Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao

Chương 49




Edit+Beta: Minh Miu

Đại Tráng cầm đến đổ mồ hôi, bởi vì buôn bán với siêu thị không thể kết toán tiền mặt, phải một tháng thế chấp một khoản, mà anh cấp cho hộ nuôi dưỡng, lại phải là tiền mặt, bằng không thì nông dân người ta không làm, cho nên lần buôn bán đầu tiên liền phải ứng tiền một tháng Đại Tráng cảm thấy không an tâm ngủ, sợ tỉnh, siêu thị đóng cửa rồi, ông chủ siêu thị cầm tiền chạy trốn, chính mình một nghèo hai công toi, lại phải cùng Tiểu Mãn cùng nhau trở về ngôi nhà vi phạm luật lệ kiến trúc kia.

Rốt cục sống qua một tháng, quản lý siêu thị gọi điện thoại đến, lười biếng nói: “Điền tổng, anh hôm nay có thể đi đến ngân hàng kiểm tra sổ sách, tài vụ chúng tôi nói, đã chuyển khoản cho công ty của các anh rồi, anh đi kiểm tra kim ngạch đúng hay không.”

Đại Tráng vội nói cảm tạ.

Quản lý siêu thị khẩu khí kiêu căng lại dẫn theo một chút khoe khoang nói: “Về sau đừng mỗi ngày đuổi theo tôi đòi nợ, theo như anh nói, tôi chỉ quan tâm hàng, không quan tâm tiền.”

Đại Tráng liền đồng ý hôm nào mời hắn ăn cơm, quả lý này quan tâm chỗ nào một bữa cơm, trực tiếp ám chỉ nói: “Tôi không có thời gian ăn cơm, trong nhà lắp đặt thiết bị phòng ở, hôm nay phải trả tiền chủ thầu, tôi phải nghĩ cách vay tiền. Điền tổng, anh mới nhận được tiền hàng, mượn một chút cho tôi quay vòng, qua hai ba tháng liền trả lại anh.”

Đại Tráng chần chờ nói: “Chúng tôi công ty nhỏ...”

Quản lý nghe xong giọng điệu này, lập tức khó chịu, lầu bầu một câu: “Không muốn xem như xong”, trực tiếp cúp điện thoại.

Đại Tráng cũng không có xem trọng chuyện này, đầu óc còn dừng trong vui sướng tiền hàng, bởi vì lúc ấy còn chưa tới nhà, Đại Tráng trước liền gọi điện thoại cho Tiểu Mãn, vui rạo rực mà báo cáo vợ đại nhân tin vui này, lại để cho cậu kiểm tra tài khoản ngân hàng, chứng thực một chút.

Tiểu Mãn liền lướt web ngân hàng nhìn thoáng qua, nói: “Xác thực có một khoản tiền, em nhìn xem, đây là bao nhiêu, bảy mươi vạn...”

Tiểu Mãn số lẻ còn chưa xem xong, Đại Tráng liền ở trên xe bus thở dài một hơi, nói: “Đúng, con số lớn, đằng sau cũng đừng đếm. Vợ, chúng ta thật sự kiếm tiền.”

Tiểu Mãn trong điện thoại di động cười, nói: “Buôn bán lời bao nhiêu? Em tính toán một chút, chúng ta nhập vào 120 vạn, hiện tại sổ sách mới...”

Đại Tráng không kiềm được vui mừng nói: “Trên khoản mục là lỗ, thực tế là lợi nhuận, bởi vì còn có heo anh chưa vận chuyển cho siêu thị, xem như tồn kho. Ừm...Anh đoán chừng một chút, đại khái buôn bán lời hơn năm vạn, mới một tháng công sức, hahaha.”

Năm vạn đồng. Người trên xe nhao nhao đối với Đại Tráng nhìn chăm chăm, khiến anh kì quái xấu hổ, dứt khoát nhảy xuống xe, gọi taxi trở về nhà, trước đây vốn dĩ gọi xe cũng không nỡ gọi, Đại Tráng xưa nay tiết kiệm đến dè sẻn mà nói quả thực mặt trời mọc phía tây.

