Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 91




Tuấn Kiệt cùng Mỹ Hoà đến tầng 10 của khách sạn RITA, cả hai cùng bước ra đi cùng về một phía và cùng nhau định gỏ cửa một phòng.

- Em cũng đến phòng này tìm người sao? - Tuấn Kiệt bất ngờ hỏi.

- Đúng vậy, anh cũng có hẹn với Trần tổng sao? - Mỹ Hoà cũng hết sức ngạc nhiên.

Tuấn Kiệt cảm thấy có chút kì lạ, không lẽ tin đồn trên báo chí không đúng, rõ ràng buổi sáng báo chí đưa tin Kim Mai và Trần tổng đang hẹn hò, nay Mỹ Hoà lại đến đây tìm Trần tổng. Thấy Tuấn Kiệt đứng ngây người su nghĩ, Mỹ Hoà nhanh chóng gõ cửa phòng của Minh Trí.

Minh Trí mở cửa phòng, thấy hai người cùng đứng trước cửa phòng mình thì giả ngạc nhiên:" Mời vào, cả hai người cùng đến thật đúng lúc"

Tuấn Kiệt và Mỹ Hoà cùng nhau bước vào, Minh Trí mời bọn họ ngồi trên chiếc ghế salon màu trắng trên bàn đặt hai ly nước.

- Phạm thiếu gia, lần trước có việc đột xuất phải về trước không chào anh thật sự có lỗi. - Minh Trí cũng ngồi xuống nói với Tuấn Kiệt.

- Không sao, công việc là quan trọng nhất. - Tuấn Kiệt đáp lời.

- Tôi có nghe về việc sản phẩm mới của công ty anh sắp tung ra thị trường nhưng thiếu nguồn đầu tư, tôi với anh xem ra cũng có chút quan hệ nên nếu như anh có thể mang sản phẩm thuyết phục được tôi, RoYal sẽ đứng ra giúp đỡ. - Minh Trí nói. - Giới thiệu với anh, đây là cô Mỹ Hoà, sẽ thay thế tôi cùng anh giao dịch nếu như chuyện hợp tác lần này thành công.

- Trần tổng, anh không phải giới thiệu. Em và Tuấn Kiệt có quen nhau từ trước. - Mỹ Hoà mỉm cười nhìn Tuấn Kiệt.

- Có quen biết trước sao, như vậy cũng tốt khi làm việc sẽ hiểu ý mà suôn sẽ hơn. - Minh Trí nhìn Mỹ Hoà nói tiếp. - Vì lần này thư kí của tôi phải ở lại trụ sở nên cô Mỹ Hoà được xem như thư kí tạm thời của tôi tại nơi này.

- Trần tổng, chúng ta bắt đầu chứ. - Tuấn Kiệt hơi e ngại Mỹ Hoà, nhưng đây có lẽ là cơ hội cuối cùng để cứu lấy Phạm gia anh không thê từ bỏ.

Minh Trí gật đầu.

Sau khi Tuấn Kiệt trình bày những sản phẩm chủ chốt lần này, nói ra thế mạnh của các sản phẩm và siêu lợi nhuận khi sản phẩm nà ra mắt thị trường. Minh Trí ngồi im lặng lắng nghe không có một chút cảm xúc nào lộ ra ngoài, điều này làm Tuấn Kiệt cảm thấy rất hồi hộp, không biết Trần tổng có cảm thấy hứng thú với sản phẩm của công ty mình hay không. Tuấn Kiệt trình bày xong, liền nói thêm một câu:" Sản phẩm lần này của chúng tôi là tâm huyết của bao thế hệ, nếu như RoYal có thể giúp đỡ đầu tư vào chúng tôi, tôi nghĩ RoYal sẽ càng phát triển ra thêm lĩnh vực điện tử này."

- RoYal người tài muốn vào đây không thiếu, muốn phát triển về điện từ không cần dựa vào công ty Phạm gia. - Minh Trí lẳng lặng đáp.

- Trần tổng, ý tôi không phải là như vậy. - Tuấn Kiệt hoang mang vì câu trả lời không thiện chí từ Minh Trí.

Minh Trí như không để ý đến Tuấn Kiệt, nhìn sang Mỹ Hoà hỏi:" Cô nói cho tôi biết cảm nhận của cô về sản phẩm này."

- Trần tổng, em thấy nó thật sự rất là tốt.

- Trần tổng, hãy tin vào Phạm gia chúng tôi. - Tuấn Kiệt lo lắng. Nếu RoYal lần này không giúp, xem như công ty phá sản.

- Được rồi, như tôi đã nói. Tôi và anh cũng có một chút quan hệ với nhau, tôi đồng ý giúp đỡ Phạm gia của anh. - Minh Trí nói không một chút biểu cảm. - Ngày mai, Mỹ Hoà sẽ đến công ty của anh trực tiếp tham gia các cuộc họp về sản phẩm lần này.

- Cảm ơn anh đã đồng ý đầu tư cho Phạm gia. - Tuấn Kiệt thờ phào nhẹ nhõm, Phạm gia đã có vị cứu tinh lớn mạnh như vậy không cón sợ đến đường phá sản.

- Tôi đến đây là nghĩ ngơi, không ngờ lại tiếp tục dính vào công việc. Được rồi, hai người về trước. - Minh Trí ra vẻ không vui nói.

- Vâng, tôi về trước. Anh cứ nghĩ ngơi, lần này tôi sẽ cùng Mỹ Hoà giải quyết ổn thoà không ảnh hưởng nhiều đến thời gian nghĩ ngơi của anh. - Tuấn Kiệt đứng lên, nhanh chóng chào Minh Trí rồi ra về.

