khóa hôm nay sư phụ sẽ khảo, sau là đọc sách Mộ Dung Địch Trần để lại cho hắn, một lúc lâu sau đó sẽ đi gọi Nhị thiếu gia rời giường, sau khi hầu hạ y rửa mặt dùng tảo thiện xong thì cùng y đến chỗ Văn sư phụ. Lúc vào học, Văn Tĩnh Khuynh nhất định sẽ khảo bọn họ bài đã học ngày hôm qua, ngẫu nhiên cũng có khi khảo nâng cao hơn một chút, lúc bắt đầu Kỷ Ngộ Ngôn vẫn có câu không đáp được, nhưng sau vài ngày, hắn cơ hồ đã có thể đối đáp trôi chảy, Lãnh Tịch Phi đã bị hắn bỏ xa một đoạn rồi, trình độ của hắn hiện tại đại khái đã có thể tương xứng với Thanh Trần và Linh Nhiên, ngay cả Văn Tĩnh Khuynh cũng “Tấm tắc” mà khen ngợi.

Mà Văn Tĩnh Khuynh cũng đã biết lần trước mình trách lầm Kỷ Ngộ Ngôn, thành ra tâm sinh áy náy với hắn, thế nhưng đứa nhỏ này thần sắc vẫn như thường vả lại còn cung kính với mình hơn nữa, tôn sư chi đức như vậy thật khiến mình xấu hổ, từ nay về sau phải chiếu cố hắn nhiều hơn mới được.

Những điều này Mộ Dung Địch Trần đều có thể thấy rõ, khả nhiên những thay đổi của chính bản thân mình thì ngay cả đương sự là y lại không hề phát hiện.

Người đầu tiên nhìn ra manh mối chính là Văn Tĩnh Khuynh.

Mỗi lần khảo công khóa của Kỷ Ngộ Ngôn, hắn thường xuyên cảm giác như có một mũi nhọn đâm thẳng vào lưng hắn, ánh mắt như hàn tinh của Mộ Dung Nhị thiếu gia, bắn thẳng vào lưng khiến hắn sinh đau, ngay cả da gà cũng nổi hết cả lên. Bất quá dù sao thì Mộ Dung Địch Trần vẫn còn nhỏ nên mình vẫn còn có thể kiên cường chống đỡ vì thế mới có thể duy trì được đến lúc khảo xong, có điều mỗi lần chấm dứt là y như rằng toàn thân ướt đẫm mồ hôi, còn nói gì đến tâm tư đi giáo huấn Kỷ Ngộ Ngôn, ngay cả chân cũng muốn nhũn ra.

Người tiếp theo cảm thấy được sự khác lạ chính là bọn hạ nhân mỗi ngày đến Thiên viện để quét tước.

Bọn họ thấy Nhị thiếu gia nở nụ cười đó nha, không phải cười lạnh cũng không phải cười nhạo, mà là nụ cười đã chân chính rã băng đó.

Này... Này... Này...... Này thật sự là Nhị thiếu gia có bản mặt như Diêm Vương đó sao?

Nhất định là mình nhìn lầm rồi, nhất định là mình hoa mắt rồi.

Dụi dụi mắt, lại dụi dụi mắt, lại nhìn lẫn nhau vài lần, xác định trong mắt đối phương cũng có thần thái như mình, mọi người đồng thời lộ ra vẻ không tin được, đừng nói quét tước, ngay cả việc phải làm sao để há mồm cũng quên mất.

Vẫn là Kỷ Ngộ Ngôn hảo tâm, trước khi Mộ Dung Địch Trần phát hiện đã vội kêu bọn hắn lui xuống.

Tất cả mọi người phía sau tiếp nối phía trước chạy như bay ra ngoài, dọc đường đi cứ như là sợ có quỷ đuổi theo, cho dù đã ra khỏi Thiên viện, thì biểu tình khiếp sợ vẫn lưu lại trên gương mặt chưa kịp biến hóa.

Mấy ngày tiếp theo, tin tức này cơ hồ đã truyền n lần khắp Mộ Dung sơn trang — Nhị thiếu gia nở nụ cười, không biết là phúc hay họa?

Tổng kết ra thì có hai nguyên nhân –

Thứ nhất là bởi vì Kỷ Ngộ Ngôn; thứ hai...... Vẫn là bởi vì Kỷ Ngộ Ngôn......

