Nhất Ý Cô Hành

Chương 27




Mặc dù về vấn đề tại sao thái độ đối với chính mình lại phát sinh chuyển biến 180 độ như vậy, Tạ Diệc Đông hoàn toàn không đưa ra lời giải thích hợp lý.

Nhưng sau khi Tạ Duẫn Ninh nghe được y nói ra chuyện của chính y, liền cảm thấy chính mình dường như thản nhiên một chút.

Mặc dù không hiểu hay là không tìm hiểu, nhưng cũng không có bất an như lúc trước, yên tâm thoải mái mà tiếp nhận tình trạng ở chung của hai người bây giờ êm dịu thân mật.

Ừ…

Có lẽ là êm dịu đi.

Mặc dù Tạ Diệc Đông bình thường chăm sóc từng li từng tí, nói chuyện cũng rất dịu dàng nhã nhặn, nhưng cũng có những chuyện là điểm mấu chốt của Tạ Diệc Đông, một khi đụng vào, thì sẽ trực tiếp bày sắc mặt ra cho chính mình xem, còn sẽ làm đồ ăn dinh dưỡng vô cùng khó ăn một ngày ba bữa cho mình ăn.

Đó chính là, không thể lộ ra mối quan hệ tốt với ai.

Cái phạm vi này rất rộng, từ Tạ phu nhân, cho đến Phạm Trì…

Một khi mối quan hệ của ai với chính mình có hơi thân thiết một chút, Tạ Diệc Đông liền lập tức khó chịu.

Mặc dù dưới tình hình này phần lớn chỉ cần ở cùng với Tạ Diệc Đông ở phòng làm việc một tiếng đồng hồ thì sẽ hoàn toàn hoá giải được sự bực dọc của y, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ trở nên nghiêm trọng.

Đặc biệt là, nếu như bị Tạ Diệc Đông biết chính mình nhận thư tình của các nữ sinh…

Tôi đại khái là phải bồi y xem những công văn khô khan đó đến chết luôn!

Tạ Duẫn Ninh nhìn chằm chằm lá thư màu trắng trong hòm thư — Bên trên viết rõ ràng người nhận là Tạ Duẫn Ninh.

Nhưng mà nếu như tôi không xem bức thư này, vậy thì còn thảm hơn nữa?

Bị Tạ Diệc Đông biết được tôi dự định giấu diếm y cái gì, tôi liền nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch…

Hay là cầm thư vào xem cùng Tạ Diệc Đông?

Đây là một chủ ý tốt!

Nhưng mà giám đốc Tạ Diệc Đông vất vả mới sáng sớm liền làm xong đồ ăn sáng liền đi làm, chỉ lưu lại Tạ Duẫn Ninh ngủ đến mặt trời lên cao, thấy được cái này trong hòm thư…

Tạ Diệc Đông không có đạo lý trước khi đi làm mà không nhìn tới hòm thư, cũng chính là nói, cái lá thư này sau khi Tạ Diệc Đông xem hòm thư mới bị người ta đặt vào…

Người đưa thư thông thường đều là buổi chiều mới đến đưa thư, cho nên…

Rốt cuộc là ai muốn hãm hại tôi a a a a a a!

Tạ Duẫn Ninh đen mặt tay run run cầm lấy lá thư màu trắng đó — Không, đối với hắn mà nói, có lẽ là lựu đạn?

Chính là bởi vì phương thức ở chung với Tạ Diệc Đông bây giờ là điều mà chính mình vẫn luôn mong đợi, cho nên hắn vô cùng không muốn bị phá hoại một chút nào.

Một bên thì trong lòng đang nguyền rủa cái tên gia hoả viết cho chính mình cái này, một bên thì cắn răng nghiến lợi đi tới cửa máy theo dõi mà huỷ đi lá thư đó — Như vậy tốt xấu gì thì đợi đến khi Tạ Diệc Đông trở về còn có thể chứng mình chính mình thật sự là cái gì cũng không có giấu diếm.

Sau khi mở bức thư ra, ngược lại sửng sốt một chút.

Cư nhiên là thư của nữ sinh có mối quan hệ tốt với Tạ Duẫn Ninh.

Nói thật ra, hắn hầu như đã quên giao ước của cô gái đó với chính mình, cũng quên mất kỳ thực ở thế giới này ngoại trừ Tạ Diệc Đông còn có một người biết chính mình hoàn toàn không phải là Tạ Duẫn Ninh bản gốc.

Chủ yếu là bởi vì một khi cuộc sống của chính mình thiết lập mối quan hệ với Tạ Diệc Đông, liền không tự giác mà đem phần lớn lực chú ý đều đặt trên người của y.

Kỳ thực nội dung của lá thư ngược lại không hề đáng sợ ly kỳ, nhưng lại hơi có chút kỳ diệu.

Mối quan hệ của nữ sinh đó với Tạ Duẫn Ninh có chút phức tạp.

Tạ Duẫn Ninh vào ngày sinh nhật thứ 13, bởi vì giận dỗi với người nhà, trộm xe của Tạ phu nhân lái xe ra khỏi nhà, sau đó trên đường đi, lại đụng vào xe của nhà nữ sinh đó đang đi du lịch, hai người lớn chết ngay tại chỗ, chỉ có cô gái 12 tuổi còn sống.

Chuyện này sau đó bị Tạ phu nhân gánh trách nhiệm.

Nhưng bởi vì Tạ gia tài cao thế lớn, cô gái đó lại thế đơn lực bạc, chuyện này, không có một tia sóng gió nào mà đè ép xuống.

Cô gái bởi vì không có sự chăm sóc của cha mẹ, những người thân khác lại chỉ thèm muốn khoản tiền bồi thường lớn của Tạ gia, căn bản không quản cô chết sống thế nào.

