Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ

Chương 73: Kéo Co




Bạch Phàm cố sức kéo co, nghiến răng nghiến lợi nhìn Ân Nam Hàn bắt lấy chân của Ân Duệ không chịu buông ra, hắn luôn biết rằng hắn và Ân Nam Hàn có một chút khắc mạng, trước kia (​http:​/​​/​fynnz.wordpress.com​/​2012​/​02​/​02​/​nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-73​/​” o “Powered by Text-Enhance​) mặc kệ là chuyện gì thì Ân Nam Hàn chưa từng làm cho hắn thoải mái, không ngờ hôm nay khẩn cấp như vậy mà đối phương còn chặn đường của hắn, nhưng Bạch Phàm chưa kịp biểu lộ nỗi phẫn hận trong lòng thì trong tay bỗng nhiên có một đại lực truyền đến, Bạch Phàm bị kéo xuống, Ân Duệ đang được hắn ôm vào trong lòng lại bị kéo ngược vào trong một chút, Bạch Phàm biến sắc.

Bên kia, Ân Nam Hàn nhìn thấy Ân Duệ bị hắn lôi ra một chút, hắn không ngờ hắn lại có thể thuận lợi kéo Ân Duệ trở về nhiều như vậy, xem ra yêu nghiệt ở nơi đó cũng không quá mạnh, nghĩ đến đây, Ân Nam Hàn mới vừa rồi còn hơi thất thố liền nhanh chóng trở nên trấn tĩnh và khôi phục vẻ ngạo nghễ như trước, đúng vậy, nếu thật sự là một con yêu nghiệt hùng mạnh thì cần gì phải giấu đầu lộ đuôi như thế. Một chút kiêng kị còn sót lại đã hoàn toàn biến mất, Ân Nam Hàn tiếp tục dùng lực kéo lấy đôi chân của Ân Duệ ra ngoài.

Khi Ân Nam Hàn thật sự sử dụng toàn lực thì đương nhiên Bạch Phàm không phải là đối thủ, thấy Ân Duệ ở trong lòng mình đang bị kéo từng chút một về thế giới bên kia, Bạch Phàm liền dùng một chân đạp vào máy tách thạch để cố định thân mình, đồng thời hắn lui về phía sau, dùng toàn lực bắt đầu kéo co với Ân Nam Hàn, nhưng cho dù hắn có thể mượn thế nhưng hắn và Ân Nam Hàn cũng chỉ kéo qua kéo lại, vẫn như cũ không thể hoàn toàn kéo Ân Duệ về đây.

Trong quá trình tranh đoạt Ân Duệ với Ân Nam Hàn thì Bạch Phàm phát hiện trên khuôn mặt đã nhắm chặt mắt của Ân Duệ đang toát lên thần sắc đau đớn, cái cảm giác bị kéo qua kéo lại giữa hai thế giới chẳng khác gì bị ngũ mã phanh thây. Bạch Phàm đương nhiên đau lòng khi thấy Ân Duệ đau đớn, nhưng nếu hắn nới lỏng lực đạo thì Ân Duệ sẽ bị Ân Nam Hàn kéo qua bên kia, vì vậy hắn không hề dám buông tay, nhưng cứ kéo co như vậy cũng không phải biện pháp. Bạch Phàm ngẩng đầu nhìn chằm chằm cảnh tượng bên trong tảng đá đen, đột nhiên hạ quyết định.

Kỳ thật theo Bạch Phàm nhận thấy thì khoảng cách giữa hắn và Ân Nam Hàn cũng không qua xa, tuy rằng cách hai thế giới nhưng hắn ôm một nửa thân trên của Ân Duệ, Ân Nam Hàn thì túm đôi chân của Ân Duệ, khoảng cách của hai người chỉ bằng chiều dài một đôi chân, dùng bốn chữ gần trong gang tấc cũng hình dung không đủ, chỉ cần hắn hơi duỗi tay ra là có thể đụng đến Ân Nam Hàn, khi hai người đang giằng co kịch liệt, vì không muốn Ân Duệ tiếp tục chịu đựng đau đớn như vậy, hắn quyết định bí quá hóa liều.