Đại Tráng ngồi trên xe taxi, trong lồng ngực vui sướng cổ vũ gặt hái thành công: Kiếm tiền, tranh thủ thời gian về nhà cùng vợ chúc mừng một chút.Đại Tráng xuống xe taxi, hai ba bước chạy đi lên lầu, Tiểu Mãn mới mở cửa, anh trực tiếp đem người ôm vào lòng, hung hăng hôn một cái, khàn giọng nói: “Vợ, chúng ta thực kiếm được tiền?”

Tiểu Mãn ghét bỏ đẩy anh ra, nói: “Anh một thân mùi vị này...nhanh đi tắm rửa.”

Đại Tráng vội vã muốn tận mắt nhìn thấy số lượng sổ sách ngân hàng, lần này không nghe vợ đại nhân chỉ huy rồi, vẫn cứ một thân mồ hôi mà chen đến trước máy tính Tiểu Mãn, cảm thấy mỹ mãn nhìn lại một chuỗi con số kia, khóe miệng chứa ý cười nói thầm: “Thật sự là kiếm tiền...Hơn năm vạn...”

Tiểu Mãn dở khóc dở cười, nói: “Đổi cho anh ID clone, anh có thể trực tiếp lên đài diễn tiểu phẩm Trần Bồi Tư kia, “Tôi là vương lão ngũ cho tới bây giờ chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, các hương thân, đều đến nhà tôi uống rượu.'”

Đại Tráng lúc này mới ngại ngùng nói: “Vợ, em lại chê cười anh. Anh thật đúng là không có kiếm qua nhiều tiền như vậy.”

Tiểu Mãn liếc anh, nói: “Em cuối cùng nói một câu, không tắm rửa, không cần cùng em nói chuyện.”

Ách ách ách, vợ ngoan độc. Đại Tráng đành phải xông vào phòng tắm đi tắm rửa, chỉ nghe tiếng nước “rắc...rắc” vang lên một trận, trong nháy mắt anh lại vọt ra, cởi trần thân trên, mặc quần đùi bãi biển, biểu lộ vẻ mặt mộng ảo mê gái dự báo tương lai cho Tiểu Mãn: “Một tháng năm vạn, một năm chính là 60 vạn. Oa, vợ, đợi sang năm chúng ta có thể theo như kế hoạch mua nhà.”

Tiểu Mãn liếc nhìn anh, nói: “Tại sao phải đợi sang năm? Anh đầu óc này xoay chuyển cũng quá thẳng tắp rồi. Hiện tại một cửa hàng một tháng chính là năm vạn, anh chẳng lẽ liền chỉ dựa vào một cửa hàng này buôn bán? Anh cũng không biết kinh doanh thêm mấy cửa hàng nữa sao? Nếu chúng ta làm mười cửa hàng, không phải là một năm 600 vạn sao?”

Đại Tráng mở rộng mắt, không ngớt lời nói: “Đúng đúng đúng, anh quá vui, liền không nghĩ đến cái này...”

“Chỉ là” Đại Tráng gãi gãi đầu, nói: “Mười cửa hàng mà nói, sợ hai chúng ta làm không hết.”

Tiểu Mãn nói: “Cho nên phải mời người. Chẳng lẽ anh định cả đời đều tự mình chạy nghiệp vụ à. Ông chủ nhỏ, chính là phải tự làm việc, mọi thứ chính mình đến, ông chủ lớn là phát tiền lương mời người làm, chính mình phụ trách quản lý là được. Anh nhìn anh xem, mỗi ngày chạy mệt chết đi được, buôn bán lời năm vạn liền cao hứng giống như vậy, nhìn nhìn những ông chủ xí nghiệp trong công ty, ngồi ở trong phòng làm việc phê phê văn bản tài liệu, mở hội nghị, mỗi phút đồng hồ lợi nhuận năm vạn, còn là đô la.”

Đại Tráng thẹn thùng nói: “Cùng ông chủ lớn nước Mỹ so cái gì. Anh...”

Tiểu Mãn nói: “Đừng tự coi nhẹ mình, em ngược lại là cảm thấy, thành công có ba yếu tố, anh đều có toàn bộ rồi.”

Đại Tráng lòng hiếu kì bị câu dẫn ra, hỏi: “Đó là ba yếu tố gì?”

