Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ

Chương 82: Giấu Diếm




“Nào, đừng nhúc nhích, chúng ta thay thuốc thôi.” Bạch Phàm mở ra lớp băng gạc quấn quanh mắt của Ân Duệ. Bởi vì bác sĩ bảo rằng trong một tháng này mắt của Ân Duệ không được gặp ánh sáng, cho nên hiện tại căn phòng hoàn toàn tối om, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến Bạch Phàm, động tác tháo băng của hắn vẫn thoăn thoắt như cũ.

Sau khi tháo xuống băng gạc thì Bạch Phàm lại cầm khăn ấm chườm lên mắt của Ân Duệ, thuận tiện lau sạch phần bã thuốc còn sót lại. Khi Bạch Phàm cúi đầu tra thuốc lên lớp băng gạc mới, với sự nhạy bén của một người luyện võ hắn đột nhiên cảm thấy có một chút khác thường, hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hóa ra Ân Duệ đã lấy xuống chiếc khăn ấm chườm trên mắt từ khi nào cũng không hay, đối phương đang nhìn hắn một cách ngây người, “Sao vậy? Không muốn chườm khăn ấm hay sao?”

“Khăn lạnh rồi.”

“Vậy hả?” Bạch Phàm cầm lấy chiếc khăn thì phát hiện quả thật không còn ấm nữa, hắn cầm chiếc khăn rồi đứng dậy nói, “Ta đi làm ấm khăn một chút, ngươi ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, đừng nhúc nhích nha.”

Khi Bạch Phàm cầm lấy chiếc khăn đi đến phòng tắm thì đương nhiên không nhìn thấy Ân Duệ ở sau lưng hắn đang chậm rãi nâng hai tay lên, vẻ mặt ngỡ ngàng không dám tin.

“Được rồi, nào, tiếp tục đắp khăn một chút nữa đi.” Sau khi làm ấm khăn thì Bạch Phàm nhanh chóng quay trở lại, hắn thấy Ân Duệ vẫn cúi đầu ngồi một chỗ thì không khỏi vừa cười vừa nâng mặt của Ân Duệ lên, đem khăn ấm chườm lên mắt của đối phương.

Sau khi chườm khăn cho Ân Duệ thì Bạch Phàm định rút tay về, bỗng nhiên Ân Duệ lại chụp lấy cổ tay của Bạch Phàm, Bạch Phàm hơi kinh ngạc mà cúi đầu, cũng không biết là kinh ngạc vì động tác bất thình lình của Ân Duệ hay là kinh ngạc vì đối phương nắm lấy tay hắn một cách chuẩn xác như vậy, “Sao vậy?”

“Không sao.” Trong giọng nói của Ân Duệ có một chút áp lực, rốt cục hắn vẫn chậm rãi thả ra bàn tay đang nắm chặt cổ tay của Bạch Phàm.

Sau khi chườm khăn ấm thì Bạch Phàm lấy khăn xuống, dùng băng gạc đã thoa thuốc mỡ quấn quanh đôi mắt của Ân Duệ, trong lúc này Ân Duệ rất thuận theo, sau khi quấn chặt băng gạc thì Bạch Phàm mới nâng mặt Ân Duệ sang trái và phải để nhìn một chút rồi vừa mỉm cười vừa nói một cách hài lòng, “Được rồi, đã quấn xong, chúng ta đi ngủ đi.”

