Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 1 - Chương 15: Cảm giác::




Long Phạm vừa dứt lời, lập tức làm cho các vị trưởng lão đem vài phần kinh ngạc cùng nghi hoặc mới đây tiêu biến, trong đầu bây giờ chỉ còn lại vẻ hoảng sợ. Cấm kỵ giới chính là phong ấn trong tộc, không người đi qua, tuy cũng không kiêng dè đến mức không người dám bước đến, nhưng nơi đó ngay cả tông chủ đời đầu tiên cũng không nghĩ muốn tới, sinh linh đến từ dị thế lại suy nghĩ viễn vong muốn đến nơi đó?!

“Xin hỏi tông chủ đi cấm kỵ giới vì chuyện gì?” Trong lúc các trưởng lão còn im lặng suy nghĩ bỗng có người mở miệng hỏi như vậy, sắc mặt giống như người bệnh nặng, nguyên bản là dáng người khôi ngô tuấn tú giờ rõ ràng gầy đi một ít, người nói chuyện đúng là Nham Kiêu.

Đi giới viện lĩnh phạt mà nay Nham Kiêu nói chuyện đã thập phần chú ý, nhưng vẻ mặt trong lúc đó vẫn có thể nhìn ra hắn đối với vị “Tông chủ” trước mắt này cũng không hẳn tán thưởng, cũng chỉ có hắn mới dám thẳng thắn hỏi ra như thế.

Đáp án cho vấn đề này đúng là các vị trưởng lão đều muốn biết. Cấm kỵ giới phong ấn ma vật, từ ban sơ nơi đó đã tồn tại trong Xích Diêm tộc, không biết đã bị phong ấn bao nhiêu lâu, từ khi linh lực của các tộc dần tiêu lui, ma vật bị phong ấn trong đó có thể cũng càng ngày càng ít.

Không người nào biết bên trong cấm kỵ giới hiện nay đang là loại cảnh tượng nào, ma vật trong đó còn tồn tại hay không, trải qua năm tháng dài lâu nơi đó đều bị mọi người cơ hồ lãng quên, lại cũng là nơi tuyệt đối không thể quên.

Các trưởng lão nhớ về cấm kỵ giới, lại nhìn sang bên cạnh tế ti, tông chủ trong bộ dáng thiếu niên kia, chỉ thấy hắn mở ra y mệ thở dài một tiếng, “Cùng Liệt Diễm tộc chi ước sắp đến gần, các vị trưởng lão lại lo sự vụ trong tộc, tế ti tuy ở bên cạnh bản tông chủ để bảo toàn an nguy của ta, lại không thể ngày ngày hằng đêm bắt hắn cùng bồi. Ta lo lắng nếu lại có thích khách, trong tộc không có tông chủ đi phó ước, kia nên làm thế nào cho phải.”

Cau mày tựa như thật sự vô cùng phiền muộn việc này, Lăng Lạc Viêm lắc đầu, tất cả đều thể hiện bộ dáng không thể nề hà, nhưng các trưởng lão đều xem rõ trong mắt hắn ý cười hiển lộ, đó là cười nhạo, cười nhạo các vị trưởng lão của Xích Diêm tộc bọn hắn vô năng (không năng lực). Trước là không thể bảo toàn linh phách cho tông chủ của mình bị sinh linh từ dị thế đến ăn mòn, lại suýt nữa cả thân thể của tông chủ đều không thể bảo trụ làm cho Liệt Diễm tộc thích khách dễ dàng xâm nhập Xích Viêm cung.

Vì lời nói của hắn mà trong lòng tức giận nhưng cũng có chút hổ then, các trưởng lão đều lộ ra vẻ mặt phức tạp.