Tiểu Mãn chắc chắn nói: “Chăm chỉ, cơ hội cùng ánh mắt, hai yếu tố trước anh đều có, chính là ánh mắt kém một chút. Cũng may ánh mắt của em tốt, bổ túc cho anh điểm này.”Đại Tráng cười nói: “Náo loạn cả buổi, vẫn là đang khen chính em. Còn thuận tiện lấy anh làm lót đường. Vợ em tâm nhãn này, nhưng thật là nhiều, so với mắt của ngó sen trong hồ còn nhiều hơn.”

Nói xong, Đại Tráng đứng lên, bưng chén trà vội vàng hỏi: “Vợ, nói cả buổi, em miệng khô chưa? Muốn uống gì?”

Tiểu Mãn nhịn không được, có thể đừng lúc ẩn lúc hiện được không? Cởi bỏ thân trên lộ thịt cả buổi, sáng chói mắt người, chính là không thể không nói là một loại ồn ào.

Tiểu Mãn từ sau khi mang thai, Đại Tráng cũng không dám lại động tâm tư không đứng đắn nữa, bởi vì lúc trước cùng Tiểu Mãn một lần cãi nhau kia lúc đó đã phổ cập tri thức sinh lý cho anh, để cho Đại Tráng biết nữ nhân trong bụng có tử cung bảo hộ tương đối an toàn, nam nhân mang thai lại không có tử cung sẽ rất nguy hiểm.

Loại phương thức nghịch thiên này khiến Đại Tráng luôn ngờ vực vô căn cứ đứa nhỏ có thể hay không một cái không cẩn thận liền mất, cho nên đối với bụng Tiểu Mãn khẩn trương vô cùng, lúc công tác ở bên ngoài không có biện pháp, ở nhà, hầu hạ như vương mẫu nương nương, nào dám đối với Tiểu Mãn có ý kiến gì?

Ngược lại là Tiểu Mãn sau thời gian mang thai ổn định đối với phương diện kia nhu cầu so với trước kia tràn đầy, Đại Tráng cách 3-5 ngày phải thư giải cho cậu một lần, để tránh cho cậu khó chịu.

Hiện tại, Tiểu Mãn đuôi lông mày khiêu lên, con mắt nghiêng nghiêng nhìn người, sóng mắt như nước, thanh âm mềm mại giống như xương cốt rút sạch: “Qua~đây~cho em kiểm tra một chút, hôm nay có hay không bị thôn nữ đùa giỡn lưu manh? Không phải ngồi bên cạnh kiểm tra sao?”

Đại Tráng “đằng” một phát đỏ mặt.

Lời này là như thế nào nói ra đây? Hóa ra, Đại Tráng lúc vừa mới bắt đầu chạy nghiệp vụ, mỗi ngày trở về đều hướng Tiểu Mãn báo cáo: Hôm nay thấy người nào, làm chuyện gì, thảo luận nghiệp vụ thành công như thế nào, thậm chí giữa trưa ăn cái gì, trên đường thấy cái việc gì mới,toàn bộ đều nhất nhất nói cho Tiểu Mãn rãnh rỗi ở trong nhà sắp dài lông xanh, kể cả một chuyện囧 kia.

Đại Tráng qua lại giữa nông thôn và thành phố, đều là lên xe bus nhỏ, mỗi ngày phong trần mệt mỏi, thật vất vả, nếu là may mắn có chỗ trống, liền ôm bao ngủ lấy sức, thế nên lúc ngồi trên xe thường thường cả người đều không quá tỉnh táo.

Ngày đó, Đại Tráng ngồi xe bus nhỏ không có mấy người, trước sau đều là ghế trống, bỗng nhiên một nữ nhân quần áo xinh đẹp đi tới, nhìn chằm chằm mặt anh, hỏi: “Anh đẹp trai, em có thể ngồi bên cạnh anh không?”

Lúc ấy Đại Tráng đang trong trạng thái ngủ gà ngủ gật, đầu óc còn chưa làm sao chuyển, càng không đi cân nhắc nữ nhân này ghế trống nhiều như vậy không ngồi vì cái lông gì muốn ngồi cạnh anh, chỉ là Đại Tráng tiềm thức cho là mình chỉ mua một vé không có khả năng chiếm lấy tất cả chỗ ngồi có người muốn ngồi bên cạnh mình đương nhiên phải cho, liền nói: “Ah, ah, ngồi đi.”

