Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao

Chương 48




Edit+Beta: Minh Miu

Nói làm liền làm, ngày hôm sau, Đại Tráng và Tiểu Mãn cùng đi cục Công thương đăng kí tốn một trăm vạn tiền vốn đăng kí công ty mậu dịch “Gia Hòa”, lập hạng mục “Heo An Tường“. Đương nhiên bởi vì Tiểu Mãn còn không có xác nhận thân phận, không có chứng nhận thân phận, pháp nhân đại biểu của công ty là Đại Tráng.

Hơn một tháng sau.

Bọn họ đã đổi phòng thuê, tuy cũng không thể nói rất tốt, nhưng, phòng ở vị trí tốt, giao thông tiện lợi, trong phòng có đầy đủ thiết bị điện, với tư cách là tạm thời cư trú cũng coi như là khá lắm rồi, quan trọng nhất là, tại đây một bậc thang hai hộ, cửa lớn một cửa, chính là thế giới nhỏ của nhà mình, ngẫu nhiên cùng các bạn hàng xóm chạm mặt cũng không chào hỏi, chính thức “vô duyên đối diện không quen biết”, đối với Tiểu Mãn mà nói, xác thực là nơi ẩn cư tốt.

Sáng sớm, trời còn chưa sáng, điện thoại di động dưới gối Đại Tráng vang lên, cho dù một giây trước anh còn ôm lưng Tiểu Mãn đang ngủ say, nghe thấy thanh âm này, anh lập tức trợn mắt, đè xuống đồng hồ báo thức, sau đó nhẹ nhàng rút ra cánh tay lót dưới đầu Tiểu Mãn, nhẹ chân nhẹ tay mà rời giường, miễn cho đánh thức Tiểu Mãn.

Nhưng, anh còn chưa kịp xuống giường, một cánh tay trơn bóng trắng nõn vòng quanh cổ.

Đại Tráng quay đầu nhìn lại, Tiểu Mãn con mắt nhập nhèm buồn ngủ, mồm miệng không rõ nói: “Mấy giờ rồi? Anh liền thức dậy?”

Đại Tráng trìu mến xoa xoa lên đầu tóc rối bời của Tiểu Mãn, nói: “Sáu giờ rồi, anh phải đi, em buổi sáng muốn ăn cái gì, anh đi mua.”

Tiểu Mãn lầu bầu nói: “Tùy tiện. Hôm nay chủ nhật, anh cũng không nghỉ ngơi một chút? Cũng không ở nhà theo giúp em.”

Đại Tráng nói: “Chúng ta tự mình làm việc, có cái gì nghỉ ngơi hay không nghỉ ngơi sao? Đợi kí được 30 hộ nuôi dưỡng, sự tình OK một nửa, anh liền theo em thoải mái chơi hai ngày.”

Tiểu Mãn hừ một tiếng, nói: “Bỏ đi, nói như vậy hạng mục liền chính thức bắt đầu, chỉ có càng bận hơn. Sớm biết như vậy còn không bằng đầu tư cổ phiếu nữa, làm kinh doanh heo này, thật sự là quá hao tâm tổn trí rồi.”

Lại nói, Tiểu Mãn đề án tuy rất tốt, thao tác bắt đầu lại vô cùng khó khăn. Đầu tiên, cùng hộ nuôi dưỡng bàn bạc bản thân cũng không phải một chuyện dễ dàng, bên này nông thôn gần thành thị, nếp sống trước đây, thuộc về khu giàu có, bởi vậy nông dân không hề giống với khu vực nông thôn xa xôi vắng vẻ thuần phác và dễ tiếp xúc như vậy, ngược lại là chạm phải không ít tiểu thị dân thích tham lam món hời, bản thân tính chất đặc biệt hung hãn không nói đạo lý, cho nên muốn thiết phục bọn họ dùng giá cả hợp lý đào tạo cùng định hướng cung ứng toàn bộ heo mập cũng không phải dễ dàng như vậy, cộng thêm đường quê tuy đã được sửa chữa thông đường, đi một chuyến cũng quá sức, cho nên Tiểu Mãn chỉ là theo chân đi một lần Đại Tráng liền không cho phép cậu lại đi nữa, Đại Tráng chính mình với chuyện này vô cùng để bụng, mỗi ngày cùng với đi học giống nhau, dậy sớm mò mẫm mà chạy đến thị trấn nhỏ, cầm bản in họp đồng định hướng nuôi dưỡng mua sắm do Tiểu Mãn làm ra chạy tới một hộ mà hiệp đàm. Tiểu Mãn trong đầu tuy linh hoạt, trên phương diện sinh hoạt ít ra có thể tự gánh vác, Đại Tráng trước khi đi ra ngoài còn phải chuẩn bị cơm trưa cho cậu, đến buổi chiều năm sáu giờ gấp gáp trở về một lần nữa làm cơm tối cho cậu, mỗi ngày mệt mỏi như chó.Tiểu Mãn hơn chín giờ mới rời giường, Đại Tráng sớm đã đi, Tiểu Mãn ngáp đi đến trước bàn, trước mở máy tính, sau đó đi rửa mặt đánh răng, làm xong liền bưng lên thức ăn Đại Tráng đã mua đặt trong nồi cơm điện sữa bò gì đó ngồi vào bàn học bên cạnh, vừa ăn vừa nhìn biểu đồ cổ phiếu lưu trữ trên máy tính, lại ghi vài nét bút trù tín mở rộng heo An Tường.