Đêm nay Bạch Phàm cảm thấy hơi có một chút kỳ lạ, bởi vì Ân Duệ quá mức ngoan ngoãn, hắn nghiêng người nhìn Ân Duệ đang ngủ trên chiếc giường bên cạnh, tuy rằng trong khách sạn có hai chiếc giường nhưng Ân Duệ chưa từng ngủ một mình trên chiếc giường kia (​http:​/​​/​fynnz.wordpress.com​/​2012​/​02​/​08​/​nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-82​/​” o “Powered by Text-Enhance​), mỗi tối đều chen lên giường của hắn để ngủ chung, nhưng tối hôm nay lại không đòi ngủ chung, Bạch Phàm nghiêng người, khi hắn phát hiện mình khó có thể ngủ được thì không khỏi thầm mắng chính mình một câu, lúc đầu khi Ân Duệ ngủ cùng giường thì hắn lại cảm thấy không quen, hiện tại Ân Duệ không sang đây thì hắn lại ngủ không được. Bạch Phàm lăn qua lộn lại trên giường không biết qua bao lâu thì mới có thể mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Nghe thấy âm thanh xoay người rốt cục trở nên yên tĩnh thì Ân Duệ đang lẳng lặng đưa lưng về phía Bạch Phàm hơn nửa canh giờ mới cẩn thận đưa tay chạm lên đôi mắt được quấn chặt băng gạc của mình, khóe miệng lộ ra một nụ cười vui sướng.

“Duệ, ăn cơm nào, a ~ há mồm.”

“Duệ, mặc quần áo vào.”

“Duệ, đi tắm thôi.” Bạch Phàm vừa thử nước ấm trong bồn tắm vừa đứng đón Ân Duệ, trải qua một quãng thời gian, khả năng chăm sóc Ân Duệ của hắn đúng là dày công tôi luyện, hắn chắc chắn sau này nếu hắn có con thì nhất định có thể làm một người cha rất tốt.

Nhìn thấy Ân Duệ bị mình tạm thời xem là con đang vịn tường tiến vào cửa phòng tắm, hắn liền tiến lên rồi dắt Ân Duệ đi vào, “Nào, cởi quần áo thôi.” Động tác cởi quần áo cho Ân Duệ của Bạch Phàm rất nhanh nhẹn, nhưng hắn không chú ý Ân Duệ đang cúi thấp đầu hơn bình thường rất nhiều.

Cởi xong áo là đến cởi quần, khi Bạch Phàm ngồi xuống để cởi quần cho Ân Duệ thì đột nhiên cảm giác bàn tay đang khoát lên vai của hắn hơi siết chặt một chút, Bạch Phàm ngẩng đầu thì ngạc nhiên khi thấy sắc mặt của Ân Duệ lại trở nên đỏ ửng, hắn nhịn không được mà trêu đùa, “Đã làm như thế này bao nhiêu lần rồi mà vẫn còn đỏ mặt hay sao?”

Ân Duệ cứng còng, hoàn toàn im lặng, chỉ là trên mặt lại càng thêm đỏ ửng, Bạch Phàm thấy Ân Duệ khẩn trương nên không tiếp tục cố ý trêu ghẹo đối phương nữa, sau khi cởi đồ cho Ân Duệ xong thì hắn liền đưa Ân Duệ vào bồn tắm, đúng lúc này hắn phát hiện mình lại bỏ quên khăn tắm của Ân Duệ ở bên ngoài, hắn lắc đầu nói với Ân Duệ, “Ta đi ra ngoài lấy khăn tắm, ngươi tự ngâm mình trước đi.”

Nghe thấy tiếng bước chân đi xa, Ân Duệ đưa tay lên lớp băng gạc trên mắt, sau một lúc do dự thì mới lèn ngón tay xuống phía dưới lớp băng gạc, cẩn thận làm cho lớp băng gạc hở ra một chút.

“Xong rồi, chờ ta có sốt ruột hay không?” Bạch Phàm cầm khăn đến, sau khi treo khăn tắm lên thì ngồi xuống trước bồn tắm rồi tiếp tục giúp Ân Duệ tắm rửa.

