Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ

Chương 58: Giấu Diếm




Ân Duệ biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không Phàm sẽ không say xỉn như vậy, nhưng lần này cho dù hắn hỏi như thế nào thì Phàm vẫn không nói cho hắn biết, thư từ cũng ngắn hơn so với lúc trước rất nhiều, Ân Duệ đều thấy rõ những điểm bất thường này, đáng tiếc cho dù hắn có lo lắng như thế nào thì cũng không có cách gì túm lấy Phàm để hỏi cho rõ, ngoại trừ mỗi ngày một phong thư thì hắn và Phàm không có khả năng xuất hiện cùng một lúc.

Hắn cảm giác hắn và Phàm tựa hồ đang rơi vào một cuộc chiến tranh lạnh, nhưng hắn lại không hề biết rõ nguyên nhân của nó, loại cảm giác bất lực này làm cho hắn vô cùng nôn nóng và đau khổ.

Bạch Phàm cũng không chịu nổi loại chiến tranh lạnh này, hai người đang thân thiết khăng khít lại đột nhiên nứt ra một khoảng cách không tín nhiệm thì sẽ có cảm giác gì, nhưng hiện tại hắn cũng không muốn chấm dứt cuộc chiến tranh lạnh này quá sớm.

Kết quả chiến tranh lạnh của hai người là bọn họ có được mức độ tương tự nhau mà trước nay chưa từng có, mặc kệ ban ngày hay là ban đêm đều lộ ra một khuôn mặt lạnh tanh, ngay cả Ân Nam Hàn nếu không nhớ thời gian thì e rằng sẽ không phân biệt đâu là Bạch Phàm, đâu là Ân Duệ.

Giáo chủ như vậy làm cho giáo chúng từ trên xuống dưới đều thấp thỏm không yên, ngày thường hầu hạ càng thêm cẩn thận, e sợ chỉ cần sơ suất thì sẽ chọc giận Giáo chủ, rước lấy cơn thịnh nộ lôi đình.

Ảnh Thất cũng trầm mặc, đi theo phía sau Bạch Phàm tựa như một cái bóng, thậm chí có một chút xu hướng khôi phục lại thân phận ám vệ năm xưa.

Bởi vì Bạch Phàm chỉ nghĩ đến sự tình của hai cha con Ân Duệ và Ân Nam Hàn nên nhất thời cũng không để ý đến sự khác thường của Ảnh Thất, cho đến một ngày nọ hắn ngẫu nhiên nhìn thấy vết bỏng đáng sợ trên cổ tay của Ảnh Thất.

Ảnh Thất đang cúi đầu nghiên mực thì cổ tay đột nhiên bị kéo lấy, người kia (​http:​/​​/​fynnz.wordpress.com​/​2012​/​01​/​18​/​nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-57​/​” o “Powered by Text-Enhance​) đang ngồi ngay ngay ngắn trước bàn, nhìn dấu vết trên cổ tay của hắn với khuôn mặt nghiêm túc.

“Tay của ngươi bị gì vậy?” Bạch Phàm trầm giọng hỏi, hắn nhớ rõ lúc trước trên cổ tay của Ảnh Thất không có vết thương như vậy.

Ảnh Thất cúi mắt nhìn cổ tay của mình bị người kia nắm lấy, nhiệt độ ấm áp cơ hồ truyền sâu vào lòng của hắn, nhưng ánh mắt của hắn lại có một chút hoảng hốt, đây là lần thứ mấy, à, còn có lần trước Giáo chủ đưa cho hắn áo choàng chống lạnh, khi tâm tình tốt thì sẽ quan tâm trân trọng hắn, khi không vui thì lại đánh chửi, đây là Giáo chủ của hắn ư? Vì sao người mà hắn khát vọng được tiếp xúc đang ở gần bên hắn nhưng lại không giống như trong tưởng tượng của hắn….Vết thương này có cần hỏi lại hay không? Chẳng phải là lần trước ngài dùng lò sưởi ném trúng hay sao…..

Bạch Phàm đợi thật lâu mà không thấy Ảnh Thất trả lời, hắn nghi hoặc nhìn Ảnh Thất một cái, sau đó liền cuốn lên y mệ của Ảnh Thất rồi cẩn thận nghiên cứu. Ân Duệ không thể nói với Bạch Phàm về chuyện ném lò sưởi vào người khác, Bạch Phàm đương nhiên cũng không biết lý do Ảnh Thất bị phỏng, hắn nhìn một lúc rồi nói, “Vết thương này là bị phỏng, nhưng lại tạo thành hoa văn như vậy, ngươi đụng đến cái gì, vì sao lại bất cẩn như thế.”

