Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 1 - Chương 19: Tông chủ::




Tầng tầng tia sáng kỳ dị chói chang vây quanh bên trong Lâm Tiêu điện, cảnh tượng giống mấy ngày trước đây lại tái hiện. Vòng sáng mạnh mẽ ngút cao tận mây xanh cơ hồ khiến cho mọi vật thất sắc. Ánh sáng rực rỡ theo ngón tay bạch y bào vạch xuống hiện lên trên mặt đất hình dạng hoa văn đồ đằng*. Long Phạm vẫn đứng ở giữa vòng tròn chờ đợi….tông chủ sắp xuất hiện.

Các trưởng lão cũng không hiểu được hàm nghĩa hắn nói lúc trước là gì. Quyết Vân cũng đã hỏi nhưng hắn chưa từng trả lời. Bọn hắn cũng không tiếp tục phỏng đoán. Khả năng của tế ti không phải là điều mà bọn hắn có thể với tới. Tế ti nếu không giải thích đó là bọn họ không nên biết. Thói quen làm việc của hắn mọi người cũng không dám nhiều lời. Theo lời Long Phạm nghênh đón tông chủ trở về. Các trưởng lão thu hồi linh lực hướng trong vòng nhìn lại.

Hào quang rực rỡ dần dần mất đi, trong đó hiện lên một bóng dáng lẳng lặng đứng. Mái tóc bạch kim phi tán ở phía sau, có chút hỗn độn. Trên thân hồng bào loang lỗ vết máu, đem màu đỏ đậm của y bào càng thêm tối màu. Thiếu niên thần sắc lạnh nhạt, so sánh với vẻ mị hoặc như hỏa trước kia, lúc này mới là biểu tình mọi người quen thuộc.

Hay đây chính là ý của tế ti? Sinh linh kia đã không còn tồn tại, giờ phút này về đến chính là tông chủ mà bọn hắn từng quen thuộc….Suy đoán, cũng có chút lưỡng lự, các trưởng lão đều không mở miệng. Long Phạm đứng tại chỗ nhìn thấy thiếu niên vẻ mặt lạnh như băng, trong lòng dù đoán được nhưng vẫn không kịp chuẩn bị, giống như bị cái gì va chạm một chút, lòng ngực bỗng nhiên cảm giác thít chặt tựa hồ như đang đau đớn.

Đáy mắt bình tĩnh dần dần trầm hạ, quay về lạnh nhạt cùng tịch mịch. Hắn cấp chính mình môt cơ hội chỉ tiếc kết cục có vẻ không tốt.

Trước người hắn Lăng Lạc Viêm đảo mắt nhìn bốn phía thấy các trưởng lão cũng cách Long Phạm không xa, nghĩ đến hắn chuyến này đoạt được ý niệm, nhếch môi lên giống như trong nháy mắt phá tan băng lãnh, rực rỡ đẹp mắt như hỏa, nụ cười mị sắc mê hoặc lòng người mang theo vài phần tà khí cùng vài phần tức giận hiển lộ rõ ràng trên khuôn mặt hắn, “Bản tông chủ đã trở về, các vị trưởng lão chẳng lẽ không cảm thấy cao hứng?”

Hắn trong miệng nói như vậy ánh mắt lại hướng trên người Long Phạm mà đi. Đôi mắt thanh lam kỳ dị hiện lên một loại cảm xúc hắn không rõ, giống như lúc hắn tiến vào cấm kỵ giới hắn từng đã thấy qua.

Long Phạm – Xích Diêm tộc tế ti, người hắn muốn đề phòng lại chung quy tin tưởng sai lầm. Chậm rãi bước tới, đứng thẳng ngay trước người Long Phạm, những suy nghĩ trong cấm kỵ giới giờ phút này nhìn thấy hắn toàn bộ hết thảy tuôn ra. Đôi mắt cách sa trướng nhìn hắn, bàn tay vuốt nhẹ trên làn tóc, lòng tràn đầy âm mưu lại vẫn có thể bảo trì vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh làm cho hắn bội phục không thôi.

Không nghĩ tới hắn cư nhiên cũng có ngày bị người tính kế, bố trí hắn tiến vào cấm kỵ giới lại cấp hắn một tia hy vọng. Món trang sức kia tuy đã tiêu tán nhưng không có nghĩa hắn có thể xem hết thảy những chuyện này như chưa từng phát sinh. Long Phạm nếu muốn đưa hắn vào chỗ chết cần gì phải làm điều dư thừa? (ngốc…vậy mà cũng hỏi, uổng công ta luôn nghĩ ngươi thông minh)

Hắn không cần được thương hại, hắn ghét nhất bị người chi phối thao túng.