Bạch Phàm giúp Ân Duệ tắm là vì Ân Duệ hành động bất tiện, khi hắn không thể để cho Ân Duệ tự hành động thì hắn sẽ không chỉ huy Ân Duệ tự hành động, thỉnh thoảng cần Ân Duệ đứng lên trong bồn tắm thì cũng đỡ lấy Ân Duệ vì sợ Ân Duệ bị trượt chân, cứ như vậy, khi hắn tắm cho Ân Duệ xong thì trên người cũng ướt đẫm, nhưng Bạch Phàm cũng không bận tâm, đứng trước bồn tắm mà cởi ra bộ đồ ướt đẫm, nhanh chóng cầm lấy vòi sen để tắm rửa giống trước kia. fynnz.wordpress.com

Tiếng nước chảy ào ào vang lên trong phòng tắm, tia nước phun lên người Bạch Phàm rồi văng ra xung quanh, một vài giọt nước rơi xuống tấm lưng trần trụi của Ân Duệ. Toàn thân cứng đờ, Ân Duệ giống như một cái máy bị chạm trúng điểm nào đó, hắn chậm rãi xoay đầu đi.

Bạch Phàm ngửa đầu để mặc những tia nước dội sạch thân thể, hưởng thụ cảm giác thư giãn thoải mái này, nhưng tắm được một lúc thì hắn đột nhiên phát hiện có một chút bất thường, Bạch Phàm cúi đầu nhìn Ân Duệ vẫn luôn cúi gầm mặt ở trong bồn tắm, “Vì sao cứ cúi gầm mặt vậy, không thấy khó chịu hay sao?” Bạch Phàm nói đùa một câu rồi nâng cằm của Ân Duệ lên, nhưng vừa nhìn thấy Ân Duệ thì hắn lập tức bàng hoàng rồi quát to, “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, ngẩng đầu lên.” Cùng lúc đó Bạch Phàm nhanh chóng cầm khăn tắm bịt chặt mặt của Ân Duệ.

Sau một lúc hoảng loạn thì Bạch Phàm mới cẩn thận hỏi, “Đỡ hơn chút nào chưa?” Nhìn thấy Ân Duệ gật đầu thì Bạch Phàm mới thử lấy khăn ra, thấy máu không còn chảy nữa thì mới thở phào nhẹ nhõm, Bạch Phàm nhìn chiếc khăn có hai vệt màu đỏ, hắn cảm thấy nghi hoặc, “Đang yên đang lành tự dưng lại chảy máu mũi là sao?”

Nghe thấy Bạch Phàm lầm bầm lầu bầu câu này thì sắc mặt của Ân Duệ liền hiện lên một chút mất tự nhiên nhưng hắn nhanh chóng che giấu cảm xúc của mình.

Bạch Phàm mang theo nghi hoặc mà giúp Ân Duệ lau khô người rồi đưa lên giường, nhưng hắn vẫn có một chút lo lắng, sau khi đắp chăn cho Ân Duệ thì liền cầm lấy di động mà đi đến ban công để bấm nút gọi điện thoại cho bác sĩ điều trị của Ân Duệ, “Alô, xin chào bác sĩ Lưu…..đúng đúng, bệnh trạng chỉ là chảy máu mũi.”

Tuy rằng Bạch Phàm sợ Ân Duệ lo lắng cho nên hắn đã cầm di động đến ban công để gọi điện, hơn nữa còn hạ thấp giọng nhưng Ân Duệ dù sao cũng không phải người thường, thính giác vốn đã nhạy bén lại càng được rèn luyện trong quãng thời gian bị mù mắt, cho nên Ân Duệ có thể nghe thấy rõ ràng cuộc đối thoại giữa Bạch Phàm và bác sĩ Lưu không sót một chữ nào, vẻ mặt mất tự nhiên của Ân Duệ cũng càng lúc càng sâu sắc, hắn nâng chăn rồi chui đầu vào một chút.

