Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ

Chương 31: Trở Lại Quỹ Đạo




Sắc mặt của Ân Duệ lập tức trắng bệch, “Ngươi, đi ra ngoài.”

“Giáo chủ?” Bị thô dây thần kinh như Phượng nhi liền lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

“Đi ra ngoài!” Ân Duệ lỗ mãng khiển trách, Phượng nhi bị dọa đến mức run rẩy, cũng không dám nói thêm cái gì nữa, lập tức lui ra ngoài, hơn nữa còn đóng cửa lại, bất quá, hu hu hu, hôm nay Giáo chủ thật là hung dữ mà.

Sau khi mọi người rời đi, Ân Duệ run rẩy vói tay mở ra ngăn chứa bí mật bên trong giường, không có, chẳng có cái gì cả, Ân Duệ không dám tin, tiếp tục sờ soạng một lần nữa trong ngăn chứa, không có, làm sao lại không có, có phải rơi ở đâu hay không, trên giường, dưới gầm giường, hay là trên bàn.

Lần đầu tiên Giáo chủ tựa như một tiểu hài tử thất thố tìm kiếm khắp nơi, nhưng mỗi lần tìm kiếm thì sắc mặt của hắn lại càng thêm trắng bệch, chỉ vì đây là lần đầu tiên không tìm thấy lá thư của người nọ trong mười năm qua.

……

Bạch Phàm không biết Ân Duệ ở nơi đó đang xảy ra biến hóa ngút trời, lúc này hắn đang nằm trong bệnh viện, suy yếu truyền nước biển, sáng hôm nay sau khi hắn dạy dỗ xong tên trộm đột nhập biệt thự của hắn để cướp bóc thì liền phát hiện đầu óc của mình bị choáng váng, vì vậy liền gọi điện thoại cho tiểu Vương, tuy rằng khi tiểu Vương đến thì cũng bị hết hồn vì hiện trường vô cùng thảm thiết, nhưng tiểu Vương vẫn nhanh nhẹn đưa Bạch Phàm đến bệnh viện.

Vết thương trên đùi của Bạch Phàm rất sâu, hơn nữa đã cắt vỡ mạch máu, sau khi bác sĩ khâu lại vết thương cho Bạch Phàm thì chẩn đoán là hắn bị mất máu quá nhiều, cần phải nằm viện để tịnh dưỡng.

Tiểu Vương mang theo canh cá lóc đi vào phòng bệnh chỉ dành riêng cho Bạch Phàm, sau khi múc canh cá lóc vào chén thì mới cẩn thận đút cho Bạch Phàm ăn, lúc này hắn hỏi một cách do dự, “Bạch tổng, có cần báo án không?”

Bạch Phàm nhìn vào cái chân vẫn không thể nhúc nhích của mình rồi nói, “Báo án cái gì?”

“Thì là chuyện ban sáng đó.” Tiểu Vương nhìn Bạch Phàm để xin chỉ thị.

“Tìm một băng nhóm để bọn họ xử lý là được.” Nếu báo án thì tình trạng vô cùng thê thảm của người kia (​http:​/​​/​fynnz.wordpress.com​/​2012​/​01​/​03​/​nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-31​/​” o “Powered by Text-Enhance​) sẽ khiến người ta nghi ngờ, dẫn đến càng nhiều rắc rối và phiền toái, không bằng cứ trực tiếp giao cho băng nhóm xã hội đen nào đó xử lý sạch sẽ, hơn nữa tuyệt đối sẽ không để lại nỗi lo về sau.

Tiểu Vương lập tức cúi đầu, thấp giọng nói dạ, trong lòng lại thở dài một tiếng, đem người giao cho băng nhóm xã hội đen xử lý thì tuyệt đối không có đường sống.