Lúc trước mười vị trưởng lão đã mất mạng, rồi sau đó truyền sử dưới tay được tuyển chọn bổ sung lên, vẫn là ba mươi sáu trưởng lão, bên trong bọn hắn có không ít trưỡng lão từ chỗ khác chạy về còn chưa gặp qua Lăng Lạc Viêm tỉnh lại. Lúc bấy giờ thấy hắn, lại nghe hắn nói chuyện như thế, trong lòng dâng lên một chút không vui cũng đồng thời một chút hảo cảm. Dám đối với nhóm trưởng lão bọn hắn nói chuyện như thế lại chủ động đề ra ý muốn đến cấm kỵ giới, khí thế như vậy thường nhân đã không thể sánh bằng.

Mặc dù trong lời nói của hắn có ý giễu cợt nhưng đối với tông tộc có lợi ích, bọn hắn tựa hồ cũng không nên nhiều lời làm gì.

Thái độ của các trưởng lão vì một câu của hắn mà biến hóa, Lăng Lạc Viêm nhìn thấy tất cả ở trong mắt. Hắn rất rõ ràng trên đời này cái gì mạnh làm vua, nếu hắn chỉ dựa vào chức vị tông chủ khiến bọn hắn thuận theo chỉ làm cho người đời khinh miệt mà thôi.

Đáy mắt ẩn ý cười, ngồi ở trên chủ tọa, thiếu niên uống trà dương dương tự đắc dùng điểm tâm trên bàn thờ ơ nhìn phản ứng các vị trưởng lão. Long Phạm ở bên cạnh hắn đem hết thảy nhập vào trong mắt. Sinh linh này đang dần dần từng bước được cái trưởng lão tiếp nhận, thay vì dựa vào thân xác của tông chủ không bằng chính hắn tự thân. Hắn rõ ràng biết mục đích của bản thân mình, cùng với làm thế nào mới có thể đạt được mục đích…..

Ngay cả biết cấm kỵ giới nguy hiểm, hắn cũng không đánh mất ý niệm trong đầu. Nhìn lướt qua các trưởng lão hiển nhiên còn muốn nói gì đó, Long Phạm bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, đó là cảm giác đã rất lâu chưa từng có. Nâng tay lên ngăn cản lời bọn hắn, “Ba ngày sau, Long Phạm cùng các vị trưởng lão mở ra phong ấn,” Ngoảnh đầu nhìn Lăng Lạc Viêm bên cạnh, trong mắt Long Phạm lộ ra một tia cảm xúc phức tạp, hắn chậm rãi tiếp tục nói, “Sau đó một ngày chúng ta lại mở cửa ra, bất luận kết quả như thế nào tông chủ phải đi ra.”

Lăng Lạc Viêm gật đầu đáp ứng, đối với Long Phạm trong mắt hiếm khi xuất hiện cảm xúc rõ ràng như thế rất khó hiểu, cho tới nay Long Phạm tựa hồ đều có thể đem thất tình lục dục khống chế dễ dàng, không phải không có tình cảm mà là cực kỳ lạnh nhạt, cũng không phải lạnh như băng mà lại hiện ra cái nhìn thông suốt thấu hiểu hết thảy mọi thứ một cách hờ hững, tựa hồ sẽ không vì bất luận một người nào mà hiển lộ cảm xúc rõ ràng, nhưng bây giờ lại nhìn hắn như vậy?

Thật sự là kỳ quái.

Không kềm được hắn lại nhớ tới giấc mơ đêm qua từng gặp ánh mắt lộ ra một mạt thương tiếc kia, chẳng lẽ đó không phải là ảo giác của hắn?

Đỏ thẫm nhan sắc ánh lên một màu thuần bạch. Hai người cùng ngồi, ánh mắt giao nhau trong tích tắc làm cho người ta có loại cảm giác khó giải thích. Trưởng lão Quyết Vân nhìn thấy Lăng Lạc Viêm cùng Long Phạm đối mặt lại tự ngoảnh đầu hướng về phía mọi người, vẻ mặt kia tuy không thấy khác thường nhưng hắn lại cảm giác có điểm không đúng.