Cơ hồ ngay tại trước người đôi mắt như có lãnh hỏa toát ra, thiếu niên vì mệt mỏi mà tiếng nói có vẻ khàn khàn lộ ra sắc bén đối với bóng dáng bạch y, ngữ thanh gần như trách mắng cùng thịnh nộ vang lên trong Lâm Tiêu điện rộng lớn,  “Long Phạm! Đừng tưởng rằng ngươi thân là tế ti ở trong tộc được người người xem như thần linh thì thật nghĩ mình chính là thần! Ngươi có thể đem bọn hắn đùa bỡn giở trò nhưng trong đó đừng bao giờ tính đến ta! Không cần lúc nào cũng tỏ ra bộ mặt cao cao tại thượng. Ngươi nghĩ ngươi là ai? Cho dù ngươi có gần ngàn năm linh lực lại như thế nào? Ngươi là người, không phải là thần!”

Tiếng thở dốc cùng ngữ thanh khàn khàn lần lượt thay đổi. Trong lời nói trầm thấp của thiêu niên lộ ra giễu cợt cùng sắc bén lạnh như băng tương phản với dáng cười tà mị trên khuôn mặt hắn. Theo dáng cười kia mái tóc bạch kim không gió tự động nổi lên, dưới đuôi tóc hỏa diễm đỏ ửng như món trang sức tối hoa mỹ dần dần dâng lên, “Nếu ngươi muốn ta chết vì sao không làm triệt để, không cần làm chuyện dư thừa. Ngay cả khi không có ngươi giúp đỡ ta cũng sẽ không dễ dàng chết như thế ở trong đó. Xích Diêm tộc, nếu ta đã đến đây sẽ không dễ dàng rời đi!”

Long Phạm nhìn thấy bóng dáng thiếu niên gần trong gang tấc, không người biết cảm thụ trong lòng hắn giờ khắc này là như thế nào. Gần ngàn năm quen mọi người nhìn mình bằng ánh mắt sùng bái, cũng quen bị mọi người xem là thần linh mà kính sợ. Thói quen âm mưu, thói quen đối với bất cứ sự vật gì cũng không có cảm giác, nhưng sinh linh này xuất hiện lại làm cho tâm hắn từ tịch mịch cảm thấy tân kỳ. (mới lạ)

Trong lời nói mỗi câu hướng về phía hắn đều làm cho đáy lòng hắn không thể khống chế được dao động.

Ánh mắt hắn không tự chủ được mà đi theo, lúc này đôi mắt sắc bén mị hoặc khiến hắn không nghĩ muốn dời nhãn. Nhưng sau lưng sinh linh kia vì linh lực mà hiện lên ngọn lửa lại làm cho hắn không thể không di chuyển tầm mắt. Sợi tóc bạch kim bên trong ngọn lửa phất phới lay động, màu bạc sợi tóc toát ra đỏ thẫm. Ngọn lửa như vật sống tại đuôi tóc mạnh mẽ nổi lên chiếu sáng hồng bào nhiễm đầy máu tươi, làm cho trước mắt càng đỏ thẫm một màu.

Kia đều không phải ngọn lửa thật sự mà là biểu tượng của linh lực hiện ra. Màu đỏ tựa như hỏa tựa như huyết, không ai có thể so với hắn càng thích hợp với nhan sắc này.

Sinh linh luôn làm cho hắn ngoài ý muốn, thấy hắn không việc gì mà ra đã là kinh hỉ, càng không nghĩ tới chính là hắn lại có thể đoạt được điều mà chỉ có tổ tiên Xích Diêm tộc mới làm được – khả năng khống chế “Viêm” (lửa)

Long Phạm thần sắc phức tạp mang theo vài tia xúc động, quanh mình các trưởng lão so với hắn vẻ mặt lại càng không thể dùng ngôn ngữ đến hình dung. Vể đến không phải là tông chủ ban đầu vẫn là sinh linh kia. Còn chưa kịp phản ứng, lời nói hàm chứa tức giận của hắn làm cho mọi người kinh ngạc không thể mở miệng. Những lời đó tất cả đều là trách mắng tế ti. Nếu nói nghiêm khắc một chút, gần như là chửi bới. Hắn đối với tế ti vô lễ như thế nhưng tế ti cũng không thấy một chút giận dữ, thậm chí ngay cả nửa điểm không vui đều không có. Cho tới bây giờ đều là đôi mắt lạnh nhạt nhìn sinh linh kia, nhưng lóe lên trong ánh mắt lại là tất cả mọi người đều chưa thấy qua bao giờ, cơ hồ có thể xem là vui sướng. (vui quá í chứ….)