Bởi vì Mộ Dung Nhị thiếu gia chỉ nở nụ cười những lúc ở cùng với Kỷ Ngộ Ngôn.

Tin tức này hiển nhiên là đã truyền đến tai  Kỷ Ngộ Ngôn, những hắn vẫn chỉ mỉm cười có chút bất đắc dĩ, làm tốt chuyện của mình, đối xử tử tế với mọi người, cũng chưa từng hống hách ra oai. Hắn tính tình hảo, cho tới bây giờ chưa từng so đo bất kỳ chuyện gì. Trong phủ từ tổng quản, cho tới người chăn ngựa, không có ai lại muốn dây khó dễ với một hài tử có thân thế cùng tuổi thơ đáng thương lại hiểu chuyện  khiến người ta đau lòng như hắn. Hơn nữa hắn bộ dạng xinh đẹp, thường thường chỉ cần nhìn thấy nụ cười ôn nhu như nước của hắn cũng có thể làm cho người ta vui vẻ cả ngày, mọi người thương hắn còn không kịp mà.

Cũng không lâu sau đó, ngay cả Mộ Dung Hưng Đức cùng Vệ Lưu Sương cũng nghe thấy tin tức này, hai người lại có thêm một tâm tư khác.

————————————-

Chiếu theo lời của Không Giám đại sư, “Nghiệt” “Thục” tương sinh tương khắc.

Chẳng lẽ Địch Trần cùng Ngộ Ngôn chính là “Nghiệt” “Thục” theo như lời tiên đoán của đại sư đó sao? — nếu đây là thật, như vậy ai là “Nghiệt”, ai lại là “Thục”?

Nếu thật sự là như thế, trong bọn họ sẽ có một người là thiên sát cô tinh; người còn lại sẽ là chuyển kiếp của đại ma đầu mười năm trước, một thân đầm đìa máu tươi chỉ đợi hoàn lại tội nghiệt kiếp trước.

Sát tinh cả đời cô độc khắc chết tất cả thân nhân, cả đời chỉ yêu duy nhất một người; người chuyển kiếp, lại một lần nữa dậy lên hạo kiếp võ lâm.

Trận ác chiến chính tà phân tranh mười năm trước, hắc bạch lưỡng đạo nguyên khí đại thương.

Nếu lời tiên đoán trở thành sự thật, thật không biết lại dẫn đến tai họa gì nữa đây.

Nhưng hết thảy chuyện này không phải là chuyện bọn hắn có thể ngăn cản.

Bỏ Địch Trần một mình ở tại Thiên viện khi chỉ vừa mãn tháng, sau đó đưa hắn tới tuyến thư đồng vào năm bảy tuổi, mọi chuyện hết thảy đều đã được ấn định sẵn.

Mà nụ cười của Mộ Dung Địch Trần, chính là dự báo — bước tiếp theo của kế hoạch phải bắt đầu tiến hành rồi.

Sau một tháng hai mươi ba ngày Kỷ Ngộ Ngôn trở thành thư đồng của Mộ Dung Địch Trần, hắn sắp bắt đầu học “Mộ Dung công pháp” kiệt xuất đứng đầu thiên hạ.

Chỉ mong con của chúng ta vô sự, chỉ mong thiên hạ vô sự.

Mộ Dung Hưng Đức nắm chặt tay thê tử, ưng thuận nguyện vọng này.

“Mộ Dung công pháp” nổi danh thiên hạ kỳ thật cũng không phải là một loại võ công, mà là chỉ mười tám loại võ nghệ cùng mười tám loại binh khí thuộc danh nghĩa “Mộ Dung”.

Phân biệt gồm: một cung (弓)hai nõ (弩) ba thương (枪) bốn đao(刀) năm kiếm (剑) sáu mâu (矛) bảy thuẫn (盾) tám phủ (斧) (búa rìu) chín việt (钺) mười kích (戟) mười một tiên (鞭) mười hai giản (简) mười ba cảo (槁) mười bốn côn (棍) mười lăm xoa (叉) mười sáu ba (钯) mười bảy miên thằng bộ tác (绵绳套索) mười tám tay không. Mỗi loại binh khí lại được phân ra làm mười tám loại trận thế, dưới trận thế lại phân chiêu thức nội công phương pháp vận khí. Nhiều phần khó phân, đây là thành tựu đạt được qua trăm đời nhà Mộ Dung.