Bạch Phàm nói ra những lời này một cách bình thường, nhưng không biết vì sao hắn lại cảm thấy bàn tay của Ảnh Thất bắt đầu run lên, cùng lúc đó Ảnh Thất liền ngẩng đầu, dùng một ánh mắt không có cách nào hình dung để nhìn hắn.

Bạch Phàm cũng bị phản ứng không hề báo trước của Ảnh Thất làm hoảng sợ, “Ngươi bị sao vậy?”

Ảnh Thất dường như nhanh chóng phản ứng lại, lập tức cúi đầu, “Thuộc hạ vô sự.”

“Ừm, vậy ngươi đứng lên đi, nơi này của ta có một chút thuốc trị thương, ngươi cầm lấy rồi thoa vào.” Bạch Phàm xoay người, cầm hai lọ thuốc trị phỏng đưa cho Ảnh Thất.

Ảnh Thất tạ ơn rồi tiếp nhận, sau đó tiếp tục đứng yên sau lưng Bạch Phàm, nhưng lúc này Bạch Phàm lại không thể tĩnh tâm phê duyệt công văn, luôn có cảm giác sau lưng có một chút ngứa ngáy, bất thình lình quay đầu lại thì liền gặp phải tầm mắt của Ảnh Thất đang nhìn hắn chằm chằm.

Mà mỗi khi như vậy thì Ảnh Thất đều quỳ xuống thỉnh tội, nhưng sau hai lần giống như thế thì Bạch Phàm bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn quay đầu lại rồi hỏi Ảnh Thất, “Vì sao cứ nhìn ta?”

“Thuộc hạ, thuộc hạ thấy tóc mai của Giáo chủ bị rối….”

Bạch Phàm mỉm cười, “Không sao, còn không thì ngươi giúp ta cột tóc lại đi.”

“Dạ, Giáo chủ.” Ảnh Thất đứng sau lưng giúp Bạch Phàm cột tóc, tầm mắt lại bất giác nhìn lên nốt ruồi đen ở sau cổ của Bạch Phàm, đáy mắt hiện lên một tia mê hoặc.

Cuối cùng Bạch Phàm không còn cảm giác tầm mắt giống như thực thể kia nữa, Ảnh Thất vẫn đứng yên một bên, nhìn Bạch Phàm không chớp mắt, nhưng một khi nghi hoặc đã xuất hiện trong lòng thì rất khó có thể tiêu trừ.

Ảnh Thất bắt đầu chú ý đến rất nhiều chi tiếc mà trước kia hắn không chú ý, hơn nữa không ngừng âm thầm so sánh, tỷ như khi Giáo chủ vui hay khi Giáo chủ bực bội, hoặc không có quy luật gì cả, thỉnh thoảng Giáo chủ lại vui vẻ cả một đoạn thời gian, ngày thường Giáo chủ sẽ mất tích ở một nơi nào đó….Kết quả sau khi so sánh làm cho Ảnh Thất khiếp sợ, hắn phát hiện tâm tình của Giáo chủ cực kém phần lớn là vào ban ngày, mà ban đêm rất ít khi tức giận. Ban ngày Giáo chủ ít khi ăn mai hoa cao, nhưng ban đêm lại rất thích ăn. Đôi khi những gì Giáo chủ nói vào ban ngày lại không thể nhớ được vào ban đêm, ban đêm xảy ra chuyện thì ban ngày sẽ để ý, nhưng việc này chỉ giới hạn ở những điểm râu ria, nếu là đại sự thì sẽ không xảy ra tình huống này, ban ngày Giáo chủ thấy giun thì vô sự, ban đêm Giáo chủ thấy giun sẽ đi đường vòng….

Không chỉ có vậy, thậm chí ngay cả y phục, ban ngày Giáo chủ luôn mặc hắc y, ban đêm lại thích mặc bạch y, lúc này nhớ đến thì mới thấy vô cùng quỷ dị, hết thảy đều hợp thành một bí ẩn rất lớn, loại bí ẩn này để lộ ra một tin tức đủ khiến mọi người kinh hãi. Ảnh Thất không biết vì sao lại đột nhiên nghĩ đến ban ngày Giáo chủ phải đến mật thất trong khi ban đêm lại không hề để mắt đến. Hắn mơ hồ có một loại cảm giác, hết thảy nghi vấn có lẽ sẽ được giải đáp ở trong gian mật thất đó.

