Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ

Chương 8: Nhập Chủ




“Người đâu, đem nữ nhân này ném vào địa lao.” Ân Nam Hàn vừa ra lệnh thì lập tức có người tiến lên túm lại vị Giáo chủ phu nhân đã bị thất thế.

Nữ tử mặc hoa phục ngây người, nàng bị hạ nhân tùy tiện lôi ra ngoài một cách thô bạo, trước khi bị lôi ra khỏi gian phòng thì nàng nghe được có người dè dặt nói, “Giáo chủ, hậu viện còn có một vị tiểu công tử.”

“Ừm, đón về đây.”

Lời của Ân Nam Hàn chứng tỏ hắn đồng ý với việc đó, trong mắt của nữ nhân bất chợt lóe lên vô hạn oán độc, nàng biết mà, nàng biết là sớm muộn cũng có ngày này mà, cái thằng nhãi ranh kia (​http:​/​​/​fynnz.wordpress.com​/​2011​/​12​/​23​/​nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-8​/​” o “Powered by Text-Enhance​) sẽ cướp đi hết thảy mọi thứ thuộc về Cẩm nhi của nàng, nàng hận, đáng lý lúc trước nàng nên thẳng tay giết chết thằng nhãi ranh kia.

Nhưng cho dù nàng hối hận như thế nào thì hết thảy đều đã quá muộn, lúc này trong Hắc Nguyệt thần giáo bỗng nhiên thay đổi thế lực.

Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người trong Hắc Nguyệt thần giáo đều biết Giáo chủ phu nhân bất trinh bất khiết, đã bị thôi, lập tức bị đưa vào địa lao, mà thiếu chủ vốn là điểm dựa của phu nhân cũng bị bắt giam, nhất thời đủ loại suy đoán được lan truyền.

Lại làm cho mọi người ồ lên chính là vị thiếu gia mà lúc trước chưa từng có ai hỏi thăm ở hậu viện, thậm chí cơ hồ bị lãng quên lại được Giáo chủ đón về.

Nghe thấy tin như thế thì không ít người đều biến sắc, trong đó những người sợ hãi nhất chính là đám nô bộc đã từng sỉ nhục Ân Duệ, bọn họ vốn tưởng rằng dưới tay phu nhân và thiếu chủ thì nhị thiếu gia này vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu dậy, thậm chí chỉ cần một ngày nào đó phu nhân cảm thấy chướng mắt thì sẽ đánh chết ở hậu viện cũng không chừng, cho nên bọn họ cũng bị ảnh hưởng bởi chủ tử, đều miễn cưỡng xem Ân Duệ như nhị thiếu nha. Nhưng hiện tại vị nhị thiếu gia này lại được Giáo chủ đón về, sẽ được sủng ái, nhớ đến hành vi lúc trước của bọn họ cùng với thủ đoạn của Giáo chủ thì bọn họ liền hận không thể nhét mình vào bụng mẫu thân một lần nữa, thậm chí có không ít người đều bắt đầu thu dọn hành lý, định lén lút rời đi.

Nỗi lo của bọn họ nhanh chóng trở thành sự thật, lần đầu tiên Ân Nam Hàn để mắt đến nhi tử được sinh ra bởi người hầu thiếp của hắn, tất cả những chuyện đã xảy ra đương nhiên được bới móc trở lại, sau khi biết chuyện, cho dù hắn không có bao nhiêu tình cảm đối với Ân Duệ nhưng vẫn giận tím mặt. Hảo cho ngươi một nữ tiện nhân, cắm sừng bổn tọa, bắt bổn tọa nuôi nghiệt tử của ngươi hơn mười năm chưa nói, còn dám tìm mọi cách tra tấn nhi tử thân sinh của bổn tọa, mấy năm gần đây bổn tọa đều dành mấy món ngon cho tạp chủng của ngươi và tên gian phu kia, trong khi nhi tử của bổn tọa ngay cả một hạt cơm cũng không được ăn, thật sự là nực cười.

