Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ

Chương 29: Gặp Trộm




“Không nhớ rõ sao, đây là bốn năm trước bởi vì một câu của ngươi mà Phàm cố ý ủ ra.” Ân Duệ lạnh lùng nói.

Ân Nam Hàn nhướng mày, bốn năm trước….Hắn bắt đầu nhớ được một chút, hóa ra là lần đó, thảo nào ngày đó uống rượu lại có cảm giác còn kém hơn so với nước lã, hóa ra tiểu hài tử kia (​http:​/​​/​fynnz.wordpress.com​/​2012​/​01​/​02​/​nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-29​/​” o “Powered by Text-Enhance​) ủ ra một vò rượu còn không bằng bình rượu tệ hại đó.

Ân Duệ lạnh lùng nói vài câu trào phúng với Ân Nam Hàn rồi xoay người rời đi.

Sau khi Ân Duệ rời đi, Ân Nam Hàn cầm lên vò rượu ở dưới đất, lại nếm một ngụm, chậc, kỳ thật nếu xem nhẹ mùi vị kỳ lạ kia thì cũng có một chút hương rượu. Bốn năm à, coi như là ủ rượu lâu năm, bị nhốt tại nơi này một năm, thằng nhãi ranh kia chẳng cho hắn nếm qua một chút bọt rượu, vò rượu này xem như là được hưởng phúc đi.

Nay tiêu chuẩn đã hạ xuống mức cực thấp, Ân Nam Hàn sống trong nghèo khổ mà vui vẻ hưởng thụ vò rượu, chẳng qua hắn không ngờ thạch bích lại đột nhiên ầm ầm mở ra.

Ân Nam Hàn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Ân Duệ mang theo vẻ mặt vô cảm chậm rãi đi vào, sau đó thản nhiên cầm lấy vò rượu mà hắn đang cầm, sau đó vững bước rời đi.

Ân Nam Hàn sửng sốt một lúc lâu mới có thể phản ứng lại, ngay sau đó là giận tím mặt, bất hiếu tử a!

……

……

Di chứng của chuyện này là

Ân Duệ, “Vò rượu thứ hai mà ngươi đã ủ đâu rồi?”

……

“Chẳng phải vài năm trước đã bị ngươi uống hết rồi sao.”

……

“À, vậy vò thứ ba đâu?”

……

“…..”

…….

…….

Bạch Phàm vô cùng tịch mịch ngồi trước máy tính uống ly rượu do hắn tự ủ. Nếu ở thế giới kia còn có Ân Duệ nhấm nháp rượu do hắn ủ thì ở thế giới này quả thật có thể xem là mèo khen mèo dài đuôi.

Ông Bạch không uống rượu, hắn lại không có nhiều bạn, mỗi lần ủ rượu ngoại trừ tự sản xuất tự tiêu thụ thì chỉ có thể đặt vào hầm rượu mà tích trữ.

Bạch Phàm than ngắn thở dài, tầm mắt dừng lại trên phần tin kinh tế mới nhất. Đột nhiên hai tiếng kong kongvang lên, một biểu tượng quen thuộc nhấp nháy ở góc màn hình.

–Công Nghi đăng nhập.

Công Nghi: “Anh có đó không?”

Phàm ca: “Ừ.”

Công Nghi: “Diễn đàn võ cổ điển đang tổ chức một buổi họp mặt thành viên, anh biết không?”

Phàm ca: “Biết”

Công Nghi: “Vậy anh có đi không?”

Phàm ca: “Không đi.”

Nhìn thấy câu trả lời chắc như đinh đóng cột, Công Nghi Bác vốn đang có một chút chờ mong liền nhụt chí, lại từ chối. Kỳ thật Diễn đàn võ cổ điển cũng không phải một diễn đàn bình thường, tuy rằng bên trong đại đa số là những người bình thường vì tình yêu và lòng nhiệt huyết đơn thuần dành cho võ cổ điển, nhưng cũng có một ít người là võ sĩ chân chính, Công Nghi là một trong những võ sĩ ẩn nấp trong diễn đàn võ cổ điển.