Vẻ mặt của Bạch Phàm vô cùng dứt khoát, tầm mắt xuyên thấu tảng đá đen, chằm chằm nhìn vào bàn tay nào đang sử dụng lực của Ân Nam Hàn, sau khi xem chuẩn vị trí, hắn đột nhiên cúi người rồi vươn tay ra để chụp lấy cánh tay đang dùng sức của Ân Nam Hàn, sau đó cố sức kéo.

Màu da của Bạch Phàm rất trắng, vốn đã trắng mà từ nãy đến giờ lại luôn dùng sức cho nên trắng đến mức không có huyết sắc, ngoài ra mới vừa rồi mu bàn tay va chạm với tảng đá đen lỏm chỏm nên bị thương, còn đọng lại nhiều vết máu, tổng thể trông có vẻ giống như một cánh tay của xác chết, tái nhợt không có sức sống, giống như một bàn tay người chết đột nhiên xuất hiện, túm lấy Ân Nam Hàn mà lôi về một nơi vô danh, cho dù là ai mà nhìn thấy cảnh tượng này cũng đều kinh hãi, phản ứng đầu tiên sẽ là giãy dụa, Ân Nam Hàn cũng không ngoại lệ, hắn đột nhiên biến sắc mà nhanh chóng vận nội lực để chưởng văng cánh tay kia ra, đồng thời rút tay trở về, nhưng hắn lại sửng sốt bởi vì hắn có thể dễ dàng rút tay trở về mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, dường như cái tay kia biết hắn sẽ giãy dụa cho nên thả lỏng sức lực mà thả tay của hắn ra.

Ân Nam Hàn là ai? Hắn cơ hồ lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, hắn cúi đầu xuống, quả nhiên đôi chân của Ân Duệ chỉ còn lại một chút mũi chân ở bên ngoài, sau đó nhanh chóng biến mất giữa hư vô, nhanh đến mức làm cho hắn có muốn cứu cũng không kịp. Trong khoảnh khắc đầu óc của Ân Nam Hàn trở nên trống rỗng, hắn đưa tay sờ soạng vào nơi mà Ân Duệ đã biến mất nhưng không thể đụng đến bất cứ thứ gì….

“Không!” Ở cách đó không xa, Ảnh Thất giãy dụa lê lết thân mình đầy máu đi qua, nhưng đi được một nửa lộ trình thì lại tận mắt nhìn thấy Ân Duệ hoàn toàn biến mất, hắn cất lên một tiếng thê lương tuyệt vọng.

Ân Nam Hàn hơi hoảng hốt một chút, hắn bị tiếng kêu thảm thiết của Ảnh Thất làm bừng tỉnh, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy một cái gì màu vàng đang lấp lóe, hắn cúi đầu thì phát hiện bên trong bụi cỏ ở dưới chân có một thứ gì đó, nhặt lên thì mới thấy đó là một vật mà hắn chưa bao giờ gặp qua, thứ này giống một cái vòng, kích cỡ chừng một bàn tay, ở giữa có một vòng tròn, bên trong vòng tròn có ba cây kim chỉ nam, trong đó có một cây đang di chuyển, chỉ chốc lát sau liền di chuyển xong một vòng, thần sắc của Ân Nam Hàn trở nên mờ mịt, đây là….cái gì?

Bên kia, trong kho hàng tư nhân, Bạch Phàm thật vất vả mới hoàn toàn lôi được Ân Duệ về đây, tảng đá đen cũng mất đi ánh sáng, toàn bộ cảnh tượng hoàn toàn biến mất, lại một lần nữa khôi phục thành bộ dáng bình thường của một tảng đá. Bạch Phàm phát hiện Ân Duệ không hề nhúc nhích, nhẹ nhàng vỗ lên mặt của đối phương thì mới phát hiện Ân Duệ đã sớm bất tỉnh nhân sự, Bạch Phàm vội vàng ngồi xuống rồi cõng Ân Duệ lên. Khi đi ra khỏi kho hàng thì hắn vẫn không yên tâm mà lập tức khóa lại kho hàng một cách cẩn thận, ngộ nhỡ trong tảng đá kia lại nhảy ra cái gì làm hại nhân gian thì rất phiền phức, bởi vì nơi này là kho hàng bảo tồn những loại đá thô quý giá cho nên lúc xây dựng cũng tuân theo tiêu chuẩn cao nhất, cửa cũng là cửa bảo hiểm, cho dù có võ lâm cao thủ đến đây thì cũng không sợ đối phương phá nát cánh cửa này. fynnz.wordpress.com