(Nếu bạn nào có hứng thú thì nói N, N sẽ cập nhật hình cho mấy bạn, còn ko thì tha Nguyệt a~ TT^TT)

Cùng với “Sáu âm đoạt hồn” của Thập Nguyệt Cung song song nổi danh giang hồ tứ hải gồm — Xích Ngọc Tiêu, Thiết Tỳ Bà, Kinh Thiên Cổ, Phượng Vĩ Cầm, Đoạn Trường Địch, Câu Hồn Tranh….

Mộ Dung Hưng Đức tự mình truyền thụ võ công, lại kèm bọn họ luyện tốt căn cơ ngay từ nhỏ, dựa vào nội tức để điều dưỡng, ngăn ngừa ngày sau tẩu hỏa nhập ma.

Mộ Dung Hưng Đức am hiểu nhất chính là chưởng pháp, chiêu số nhiều vô kể, chiêu thức trầm ổn uy mãnh, khởi thủ lạc thủ quang minh lỗi lạc, không hổ là một thế hệ bạch đạo tông sư.

Phụ nhân (vợ) Vệ Lưu Sương của hắn cũng là danh môn thiên kim, trước khi xuất giá am hiểu nhất là uyên ương kiếm, không biết đã có bao nhiêu tên dâm tặc hái hoa chết dưới đôi thu thủy kiếm uyển chuyển sắc bén này. Bất quá sau khi nhập phu gia (vào nhà chồng), cùng với Mộ Dung Hưng Đức phu thê tình thâm, từ nay về sau không đánh mà thắng, tuy nhiên một thân võ công không hề xuống dốc. Thế nhưng từ sau khi sinh ra Mộ Dung Địch Trần, nghe được lời tiên đoán của Không Giám đại sư, mơ hồ không rõ hài tử của mình là “Nghiệt” hay là “Thục”, thêm vào đó là lời đồn đãi càng ngày càng lan xa bên ngoài, làm cho nàng tâm sinh lo ngại với Mộ Dung Địch Trần, thân thể cũng càng ngày càng yếu kém.

Cứ như vậy, yêu cầu của nàng đối với hài tử của mình so với Mộ Dung Hưng Đức chỉ có cao hơn chứ không hề thua kém.

Có cha mẹ như vậy, liền có thể thấy được áp lực mà bọn công tử nhà Mộ Dung phải chịu đựng.

Nhìn thấy đám tiểu hài tử tay áo xăn gọn tinh thần hiên ngang đứng trước mặt mình, Mộ Dung Hưng Đức không khỏi vừa lòng gật đầu, ánh mắt cũng không tự chủ được dừng lại trên người Mộ Dung Địch Trần cùng Kỷ Ngộ Ngôn.

Chiếu theo lời nói của Không Giám đại sư, chỉ sợ vận mệnh sau này của võ lâm đã nằm ở trong tay bọn họ, nhưng vẫn mơ hồ không rõ ai là ma tinh ai là cứu tinh, một chút biện pháp phân biệt cũng không có.

Cũng không phải là chưa từng nghĩ đến, vì tương lai của võ lâm mà giết chết cả hai người bọn họ, nhưng dù sao một đứa cũng là thân tử của mình. Hổ dữ còn không ăn thịt con, làm sao có thể chân chính hạ thủ được đây?

Cũng đã định nhắm mắt mà định ra, nhưng nếu giết lầm “Thục”, vậy sẽ không còn ai có khả năng cứu vớt võ lâm, đến lúc đó chỉ sợ trăm họ lầm than.

Sự tình liên quan đến thiên hạ, Mộ Dung Hưng Đức tuy đã nghĩ ra ngàn loại biện pháp, nhưng cũng không phải là vạn vô nhất thất (không sơ hở), đành phải dựa theo lời đại sư nói, cứ đem hết thảy ra mà dạy bọn hắn, yên lặng đợi diễn biến.

Biết Kỷ Ngộ Ngôn cùng Lãnh Tịch Phi không biết chút võ công nào, Mộ Dung Hưng Đức đưa bọn họ qua một bên, trước kêu bọn hắn đứng trung bình tấn, bắt đầu luyện tập công phu cơ bản nhất.