Giáo chủ đại nhân giận dữ, vô số nô bộc cũng gánh phải tai ương, nhất là những người từng nối giáo cho giặc, làm tùy tùng của Giáo chủ phu nhân mà giáo huấn Ân Duệ, tức thì bọn họ đều bị đánh đến mức thê thảm, mà ngay cả vài người đã sớm thu dọn hành lý để lén lút chạy trốn cũng không thể may mắn thoát khỏi, toàn bộ đều bị bắt giữ, sau đó càng bị trừng phạt nghiêm khắc hơn.

Mọi người trong Hắc Nguyệt thần giáo đều cảm thấy bất an, tất cả những lời đồn đãi nhằm vào phía Ân Duệ đều tiêu tán vô tung.

Mà nhân vật chính Ân Duệ lại được đón vào một biệt viện vừa to vừa khí thế, nô bộc trong viện đứng thành đàn, chim hót líu lo, hương hoa thơm ngát, hết thảy mọi người nhìn thấy Ân Duệ thì đều cung kính hành lễ, sau đó nhẹ nhàng gọi một tiếng thiếu gia.

Ân Duệ được rửa mặt chải đầu sạch sẽ, y phục rách nát được thay bằng một bộ y phục hoa lệ, đôi hài nhỏ không vừa chân cũng được đổi thành một đôi hài vừa mềm nhẹ vừa thoải mái.

Ân Duệ nghiêm mặt nhìn người đang bừng sáng ở trong gương, mặc kệ người xung quanh lăn qua lăn lại như thế nào thì đôi mắt trầm hắc của hắn vẫn không hề lộ ra cảm xúc, cũng chưa từng mở miệng nói câu nào.

Cho đến khi Ân Duệ phát hiện sắc trời bên ngoài bắt đầu trở tối, lúc đó mới nói ra một câu đầu tiên, “Các ngươi ra ngoài đi.”

Những người hầu hạ trong phòng đều dừng tay một chút, lập tức đồng loạt khom người về hướng Ân Duệ, sau đó toàn bộ đều nhẹ tay nhẹ chân mà lui ra ngoài. Đại nha hoàn trước khi xuất môn liền nhẹ giọng nói, “Nô tỳ Bích Thủy, thiếu gia cần cái gì thì cứ phân phó.”

Sau khi mọi người lui ra ngoài thì tầm mắt của Ân Duệ thong thả đảo quanh tất cả ngóc ngách trong phòng, cuối cùng tầm mắt của hắn dừng lại ở trên bàn, nơi đó có đặt văn phòng tứ bửu.

Ân Duệ đi đến bên cạnh bàn, ngón tay chạm vào tờ giấy mềm mại, hắn nhìn xấp giấy trắng tinh, nhìn nghiên mực lan tỏa mùi mực được đặt ở bên cạnh, dưới đáy mắt không gợn sóng không sợ hãi rốt cục có một chút xúc động.

Hắn không muốn tha thứ cho người nam nhân kia, không muốn tha thứ cho người cha xa lạ đã bỏ rơi mẫu thân và hắn, hắn cũng không muốn nhận hảo ý từ người nam nhân đó, nhưng nhìn đến thứ mà hắn đã từng vô cùng khát vọng thì hắn lại dao động, chỉ cần có thứ này thì hắn có thể lưu lại hết thảy thư từ của Phàm, chỉ cần hắn là thiếu gia nơi này thì hắn có thể giống như Ân Cẩm, vĩnh viễn sử dụng mấy thứ này, Ân Duệ bất giác siết chặt tay, hắn cảm thấy hắn nên bắt lấy một thứ gì đó.

……..

Khi Bạch Phàm tỉnh lại thì thiếu chút nữa đã nghĩ là mình lại xuyên không, cũng may tờ giấy nắm thành một cục trong tay đã trấn an hắn, sau khi mở ra thì lại nhìn thấy nét chữ quen thuộc, Bạch Phàm hoàn toàn yên lòng.