……

Bạch Phàm vẫn như trước, mỗi ngày mang theo điểm tâm đến thăm Ân Nam Hàn, thậm chí nếu thuận tiện sẽ mang theo canh gà và thuốc bổ. Mà Ân Nam Hàn sau khi trải qua một thời gian thì cũng biết rất khó xúi giục Bạch Phàm, nhi tử chỉ xuất hiện vào ban đêm của hắn thì cái gì cũng tốt, nhưng vẫn kiên quyết không thả hắn ra, có thể nói là rất trung thành và tận tâm với cái tên bất hiếu kia, sau khi nhận ra điểm này thì Ân Nam Hàn đã thất vọng một quãng thời gian không ngắn. fynnz.wordpress.com

Đã không có hy vọng thoát khỏi nơi này, hơn nữa hắn đã bị nhốt ở đây cũng đủ lâu, Ân Nam Hàn dần dần đánh mất khả năng tự kiềm chế của mình, hắn không còn bày ra bộ dáng từ ái đối với Bạch Phàm mà thay vào đó là thần sắc không lạnh cũng không đạm như trước kia, có đôi khi bực bội sẽ châm chọc Bạch Phàm vài ba câu.

Bạch Phàm vẫn thản nhiên đối với hết thảy lời nói khiêu khích của Ân Nam Hàn, bởi vì cho dù Ân Nam Hàn có nói ra những lời quá đáng nhưng khi nhìn thấy bộ dáng hiện tại của đối phương thì hắn sẽ giận không nổi, dù sao bị nhốt ở tại nơi này lâu như vậy mà vẫn có thể bảo trì trình độ như trước đã là rất hiếm thấy và rất đáng quý. Nếu hắn đổi chỗ với Ân Nam Hàn thì e rằng hắn sẽ không làm được như vậy, nếu không phải đã sớm lâm vào trạng thái điên cuồng thì chắc chắn sẽ chửi ầm vào mặt của cái tên đầu sỏ đã mưu hại mình.

Hôm nay Bạch Phàm mang đến một chén canh suông, khi Ân Nam Hàn húp canh thì ngẫu nhiên nhìn thấy hình ảnh của mình trong bát canh, nhịn không được mà ngây ngẩn cả người, đã hơn một năm hắn chưa từng chú ý đến bộ dáng hiện tại của mình, tóc tai rối bù, cơ hồ nhìn không ra người, đây là hắn hay sao? Hóa ra ở trong mắt người khác thì hắn chính là như vậy…. (canh suông = chỉ có nước canh)

Bạch Phàm vốn đang chờ Ân Nam Hàn húp xong canh thì sẽ trở về, nhưng không ngờ bên cạnh lại đột nhiên xuất hiện một cỗ hàn ý lạnh lẽo, hắn liền quay sang nhìn Ân Nam Hàn thì đã thấy đối phương ném chén canh xuống đất, một tiếng xoảng vang lên, chén canh vỡ thành ba bốn mảnh, nước canh bắn tung tóe trên mặt đất.

Gân xanh trên trán của Bạch Phàm giật giật, hết nhịn lại nhẫn, rốt cục nhịn không được, hắn rít gào đối với Ân Nam Hàn, “Ngươi lại nổi điên cái gì vậy hả?”

Ân Nam Hàn chỉ yên lặng, không hề rên một tiếng, khi hắn không muốn đếm xỉa đến người nào thì bản lĩnh đó của hắn có thể làm cho người ta phát điên.

Bạch Phàm hỏi một lúc lâu mà chỉ nhìn thấy Ân Nam Hàn vẫn ngồi yên ở đó, giống như không nghe thấy bất cứ thứ gì, hắn nhịn không được mà nở nụ cười một cách tức giận, hay lắm, hay lắm, hắn đúng là mắc nợ cha con hai người này mà. Hai người bọn họ chỉ cần vô duyên vô cớ gây xích mích thì cũng có thể làm cho người ta tức đến chết đi sống lại.

Nhưng tức cũng không có cách nào, lúc này đã muộn, Bạch Phàm chỉ có thể cúi người thu thập tàn cục dưới đất, đầu tiên phải nhặt hết tất cả mảnh vỡ của chén sứ, một miếng nhỏ cũng không thể lưu lại, tiếp theo là rửa sạch nước canh dưới đất, chuyện này không dễ dàng, bởi vì trong nước canh tràn ngập hương vị tươi ngon của tôm cá, hắn phải che lấp cái mùi này, nếu không Ân Duệ mà đến đây thì chắc chắn sẽ ngửi được mùi canh.