Tiểu Mãn xem máy tính trong chốc lát cảm giác mình phải hay không là đã quên chút gì đó, nghĩ nửa ngày, rốt cục nhớ tới, cậu từ một đống vật lẫn lộn ở bên trong bới ra một cái nắp nồi inox, chặn ngay bụng của mình, lại ngồi trở lại bên cạnh máy tính, tự nhủ nói: “Một cái nắp nồi ngăn cản phóng xạ, Đại Tráng thật sự là khôi hài...”

Càu nhàu càu nhàu, Tiểu Mãn ngược lại là cẩn thận tỉ mỉ mà làm theo. Đây là Đại Tráng đặc biệt nhắn nhủ, anh nghe nói máy tính có phóng xạ rất lợi hại, đối với thai nhi bất lợi, nhưng, bảo Tiểu Mãn suốt ngày ở nhà không cần máy tính, Đại Tráng cũng không đành lòng, liền chạy tới mua đồ vật như vậy trở về, để cho Tiểu Mãn lấy ra ngăn cản phóng xạ, miễn cho đối với đứa nhỏ bất lợi.

Tiểu Mãn tuy mỗi ngày ở trong nhà, ăn hết ngủ, ngủ ăn, ngẫu nhiên đứng lên xem máy tính, xem tivi, lại một chút cũng không béo phì, toàn thân cơ hồ không có thịt thừa, chính là bụng chỗ đó lồi đến một khối, như là “Tiểu Hà tài lộ tiêm tiêm giác”*, chẳng qua nguyên nhân như thế, ngược lại lộ ra càng thêm làm cho người chú ý, cho nên Tiểu Mãn sau khi chuyển đến nơi đây, sẽ không bước qua khỏi cửa.

*Tiểu Hà tài lộ tiêm tiêm giác: nằm trong hai câu thơ Tiểu Trì (Ao nhỏ) của nhà thơ Dương Vạn Lý: Tiểu Hà lộ tiêm tiêm giác, tảo hữu mỹ nữ lập thượng đầu. Có nghĩa là sen nhỏ mới nở nhìn chăm chú, sớm có mỹ nữ đúng trên đầu.

Đại Tráng hôm nay ngược lại là về nhà sớm, hơn năm giờ chiều trở về rồi, vừa đến nhà liền cầm trong bọc mấy phần hợp đồng, hưng phấn nói: “Hôm nay đặc biệt thuận lợi, vậy mà thảo luận với bốn hộ. Hiện tại có ba mươi hai hộ nuôi dưỡng rồi, Tiểu Mãn, chúng ta ngày mai có thể đi tìm người của siêu thị nói chuyện làm ăn rồi.”

Tiểu Mãn cũng vì Đại Tráng vui vẻ, búng cái ót anh một cái, nói: “Anh còn rất lợi hại nha, những người chăn heo kia, một người so với một người còn khó nói chuyện hơn, một câu chưa nói xong, cầm lấy chổi đem người đuổi ra ngoài, nếu là em, sớm không có kiên nhẫn rồi. May mà anh liều như vậy.”

Lời nói này là nói thật, Tiểu Mãn về sau đều cảm giác mình lúc trước phát ngôn bừa bãi phải hay không quá tùy tiện quá không thực tế rồi, làm cung cấp vật phẩm “Heo An Tường” đặc biệt tươi cho siêu thị tương lai là tốt đẹp, nhưng từng chi tiết, tỉ mỉ làm xuống thực khiến cho người thống khổ không chịu nổi, nếu là Tiểu Mãn tự mình làm đã sớm liền buông tha hoặc là thông báo tuyển dụng mấy người để làm, ở đâu như Đại Tráng, một hộ bàn luận một hộ, hoàn thiện từng chi tiết, giày đều chạy rách vài đôi, hoàn toàn là bất kể chuyện to chuyện nhỏ, tận tâm tận lực, không chối từ cực khổ.

Đại Tráng cúi đầu cười, trong nội tâm cũng rất kiêu ngạo.