Việc này xem như được quyết định, ba ngày sau phong ấn sẽ được mở ra. Các vị trưởng lão trong lòng đều chất chứa tâm tư, từng người một lui về. Lăng Lạc Viêm cùng Long Phạm cũng hướng Xích Viêm cung mà đi. Quyết Vân liếc mắt Nham Kiêu đang nhìn bóng dáng hai người ở phía xa, phát hiện trong mắt đối phương cũng hiển lộ một nét lo lắng giống mình.

Tế ti đại nhân hắn……

=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== =======

Ngày đến cấm kỵ giới đã quyết định, trong ba ngày đó thân thể của Lăng Lạc Viêm được Long Phạm dùng linh lực chữa khỏi đã khôi phục không ít, rốt cuộc không còn tình trạng dưới chân hư nhược (yếu ớt)

Bên trong cấm kỵ giới như thế nào Lăng Lạc Viêm không rõ, nhưng hắn biết với thân thể hiện giờ của mình đối phó với người tầm thường có lẽ còn có thể cầm cự, nhưng nếu là những thứ có dị năng gọi là ma vật thì rất khó nói. Bất luận trong cấm kỵ giới còn bao nhiêu ma vật bị phong ấn, là người hay là thú hoặc là cây cỏ này nọ, nếu lúc trước là vì gây họa nhân gian mà bị nhốt trong đó như vậy trải qua không biết bao nhiêu năm bị phong ấn, hắn cũng không mong đợi bọn chúng có thể hiểu được tu tâm dưỡng tánh. (ý là bị nhốt lâu nhưng chưa chắc đã được cải tạo mà hiền lành)

Muốn đạt được điều gì luôn cần phải trả giá thật đắt, Lăng Lạc Viêm biết việc này phi thường mạo hiểm nhưng không thể không đi mạo hiểm như vậy.

Mặc lên người y bào màu đỏ tựa như mặc vào thân phận tông chủ, bên môi mang theo ý cười nhàn nhạt Lăng Lạc Viêm sửa sang lại y phục, đứng trước người Long Phạm ra lệnh, “Thay ta buộc tóc”

Chuyền dây buộc tóc trên tay, xoay người đưa lưng về phía Long Phạm hắn lẳng lặng nhắm mắt lại khiến cho bản thân mình bảo trì thanh tĩnh. Trong chốc lát không biết sẽ đối mặt với thứ gì, có lẽ có nguy hiểm, có lẽ trong đó cái gì đều cũng không tồn tại, nhưng bất luận như thế nào hắn đều không muốn Long Phạm bảo hộ hắn tiến vào cấm địa bị phong ấn kia.

Mặc dù dựa vào thân phận hiện tại hắn có thể mệnh lệnh Long Phạm cùng hắn đi vào, thậm chí có thể cầu xin Long Phạm đi tìm dẫn hồn ma vật, nhưng…..hắn nhất định không muốn.

Không muốn nam nhân phía sau khinh thường mình, lại càng không nguyện ý dựa vào lực lượng của kẻ khác để giành được mục đích, giờ phút này còn chưa sử dụng được linh lực trên người, nếu muốn các trưởng lão thừa nhận, có một số việc hắn phải tự mình đến làm.

Lăng Lạc Viêm nhắm mắt trầm tư. Long Phạm ở phía sau hắn cầm trong tay dây buộc tóc, ở trên tóc hắn quấn quanh một vòng. Dải lụa tơ tằm màu đỏ cùng thân hồng sam giống nhau, quấn quanh từng đợt từng đợt sợi tóc màu bạch kim, ngón tay xuyên qua làn tóc có thể cảm giác được sợi tóc lạnh như băng, cùng màu hồng nóng rực trước mặt tạo thành một màu sắc diễm lệ mà mị hoặc.

Đem sợi dây đỏ thẫm quấn thành nhiều tầng phía trên, Long Phạm không biết nhớ tới chuyện gì, hai tay không thể dừng lại. Lăng Lạc Viêm mở mắt nhìn thấy trong gương phản chiếu động tác hắn buộc tóc, ngón tay thon dài trắng nõn vừa ổn định mà lại tràn ngập lực lượng, theo động tác sợi tóc của hắn ở ngón tay Long Phạm quấn quanh, cảnh tượng kia làm cho đáy lòng hắn sinh ra một cảm giác khác thường, mơ hồ trong lòng như bị cái gì đó xáo trộn, loại cảm giác này khó có thể miêu tả, thật giống như là…..