Sau đó, Đại Tráng lấy làm lạ mà nhìn cặp môi đỏ mọng toét ra thành độ cong quỷ dị của nữ nhân, sau đó, cô ta vậy mà hướng đùi Đại Tráng ngồi lên.Đại Tráng như là bỗng nhiên tỉnh rượu đem nữ nhân vô sỉ đẩy qua, trực tiếp xuống xe.

Cũng may cách nhà không xa, Đại Tráng dứt khoát chạy bộ trở về nhà, lúc về đến nhà tâm vẫn còn nhảy bịch bịch.

Lúc ấy Tiểu Mãn thấy thần sắc anh dị thường, liền hỏi anh chuyện gì xảy ra, Đại Tráng từ trước đến nay không có dấu diếm Tiểu Mãn, tuy cảm thấy rất xấu hổ, đến cùng vẫn là ấp úng mà khai báo ra, chọc cho Tiểu Mãn vừa cười vừa mắng: “Cô ta hỏi chính là tôi có thể hay không ngồi lên 'cây roi'của anh. Loại chuyện tốt này, anh chạy cái gì” Chẳng qua, Tiểu Mãn biết rõ bản tính Đại Tráng cương trực đơn thuần, thấy anh xấu hổ cơ hồ muốn nhỏ máu, cũng liền dừng không hề nói móc anh.

Nhưng, Tiểu Mãn có đôi khi mất hứng, sẽ cầm cái chỗ yếu này đến ép buộc anh, kì thật trong nội tâm rất thích tính cách anh đơn thuần thẳng tính.

Ví dụ như hiện tại, mượn cơ hội đùa giỡn anh.

Lúc này, Tiểu Mãn duỗi ra chân dài ôm chân Đại Tráng, triền miên mà hướng phía trên cọ cọ, tiếng nói trầm thấp mị hoặc: “Anh đẹp trai, em có thể ngồi trên~cây roi ~của anh không?”

Người anh em nông dân trung thực đơn thuần cũng ngăn không được câu dẫn như vậy, Đại Tráng sói tính đại phát, nhào tới.

Tiểu Mãn vốn làn da trơn bóng nhẵn nhịu bởi vì mang thai càng giống đậu hủ non mịn trắng nõn, lại bởi vì mang thai mà nhiệt độ cơ thể tương đối cao, thiêu đốt đến Đại Tráng đến nay vẫn luôn áp chế hỏa đằng đằng tăng vọt lên.

Bởi vì không dám đụng vào bụng Tiểu Mãn, Đại Tráng không dám chính diện ôm cậu, chỉ có thể ôm phía sau lưng cậu, một tay vắt qua cằm cậu, hôn xuống.

Tiểu Mãn há mồm, thuận tiện đầu lưỡi Đại Tráng thăm dò vào miệng của mình, hai người vong tình hôn môi, phát ra âm thanh tình sắc.

Vừa hôn xong, Đại Tráng ôm lấy Tiểu Mãn, nhẹ nhàng mà đặt cậu ở trên giường, cởi bỏ quần áo ở nhà trên người cậu, đầu chôn bên dưới, từng chút từng chút thè lười ra hôn mỗi tấc da tấc thịt vợ.

Tiểu Mãn một thân không tiếp xúc với anh sáng da thịt trắng đến chói mắt, dấu hôn nhẹ nhàng rơi lên, hai điểm nhạt sắc trước ngực Đại Tráng dùng lưỡi cùng ngón tay liếm láp đùa giỡn sung huyết đứng thẳng, no đủ giống như hạt châu mỹ ngọc được khảm lên trên ngực của cậu.

Đại Tráng đặc xuống nụ hôn dày đặt, cho đến trung tâm dục vọng của Tiểu Mãn.

Tiểu Mãn nhắm mắt lại, hơi nhếch đôi môi đỏ mọng phát ra tiếng rên rỉ: “Ưm...ah...ưm...”

Eo Tiểu Mãn như cũ gầy mà mềm dẻo, chỉ là phần bụng rất cong tròn, khiến Đại Tráng trong lòng tràn đầy mong muốn công thành đoạt đất, không kiêng kị chinh phạt đóa hoa kiềm diễm...