Bạch Phàm và bác sĩ Lưu nói chuyện hơn mười phút, sau khi xác định tới xác định lui về việc chảy máu mũi không phải là bệnh trạng do tình hình của Ân Duệ chuyển biến xấu, hơn nữa đây là lần đầu tiên Ân Duệ bị chảy máu mũi, không phải là bệnh trạng thường xuyên, có lẽ là vì gần đây ăn nhiều thức ăn nóng hoặc là vì nguyên nhân nào đó, bác sĩ bảo Bạch Phàm không cần khẩn trương, vì thế hắn mới bắt đầu thả lỏng tâm tình, sau khi hàn huyên về tình trạng khôi phục của Ân Duệ trong khoảng thời gian này thì Bạch Phàm mới chào tạm biệt bác sĩ Lưu, vừa cúp máy thì Bạch Phàm lại không ngờ tiếng chuông điện thoại tiếp tục reo lên, nhìn xuống màn hình thì thấy đó là La Suất.

Đối với La Suất, tình cảm của Bạch Phàm luôn luôn rất phức tạp, là người bạn thân nhất thời đại học, cũng là người đã từng tỏ tình với hắn, cho dù mười năm sau hai người gặp lại rồi tiếp tục làm bạn thì sợi dây tình cảm gắn bó giữa hai người cũng cực kỳ yếu ớt, chỉ cần một trong hai người chệch hướng thì chắc chắn sẽ sụp đổ, sau khi Bạch Phàm chuẩn bị tư tưởng xong thì mới nhấn nút nghe của điện thoại, “Alô”

“Anh Bạch đẹp trai, muốn tìm anh thật là khó quá nha, gọi cả buổi mà cũng không được.”

Nghe thấy một câu trêu chọc bên kia, Bạch Phàm vừa cười vừa nói, “Mới nói chuyện điện thoại cho nên bận máy một chút.”

“Dạo này có rảnh hay không, chúng ta hẹn nhau ra ngoài ăn uống một bữa đi.”

Nghe xong lời mời này, Bạch Phàm chống một tay lên lan can ban công mà nhìn xuống cảnh đêm của thành phố S, “Hiện tại tôi không ở thành phố Z.”

“Không ở thành phố Z? Chẳng phải hai ngày nữa sẽ đến sinh nhật của mẹ cậu hay sao? Đứa con có hiếu như cậu mà không trở về à?” Giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ rất kinh ngạc.

“Ừm, gần đây tôi bận một chút việc cho nên không thể trở về.” Dừng một chút, Bạch Phàm vừa cười vừa nói, “Làm sao mà cậu biết hai ngày nữa sẽ là sinh nhật của mẹ tôi.”

“Cậu quên rồi à, khi học đại học, cứ đến sinh nhật của mẹ cậu thì tôi còn cố tình chuẩn bị quà để gửi về nữa đó.”

Nghe xong lời của La Suất thì ký ức của Bạch Phàm cũng hiện lên chuyện xưa, khi đó La Suất vừa biết sinh nhật của mẹ Bạch Phàm sắp đến thì lập tức đi chuẩn bị quà, thái độ vô cùng tích cực, làm cho hai người bạn cùng phòng cũng phải ghen tỵ, đều la hét tại sao La Suất lại bất hiếu bất kính với sinh nhật của mẹ bọn họ như thế, nghĩ đến việc hai người kia còn tìm cách trừng phạt La Suất, Bạch Phàm nhịn không được mà nở nụ cười, “Cậu còn nhớ rõ như vậy à, có phải năm nay cũng chuẩn bị hiếu kính đúng không~”

“Cậu nói đúng một nửa rồi đó, quà tặng thì tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, định ngày mai đến nhà viếng thăm, ai dè tưởng rằng chọn ngày này để hẹn cậu ra ngoài, không ngờ ngay cả sinh nhật của mẹ mà cậu cũng chưa quay về. Hiện tại cậu gặp chuyện gì à? Có cần tôi giúp hay không?”