Không quá xác định, hắn nâng tay lên đón lấy sợi dây buộc tóc đang được Long Phạm cột lại, bằng một lực nhẹ, mái tóc dài được buộc lên chỉnh tề đột nhiên xõa ra dừng ở đầu vai, “Buộc lại một lần nữa.” (ác o_o, hành thằng nhỏ)

“Tuân mệnh” Không hỏi lý do cũng không nhiều lời, Long Phạm tiếp nhận dây buộc tóc trong tay hắn, để cho màu đỏ tươi đẹp kia lại quấn quanh trên mái tóc bạch kim, lúc này đây Lăng Lạc Viêm không nhắm mắt mà chăm chú nhìn bóng dáng phản chiếu trong gương, ánh mắt thủy chung lộ ra một mạt trầm tư.

Mái tóc chỉnh tề như ý buông xuống phía sau người, Long Phạm hoàn thành động tác trong tay, nhìn thấy trong gương khuôn mặt thiếu niên lại một lần nữa hiển lộ vẻ thâm trầm, hắn không mở miệng mà từ trong lòng ngực lấy ra một vật đặt ở trên bàn.

Đó là một món trang sức màu đen bên trong ánh ra sắc xanh nhàn nhạt như làm bằng lụa tơ tằm, nhưng không có cảm giác yếu ớt, mềm mại mà lại dẻo dai, có chút giống với dây buộc tóc trên đầu. Lăng Lạc Viêm cầm nó trong tay, nghi hoặc hướng Long Phạm nhìn lại, “Đây là dùng làm gì?” Nếu Long Phạm đưa cho tuyệt nhiên không phải vật đơn giản.

“Thỉnh tông chủ buộc trên cổ tay, khi nguy hiểm có lẽ hữu dụng.” Nói xong lời này Long Phạm đẩy cửa phòng ra, “Các trưởng lão đã chờ ngoài cung,”

Lăng Lạc Viêm theo lời buộc nó lên cổ tay, tuy không biết có tác dụng gì nhưng nếu Long Phạm muốn có tông chủ để đến tham dự Liệt Diễm tộc chi ước, sẽ không làm ra việc gì có hại đến hắn.

“Đi thôi,” Buông tay, Lăng Lạc Viêm bước ra cửa phòng, hắn đến nay vẫn không biết cấm kỵ giới đến tột cùng là ở nơi nào.

Ra khỏi Xích Viêm cung, toàn bộ đầy đủ ba mươi sáu trưởng lão còn có truyền sử dưới tay bọn hắn, ngay cả mười hai truyền sử của Long Phạm cũng đến đông đủ. Nhìn xem trận này, Lăng Lạc Viêm cảm giác được việc tiến vào cấm kỵ giới đối với Xích Diêm tộc mà nói là một chuyện đại sự, nếu không có Long Phạm đáp ứng lúc trước chỉ sợ  các trưởng lão sẽ không dễ dàng chấp thuận mở ra phong ấn.

“Các vị có thể cho hay chúng ta đây là đi đến nơi nào?” Xích Diêm tộc chính điện nằm trên núi, bốn phía mây mù vây quanh, trong tưởng tượng của hắn cấm kỵ giới chắc chắn là ở một chỗ nào đó trong núi hoặc là ở nơi hẻo lánh, nhưng nhìn hướng đi lúc này hắn rõ ràng phát hiện bọn hắn đang hướng Lâm Tiêu điện mà đi.

Lâm Tiêu điện là nơi nghị sự trong tộc cũng là nơi hội họp, thật khó có thể tưởng tượng cấm kỵ giới lại ở ngay trong Lâm Tiêu điện