Phát hiện như thế khiến các trưởng lão khiếp sợ, nhưng trước mắt chứng kiến làm cho bọn họ trong lòng ngay cả kinh hãi đều không đủ để diễn tả, sau lưng hồng sam thiếu niên sợi tóc bạch kim nổi lên màu sắc đỏ ửng, bốc lên như lửa cháy mãnh liệt. Đuôi tóc không gió tự động tung bay như có liệt hỏa thiêu đốt, thiếu niên như đứng trong ngọn lửa đang cháy bừng bừng, bên môi nhếch lên tựa như giễu cợt lộ ra tà khí, mị hoặc vẫn như trước nhưng lại sâu trầm khiến cho bọn họ cảm giác được áp bách trong đó, đồng thời cũng vì quá độ kinh ngạc vui sướng, đủ loại tình cảm khó có thể miêu tả  khiến bọn họ nhịn không được từ đáy lòng sinh ra run rẩy.

Đó là “Viêm”! là Xích Diêm tộc kế thừa từ Hách Vũ lực, đại biểu cho lực lượng của Xích Diêm tộc. Theo năm tháng trôi qua Xích Diêm tộc dần dần suy bại, người có thể khống chế Viêm hỏa lực càng ngày càng ít, đến sau chỉ có tông chủ mới có khả năng khống chế ”Viêm”. Trong tộc người có đủ linh phách lại không một người nào có lực này, mới đưa lên một tông chủ là vì thế. Lúc ấy đặt tên cho tông chủ lấy này một tự ‘Viêm’ – Lăng Lạc Viêm. Đó là hy vọng trong tộc.

Viêm hỏa lực đại biểu cả Xích Diêm tộc!

Không thể dùng ngôn ngữ diễn đạt kích động trong lúc này, các trưởng lão không tự chủ được quỳ thân xuống. Ngay cả Quyết Vân cùng Nham Kiêu chứng kiến trước mắt thấy một màn chấn nhiếp, nhìn chăm chú thiếu niên đứng thẳng trong liệt hỏa kia, chỉ nghe hắn khẽ gọi một tiếng, “Dạ Dực”

Một đạo bóng đen từ bên trong liệt hỏa bay lên trời, không như nhan sắc đỏ thẫm thiêu đốt kia, đoàn bóng đen tối như bóng đêm tựa hồ có thể hấp đi hết thảy ánh sáng. Tại lúc nó xuất hiện xung quanh trong nháy mắt ảm đạm buồn bả.

Lộ ra âm lãnh tử vong, nó ở bên trong lửa đỏ nóng rực giương cánh chậm rãi dừng trên cánh tay thiếu niên. Quạ đen quỷ bí đứng thẳng trên cổ tay trắng nõn gầy yếu, đôi mắt trắng bạc dần dần hóa thành yêu dị đỏ đậm như thân hồng sam của thiếu niên, cùng đoàn linh hỏa phía sau lưng cả ba dung hòa thành một thể.

Ngữ thanh chậm rãi lộ ra tùy ý thờ ơ, Lăng Lạc Viêm ánh mắt dừng ở trên thân bạch y bào một chút, lại quét về phía mọi người, “Dạ Dực có thể ăn hồn phách, đối với linh phách lại càng phi thường yêu thích. Chư vị trưởng lão trong mắt nó chính là mĩ thực. Ta cũng không phải là tông chủ ban đầu của các ngươi, các ngươi sớm biết được. Nhưng mà nay ta muốn nói cho các ngươi, từ đây về sau ta chính là tông chủ duy nhất của Xích Diêm tộc, ta là Lăng Lạc Viêm! Bất luận người nào cũng phải nghe mệnh lệnh của ta, các ngươi….có hay không nguyện ý?”