Lần này Bạch Phàm đặc biệt chú tâm đọc thư, sau khi đọc đi đọc lại hai lần thì mới hiểu rõ hoàn toàn tình huống hiện tại của mình. Nói như vậy người mẹ kế độc ác kia của Ân Duệ bởi vì bị phát hiện ngoại tình cho nên hiện tại đã bị thôi, Bạch Phàm quả thật muốn vỗ tay chúc mừng, dù sao bớt một kẻ uy hiếp vẫn luôn tốt hơn, vả lại ai bảo là hắn không mang thù đối với người mẹ kế đã ngược đãi Ân Duệ? fynnz.wordpress.com

Sau khi cao hứng xong thì Bạch Phàm bắt đầu cẩn thận cân nhắc tình huống hiện tại, vì sao cha của Ân Duệ lại đột nhiên nhớ đến người con này? Tuy rằng vợ ngoại tình nhưng trước kia người nọ từng nuông chiều đứa con trưởng, chưa bao giờ để vào mắt đứa con thứ này, trừ phi…..Trong mắt của Bạch Phàm bắt đầu tỏa sáng, phấn khích a phấn khích, ha ha, người ta hay nói đàn ông có thể làm giùm kẻ khác nhưng tuyệt đối không thể nuôi con giùm kẻ khác. Cha của Ân Duệ cũng thật là đáng thương, đã lớn như vậy mà còn bị cắm sừng, mà đứa con trai duy nhất của hắn lại chính là đứa con trai thứ của vợ kế mà hắn chưa bao giờ để vào mắt.

Trong lúc nhất thời Bạch Phàm cảm thấy thật sự hả dạ, chiếu theo tình hình này, mặc kệ thế nào thì Ân Duệ của nhà hắn rốt cục cũng có thể hưởng thụ chuỗi ngày tốt đẹp.

Tuy ở trong căn phòng rộng lớn lại tinh xảo nhưng Bạch Phàm lại không có cảm giác tự tại như trước kia, bởi vì hoàn cảnh xa lạ nên hắn cũng không tiện đi lại xung quanh. Tiếp tục suy nghĩ về thông tin mà Ân Duệ đã viết cho hắn, hắn cũng đề bút viết xuống phân tích của mình để hồi âm, tuy rằng Ân Duệ trưởng thành sớm nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa bé chưa trải qua sự đời, đột nhiên lại gặp phải đại biến, trong lòng e rằng rất bất an, hắn muốn giúp Ân Duệ một chút, làm cho Ân Duệ an tâm.

Đầu tiên phải nói cho Ân Duệ đây là chuyện tốt, những ngày khổ sở nhất đã qua, tiếp theo là phải làm cho Ân Duệ cảnh giác một chút, nhất là cha của hắn, người nọ tâm cơ rất khó lường. Bạch Phàm đương nhiên biết toàn bộ tôi tớ đã từng sỉ nhục Ân Duệ đều bị trách phạt, nhưng Bạch Phàm lại có thể nhận ra bộ mặt thâm trầm của người đàn ông chưa từng gặp mặt kia.

Lần này Ân Nam Hàn làm ra vẻ ta đây, ngoại trừ cho mọi người nhìn thấy để Ân Duệ có thể lập uy mà quan trọng hơn chính là để làm tiêu oán khí trong lòng của Ân Duệ, dù sao bị cha ruột bỏ rơi ở hậu viện lâu như vậy thì ai lại chẳng oán giận cơ chứ. Nhưng hiện tại Ân Nam Hàn không thể trực tiếp xuất hiện trước mặt Ân Duệ mà chỉ có thể làm như vậy, xem như đứng bên phía Ân Duệ mà làm chủ thay đối phương. Dù sao hiện tại Ân Duệ vẫn còn nhỏ, con nít dễ giận mà cũng quên nhanh, nếu Ân Nam Hàn tiếp tục làm vài chuyện chiếm được hảo cảm của Ân Duệ thì không chừng có thể giải thích mọi hiềm nghi mà khiến Ân Duệ trở thành một người con ngoan thì sao.

Nghĩ như vậy, trong lòng của Bạch Phàm lại tràn đầy cảm giác không đúng, cho nên hắn đặc biệt nhắc nhở Ân Duệ phải cẩn thận cha của mình, đừng để bị bán mà còn giúp người ta kiếm tiền.