Thời gian hơn một tháng, đối với Đại Tráng mà nói, lại trưởng thành thay đổi da thịt. Lúc trước anh vẫn là tính cách trầm mặc ít nói, cũng không thường cùng người nói chuyện kết giao, lúc này đây, vì Tiểu Mãn cùng đứa nhỏ trong bụng sáng tạo hạnh phúc tươi đẹp trong tương lai, Đại Tráng xem như tức nước vỡ bờ rồi.Mà mọi sự một khi mở đầu, Đại Tráng cũng liền tỉnh ngộ ra nói chuyện làm ăn kì thật cũng không phải khó như vậy, mọi người là trời sinh chạy theo lợi tránh họa, chỉ cần bày ra tương lai có thể thu lợi cho đối phương, bao nhiêu đều sẽ có chút động tâm, phải nắm bắt ở điểm động tâm này giống như ánh sao sáng biến thành một đám lửa có xu thế cháy lan ra cánh đồng cỏ, cuối cùng nhất định thành công. Gặp những người cắn răng khó chơi, liền phải xuất ra tiến công không sợ kiên trì, đánh vào mặt tư tưởng không sợ khí thế, biện pháp nghĩ hết, chung quy có thể thành công.

Tiểu Mãn tại máy vi tính gõ một hồi “đùng đùng”, in ra một phần nhãn hiệu “Heo Tường An” sách thuyết minh giải thích cùng trù tính mở rộng dự án, nói: “Ngày mai anh đi thỏa thuận đàm phán hợp đồng với siêu thị Lạc Phúc, em cùng với anh đi.”

Tiểu Mãn là không yên tâm, cùng siêu thị Lạc Phúc thảo luận chính thức mục đích hợp tác và mua bán vân vân, cùng Đại Tráng cùng hộ nông dân bàn bạc nuôi dưỡng có chỗ bất đồng, người phía trước là thành phần tri thức, là viên chức, có năng lực điều hành công ty, cho nên nhất định phải “trang bức”* vừa phải, không giống phía sau là hộ cá thể là nông dân, dùng lợi ích tác động là có thể. Tiểu Mãn sợ trước mắt Đại Tráng còn khống chế được loại trường hợp này.

*Trang bức: Chỉ một hành động,một loại phong cách giải dạng nghèo khó, giả dạng không có gì để phơi bày ra cái không có gì của mình nhưng thực sự thì lại rất có khả năng, rất khủng bố..đây là kiểu trang bức có thực lực

Đại Tráng không chịu, chỉ vào bụng Tiểu Mãn, nói: “Em bây giờ như thế nào?”

Tiểu Mãn liếc mắt, nói: “Người khác chỗ nào biết, còn tưởng rằng em chỉ là bụng bia.”

Đại Tráng nhíu mày nói: “Dáng vè này là bụng bia? Người ta trường bụng bia, một thân đều là thịt mỡ bong bóng, chỗ nào như em, từ đầu đến chân đều rất thon thả, chính là chỗ bụng nổi lên một khối.”

Tiểu Mãn khinh thường nói: “Em đây là bụng tướng quân, so với bụng bia bọn họ còn muốn cao cấp hơn, cũng chỉ có bụng nổi lên một khối.”

Đại Tráng nói thầm: “Ừm, bụng tướng quân, trong bụng giấu tiểu tướng quân. Được rồi, vợ, em cũng đừng quan tâm, chuyện này anh có thể OK, em liền an ổn ở trong nhà, đợi tin tức tốt của anh.”

Đại Tráng sau khi đến MA, nhập gia tùy tục học được một câu, sửa miệng gọi Tiểu Mãn là “vợ”, mỗi ngày vợ vợ không rời miệng.

Tiểu Mãn sợ Đại Tráng ứng phó không được những tình cảnh kia, chần chờ hỏi: “Anh có thể làm sao?”

Đại Tráng hơi bất ngờ nói: “Nhất định được. Vì vợ vì con trải qua ngày tốt lành, anh cũng bất chấp thể diện, quấn quít chặt lấy, khoác lác khoe khoang bản thảo, miệng chạy xe lửa, loại nào thấy hiệu quả anh liền dùng loại đó.”

Tiểu Mãn lại lo lắng, cũng chỉ nhìn anh đi, trong lòng yên lặng vì anh cố gắng.

Đại Tráng lần này thật đúng là bất cứ giá nào rồi, một lần không được, lại đi một lần, rốt cục ba ngày sau thảo luận cùng siêu thị Lạc Phúc kí hợp đồng, nhãn hiệu “Heo An Tường” được đưa lên bàn ăn ngàn vạn gia đình.