“Cũng không có gì lớn, chỉ là đi không được mà thôi.” Bạch Phàm nói xong thì liền liếc mắt nhìn chiếc giường bên trong phòng, thật sự là đi không được, hắn còn khao khát có thể một ngày chăm sóc suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ thì mới đủ.

“Không có gì à? Như vậy thì tốt, mấy năm nay cậu vẫn ở tỉnh y thành phố r à, mà tôi chưa từng đến đó, cũng đúng lúc tôi đang nghỉ phép dài hạn, không biết nên đi đâu, người anh em tốt có nguyện ý lưu giữ tôi một quãng thời gian hay không?” Giọng nói bên kia mang theo một chút chờ mong.

Bạch Phàm trầm mặc một lúc rồi mở miệng nói, “Hiện tại tôi không ở thành phố r.”

Bạch Phàm biết câu trả lời của mình nghe rất giống như đang từ chối, đầu dây bên kia cũng lập tức im bặt, Bạch Phàm biết rõ La Suất đang hiểu lầm, vì vậy hắn lại mở miệng, “Tôi đang dẫn một người bạn đến thành phố S để chữa bệnh, mỗi ngày đều đến bệnh viện.”

“Bạn, là bạn gì?” Đầu dây bên kia lập tức nhấn cao âm tiết, nhưng nhanh chóng đổi lại phản ứng, ngữ điệu được hạ thấp, tận lực nói chuyện một cách thoải mái, “Nhiệt tình dẫn bạn đi chữa bệnh như thế, chắc chắn người bạn này của cậu rất đặc biệt.” La Suất hỏi câu này một cách mất tự nhiên, chỉ thiếu điều hỏi thẳng người bạn kia có phải là bạn gái của Bạch Phàm hay không.

Bạch Phàm nghe như vậy thì liền cười gượng hai tiếng, “Thật sự là đặc biệt.”

Điện thoại trong tay của La Suất bị siết chặt, không ngờ đây quả thật là đáp án, lập tức toàn thân đều cứng đờ, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, hắn cố gắng hạ thấp hô hấp của mình, nhưng bàn tay đang đặt trên đầu gối vẫn nhịn không được mà siết chặt thành nắm đấm, hắn nhìn khung ảnh đặt trên bàn, dưới đáy mắt là một màu đen sẫm không rõ cảm xúc, “Người bạn đặc biệt như vậy thì sau này nhất định phải giới thiệu cho tôi làm quen đó.”

“Ha ha, về sau hẳn tính.”

“Mà tôi nói trước nha, có bạn mới cũng đừng quên người bạn cũ này đó.” Câu trả lời có lệ của Bạch Phàm làm cho cảm xúc trong lòng của La Suất càng trở nên bất ổn, ngay cả âm thanh cũng có một chút thay đổi, hắn lo lắng nếu mình nói thêm nữa sẽ khiến cho Bạch Phàm nhận ra manh mối, vì vậy La Suất quyết định chào tạm biệt Bạch Phàm, “Được rồi, đêm đã khuya, cậu đi ngủ sớm đi, với lại… người bạn cũ này rất nhớ cậu.”

Nghe thấy giọng nói quan tâm ở đầu dây bên kia, Bạch Phàm có một chút sững sờ, không biết là vì câu nói cuối cùng của La Suất hay là vì La Suất hiếm khi cúp máy trước, trong trí nhớ của hắn thì mỗi lần gọi điện thoại đều là hắn cúp máy trước, số lần La Suất cúp máy có thể đếm trên đầu ngón tay.

Trong lòng của Bạch Phàm đang suy nghĩ chuyện này, hắn từ ban công quay về phòng, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên thì lại đụng phải một khuôn mặt thản nhiên vẫn bị quấn băng gạc trên mắt khiến hắn hơi hoảng sợ, còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì chợt nghe Ân Duệ đang ngồi trên giường thấp giọng hỏi, “Vừa rồi là ai nói nhớ ngươi?”

Bạch Phàm…..