Bởi vì trong phòng không tìm được cục than cho nên Bạch Phàm cũng đành phải dùng bút lông giống như Ân Duệ để hồi âm, nhưng hắn thật sự không quen với bút lông vừa mềm vừa uyển chuyển như vậy, chữ viết vừa to vừa xấu lại vặn vẹo, còn có vài nơi bị nhiễu vài giọt mực nước thật to, Bạch Phàm vô cùng rầu rĩ, thằng nhóc Ân Duệ kia trước đây đã chê cười hắn lớn mà còn viết sai chính tả, nhìn những dòng chữ này thì bảo đảm sẽ lăn bò ra mà cười. Nhưng Bạch Phàm cố tình giấu diếm cũng vô dụng, hắn thật sự không có cách nào dùng bút lông để viết chữ đẹp cho được.

Sau khi viết xong thư rồi phơi trên bàn cho khô thì Bạch Phàm mới cẩn thận xếp lại rồi đặt vào trong lòng, vừa vặn lúc này hắn cảm thấy có một chút đói bụng, nhớ đến những lời trong thư của Ân Duệ, nếu có chuyện gì thì cứ phân phó một người tỳ nữ tên là Bích Thủy. Bạch Phàm tằng hắng cổ họng rồi lên tiếng, “Bích Thủy.”

Ngoài cửa nhanh chóng xuất hiện một thân ảnh yểu điệu, “Có nô tỳ.”

“Giúp ta chuẩn bị một chút điểm tâm.”

“Dạ, thiếu gia.”

Bích Thủy làm việc rất có năng lực, mấy món điểm tâm tinh xảo cùng một ấm trà nóng được nhanh chóng đưa vào. Bạch Phàm cho các nàng lui ra, bắt đầu sung sướng hưởng thụ, đây chính là điểm tâm chính tông thời cổ đại được làm bằng tay a, thật sự tinh khiết, không bị ô nhiễm.

Bạch Phàm lúc đầu là vì tò mò, hắn nếm mỗi món điểm tâm một chút, sau đó hắn phát hiện trong đó có một loại điểm tâm rất hợp với khẩu vị của hắn, ngọt mà không ngán, vừa bỏ vào miệng lập tức tan ra, còn có một mùi hương quả mơ thơm ngát, quả thật là để lại dư vị tuyệt vời, Bạch Phàm liên tục ăn vài miếng cho đến khi bắt đầu xuất hiện cảm giác chướng bụng thì mới dừng lại.

Khi Bích Thủy tiến vào thu dọn thì liếc mắt nhìn thấy cái bàn cơ hồ đã trống không, trong mắt hiện lên một chút ý cười khó phát hiện, nàng khom người hành lễ rồi lập tức cáo lui.

Ngày hôm sau khi Ân Duệ tỉnh lại, vừa nhìn thấy lá thư do Bạch Phàm viết cho hắn thì vẻ mặt liền hiện ra một chút thần sắc kỳ quái, hơn nữa còn kèm theo một chút buồn cười. Chữ của Phàm….vì sao lại trở nên xấu như vậy.

Đến khi dùng tảo thiện, trên bàn ngoại trừ một chén cháo trắng và vài món tảo thiện thì còn có một đĩa điểm tâm, Bích Thủy vừa nhìn đĩa điểm tâm vừa nhẹ nhàng mỉm cười, “Tối hôm qua thiếu gia rất thích ăn mai hoa cao, hôm nay nô tỳ bảo trù phòng làm nhiều một chút.”

Ân Duệ hơi dừng tay, nhìn đĩa điểm tâm kia. Phàm….thích ăn món này hay sao. Ân Duệ cầm lấy một miếng rồi đặt vào trong miệng, vị ngọt và mùi hương thơm ngát nhất thời tràn ngập trong miệng, quả thật mỹ vị, nhưng nếu không phải hiện tại hắn có thân phận này thì e rằng nửa miếng mai hoa cao cũng không được ăn, nếu hắn trở về địa vị như ngày xưa thì chẳng phải Phàm cũng sẽ không được ăn hay sao….Đáy mắt của Ân Duệ trở nên âm u, một ý niệm mơ hồ dần dần hiện rõ trong lòng.