“Hai chân tách ra ngang bằng vai, lưng phải thẳng thành một trục, thu bụng ưỡn ngực, đề quyền...... Đúng chính là như vậy, ” Mộ Dung Hưng Đức mỉm cười giúp bọn hắn chỉnh lại tư thế, sau đó đứng nhìn một lát rồi mới nói: “Đừng tưởng thế trung bình tấn nho nhỏ này đơn giản, nếu không phải có vài năm công lực thì không thể nào không nhúc nhích mà đứng nổi hai ba canh giờ đâu, hôm nay ta sẽ dạy các ngươi những thứ đơn giản trước.”

Dặn bọn họ xong, Mộ Dung Hưng Đức khẽ gật đầu với võ sư đang đứng bên cạnh, sau đó ước chừng có mười tám người bước vào sân, lưng đeo bội kiếm, bày ra trận thế.

Vừa thấy tư thế này, Mộ Dung Thanh Trần luôn cợt nhả khuôn mặt lập tức trắng bệch, nhìn như sắp khóc đến nơi; Mộ Dung Linh Nhiên cũng là có chút nao núng lui lui; chỉ có Mộ Dung Địch Trần vẫn lạnh lùng nhìn.

Mộ Dung Hưng Đức có chút không đành lòng, sờ sờ đầu tiểu nữ nhi của mình nói: “Đừng sợ đừng sợ, hôm nay không cần các ngươi phải đột phá liền đâu, có thể kiên trì bao lâu thì kiên trì bấy lâu là được.”

Nhưng những lời này cũng không mấy tác dụng, trắng bệch vẫn hoàn trắng bệch, run rẩy vẫn là run rẩy.

Kỳ thật trách không được bọn nhỏ.

Trận thế này vốn có lai lịch rất to lớn– nguyên thân của nó vốn là kỳ trận”Thập bát đồng nhân trận” của Thiếu Lâm.

Tinh túy của “Thập bát đồng nhân trận” trận thế chính là mười tám thế võ, mười tám loại phương vị, mười tám loại bộ pháp, mười tám loại biến hóa, loại loại bất đồng nhưng lại hợp nhất thành một thể, tâm tương khắc, thần tương tụ.

Bộ kiếm trận này chính là xuất phát từ đạo lí đó.

Tuy rằng thời gian huấn luyện không lâu, nhưng uy lực vẫn thập phần khiến người ta sợ hãi. Chớ nói có thể chống lại, ngay cả bảo mệnh cũng đã vô cùng khó khăn.

Cho dù biết các thúc thúc sẽ thủ hạ lưu tình, nhưng dù sao cũng là đao quang kiếm ảnh vẫn đủ để hù chết bọn họ rồi.

Hơn nữa bọn Mộ Dung Thanh Trần, đã không ít lần nếm khổ dưới loại trận pháp này rồi.

Mộ Dung Hưng Đức nhìn vẻ mặt đau khổ của trưởng tử, lắc đầu cười, quay đầu nói: “Địch Trần, ngươi lên trước đi.”

Nghe xong, Mộ Dung Địch Trần cũng không nói nhiều, rút kiếm bước vào trong trận, lưu lại Kỷ Ngộ Ngôn cách đó không xa lo lắng nhìn chăm chú.

Hắn lo lắng cho ta sao.

Trong phút chốc, nhiệt lưu đã phát ra toàn thân Mộ Dung Địch Trần.

Lệnh Mộ Dung Địch Trần xông trận trước, kỳ thật cũng không phải là Mộ Dung Hưng Đức bất công, mà là do hắn rất hiểu ba hài tử này của chính mình.

Thanh Trần, tinh lực có thừa, trầm ổn bất định, làm việc không muốn chịu khổ, tổng tâm thủ xảo (tâm tư khéo léo), khả tâm nhãn hảo (biết nhìn người), đối nhân xử thế cũng rất rộng lượng.

Về sau nhất định sẽ có không ít bằng hữu, lại được người khác yêu thích, nhưng không thể làm nên đại sự.

Linh Nhiên, nhìn như nhu nhược, nhưng rất mạnh mẽ, mặc dù tính tình có vài phần tiểu thư, nhưng tính ra vẫn là một hảo nữ tử.

Hy vọng nàng sau này bình yên, không gây ra đại sự gì sẽ tốt hơn.

Địch Trần......