Vợ trong bụng mang thai con bọn họ...

Đại Tráng thật sâu nhẹ nhàng dùng miệng làm cho Tiểu Mãn, kiệt lực thỏa mãn vợ đại nhân.

Cho đến khi một đạo nhiệt lưu bắn vào trong miệng của anh.

Đại Tráng đi nhà vệ sinh súc miệng, thấy Tiểu Mãn còn không có mặc quần áo, hai mắt thất thần bày ở trên giường, vội vàng kéo chăn qua đắp lên cho cậu, nói: “Mở điều hòa, đừng để bị lạnh.”

Ánh mắt Tiểu Mãn rơi vào trên người Đại Tráng, thấy hạ thân anh đã lui xuống rất nhiều, liền biết rõ anh đã vào trong phòng vệ sinh giải quyết, da mặt dày, làm làm nũng nói: “Đại Tráng, nhưng, em muốn...”

Muốn cái gì, không nói cũng hiểu.

Đại Tráng đến gần hôn cậu,tỉ mỉ, uyển chuyển như mưa, mang theo lo nghĩ, nói: “Anh cũng muốn, nhưng, con trai...”

“Đều nhiều tháng như vậu, nói là không có việc gì, anh điểm nhẹ...” Tiểu Mãn ôm lấy cổ anh, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, thổi khí hấp dẫn.

Đều nói nữ nhân càng là mang thai càng thích việc này, nam nhân cũng không ngoại lệ, loại an ủi giống như uống rượu này không thoải mãn được Tiểu Mãn.

Trong nội tâm có bao nhiêu, mới có thể cam tâm tình nguyện vì anh mang thai? Tiểu Mãn trong mắt là tràn đầy không muốn xa rời cùng ý nghĩ-yêu thương, chỉ muốn cùng anh linh nhục(linh hồn và thể xác) hợp nhất.

Cảm giác tình ý dạt dào đến như vậy, Đại Tráng triền miên hôn Tiểu Mãn, rốt cục ức chế không nổi chỗ đó...

Tiểu Mãn trong cơ thể nóng ấm mềm mại, Đại Tráng nhẹ nhàng dò xét lối vào kia thỏa mãn thở dài, khàn giọng nói: “Vợ, anh nằm mơ cũng nghĩ như thế muốn em.”

“Vậy liền muốn đi...” Tiểu Mãn vuốt khuôn mặt tuổi trẻ tinh thần phấn chấn của anh, đón ý nói hùa đong đưa eo.

Đại Tráng không cho phép cậu lộn xộn, nói: “Đừng...cứ như vậy, tiểu bảo bối của chúng ta còn đang ngủ, đừng làm nó tỉnh, để cho nó ngoan ngoãn mà ngủ.”

Đại Tráng luôn nhẹ nhàng rút ra đâm vào, ôn nhu như nước mà dỗ dành Tiểu Mãn, thẳng đến khi cậu mệt mởi, Đại Tráng mới rút ra gia hỏa của bản thân như cũ cứng rắn như sắt, ôm chặt Tiểu Mãn, cọ bờ mông xinh đẹp của cậu, rất nhanh triệt động vài cái, đem chính mình đưa lên đỉnh.

Sau khi thu dọn xong, Đại Tráng ôm Tiểu Mãn nằm ngủ, bàn tay lớn vuốt lên phần bụng nhô lên của cậu, vuốt ve, nhỏ giọng nói: “Con trai, con có thể nhanh lên ra đi, mẹ con khó chịu, còn có, ba của con sắp nghẹn chết rồi.”

Tiểu Mãn trong bóng đêm cười khẽ, nói: “Có người ba như anh sao? Vì thỏa mãn tư dục của mình, vậy mà hy vọng con trai sinh non.”

“Không có, không có...” Không nghĩ tới sẽ tạo thành nghĩa khác như vậy, Đại Tráng vội vàng hướng tiểu gia hỏa trong bụng Tiểu Mãn nói: “Con trai, con nhất định phải đợi đủ tháng mới có thể ra, muộn không được, sớm không được, nếu không sớm không muộn...”