Chuyện Bạch Phàm bị thương nằm viện cũng không có bất luận kẻ nào biết, ông Bạch bà Bạch đã lớn tuổi, chịu không nổi kích thích cho nên phòng bệnh của hắn cũng trở nên lạnh lẽo, nhưng lạnh lẽo cũng có cái hay của lạnh lẽo, Bạch Phàm cẩn thận suy xét lại chuyện đã xảy ra, tuy là bất ngờ nhưng cũng vô cùng nguy hiểm. Kỳ thật gặp phải chuyện trộm cướp như vậy, nếu suy xét nguyên nhân thì chẳng lẽ ý thức phòng bị của hắn quá kém. Hắn nghĩ rằng thế giới này rất hòa bình, chỉ có thế giới của Ân Duệ mới phải cẩn thận đề phòng khắp nơi, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay đã cho hắn một hồi chuông cảnh báo. Nếu tên trộm nọ không phải đâm vào đùi của hắn mà đâm vào chỗ nguy hiểm thì chẳng phải là hắn sẽ không còn cơ hội tỉnh lại hay sao. fynnz.wordpress.com

Nghĩ đến việc mình đang ngủ lại lăn đùng ra chết thì Bạch Phàm liền rùng mình, nếu chết như vậy thì thật sự là rất oan ức. Torng lúc ngủ mê hắn không có sức phản kháng, có lẽ hắn cũng nên cân nhắc đến việc tìm một công ty cung cấp vệ sĩ mà không nên quá tin tưởng vào năng lực của mình.

Bạch Phàm suy đi nghĩ lại, rốt cục quyết định bấm số điện thoại của vài bạn hàng làm ăn trong ngành, kỳ thật với thân phận của bọn họ thì các công ty vệ sĩ đã sớm tự động mò đến tận cửa, trước kia hắn không hề để ý nhưng những thương nhân thuộc hàng tỷ phú thì ai mà chẳng có vài vệ sĩ đi theo, cho nên cứ hỏi những người có kinh nghiệm như vậy là tốt nhất.

Sau khi gọi vài số điện thoại thì Bạch Phàm cũng có một chút hiểu biết tương đối về giá cả thị trường của các công ty vệ sĩ. Cuối cùng hắn nhớ kỹ số điện thoại của một công ty có danh tiếng tốt nhất, bảo tiểu Vương đi liên hệ.

…….

“Phụt….ha ha ha ha~” Trong một biệt thự lớn, đột nhiên truyền ra một tràng tiếng cười, chỉ thấy Công Nghi Tuấn cầm tư liệu khách hàng mà cười ngửa tới ngửa lui, “Ha ha ha ha, anh hai, anh xem nè, em chịu không nổi, làm sao lại có người khôi hài như vậy.”

Công Nghi Bác bị tiếng cười như động kinh của Công Nghi Tuấn quấy rầy, hắn đành ngẩng đầu nhìn lên, “Em lại bị cái gì vậy?”

“Anh xem nè, bởi vị bị chứng ngủ mê, đang ngủ bị trộm đột nhập vào nhà mà cũng không biết, cho đến khi bị đâm một nhát thì mới tỉnh lại, cho nên cần vệ sĩ bảo vệ an toàn vào ban đêm, ha ha, người này ngủ thật sự là mê mang.” Công Nghi Tuấn tiếp tục vừa nhìn vừa cười, ngày thường hắn có vẻ chơi bơi lêu lổng, sản nghiệp của gia tộc Công Nghi đều do anh hai quản lý, cho nên hắn tự mình đi ra ngoài mở một công ty dịch vụ an ninh, cũng có thể gọi là công ty vệ sĩ. Nhắc đến ngành này cũng khá thú vị, có rất nhiều người sợ chết vì vậy lý do tìm vệ sĩ cũng rất nhiều, nhưng thật sự là chưa từng nhìn thấy người nào như vậy, đang ngủ thì bị đâm, sau đó mới nghĩ đến việc tìm vệ sĩ.

“Tùy ý tiết lộ tư liệu của khách hàng là một thái độ làm việc không chuyên nghiệp.” Công Nghi Bác thản nhiên nói.

Công Nghi Tuấn cười gượng hai tiếng, “Ặc, chẳng phải chỉ có anh với em thôi sao, cái gì mà tiết lộ với không tiết lộ ở đây.” Công Nghi Tuấn thấy khuôn mặt của anh hai vẫn nghiêm túc như cũ, hắn vội vàng chuyển đề tài, “Đúng rồi, anh hai, chẳng phải anh bảo cao nhân gửi cái gì cho anh hay sao, bưu phẩm vẫn chưa đến nơi à?”