Cho nên ở trên diễn đàn có người cả ngày kêu gào tìm sư phụ nhưng cũng không có ai may mắn có thể tìm được một cao nhân để bái làm sư phụ. fynnz.wordpress.com

Trên đời này công phu gia truyền đã ít càng thêm ít, trao đổi lẫn nhau lại càng thiếu thốn, mà mấy năm nay thanh danh của diễn đàn võ cổ điển cũng dần dần trở nên nổi tiếng, nghiễm nhiên đã trở thành nơi trao đổi bình luận của một ít thanh niên đến từ các môn phái võ cổ điển, Công Nghi và Bạch Phàm quen nhau trên diễn đàn võ cổ điển đã được mười năm, cũng đã trở thành lão làng, thanh danh rất hiển hách trong diễn đàn.

Những tân binh học võ đạt đến một mức độ nhất định đều biết thân phận của Công Nghi, nhưng không có ai có thể hỏi thăm ra được nửa điểm về Phàm ca thần bí.

Đối với Phàm ca vô cùng thần bí này, bọn họ có đủ loại suy đoán, có người bảo Phàm ca nhất định là truyền nhân của một gia tộc võ cổ điển mai danh ẩn tích, cũng có người nói không chừng Phàm ca đã quá sáu mươi, là một tiền bối, người già nhưng tâm không già, còn có người nói Phàm ca giấu đầu lộ đuôi, không chừng là bị khiếm khuyết gì đó, hoặc là bản thân bị tàn tật nên không dám xuất hiện trước mặt người khác.

Đối với những loại suy đoán này, Bạch Phàm chỉ cười trừ, nhưng giấu mặt vẫn là giấu mặt, hắn phân biệt giữa đời thực và mạng ảo rất rõ ràng, cũng không muốn cuộc sống yên tĩnh của mình bị quấy rầy.

Nhìn thấy Bạch Phàm vẫn từ chối lời thỉnh cầu lộ diện của mình, Công Nghi Bác rất biết điều nên không tiếp tục nhắc đến, hai người lại hàn huyên một hồi về việc khi bị công kích thì huyệt đạo của cơ thể con người sẽ xuất hiện hiệu quả bất ngờ gì. Bạch Phàm đột nhiên chú ý trên bàn còn có ly rượu vẫn chưa uống hết, trong lòng khẽ động, hắn nâng tay gõ xuống bàn phím.

Phàm ca: “Cậu biết uống rượu không?”

Công Nghi: “Biết.”

Phàm ca: “Tôi đưa cho cậu hai bình được không?”

Công Nghi sửng sốt một lúc lâu thì mới phản ứng lại, chậm rãi đánh xuống một chữ “Được.”

Phàm ca: “Tốt lắm, đưa địa chỉ của cậu cho tôi.”

Bạch Phàm không ngờ bên kia ngay lập tức đưa địa chỉ cho hắn, Bạch Phàm nhướng mày, tin tưởng hắn như vậy hay sao? Nhìn địa chỉ trên màn hình, Bạch Phàm nhẹ giọng đọc “Số 185 Minh Tinh Viên, thành phố S.”

Phàm ca: “Rồi, vậy cậu nhớ ký nhận nha.”

Bạch Phàm đứng dậy, gọi điện thoại cho tiểu Vương, sau đó bước vào hầm rượu của mình. Đối với bạn bè, Bạch Phàm không bao giờ keo kiệt, cố ý chọn hai vò rượu được ủ công phu nhất, hơn nữa có thể nói phương pháp ủ rượu đã bị thất truyền. Hai vò rượu này một vò là Thanh liệt băng hào, vò còn lại có tác dụng cường thân kiện thể, dược hiệu của loại rượu này có một chút thần kỳ, thậm chí cách pha chế cũng có một chút tương tự như nước ngâm dược trước kia, uống xong sẽ có cảm giác kinh mạch như bị lửa thiêu đốt, rất có lợi cho người luyện võ. Cách pha chế rượu đều học được từ Ân Nam Hàn.