Chính mình với Lưu Sương khiến nó thua thiệt nhiều lắm, nên nay phải bồi thường, nhưng nhìn thái độ lạnh như băng của nó lại không biết phải làm sao mới có thể nói được đây, huống chi không biết vì sao Lưu Sương lại rất sợ nó, không thể tiếp nó đến hậu viện để cùng sống như người một nhà. Nếu cái gì cũng không thay đổi được, vậy thì nói gì cũng chỉ uổng công mà thôi. (chưa nói sao biết, bởi những ý nghĩ như vậy của các ngươi mà y mới như vậy đó, khốn kiếp)

Bất quá nó thiên tư cao, tuổi còn nhỏ mà khí thế đã hơn người, bền lòng nghị lực cũng không thiếu. Khuyết điểm duy nhất là cá tính lạnh lùng, dễ dàng thất tẫn (ko được lòng) với người trong thiên hạ.

————————————-

Nhưng ở trong lòng Mộ Dung Hưng Đức, thứ tử của hắn, mới là hài tử xuất sắc nhất, kỳ vọng của hắn đặt vào y cũng là cao nhất.

Cũng bởi vì đủ loại nguyên nhân, cho nên những lời này cơ hồ vĩnh viễn cũng không có biện pháp nói ra.

Như vậy...... Hắn không nói ra, Mộ Dung Địch Trần làm sao biết được?

Cho nên hắn vĩnh viễn cũng không thể biết được, dưới bề ngoài lạnh lùng như băng tuyết bao trùm của Mộ Dung Địch Trần, là con tim như hỏa nóng đến mức độ nào.

Hoặc là nói, tất cả mọi người ngoại trừ Kỷ Ngộ Ngôn ra, ai có thể nhìn thấy?

Đương nhiên, Mộ Dung Địch Trần cũng không muốn để cho bọn họ nhìn thấy. Y chỉ yên lặng cầm kiếm bước về phía kiếm trận đang đợi sẵn.

Cái bóng dáng cô độc tịch liêu kia đâm vào mắt khiến Kỷ Ngộ Ngôn cũng phải phát đau, ngay cả thế tấn như thế nào hắn cũng quên mất, chỉ có thể lăng lăng nhìn theo.

Rất nhiều năm về sau, Kỷ Ngộ Ngôn vẫn nhìn thấy bóng dáng hệt như vậy.

Bất quá, may mắn khi đó hắn đã không còn là một tiểu hài tử bất lực nữa, hắn khi đó đã có đủ lực lượng để nắm giữ vận mệnh của chính mình cùng ái nhân, thậm chí có thể xoay chuyển Càn Khôn, chân dậm một dậm đất rung núi chuyển......

Khụ khụ...... Nói quá rồi…, chúng ta vẫn là nên trở lại thời điểm lúc bọn họ bảy tuổi......

Kỷ Ngộ Ngôn thấy Mộ Dung Địch Trần tiến vào trong trận, nhưng trong một mảnh đao quang kiếm ảnh như vậy, làm sao còn có thể nhìn thấy bóng dáng của y?

Này cũng là điều đương nhiên, dù sao hắn bây giờ vẫn chưa có gì gọi là trụ cột võ công. Xem được họa chăng có là quỷ.

Nhưng Mộ Dung Hưng Đức lại thấy rất rõ ràng.

Hắn nhìn vào, thấy Mộ Dung Địch Trần đang nhàn nhã chạy bên trong kiếm trận.

Cái gọi là nhàn nhã, ý là nói y mỗi một bước đạp đều giậm vào trận tâm, theo phương vị của trận thế mà đi tới.

Kỳ thật sau vài lần nhìn ca ca sấm trận (xông vào trận), Mộ Dung Địch Trần đã đại khái đoán được trận ý của trận này — mười tám người này đại biểu cho nghiệp lực luân hồi trong phật giáo cộng với mười tám thế chuyển sinh, mà vị trí mỗi lần y đứng lại cũng vừa vặn chính là nhập khẩu của mỗi lần chuyển sinh, cái này được giữ tại bảy tấc của trận này.

Nếu như trận này chân chính vận hành, sinh sôi không ngừng, một người không được thì có mười bảy người khác bổ khuyết, ngay cả Mộ Dung Hưng Đức muốn phá trận, cũng phải mất rất nhiều công sức.

Nhưng Kỷ Ngộ Ngôn lại không thể nhìn thấy, cơ hồ cảm giác như tim muốn nhảy ra ngoài, chỉ có thể đứng trung bình tấn, nhìn lên bầu trời mù mịt do bụi đất bị kiếm khí hất bay lên.