Bạch Phàm biết hiện tại Ân Duệ còn mặc đồ cổ trang, mái tóc dài cũng không hợp với thế giới này, trong biệt thự của hắn ngoại trừ hắn còn có vệ sĩ tiểu Trần, cho nên trước tiên hắn cần phải nhanh chóng dời tiểu Trần đi, Bạch Phàm cõng Ân Duệ rồi vận khinh công lặng lẽ đi vào nhà, dọc đường đều dán sát tường mà đi, khi đến đại sảnh thì mơ hồ nghe được bên trong nhà bếp có một chút động tĩnh, hắn thở phào nhẹ nhõm, bởi vì góc độ của nhà bếp không thể nhìn ra nơi này. Bạch Phàm nhanh chóng cõng Ân Duệ đi lên phòng của mình, sau khi khóa trái cửa thì hắn mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại, hắn cẩn thận đặt Ân Duệ lên chiếc giường lớn của mình, cũng không bận tâm Ân Duệ với toàn thân bụi bậm sẽ làm dơ tấm khăn trải giường sạch sẽ của mình.

Kéo chăn đắp lên người của Ân Duệ, sau đó Bạch Phàm cầm lấy bộ đàm ở bên cạnh, nhanh chóng liên hệ với vệ sĩ tiểu Trần của mình, tiểu Trần đang ở dưới lầu chuyên tâm đánh trứng thì bỗng nhiên nghe thấy tín hiệu của bộ đàm vang lên, nghĩ rằng Bạch Phàm muốn hỏi về bữa trưa cho nên hắn vội vàng ấn nút nghe, giọng nói của Bạch Phàm lập tức truyền đến một cách rõ ràng, “Tiểu Trần, từ hôm nay trở đi tôi cho cậu nghỉ ngơi một tháng được hưởng nguyên lương.”

Hả? Mệnh lệnh ngoài ý muốn này làm cho tiểu Trần đã có kinh nghiệm làm vệ sĩ nhiều năm cũng hoàn toàn sững sờ, sau khi dại ra một lúc lâu thì hắn mới khôi phục lại tư duy, “Để tôi làm xong bữa trưa đã?”.

“Làm đến đâu rồi?”

“Đã được phân nửa.” Tiểu Trần đáp.

Mới làm được phân nửa, Bạch Phàm cau mày, bởi vì mang theo Ân Duệ cho nên hiện tại hắn cảm thấy hết sức không an toàn khi có người ngoài ở trong nhà, vì vậy liền nói, “Không cần, cậu trực tiếp tắt lửa rồi thu dọn đồ đạc để rời đi là được.” Cuối cùng, hắn sợ tiểu Trần hiểu nhầm mệnh lệnh bất thình lình của hắn cho nên lập tức trấn an, “Yên tâm, không phải tôi không hài lòng đối với thái độ làm việc của cậu, đây là nghỉ hưởng lương, một tháng sau quay lại thì cậu có thể làm việc như thường.”

Nói như vậy thì tiểu Trần làm sao lại không hài lòng, hơn nữa nghề vệ sĩ cũng hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, cơ hội này quả thật là ngàn năm một thuở, cho nên tiểu Trần đồng ý một cách nhanh lẹ, “Dạ.” Phòng của tiểu Trần ở ngay tầng trệt, đồ đạc của hắn cũng rất đơn giản, không đến năm phút đồng hồ thì hắn đã thu dọn xong hành lý của mình, sau khi đem chìa khóa xe đặt lên bàn và báo cho Bạch Phàm biết thì tiểu Trần nhanh chóng đi ra khỏi biệt thự. Bạch Phàm dựa vào cửa số mà nhìn bóng dáng dần dần đi xa của tiểu Trần, lúc này mới kéo lại rèm che rồi đi đến bên giường.