Ân Nam Hàn trầm mặc nhìn Bạch Phàm bận trước bận sau, rửa sạch canh thì lại hứng nước ở trong vũng nước do thạch nhũ nhiễu xuống, tiếp tục tẩy rửa khu vực bị vấy bẩn, cái miệng của Ân Nam Hàn hơi mở ra, hình như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không hề lên tiếng, chỉ nhìn Bạch Phàm bận bịu rồi rời khỏi nơi này, thạch bích ầm ầm vang lên, cánh cửa được khép lại, nơi này tiếp tục lâm vào bóng đêm lạnh lẽo và tịch mịch.

……

Chiến tranh lạnh đối với Ân Duệ mà nói là một chuyện không thể chịu được, theo thời gian chiến tranh lạnh giữa hắn và Bạch Phàm càng tăng lên thì hắn bắt đầu không ngừng suy nghĩ miên man, nghi thần nghi quỷ, lần này hình như Phàm chỉ nhằm vào hắn, thái độ không có gì thay đổi đối với những người khác, chuyện này là sao, có phải hắn đã làm sai điều gì hay chăng?

Ân Duệ cẩn thận nghĩ đến những chuyện có thể làm cho Bạch Phàm đột nhiên thay đổi thái độ đối với hắn, chẳng lẽ Phàm phát hiện bí mật giấu trong chiếc túi kia? Biết được tâm tư của hắn cho nên mới đột nhiên lãnh đạm đối với hắn?

Mở ra chiếc túi nhỏ, ống trúc bên trong vẫn được niêm phong như trước.

Như vậy chắng lẽ Phàm phát hiện ra mật thất của hắn?

Không, cũng không đúng, hắn đã bố trí trước cửa mật thất, nếu có ai tiến vào thì hắn sẽ là người đầu tiên biết được, hắn tin tưởng từ trước đến nay chưa có người nào đi vào ngoại trừ hắn.

Nếu cũng không phải thì chỉ còn lại….Trong lòng của Ân Duệ đột nhiên cả kinh, thậm chí sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt, hắn đi vào trong khu rừng dùng để bế quan, tiến vào trong hang động rồi mở ra cơ quan, đi xuống mật thất giam giữ Ân Nam Hàn.

Ân Duệ cẩn thận xem xét Ân Nam Hàn, tầm mắt đảo qua từng ngóc ngách trong hang động rộng rãi này, ánh mắt sắc bén, tựa hồ muốn tìm ra bất cứ dấu vết nào ẩn giấu tại nơi đây.

Ân Nam Hàn lặng lẽ nhìn Ân Duệ, mặc kệ Ân Duệ âm trầm đi dạo hết vòng này đến vòng khác ở trong hang, bỗng dưng Ân Duệ đột nhiên quay lại, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Ân Nam Hàn, “Có phải nơi này đã từng có người tiến đến đúng không?”

Có người tiến đến đúng không? Thật đúng là một câu hỏi hay, Ân Nam Hàn thản nhiên nhìn hắn, lại quay đầu nhìn sang hướng khác, lộ ra bộ dáng bất cần.

Ân Duệ nghiến răng nghiến lợi, “Ân Nam Hàn, ngươi không nghe thấy những gì ta đang nói hay sao?”

Hô thẳng đích danh của phụ thân, đối với người ngoài thì đây là một hành vi đại nghịch bất đạo, nhưng ở trong miệng của Ân Duệ đã thành cơm bữa, Ân Nam Hàn biết Ân Duệ không chấp nhận hắn là phụ thân, càng là như vậy thì hắn lại càng thích nhắc nhở sự thật Ân Duệ là con của hắn, cho nên luôn mang theo một câu hảo nhi tử của ta ở bên miệng.

Ân Nam Hàn bình tĩnh nhìn Ân Duệ, kỳ thật hiện tại chính là một thời cơ rất tốt, nếu hắn đem chuyện đứa nhỏ kia đã đến đây nói cho cái tên bất hiếu này biết thì nét mặt của đối phương nhất định sẽ rất thú vị…Tuy nhiên Ân Nam Hàn chỉ nhìn Ân Duệ một lúc lâu rồi lại thản nhiên thu hồi tầm mắt, cuối cùng vẫn giữ im lặng, không hề hé miệng.