Đúng lúc này, Mộ Dung Địch Trần xuất thủ.

Hàn quang lạnh thấu xương nhanh chóng hoạch khai (rạch mở) một lỗ hỏng trong kiếm trận, đám người hành trận đồng thời cảm thấy trên tay tê rần, rốt cuộc không thể cầm nổi kiếm trong tay, sau đó thanh âm “Leng keng leng keng” không dứt vang lên bên tai, mười tám thanh kiếm lục tục rớt trên mặt đất.

Mộ Dung Hưng Đức trong mắt hào quang nhất thịnh. Mộ Dung Địch Trần thừa lúc trận thế bắt đầu một vòng mới, lấy tốc độ cực nhanh sử dụng cán kiếm đánh vào hổ khẩu (kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ) của đám người, làm cho bọn họ quăng kiếm đi. Một trận đánh này, tiết tấu niết nã (tiết tấu đánh bắt) thập phần chuẩn xác, tìm đúng điểm yếu chính là thời gian huấn luyện trận thế không đủ, mức độ ăn ý giữa người với người không toàn vẹn.

Mộ Dung Địch Trần sau khi phá trận, không hành lễ tạ ơn, cũng không nói một lời, vẫn chỉ yên lặng trở về chỗ khi nãy mình đứng.

Hệt như lúc đến không hề gây ra chút tiếng động nào.

Mộ Dung Hưng Đức mặc dù không thích biểu hiện vô lễ như vậy của y, nhưng trong lòng thật chất lại phi thường vui mừng. Mình quả nhiên không nhìn lầm hài tử này.

Kỷ Ngộ Ngôn cũng thở ra một hơi thật mạnh, quay đầu lại nhìn Lãnh Tịch Phi, thì phát hiện thần sắc khẩn trương trên khuôn mặt thanh tú của hắn, nhưng lại độc nhất vô nhị so với chính mình. Lại nhìn về hướng mấy người trước mặt, nguyên lai là đến phiên Mộ Dung Thanh Trần.

Mộ Dung Thanh Trần vẻ mặt cầu xin đứng ở giữa viện, trước làm một cái lễ với mấy vị tiền bối, sau đó thì ôm kiếm mà đứng, cũng đã có vài phần tư thế.

Nhưng trận thế một khi phát động, hắn ngay cả muốn khóc cũng khóc không được.

Vốn không nghĩ tới mình sẽ giống như Nhị đệ phá trận mà ra như vậy, nhưng làm như thế nào thì cũng không thể để người khác thấy mình quá chật vật a.

Lãnh Tịch Phi đang ở bên cạnh nhìn hắn kìa!

Nếu thật sự không thu phục được đám người này, vậy một tháng qua, hao tổn tâm cơ lập nên hình tượng anh hùng phải làm sao bây giờ?

Càng nghĩ như vậy, cước bộ lại càng loạn, tâm tư cũng không thể tập trung. Mấy bộ kiếm pháp vốn luyện tập không tồi cũng đã quên hết, cuối cùng lại thật sự thành ra lung tung huy kiếm, thật là vô cùng thê thảm, ngay cả Mộ Dung Hưng Đức cũng phải liên tiếp nhíu mày.

Biểu hiện của Thanh Trần không khỏi có chút thất thường a.

Ngay cả người ngoài nghề như Kỷ Ngộ Ngôn, Lãnh Tịch Phi cũng nhìn ra được vài phần.

Trong trận hỗn loạn, bọn họ căn bản thấy không rõ, nhưng bước chân hỗn loạn của Mộ Dung Thanh Trần, cùng vài lần rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm dưới kiếm, hai người bọn họ vẫn thấy rõ ràng.

Đôi mắt vốn đã ầng ật nước của Lãnh Tịch Phi lại bắt đầu nổi sóng, cảm giác như sắp phá đê mà ra.

Thấy bọn hắn như thế, Kỷ Ngộ Ngôn như thế nào không nóng nảy?

Vừa rồi nhìn thấy Mộ Dung Địch Trần tuy rằng rất lo lắng, nhưng sâu tận đáy lòng vẫn luôn tin tưởng y, biết năng lực của y; Mộ Dung Thanh Trần thì…

Trải qua mấy tháng tiếp xúc, Kỷ Ngộ Ngôn cũng đã hiểu hắn vài phần, làm sao có thể không biết hắn là loại người như thế nào? Hơn nữa hắn đã giúp mình rất nhiều lần, hòn đá nhỏ trong tay không tự chủ được ném ra ngoài.