Quả nhiên vừa nghe thấy như thế thì lực chú ý của Công Nghi Bác lập tức bị dời đi, “Hôm qua mới gửi, chắc là phải mất hai ba ngày mới đến, mấy ngày này em phải chú ý dùm anh một chút, nếu bưu phẩm đến thì lập tức báo cho anh biết.”

“Ừ, em nhớ rồi, anh hai cứ an tâm đi làm đi.” Công Nghi Tuấn đồng ý một cách chắc nịch.

Công Nghi Bác cầm lấy bìa sơ mi đựng hồ sơ, trước khi mở cửa vẫn cảm thấy không yên tâm mà xoay người nhắn nhủ, “Nhất định phải nhớ cho kỹ.”

……

Ân Duệ không biết bản thân hắn đã làm thế nào để chờ đến trời sáng, lại như thế nào chờ trời chậm rãi sập tối, hắn vô cùng sợ hãi, khi bóng đêm buông xuống, hắn vẫn thanh tỉnh như trước. Hắn chưa từng gặp qua bộ dáng của Phàm, hắn vẫn chưa nghe thấy giọng nói của Phàm, hắn còn rất nhiều điều muốn nói với Phàm, hắn còn rất nhiều chuyện muốn làm mà vẫn chưa làm được, Phàm làm sao có thể biến mất như thế, Phàm làm sao có thể biến mất như thế.

Đêm tối dần dần tiến đến, Ân Duệ viết thư đặt vào trong ngăn chứa bí mật, lại tự tay chuẩn bị một bộ bạch y bào đặt bên giường, sau đó sớm lên giường nằm chờ, hắn cố gắng giả vờ như chưa có gì xảy ra, như vậy Phàm có thể lui đến giống như bình thường.

Bên kia, Bạch Phàm nằm ở trên giường bệnh, hắn nhìn đồng hồ treo tường, cũng như ngày xưa, chậm rãi nhắm mắt lại, khi cảm nhận được một sức hút quen thuộc truyền đến thì trong lòng của Bạch Phàm lại trở nên an tâm, hắn thả lỏng tinh thần, tùy ý để bản thân chìm vào bóng đêm.

Đến khi mở mắt ra, Bạch Phàm lại có tay chân lành lặn, hắn đứng dậy nhảy múa, bị thương trên đùi nên phải nằm cả ngày, nằm đến mức phát chán, có thể tự do hoạt động là một điều rất sung sướng, đầu tiên là Bạch Phàm đọc lá thư trong ngăn chứa bí mật, sau đó gọi Phượng nhi tiến vào.

Phượng nhi thật cẩn thận đẩy cửa tiến vào, lại bất ngờ nhìn thấy Giáo chủ nở nụ cười nhạt nhẽo, sao lại thế này? Chẳng phải cả ngày hôm nay Giáo chủ rất khó chịu hay sao?

Bạch Phàm vẫn như bình thường, lật xem những gì Ân Duệ cần phải xử lý, nhưng bất ngờ chính là hắn phát hiện trên bàn đặt một xấp công văn thật dày, chưa hề được xử lý một trang nào, chuyện này là sao? Bạch Phàm cùng Ân Duệ phân công hợp tác đã mười năm, lần đầu tiên gặp phải tình huống này khiến hắn phải trợn tròn mắt.

Sau khi há hốc mồm, Bạch Phàm bi phẫn nhào vào xấp công văn hỗn độn kia, thắp đèn rồi vất vả cần cù lao động, có lầm hay không, hắn là bệnh nhân, là bệnh nhân đó.

Rốt cục xử lý xong tất cả, Bạch Phàm xoa cổ tay mỏi nhừ, loạng choạng leo lên giường, trong lòng tràn đầy căm phẫn mà lưu lại một phong thư cho Ân Duệ, trách Ân Duệ là đồ vô đạo đức.