Bởi vì rèm che được kéo lại rất kín cho nên ánh sáng ở trong phòng hơi mờ ảo, nhưng cũng không trở ngại việc Bạch Phàm nhìn kỹ Ân Duệ. Thật sự là kỳ diệu, Bạch Phàm nhìn người thanh niên đang nằm trên giường mà vẫn có một chút cảm giác không chân thật, người này là người mà hắn đã quen biết mười năm, cơ hồ là cùng hắn lớn lên, thế nhưng chưa từng mặt đối mặt nói chuyện với nhau, cũng chưa từng chân chính nhìn thấy bất cứ biểu cảm nào của đối phương, nhưng hắn lại cực kỳ quen thuộc đối với Ân Duệ, quen thuộc đến mức biết hết tất cả sở thích của đối phương, đến mức có thể phát hiện ra cảm xúc của Ân Duệ chỉ bằng việc nhìn vào những hàng chữ, đến mức hai người có thể viết ra cùng một nét chữ…..

Suy nghĩ một chút, Bạch Phàm nhịn không được mà mỉm cười, vốn dĩ bọn họ vĩnh viễn không có khả năng gặp nhau, nhưng hiện tại người đáng lý không hề sống trên thế giới này lại bị hắn kéo đến đây, hơn nữa còn đang nằm trên giường của hắn, Bạch Phàm vuốt ve mái tóc dài của Ân Duệ một cách thân thiết, “Đừng sợ, nếu ta đã đem ngươi đến đây thì sẽ chăm sóc cho ngươi thật tốt.”

Bởi vì Ân Duệ vẫn ngủ say cho nên Bạch Phàm có một chút lo lắng, nhưng hô hấp và mạch đập của Ân Duệ lại rất đều đặn, sắc mặt cũng không có gì dị thường, vì vậy hắn mới an tâm mà không lập tức đưa Ân Duệ đến bệnh viện, trong lòng của hắn thầm tính toán, nếu đến chiều tối mà Ân Duệ vẫn chưa tỉnh thì hắn sẽ đưa Ân Duệ đến bệnh viện để kiểm tra một chút.

Thời gian còn lại Bạch Phàm cũng không nhàn rỗi, hắn vẫn bận rộn bên cạnh Ân Duệ, đầu tiên cởi ra bộ trường bào cổ trang đã bám đầy bụi và có một chút tả tơi mà Ân Duệ vẫn mặc nhiều ngày qua ở dưới vực thẳm, cầm lấy bộ đồ tuy rằng đã không còn nhìn ra nguyên dạng nhưng sờ lên vẫn cho cảm giác trơn mịn và thoải mái, Bạch Phàm lại cảm thấy có một chút khó khăn, nếu thẳng tay vứt bỏ thì rất đáng tiếc, dù gì từ nay về sau thế giới kia sẽ vĩnh viễn không còn xuất hiện, trường bào này có thể là một món đồ kỷ niệm có ý nghĩa rất lớn, rốt cục Bạch Phàm quyết định đặt bộ trường bào này vào một ngăn tủ quần áo ít sử dụng, sau đó thuận tay cầm lấy một bộ đồ ngủ thoải mái cho Ân Duệ.

Sau khi giải quyết xong vấn đề quần áo thì Bạch Phàm mới bưng một chậu nước để lau mình cho Ân Duệ, hắn cũng không có gì ngượng ngùng đối với việc Ân Duệ đang *** nằm trên giường, dù sao hắn đã từng giúp Ân Duệ bảo dưỡng thân thể này mười năm qua, giải quyết nhu cầu cá nhân cũng như tắm rửa đều do hắn tự tay làm, nếu hắn còn có một chút cảm giác không thích ứng khi nhìn thấy thân thể trần trụi của Ân Duệ thì đó mới là chuyện lạ.