Quạ đen quỷ bí như chim ưng không một tiếng động toát ra linh hỏa, sợi tóc bạch kim ở trong tối tự động phất phơ. Thiếu niên đứng ở nơi đó, bên môi ý cười không người có thể có được mị sắc đó. Thuận miệng hỏi nhưng uy nghi trong lời nói cũng đủ làm cho nhóm trưởng lão bọn họ không dám nhìn thẳng đối diện.

Cúi mắt xuống, cúi xuống thân, mọi người khom lưng. Mới vừa rồi chứng kiến thấy bóng dáng thiếu niên đứng thẳng trong điện, triển khai y mệ nhiễm huyết như lửa đỏ, quạ đen đứng thẳng trên cổ tay, mái tóc bạch kim mang theo hỏa màu phiêu động, còn có đôi mắt lộ ra tự tin cùng uy hiếp yêu cầu bọn hắn thuận theo. Này hết thảy đều đã khắc sâu trong lòng bọn hắn.

Tất cả mọi người tin tưởng cho dù hơn trăm năm sau cho đến khi chết, bọn hắn cũng sẽ không quên ngày hôm nay.

Hôm nay bọn hắn chứng kiến “Viêm” lực trải qua suy bại lại xuất hiện lần nữa trong Xích Diêm tộc.

“Chúng thần nguyện đi theo tông chủ!” áp lực kích động tâm tình, ba mươi sáu trưởng lão còn có truyền sử của bọn hắn, hơn trăm người đồng loạt quỳ xuống. Dưới chân hồng sam thiếu niên, bọn hắn cung phụng hắn làm chủ, chờ mong ngày phục hưng tông tộc.

Lăng Lạc Viêm cúi đầu chăm chú nhìn trước mắt, trên mặt lộ ra thần sắc vừa lòng. Dựa vào lực lượng và quyền lực để sinh tồn trên đời này, hắn đã nắm ở trong tay.

Nâng mắt lên, trong đám người đó có một người mặc bạch y bào, bóng dáng cao ráo vẫn đứng lặng im. Đôi mắt kỳ dị chuyên chú nhìn hắn, tràn đầy hàm nghĩa hắn không rõ, đều không phải là không vui cũng không phải bất mãn, ánh mắt lại chớp động sáng rực. Nhìn chuyên chú như thế lại làm cho tâm hắn lần nữa phập phồng. Nhịn không được nhíu nhíu mi, khi hắn đang muốn mở miệng bóng dáng bạch y đã đến trước người.

Nửa quỳ thân xuống, bạch y bào rũ trên mặt đất, nam nhân có thói quen nhìn xuống hết thảy giống như cách biệt trần thế đang quỳ dưới chân hắn,cũng không giống kẻ khác cúi người cúi đầu, mà là ngẩng đầu nhìn hắn chăm chú. Đôi mắt thanh lam lộ ra ý cười lạ lùng, làm ra quyết định thản nhiên “Ta Long Phạm, nguyện phụng ngươi làm chủ, cả đời không li khai”

“Vì sao?” Hắn không rõ, nguyên bản còn tính toán phải tìm về Lăng Lạc Viêm ‘chân chính’ lại trong một ngày thay đổi thái độ. Hắn cũng không nghĩ Long Phạm khiếp sợ Dạ Dực dẫn hồn lực, với lực lượng của Long Phạm mà nói Dạ Dực căn bản không phải đối thủ của hắn.

Vẫn nhìn hắn như vậy, Long Phạm cười mà không nói. Nhìn nam nhân trước mắt Lăng Lạc Viêm lại cảm thấy trong đầu một mảnh tối sầm. Dựa vào Dạ Dực mà có thể sử dụng linh lực, hắn lại trải qua những việc quá mức nguy hiểm cùng thân thể thiếu máu khiến hắn không thể cầm cự. Cùng đôi mắt thanh lam kia nhìn nhau, trong mắt hắn mang theo nghi hoặc. Chung quanh cảm giác tựa hồ toàn bộ đi xa, bị hương sen quen thuộc vây quanh hắn chỉ nghe thấy bên tai truyền đến hai chữ “Vì ngươi”

Vì hắn? Đây là ý gì? Mang theo nghi hoặc hắn không thể khống chế được cơn choáng váng, rốt cục ở trong hương sen vây quanh mà khép mắt lại

Long Phạm nhìn thấy người hôn mê trong lòng ngực, ý cười trong đáy mắt hiện lên trên mặt. Hắn cấp mình một lần cơ hội, hiện giờ xem ra đều không phải là kết quả không tốt, mà là đáng giá mong chờ mới phải.

_________________