Ân Duệ thấy Ân Nam Hàn không chịu nói ra, đương nhiên không dễ dàng buông tha cho Ân Nam Hàn, sau đó cẩn thận tìm tòi từng ngóc ngách trong hang động rồi mới không cam lòng mà rời đi.

Sau khi Ân Duệ rời đi, Ân Nam Hàn ho hai tiếng rồi chùi sạch vết máu nơi khóe miệng. Vì sao hắn lại không nói….nói ra thì cũng không có lợi cho mình, như tiểu hài tử kia đã nói, sau khi hết thảy bị vạch trần thì hắn có thể sẽ bị cái tên bất hiếu dời đến một chỗ bí mật khác, hoặc là sẽ gặp phải kết cục tệ hơn….Kỳ thật tiểu hài tử kia mới là an toàn nhất, người nọ dùng chung một thân thể với cái tên bất hiểu kia, một người ban ngày một người ban đêm, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, cái tên bất hiếu kia cho dù táng tận lương tâm cũng không thể động thủ đối với thân thể của mình, như vậy thì rất tốt…. rất tốt….

Mặc dù Ân Duệ không thể điều tra được bất cứ cái gì ở chỗ của Ân Nam Hàn nhưng hắn vẫn luôn lo lắng, luôn có một loại cảm giác đứng ngồi không yên, hắn lơ đãng nhìn thoáng qua Ảnh Thất ở một bên, nghĩ rằng Ảnh Thất luôn đi theo bên cạnh Bạch Phàm, không chừng có thể hỏi ra một ít tin tức.

Ảnh Thất đang đứng bên cạnh bỗng nhiên thấy Giáo chủ ngoắc tay, hắn lập tức tiến lên rồi quỳ xuống một gối, “Giáo chủ có gì phân phó.”

Ân Duệ nheo mắt hỏi, “Mấy ngày gần bổn tọa bị mất một miếng ngọc rất quan trọng, ngươi giúp bổn tọa ngẫm lại vào ban đêm bổn tọa đã đi đến nơi nào, dừng lại ở nơi nào?”

Đây là một câu hỏi rất bình thường, nếu là trước đây thì Ảnh Thất đương nhiên sẽ giúp Ân Duệ nhớ lại, không dám có nửa điểm giấu diếm. Nhưng từ khi trong lòng bắt đầu có hoài nghi thì….Hơn nữa hiện tại là hắc y Giáo chủ của ban ngày, nghĩ đến bạch y Giáo chủ vào đêm hôm đó khi bước ra khỏi cấm địa đã dặn bọn họ hãy quên chuyện đến cấm địa, Ảnh Thất khẽ cắn môi, “Mấy đêm nay Giáo chủ chỉ ngắm trăng ở hoa viên, không đến nơi nào khác, để thuộc hạ đến hoa viên giúp ngài tìm vật đã mất.”

“À? Ngươi chắc là ta chỉ đến hoa viên mà không đến những nơi khác chứ?” Ân Duệ gằn giọng hỏi.

“Giáo chủ quả thật chỉ đến hoa viên, không hề đến những nơi khác.” Ảnh Thất cúi đầu đáp lại một cách kiên định.

“Một khi đã như vậy thì ngươi đi ra ngoài hoa viên tìm kiếm giúp ta, nếu tìm được vật bị mất của bổn tọa thì bổn tọa sẽ trọng thưởng.” Ân Duệ nhìn không ra hỉ giận mà nói.

“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.” Ảnh Thất cúi đầu lui ra ngoài.

Ân Duệ bẩm sinh đa nghi nên hắn rất khó tin tưởng người khác, nhưng người nọ là Ảnh Thất, từ nhỏ đã được bồi dưỡng trở thành ám vệ trung thành và tận tâm….Chẳng lẽ nguyên nhân mà Phàm lãnh đạm với hắn không liên quan đến Ân Nam Hàn hay sao?

Lúc này đã qua mùa xuân, nhiệt độ vào lúc chính ngọ đã dâng lên rất cao, Ảnh Thất đầu đội nắng tìm kiếm ở trong hoa viên một cách nghiêm túc, đương nhiên kết quả không thể tìm được bất cứ cái gì.

Đối với điều này Ân Duệ không nhiều lời, tất nhiên không tỏ vẻ bất mãn nhưng cũng không lộ ra tán thưởng, hắn chỉ thản nhiên phất tay để cho Ảnh Thất quay về nghỉ ngơi.