Khi lau đến vết thưởng đã kéo mài thì Bạch Phàm liền nhẹ tay một chút, cẩn thận lau xung quanh vết sẹo, sau đó thoa cồn để tẩy trùng rồi rịt thuốc Vân Nam lên, cuối cùng là dùng băng gạc để băng kín. Sau khi thoa thuốc toàn bộ những vết thương nhỏ không biết xuất hiện từ khi nào trên người của Ân Duệ thì Bạch Phàm mới giúp Ân Duệ mặc bộ đồ ngủ rồi dùng chăn đắp kín toàn thân.

Ân Duệ mê man khiến cho nét mặt âm trầm không phù hợp với lứa tuổi của mình giảm đi rất nhiều, ngoan ngoãn nằm trên giường, được chăn gối vây quanh, chỉ còn lại vẻ điển trai kinh người, ngắm nhìn như thế thật sự khiến cho lòng người cảm thấy yêu thích. Bạch Phàm cứ như vậy mà ngồi bên giường để ngắm nhìn Ân Duệ. Trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ lung tung, hắn nhớ lại trước đây đã từng vô số lần nghĩ đến, nếu Ân Duệ có thể ở bên cạnh hắn thì hắn nhất định sẽ chăm sóc Ân Duệ thật tốt, không cho Ân Duệ phải chịu khổ, hắn cũng sẽ không đem nhiều áp lực và gánh nặng đặt lên vai của Ân Duệ, hắn sẽ dẫn Ân Duệ đi thăm rất nhiều phong cảnh xinh đẹp, để cho Ân Duệ mỗi một ngày đều sống trong hạnh phúc vui vẻ.

Hắn đã từng nghĩ đó là vọng tưởng, nhưng hiện tại ông trời thật sự đưa Ân Duệ đến bên cạnh hắn, Bạch Phàm nhịn không được mà dần dần nhếch khóe môi, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Ân Duệ, khoảng thời gian cực khổ nhất đã qua, sau này chỉ còn hạnh phúc và vui vẻ, đôi mắt của Ân Duệ cũng sẽ được chữa khỏi, đến lúc đó sẽ như hắn đã mộng tưởng, dẫn Ân Duệ đi thăm thú danh lam thắng cảnh.

Nghĩ đến những chuyện trong tương lai thì ánh mắt của Bạch Phàm lại càng lúc càng tỏa sáng, cũng càng lúc càng phấn chấn, cho dù ngồi ở đầu giường suốt đêm thì hắn cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi, cũng bởi vì như vậy cho nên khi Ân Duệ vừa tỉnh thì hắn liền phát hiện.

Nghiêng mình né tránh một quyền bất thình lình mang theo tiếng gió của Ân Duệ, Bạch Phàm ỷ Ân Duệ không thấy đường cũng như đối phương chưa quen với cảm xúc mềm nhũn lạ lùng ở dưới chân, hắn lặng lẽ vòng ra sau lưng Ân Duệ rồi mạnh mẽ bắt lấy hai tay đang bày ra tư thế đề phòng của Ân Duệ, đồng thời nhốt đối phương vào lòng của mình, trước khi Ân Duệ hùng hổ phản kháng thì hắn lập tức kề bên tai của Ân Duệ mà khẽ cười một tiếng, “Thật vất vả mới gặp nhau mà ngươi lại hoan nghênh ta như vậy hay sao, Duệ?”

Nghe được giọng nói mang theo ý cười, Ân Duệ sửng sốt, nhưng cũng không thả lỏng đề phòng, hắn cất lên giọng nói lạnh lùng, “Ngươi là ai?”

“Ta là Phàm nè.”

Nhưng câu trả lời này không nhận được hiệu quả như trong dự kiến của Bạch Phàm, ngược lại làm cho Ân Duệ bất chợt tung ra nội lực mãnh liệt, dùng một cú đá kinh người để tấn công khi Bạch Phàm hoàn toàn không hề chuẩn bị, toàn thân va vào tủ quần áo rồi ngã xuống đất, trong cổ họng dâng lên một mùi tanh tanh mằn mặn, suýt tí nữa đã hộc ra một ngụm máu.