Kỷ Ngộ Ngôn ra tay hết sức lại không có nghĩ nhiều như vậy.

Quả thật là có chút nóng nảy, ngay cả hòn đá trong tay mình định dùng để làm gì cũng không kịp nghĩ đến.

Hắn chỉ ném một hòn đá vào trong trận thế nhưng lại xảy ra biến hóa kinh người.

Hòn đá nhỏ kia thật sự quăng trúng lên kiếm của một người, bởi vì khí lực của tiểu hài tử không đủ, nhưng vẫn có thể làm cho kiếm của hắn trật nhịp không biết như thế nào hướng ngay vào chỗ sơ hở của người bên cạnh; người thứ hai vội vàng tránh thoát, lại không ngờ phương hướng duy nhất hắn tránh, lại chính là sơ hở của người thứ ba; sau đó người thứ ba lại đánh vào sơ hở của người thứ tư......

Cứ thế tiếp diễn, một vòng tuần hoàn, thời điểm Mộ Dung Thanh Trần còn không rõ ràng sao lại có chuyện này xảy ra, kiếm trận đã bị phá.

Không chỉ có hắn không rõ ràng, người hành kiếm (người dùng kiếm lập trận) cũng là hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin nổi.

Chỉ có người đầu tiên âm thầm cắn răng, đều do hòn đá chết tiệt này, sao lại cố tình ‘có lợi’ như vậy chứ?

Tốc độ hòn đá cũng không phải là nhanh, chính mình đã sớm nhìn thấy, nhưng lại không thể nào tránh thoát được. Rõ ràng muốn tránh qua phía bên cạnh, nhưng trận đã đánh tới như vậy, còn có thể chạy đi đâu. Trái tránh không được, phải tránh không được, mau cũng không được, chậm cũng không xong, tả hữu tốc độ thật sự đã hoàn toàn được ưu đãi, cho nên lực đạo tuy rằng không lớn, nhưng lại có hiệu quả bách phân chi nhất vạn, thành ra mới có thất bại mạc danh kỳ diệu này.

Mộ Dung Hưng Đức cùng Mộ Dung Địch Trần lại hơi hơi nhíu mày, chỉ có bọn họ nhìn ra nơi hòn đá bay tới, trong lòng hai phụ tử nghĩ đến chỉ có một nội dung tương đồng.

Vị trí của hòn đá này, vừa đúng ngay tử huyệt của kiếm trận mà khó người phát hiện, hơn nữa thời gian phương hướng cũng rất chính xác...... Cho nên mới có thể phá trận dễ dàng như vậy.

Lại nhìn Kỷ Ngộ Ngôn, chính y cũng mờ mịt. Việc kia quả thực không phải hắn cố ý làm?

Là trùng hợp hay là trực giác?

Nếu là trùng hợp, vậy thì quả là vạn lần có một; nhưng nếu chỉ là trực giác, chỉ sợ...... Kỷ Ngộ Ngôn chính là kỳ tài kiếm thuật trời cho.

Đang lúc bọn họ hết sức phân vân, Mộ Dung Thanh Trần đã bước ra, tuy rằng không biết chính mình phá trận như thế nào, nhưng ít nhất cũng bảo vệ được mặt mũi. Sau khi hành lễ với các tiền bối vẻ mặt kỳ quái xong, Mộ Dung Thanh Trần liền chạy thẳng về phía Lãnh Tịch Phi.

“Tịch Phi Tịch Phi thấy chưa, thế nào, ta lợi hại chứ.” Mộ Dung Thanh Trần đắc ý dào dạt nói.

Lãnh Tịch Phi cái gì cũng không nói chạy qua, nước mắt đã thành chuỗi rơi xuống, khiến Mộ Dung Thanh Trần luống cuống tay chân, không còn bận tâm đến Kỷ Ngộ Ngôn bên cạnh.

————————————-

Kỷ Ngộ Ngôn lúc này trong lòng cũng đang cảm thấy quái dị cực kỳ.

Khi đó, mình rõ ràng biết Mộ Dung lão gia tuyệt đối sẽ không gây thương hại đến đại thiếu gia, nhưng mình vẫn ra tay. Tựa hồ không phải chỉ đơn giản là vì Mộ Dung Thanh Trần như vậy, mà tựa như trong huyết quản của mình giống như có cái gì đó đang kêu gào, buộc mình phải ném hòn đá kia ra.