Bên kia bờ biển, Chu An Bằng vừa kiệt lực hướng cha Chu Nguyên Dịch giấu diếm phong tỏa tin tức có quan hệ tới Chu An Trình, vừa làm cho Trì Đức Triết dốc sức liều mạng giúp công việc tìm kiếm.

Mà Chu Nguyên Dịch thấy con trai thứ hai mất tích hơn chín tháng, tìm mọi cách tìm kiếm cũng không thể tìm được một chút tình hình, trong nội tâm ngẫu nhiên sẽ bi quan mà nhận định hơn phân nửa là chết rồi, cực kì bi ai hận không thể cùng An Trình cùng xuống hoàng tuyền, đồng thời thật sâu hối hận một lần kia không nên làm thái quá với cậu.

Hối hận. Hối hận. Hối hận.

Biết vậy chẳng làm.

Trước mắt Chu Nguyên Dịch phảng phát xuất hiện tình cảnh ngày đó. An Trình quỳ trên mặt đất, trên mặt dấu đỏ sau khi bị ông tát, lại quật cường nói: “Cha, khiến cho người thất vọng rồi, nhưng, con chính là người như vậy. Con không có biện pháp vặn vẹo chính mình, dựa theo ý nguyện của người đi lấy một cô gái, trải qua cuộc sống hạnh phúc bình thản.”

Mà lúc đó Chu Nguyên Dịch tức giận công tâm, chính mình năm đó phạm sai lầm, gieo xuống quả đắng, tuyệt không muốn con trai cũng nhấm nháp một lần, cho nên, vẫn là cố chấp yêu cầu An Trình cùng mối tình đầu Tạ Đạt Mẫn chia tay.

Cha con hai người giằng co không ngừng.

Chu Nguyên Dịch rơi vào đường cùng ra ngoan chiêu, gọi điện thoại đến Tạ gia chất vấn Tạ Đạt Mẫn, bởi vì cảm xúc kích động, vô ý trong điện thoại tiết lộ cho cha mẹ Tạ gia, cũng là một hồi đại náo.

Cuối cùng, Tạ gia bên kia chủ động gọi điện thoại tới, trong điện thoại rành mạch truyền đến Tạ Đạt Mẫn khuất phục sau đó nói ra lời chia tay, Chu Nguyên Dịch thở dài một hơi, ngữ khí hòa hoãn nói: “An Trình, con đã nghe được? Lời nói cũ cũng tốt, cha dùng thật tâm đợi trăng sáng, không biết trăng sáng như thế nào chiếu kênh rạch. Con một mảnh nhiệt từng, không có gặp đúng người, đúng là đáng đời bị giẫm lên như vậy. Con trai, cuộc sống có thể đủ mọi màu sắc, chính là không thể lộn xộn. Cha theo con nói bao nhiêu lần, không thể cùng đàn ông trộn lẫn.”

Chu An Trình thất thần nghe, cuối cùng lại cười, nói: “Cha, người nói đúng.”

Chu Nguyên Dịch liền cho rằng con trai nghĩ thông suốt, thả cậu quay trở về đại lục tiếp tục công việc, ai ngờ sau hai tuần truyền đến tin tức Chu An Trình mất tích.

Chu An Bằng an ủi cha nói: “Em trai hơn phân nửa là chui vào ngõ cụt, vì tình mà chết. Cha, con ngày mai đến Tạ gia đập phá cửa hàng, báo thù cho em trai, cho cha hả giận.”

Chu Nguyên Dịch thống khổ nói: “Ngu xuẩn. Muốn báo thù cần gì làm như vậy dễ làm người khác chú ý? Tiểu tử Tạ gia, khoản nợ này sớm muộn cùng nó tính toán, con đừng xằng bậy. Còn có, em trai con chỉ là mất tích, chỉ cần một ngày không thấy thi thể nó, cha đều không cam lòng, vẫn là phải tiếp tục tìm. An Bằng, cha biết rõ, con cùng An Trình có chút mâu thuẫn, nhưng, nó dù sao cũng là em trai duy nhất của con, một nét bút khó vẽ ra hai chữ, cha hiện tại bệnh không thể đứng dậy, con phải tận tâm tận lực tìm nó.”

Chu An Bằng nói khoác không biết ngượng nói: “Cha, này không cần người đặc biệt nói, con tự nhiên là tận tâm tận lực tìm em trai. Cho dù nó chết, con cũng nhất định dẫn nó trở về, cho người gặp mặt lần cuối.”

Chu Nguyên Dịch ho, ho đến thở không ra hơi.

p/s: Trước đây Đại Tráng gọi Tiểu Mãn là tiểu tức phụ, bây giờ gọi là lão bà, vì Minh muốn thuần việt nên đều chuyển thành vợ.