Phía bên kia Ân Duệ vẫn còn đằng đằng sát khí, dường như có thể nhìn thấy lửa giận trong đôi mắt không tiêu cự, bộ dáng cực kỳ thịnh nộ, hắn dựa vào hướng phát ra âm thanh mà nhìn về phía đó, lạnh lùng nói, “Ngươi là ai, dám giả mạo hắn? Ngươi có chứng cớ gì nói ngươi là Phàm?” Đối với Ân Duệ mà nói, dám giả mạo Bạch Phàm là chuyện mà hắn không thể nào tha thứ.

Bạch Phàm ôm ngực rồi ho vài tiếng, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người thanh niên đang đứng trên giường với vẻ mặt đằng đằng sát khí, hoàn toàn không ngờ lần đầu tiên gặp Ân Duệ lại là tình cảnh này, hơn nữa bộ dáng của Ân Duệ hình như có một chút khác biệt….so với đứa nhỏ trong tưởng tượng của hắn, bất quá Bạch Phàm biết hiện tại quan trọng nhất chính là giải thích rõ ràng với Ân Duệ. fynnz.wordpress.com

“Khụ khụ.” Bạch Phàm ôm ngực, kiềm chế cảm giác khí huyết cuồn cuộn, “Ta đương nhiên có thể chứng minh ta là Bạch Phàm, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi là lúc ngươi mới tám tuổi, khi đó chúng ta rất cơ cực, hầu như không có ngày nào được no bụng, từng có một quãng thời gian phải dựa vào nước bồ công anh mà sống…Sau đó ngươi được cha ngươi phát hiện, còn có mỗi năm đến sinh nhật của ngươi thì ngươi đều phải ăn một chén mì trường thọ do ta nấu, như vậy còn chưa thể chứng minh ta là Bạch Phàm hay sao?”

Bạch Phàm vịn vào tủ áo rồi chậm rãi đứng lên, hắn tin tưởng Ân Duệ nghe xong những lời này thì sẽ không còn nghi ngờ thân phận của hắn, bởi vì đây là những điểm nho nhỏ mà hắn và Ân Duệ đã từng trải qua trong cuộc sống, chuyện nấu mì trường thọ có thể bị người ngoài phát hiện dựa theo hành vi hoặc trong thư trao đổi của bọn họ, nhưng tuyệt đối không có ai biết được quãng thời gian hắn và Ân Duệ từng nấu cây bồ công anh để thay thế thức ăn, khi đó Ân Duệ chưa được Ân Nam Hàn coi trọng mà chỉ là con của người vợ kế bị lưu đày ở sau hậu viện, phải tự sinh tự diệt, không ai sẽ chú ý khi đó Ân Duệ mỗi ngày ăn cái gì. Bạch Phàm vừa dứt lời thì sát khí trên mặt của Ân Duệ liền chậm rãi biến mất, thay vào đó là một loại mê man, “Phàm, ngươi thật sự là Phàm….” Đôi mắt không có tiêu cự cố sức trợn to, muốn thấy rõ người gần ngay trước mắt, đôi tay sờ soạng ra phía trước, theo bản năng mà lần mò từng bước một, nhưng lại bị hụt chân khỏi giường.

Bạch Phàm nhìn thấy tình huống nguy hiểm thì lập tức hít sâu một hơi mà nhào qua, đỡ được Ân Duệ trước khi Ân Duệ ngã xuống đất trong tích tắc, ***g ngực có một chút khó chịu bởi vì động tác kịch liệt nên càng khó có thể ngăn chận được cơn ho sặc sụa.

Ân Duệ nằm trong lòng của Bạch Phàm, nghe được cơn chấn động trong ***g ngực, hai tay bất giác choàng lên cổ rồi nhanh chóng sờ lên mặt của Bạch Phàm, lông mi, đôi mắt, cái mũi, lỗ tai, toàn bộ đều được Ận Duệ sờ soạng cẩn thận.