Đối với Mộ Dung Địch Trần mà nói, y chưa từng trải qua tâm tình giống như lúc này.

Ê ẩm, nghèn nghẹn, có cái gì đó đang dâng lên như bọt nước lên men.

Hắn không có giúp ta đâu, hắn chỉ giúp đại ca.

Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ hắn quan tâm đại ca hơn sao? Chẳng lẽ ở trong lòng hắn đại ca so với ta trọng yếu hơn sao? Chẳng lẽ hắn thích ở cùng một chỗ với đại ca hơn sao? Chẳng lẽ hắn không thích ta? Chẳng lẽ hắn cũng muốn rời đi sao?......

Vô số “Chẳng lẽ” ở trong lòng Mộ Dung Địch Trần mọc lên như cỏ dại, rồi lại như cây tử đằng quấn quýt vào nhau, càng nghĩ càng thái quá.

Nhưng may mà Mộ Dung Hưng Đức cũng bị hòn đá của Kỷ Ngộ Ngôn phá cho tâm thần rối loạn, liền phất tay nói khóa học hôm nay dừng ở đây, rồi kêu bọn Kỷ Ngộ Ngôn ngừng trung bình tấn, ngày mai tiếp tục trở lại.

Không đợi Mộ Dung Địch Trần phục hồi tinh thần lại, một người đã bổ nhào lên người y sờ soạng chung quanh.

“Có bị thương hay không, có trầy xướt chỗ nào không? Có chỗ nào đau không?” Mộ Dung Địch Trần đứng vững cước bộ, lúc này mới phát hiện là Kỷ Ngộ Ngôn vừa mới sờ qua cổ tay của mình, đang cúi thấp thân người kiểm tra đầu gối của mình, cùng các đốt ngón tay.

“Không có việc gì không có việc gì.” Mộ Dung Địch Trần không biết vì sao lại muốn cười, nhưng khóe miệng lại vì chính mình tác chủ mà khẽ cong lên.

Đưa tay kéo Kỷ Ngộ Ngôn đến, gắt gao ôm hắn vào trong ngực, cảm giác hắn cũng đưa tay ôm lại mình, Mộ Dung Nhị công tử cảm thấy thân thể dào dạt ấm áp.

Hôm nay dương quang tựa hồ phá lệ ấm áp.

Những gì Kỷ Ngộ Ngôn nghĩ đến lúc này, tất cả đều là Mộ Dung Địch Trần.

Như thế nào làm cho y khoái hoạt, như thế nào làm cho y cao hứng, như thế nào làm cho y vui vẻ. Kỳ thật từ trước đến giờ, đến tương lai sau này, cho đến hết đời này kiếp này, điều hắn nghĩ đến vĩnh viễn cũng chỉ là vấn đề như vậy.

Hắn làm sao có thể không biết khúc mắc của Mộ Dung Địch Trần ở đâu, cho nên trong lòng vẫn không bỏ xuống được chính là cái nhìn của phu phụ Mộ Dung đối với Mộ Dung Địch Trần.

Hôm nay như vậy hẳn cũng là một ngày tốt đi, biểu hiện của Nhị thiếu gia tốt lắm.

Vì thế Kỷ Ngộ Ngôn đã ra một quyết định.

Buông đôi tay đang cùng Mộ Dung Địch Trần ôm ấp, Kỷ Ngộ Ngôn nhìn đám hồng vân (ý nói đỏ mặt ý mừ) thản nhiên trên gương mặt của Mộ Dung Địch Trần. Kỳ thật hiện tại mọi người đều đã rời đi rồi, không có gì phải thẹn thùng cả.

Kỷ Ngộ Ngôn nói với Mộ Dung Địch Trần lời nói dối đầu tiên trong cuộc đời hắn, hắn nói hiện tại phải đến trù phòng xem thử ngọ thiện đã chuẩn bị đến đâu rồi.

Bởi vì vấn đề ăn uống của mình đều do Kỷ Ngộ Ngôn quan tâm, cho nên Mộ Dung Địch Trần cũng không hoài nghi, hơn nữa biểu hiện vừa nãy có chút thất thường, trong lòng rất là ngượng ngùng, nên cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp xoay người trở về Thiên viện.