Bị Bạch Phàm gọi về, trợ lý tiểu Vương nhanh chóng chạy đến, “Bạch tổng, có chuyện gì cần dặn dò?”

“Có thể gửi rượu qua đường bưu điện được không?” Bạch Phầm nhấc vò rượu trong tay lên.

Tiểu Vương ngẩn người một lúc thì mới gật đầu, “Có thể nhờ vài công ty chuyển phát nhanh gửi giúp.”

“Tốt lắm, cậu đem hai vò rượu này gửi đến số 185 Minh Tinh Viên thành phố S, chỉ cần viết địa chỉ của người nhận là được, không cần viết địa chỉ của chúng ta.” Bạch Phàm đưa hai vò rượu cho tiểu Vương.

“Đã hiểu.” Tiểu Vương gật đầu tiếp nhận.

Sau khi tiểu Vương rời đi, Bạch Phàm vui vẻ ngồi trở lại trước máy tính, nâng tay gõ xuống bàn phím, “Đã gửi rồi, trong khoảng thời gian này nhớ kiểm tra để ký nhận nha.”

Bên kia, Công Nghi Bác nhìn thấy những lời này thì vẫn có một cảm giác không giống thật, đã gửi rồi sao?

“Anh hai, anh lại trò chuyện với cao nhân à?” Công Nghi Tuấn cười hì hì.

Công Nghi Bác xoay người nhìn Công Nghi Tuấn, khuôn mặt nghiêm túc, “Cao nhân muốn gửi một thứ cho ta.”

Hả?

……

……

Tiểu Vương ôm hai vò rượu lớn đi xuống từ biệt thự ở giữa sườn núi, mệt đến mức đầu toát đầy mồ hôi, khi hắn nhìn thấy chiếc xe của mình thì thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Trước mặt là hai người mặc đồ bảo vệ đi đến, nhìn thấy hắn thì liền mỉm cười chào hỏi, tiểu Vương đặt hai vò rượu vào trong xe, tạm biệt bọn họ xong thì liền rời đi, không chú ý đến một tên bảo vệ có nốt ruồi đen trên mặt đang mang theo một tầm mắt kỳ lạ liếc nhìn lên biệt thự giữa sườn núi.

Bóng đêm dần dần buông xuống, giờ thay ca của các nhân viên bảo an cũng đến. Cùng lúc đó, ở trong biệt thự, Bạch Phàm liếc nhìn đồng hồ, ấy da, bảy giờ rồi, đã đến lúc tắm rửa lên giường nghỉ ngơi.

Tên bảo vệ có nốt ruồi đen trên mặt sau khi tan ca thì cùng vài đồng nghiệp hẹn nhau đi nhậu, bọn họ nhậu ở một quán ăn nhỏ đến tận đêm khuya, sau đó mới say khướt mà tự mình quay trở về nhà.

Không ai biết trong đó có một kẻ loạng choạng say xỉn đi về căn phòng nhỏ mà mình đã thuê rồi nôn đến mức bất tỉnh, làm cho đồng hương cùng phòng mắng chửi, lại thay một bộ quần áo mới, đôi mắt vô cùng tỉnh táo, trên lưng mang theo một cái balô, khi không có bất kỳ ai phát hiện thì hắn đã lặng lẽ đi ra ngoài.

Đây là một căn biệt thự tọa lạc giữa sườn núi, phong cảnh tuyệt đẹp, tầm nhìn thoáng đãng, lại cực kỳ thanh tĩnh, cây cối tươi tốt làm cho nơi này như ngăn cách với cuộc sống nhộn nhịp ở bên ngoài. Nhưng đến ban đêm thì nơi này lại vô cùng vắng lặng đến mức làm cho người ta sợ hãi, người nào có lá gan nhỏ một chút thì chắc chắn sẽ không dám đến gần, bởi vì vị trí đặc biệt của khu biệt thự, đường núi vào ban đêm cũng không dễ đi, cho nên cứ đến buổi tối thì ngay cả bảo vệ ở khu vực này cũng không dám đi tuần tra, chỉ ngồi ở trong phòng an ninh để đánh bài mà thôi.