Bạch Phàm có vẻ dung túng đối với hành động này của Ân Duệ, thậm chí còn chủ động đem bàn tay của Ân Duệ đến nơi mà đối phương muốn sờ, không biết qua bao lâu thì hắn mới mỉm cười rồi nói, “Thế nào, đã tin ta hay chưa?” Ai ngờ Ân Duệ lại mím môi rồi khôi phục vẻ thờ ơ, “Chân của Phàm trước kia từng bị thương, ta muốn xem trên đùi của ngươi có vết sẹo nào hay không thì mới có thể xác nhận.”

Trên trán của Bạch Phàm lập tức ứa gân xanh, “Thằng nhóc này, thật sự là khó hầu hạ mà.” Nói tới nói lui nhưng Bạch Phàm biết rõ Ân Duệ vốn tính đa nghi cho nên rốt cục vẫn đồng ý cho Ân Duệ nghiệm thân.

Thoát quần ra thì rất bất lịch sự, vì vậy tuy rằng vết sẹo ở trên đùi nhưng Bạch Phàm vẫn cố gắng xắn ống quần lên đến nơi đó, nhưng sau khi ống quần được xắn cao và để lộ vết sẹo ra ngoài thì Bạch Phàm lại há hốc mồm một chút, bởi vì hiện tại Ân Duệ không thấy đường, như vậy làm sao có thể nhìn thấy trên đùi của hắn có sẹo hay không? Suy nghĩ một chút, Bạch Phàm khẽ cắn môi rồi trực tiếp nắm lấy tay của Ân Duệ mà đặt lên đùi của mình, “Ngươi tự sờ đi, vết sẹo này chắc chắn là thật!”

Bàn tay của Ân Duệ luôn luôn lạnh lẽo, một bàn tay như vậy mà đặt lên làn da ấm áp thì sẽ có cảm giác đặc biệt sống động, nhất là khi Ân Duệ sờ tới sờ lui trên vết sẹo kia, khi bàn tay cẩn thận kiểm tra lại giống như một con rắn lạnh lẽo đang bò trên đùi, cảm giác nhồn nhột làm cho người ta rất mất tự nhiên, Bạch Phàm cố gặng chịu đựng, thấy Ân Duệ kiểm tra một lúc lâu mà vẫn không có ý dừng lại, rốt cục hắn nhịn không được mà nắm lấy bàn tay vẫn còn đang muốn tiếp tục hướng lên trên của Ân Duệ, “Kiểm tra xong chưa?”

Ân Duệ ngầng đầu nhìn về hướng có thể là Bạch Phàm, trên mặt lộ ra một nụ cười ngại ngùng, phấn khởi kêu lên một tiếng, “Phàm”…..

Thế giới bên kia, Giáo chủ đương nhiệm Ân Nam Hàn của Hắc Nguyệt thần giáo đang chống cằm chuyên chú nhìn món đồ màu vàng được đặt trên khay, thứ kia có hình dạng tinh xảo, toàn thân màu vàng, tựa như một cái vòng bằng vàng, ở giữa có khảm một vòng tròn nhỏ, càng quỷ dị là mấy cây kim chỉ nam trong vòng tròn kia thỉnh thoảng lại nhảy lên một chút.

Lúc này ở xung quanh món đồ màu vàng chính là hai lão đạo sĩ đang liên tục lẩm bẩm. Hai lão đạo sĩ này một người cầm cây phất trần, người còn lại cầm thanh kiếm bằng gỗ đào, không ngừng múa máy. Bộ pháp dưới chân bọn họ rất kỳ dị, thỉnh thoảng lại uống một ngụm nước bùa rồi phun ra, vẻ mặt trịnh trọng mà cúng bái.

Ân Nam Hàn ngồi phía trên, vẻ mặt nghi ngờ nhìn hai lão đạo sĩ, nếu không phải lần này gặp phải chuyện quá mức quỷ dị thì hắn tuyệt đối sẽ không thèm liếc mắt nhìn đám giang hồ bịp bợm này, nhưng hiện tại cho dù không tin thì cũng chỉ có thể thử xem thế nào.

Hai lão đạo sĩ hết nhảy lại múa mất cả buổi, còn đốt mấy lá bùa, cuối cùng trong đó có một tên trịnh trọng lấy tay chấm chu sa rồi viết lên tờ giấy màu vàng vài nét bút, sau đó mạnh mẽ đem lá bùa dán lên vòng tròn màu vàng ở trên khay rồi hét lớn, “Gió!”