Cô gái cũng cảm thấy không muốn sống nữa, sau đó vào một lần nào đó muốn tự tử, gặp được Tạ Duẫn Ninh, tiếp theo, người thân của cô gái một lần nữa đem cô dẫn về chăm sóc lại từ đầu, nuôi nấng thật tốt mà lớn lên.

Mặc dù cô biết những người thân đó căn bản đều là hư tình giả ý, nhưng có thể ăn no mặc ấm, mọi loại yêu cầu cũng được thoả mãn, cô cảm thấy đã rất tốt.

Sau khi trưởng thành, cô dần dần hiểu được, sở dĩ chính mình có thể một lần nữa được người khác nuôi nấng lớn lên, đó là bởi vì người Tạ gia mỗi tháng đều cho người nhà đó một khoản tiền, tiêu trên người mình chỉ là một phần rất nhỏ trong khoản tiền đó.

Cô vẫn luôn biết rằng Tạ Duẫn Ninh chính là người năm đó đã đem cha mẹ rời xa chính mình, chuyện năm đó, cô vẫn luôn nhớ một cách rõ ràng. Cái cảm giác đau buồn khi mất đi cha mẹ, không thể bởi vì Tạ gia chăm sóc nhiều năm như vậy liền bị phai mờ.

Nhưng mà, qua nhiều năm như vậy, nếu như không có sự chăm sóc của Tạ Duẫn Ninh, chính mình chỉ sợ không sống được tới ngày hôm nay.

Cô gái vẫn luôn bị vây ở trạng thái giãy dụa giữa tha thứ và không tha thứ.

Ngoài mặt, cô là nữ sinh duy nhất có mối quan hệ tốt với Tạ Duẫn Ninh lại không bị y ra tay, bên trong, hai người đều bị giày vò.

Cô thấy cuộc sống của Tạ Duẫn Ninh thối nát bừa bãi, thấy y phóng túng chính mình, thấy y đối với mình áy náy, lại không có cách nào nói ra lời tha thứ.

Nhưng đồng thời, lại trách cứ chính mình tàn khốc như vậy lại lạnh lùng như vậy.

Nhưng mà, Tạ Duẫn Ninh xảy ra chuyện.

Cô kỳ thực là một nữ sinh có chút linh cảm, cũng chính là nói, có thể cảm giác được sự khác nhau ở bên trong một con người.

Nói như vậy có thể có chút kỳ lạ.

Nhưng dùng cách nói của cô mà nói, chính là một người, đều sẽ có một thứ gì đó ở trong thân thể giống như một linh hồn thuộc về chính mình.

Mà cô có thể thấy được màu sắc của những linh hồn đó.

Đây là chuyện rất kỳ diệu.

Tạ Duẫn Ninh của lúc trước là một loại màu sắc giữa đen và tím, hỗn loạn, tuyệt vọng lại có chút điên cuồng.

Sau đó, trong phút chốc khi hắn tiến vào phòng học, cô liền thấy được màu sắc của Tạ Duẫn Ninh này không giống — Là màu xanh nhạt.

Thông qua đoạn đối thoại, cuối cùng cũng xác định bên trong đã hoàn toàn đổi người — Bởi vì Tạ Duẫn Ninh lúc trước, căn bản không dám đối mặt với chính mình.

Sau khi cô xác định Tạ Duẫn Ninh đó đã biến mất, ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

…Đây là chuyện thật sự rất ích kỷ.

Nhưng mà, cô cũng biết, đây mới là ý nghĩ chân thật nhất của chính mình.

Chính mình cả đời đều không có cách nào tha thứ cho Tạ Duẫn Ninh, nhưng mà đồng thời lại cảm nhận được sự đau khổ của Tạ Duẫn Ninh, điều này lại khiến cho cô không cách nào hận.

Nhưng bây giờ, linh hồn của Tạ Duẫn Ninh đã biến mất, thân thể lại tiến vào một người khác.

Y giải thoát rồi, chính mình cũng được giải thoát.

Ở cuối thư, cô gái lại nói: “Tôi nghĩ, chắc là cậu đến bây giờ cũng chưa biết được tên của tôi đi. Như vậy, tôi cũng không nói cho cậu biết, bởi vì tên của tôi, là thuộc về Tạ Duẫn Ninh đó.”

Cô không hề nói rõ rốt cuộc tình cảm của cô và Tạ Duẫn Ninh lúc trước có phải là loại giống như chính mình đoán hay không, hoặc là chính mình đa nghi?

Cô cũng không nói sau này rốt cuộc muốn đi đâu.

Cũng không nói rõ giữa cô và Tạ Duẫn Ninh có những hồi ức tốt đẹp hay không.

Cô chỉ là keo kiệt mà mang đi hết — Nói rõ, sau này, cùng hắn của hiện tại phân rõ giới tuyến.

Thay vì nói là đem quá khứ đi chôn cất, không bằng nói, đem cô và Tạ Duẫn Ninh hiện tại triệt để tách rời, tuyên thệ rằng, tôi và cậu không liên quan, người đó đối với tôi có một loại ràng buộc không rõ, đã không phải là cậu.

Tạ Duẫn Ninh mỉm cười, vẫy vẫy lá thư trên tay — Kỳ thực hắn thật sự muốn tiêu sái mà đem lá thư này theo gió phiêu tán trong không trung.

Vấn đề là, hắn không muốn đợi sau khi Tạ Diệc Đông về thấy được chính mình dự định “huỷ diệt chứng cứ.”

Cho nên nói…

Tạ Duẫn Ninh vẫy vẫy, lại đặt lá thư vào trong hòm thư — Đương nhiên, tất cả những hành động này đều dưới sự giám sát của máy theo dõi mà tiến hành.