Căn biệt thự này bề ngoài thoạt nhìn không có gì đặc biệt, cũng giống như vài căn biệt thự tọa lạc dưới chân núi, chỉ có thể nói là chủ nhân thích núi non cho nên mới xây biệt thự cao một chút. Nhưng nếu có người đi vào thì sẽ phát hiện căn biệt thự này thật sự là vô cùng bất thường.

Đương nhiên rất ít có ai có thể nhìn thấy sự bất thường này, ngoại trừ Bạch Phàm thì ngày thường chỉ có tiểu Vương tới lui nơi này, mà tiểu Vương đã sớm quen với việc ông chủ của mình có sở thích phục cổ, cho nên cũng không thấy có gì đặc biệt. Nhưng cái bóng vừa mới nhảy vào cửa sổ lại vô cùng ngạc nhiên, tầm mắt của hắn cảnh giác đảo qua những vật dụng có phong cách cổ xưa, trên tường treo đầy những bức tranh thư pháp rồng bay phượng múa, khiến cho hắn đề phòng chính là trên vách tường có trưng một thanh kiếm.

Hắn do dự nhìn thanh kiếm treo trên tường, trong lòng giãy dụa đấu tranh, cuối cùng bởi vì thanh kiếm kia rất giống đạo cụ quay phim, treo trên tường làm vật trang trí có hiệu quả hơn là sử dụng, do đó lòng tham đã chiến thắng lý trí, hắn tiếp tục lặng lẽ mò lên lầu hai.

Hắn đã quan sát khu biệt thự ở đây rất lâu, cuối cùng lựa chọn căn hộ này vì thoạt nhìn nó dễ dàng ra tay nhất, căn cứ theo tình hình quan sát mấy tháng nay của hắn, căn biệt thự này chỉ có một người ở, thậm chí không có người làm hay tài xế lái xe, ngày thường cũng chỉ có người trợ lý đến đây, quan trọng hơn là căn biệt thự này cứ đến buổi tối là không có khách ghé thăm.

Tuy rằng người ở trong căn biệt thự này là một người đàn ông, nhưng hắn có thể chắc chắn chế ngự được người nọ. Hắn lặng lẽ đi lên lầu hai, hắn biết người giàu trong nhà đều có két sắt, nếu muốn tìm được tài sản quý giá thì cách tốt nhất chính là tìm được két sắt, hơn nữa phải mở ra, nếu hắn đã dấn thân vào vụ này thì phải làm một vố to, chỉ cần có thể lấy tiền trong két sắt thì cả đời này hắn sẽ không cần tiếp tục kiếm sống mưu sinh.

Dưới ánh trăng âm u, một nửa khuôn mặt bị bịt kín đang kích động mà co giật.

Bố trí trong khu biệt thự này không khác nhau nhiều lắm, hắn dễ dàng tìm được phòng ngủ của chủ nhân, nếu muốn thực hiện vụ cướp trót lọt thì biện pháp an toàn nhất chính là kềm chế người duy nhất có khả năng bị đánh thức trong căn phòng kia, căn biệt thự này nằm giữa sườn núi, cách những căn biệt thự khác một khoảng khá xa, bình thường lại không có ai đến gần, nếu có thể khống chế được người duy nhất sống trong căn biệt thự này thì cho dù ở đây có xảy ra biến hóa trong hai ngày thì cũng sẽ không có bất luận kẻ nào biết được.

Bóng đen kia ngồi xổm trước cửa phòng ngủ, cẩn thận mở cửa phòng, thật may mắn là hắn không làm thức giấc người trong phòng, sau khi mở cửa, hắn đi từng bước một đến trước giường, nhìn thấy người đang ngủ say trên giường, hắn hít sâu một hơi, đưa dao kề ngay cổ của đối phương, một tay bịt mồm người nọ rồi quát khẽ, “Không được nhúc nhích, đem tiền và két sắt giao ra đây.”