Kim chỉ nam trong chiếc vòng vẫn tiếp tục di chuyển như thường, không hề để ý đến lão đạo sĩ đang hét lớn đầy khí thế. Lão đạo sĩ kia thấy tà vật vẫn hoạt động như cũ thì trên mặt lập tức đổ mồ hôi, hắn liên tục đưa tay niệm chú, “Gió! Gió! Cho ta gió!”

Ân Nam Hàn ngồi ở trên nhìn thấy cảnh này thì chậm rãi nhướng mi, như cười như không mà đưa tầm mắt bí hiểm nhìn về phía lão đạo sĩ đang yếm bùa, mồ hôi trên mặt của lão đạo sĩ nhất thời càng lúc càng toát ra như mưa.

Thấy lão đạo sĩ kia lại bắt đầu giơ kiếm lên để tiếp tục làm phép, Ân Nam Hàn liền nâng tay ngăn cản, “Chẳng phải ngươi đã nói sẽ có cách làm cho thứ này dừng chuyển động hay sao? Hiện tại đã xảy ra chuyện gì?”

“Tà vật này thật sự quá mức cường đại, đạo hạnh của ta không đủ chế trụ nó.” Lão đạo sĩ chảy mồ hôi ròng ròng.

“Phải không…” Ân Nam Hàn nói ra một câu với hàm ý sâu xa, lập tức đứng dậy rồi chậm rãi bước đến trước mặt lão đạo sĩ đang khẩn trương, khi đi đến bên cạnh lão đạo sĩ thì hắn không hề dừng lại nửa bước mà trực tiếp đi đến chiếc bàn bằng gỗ đào, đưa tay cầm lấy chiếc vòng màu vàng được đặt trên khay, mặc dù đã bị ép buộc nửa ngày nhưng vẫn không hề có gì biến hóa, hắn cất lên giọng điệu thản nhiên, “Tiễn khách.”

Ân Nam Hàn vừa dứt lời thì hai lão đạo sĩ đã bị một đám thị vệ thỉnh ra ngoài một cách không khách khí. Đại sảnh lại trở nên yên lặng, Ân Nam hàn cúi đầu nhìn chiếc vòng trong tay, chân mày cau lại, thứ này thật sự kỳ dị, tinh xảo đến mức không giống một vật ở trên thế gian này, bất cứ người nào có tay nghề giỏi đến đâu cũng không thể rèn ra, thứ này thoạt nhìn giống như vàng nhưng không phải vàng, mà lại có màu vàng đẹp mắt một cách siêu việt, không ai có thể nói rõ đây là cái gì, càng thần kỳ là những cây kim bên trong vòng tròn không cần bất cứ ngoại lực tác động mà vẫn có thể di chuyển như thường.

Tuy rằng thứ này không tầm thường nhưng Ân Nam Hàn vẫn lưu nó lại, bởi vì đây là vật mà con yêu nghiệt kia đã làm mất, trong mắt của Ân Nam Hàn thì thứ này nhất định là pháp khí của con yêu nghiệt kia, cực kỳ quan trọng đối với nó, cho nên chỉ cần thứ này ở trong tay của hắn thì con yêu nghiệt nhất định sẽ tìm đến, chỉ cần hắn xem chừng thứ này cẩn thận thì sẽ không sợ con yêu nghiệt kia không chui đầu vào lưới. Hảo nhi tử bị cướp mất của hắn cũng có cơ hội tìm trở về.

Ân Nam Hàn cầm cái vòng màu vàng một cách tự tin, nhưng hắn không biết sau khi Bạch Phàm phát hiện đồng hồ trên cổ tay bị đánh mất thì chỉ nói thầm một câu rồi lại kéo ra ngăn tủ mà cầm lấy một cái mới tinh để đeo vào, rồi tiếp tục quây quần bên cạnh Ân Duệ, hắn căn bản không hề bận tâm đến chiếc đồng hồ đã đánh mất.