- Cô cũng về đi, lần này cô phải bên cạnh Tuấn Kiệt thiếu gia mà học hỏi thêm. - Minh Trí nhìn Mỹ Hoà nói.

- Vâng, em hiểu rồi Trần tổng. - Mỹ Hoà cũng đứng lên, nhanh chóng đuổi theo Tuấn Kiệt.

Mỹ Hoà đuổi theo kịp Tuấn Kiệt phía ngoài, cô đon đả.

- Ha, không ngờ có một ngày chúng ta lại cùng nhau làm việc.

- Mỹ Hoà, chuyện trước đây… - Tuấn Kiệt e ngại nhất là Mỹ Hoà, trước đây dù sao anh cũng đã không phải với cô ta.

- Chuyện xảy ra cũng đã rất lâu rồi, em không còn để ý đến nữa. Dù sao người có lỗi trước cũng là em, hiện tại chúng ta vẫn là bạn, là đồng nghiệp chứ. - Mỹ Hoà cười nói.

- Đúng vậy, quên đi chuyện cũ, chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác. - Tuấn Kiệt mừng rỡ khi nghe Mỹ Hoà nói.

Thấy Tuấn Kiệt nói vậy, Mỹ Hoà khẽ quay mặt đi nhếch miệng cười thầm.

************

Rin quay về biệt thự họ Phạm, trong đầu đang có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ. Nhìn đứa trẻ trông nôi cũng đang nhìn mình, Tuấn Khôi đưa bàn tay nhỏ bé lên gương mặt Rin, bàn tay nhỏ bé chạm vào giọt nước mắt trên bờ mi của người mẹ, đứa trẻ không hiểu chuyện ngây thơ đùa giỡn.

Tiếng xe của Tuấn Kiệt đang đi vào bên trong biẹt thự, Rin luống cuống, cô không biết phải đối diện như thế nào với anh đây. Đến với anh mặc dù đã có một đứa con, nhưng đó chỉ là chuyện trước kia và anh chấp nhận. Nhưng hôm nay điểu tác tệ lại xảy đến với cô, cũng tại bản thân mình tự đến dâng vào miệng sói cô cũng chỉ biết tự trách bản thân mình ngu ngốc.

Tuấn Kiệt vào nhà thì nhanh chóng đi tìm Rin. Khi thấy Rin đang trong phòng Tuấn Khôi liền vui vẻ đi vào.

- Ngọc Nhi, hôm nay anh cảm thấy rất vui. Chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn mừng. - Tuấn Kiệt ôm lấy Rin từ phía sau mà nói.

- Có chuyện gì mà anh vui như vậy? - Rin ái ngại đẩy anh ra, quay lại nhìn Tuấn Kiệt hỏi.

- Công ty được cứu rồi. - Tuấn Kiệt nhìn Rin cười nói.

- Đêm qua còn rất sầu não, là ai đã giúp công ty anh. - Rin vờ hỏi, cô cũng đoán được phần nào.

- Chính là Trần tổng, buổi trưa anh ấy đã gọi cho anh và nói rằng có chút quan tâm đến sản phẩm của công ty anh, muốn trực tiếp gặp để bàn bạc. - Tuấn Kiệt kể.

Rin hơi bàng hoàng, trưa nay anh ta gọi cho Tuấn Kiệt sao. Nghĩa là sau khi cưỡng ép cô, anh ta gọi cho Tuấn Kiệt giúp đỡ công ty Phạm gia. Rin tức giận, Trần Minh Trí lại xem cô như một món hàng mà trao đổi sao.

- Em sao vậy, có chuyện gì không vui sao? - Tuấn Kiệt thấy nét mặt khó coi của Rin liền hỏi.

- Em không sao, chúc mừng anh. - Rin lấy lại bình tĩnh cười đáp,

- Ngọc Nhi, giải quyết xong chuyện lần này. Chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ. - Tuấn Kiệt nắm lấy hai bàn tay Rin mà nói.

Rin nghe xong câu nói của Tuấn Kiệt, giả như trước đây thì cô cũng vui vẻ đồng ý. Nhưng sau khi xảy ra những chuyện với Minh Trí như vậy, liệu cô còn xứng đáng với Tuấn Kiệt, nếu như Tuấn Kiệt biết sự thật này, anh sẽ đau lòng biết mấy.

Rin không biết trả lời thế nào, nhìn ánh mắt đầy hy vọng của Tuấn Kiệt mà khẽ gật đầu.

Những ngày sau đó, sản phẩm của công ty điện tử Phạm gia cũng nhờ sự giúp đỡ của RoYal mà tung ra thị trường một cách thành công. Chuyện của Minh Trí và Kim Mai hiện giờ là tin tức nóng nhất của các báo tài chính về người nổi tiếng. Hình ảnh hai người đi cùng nhau tràn ngập trên các mặt báo, Minh Trí không lên tiếng về chuyện này, Kim Mai thì rất phấn khởi.

Rin cầm tờ báo trên tay, đọc xong tin tức của Minh Trí liền cảm thấy trong lòng một chút không vui. Cảm giác này rất là quen thuộc, giống như bị ai lấy đi thứ gì quan trọng. Rin liếc nhìn hình ảnh hai người ngồi trong một nhà hàng lộng lẫy cùng nhau ăn tối, tim Rin bỗn dưng đập mạnh hơn. Cô tự mình mắng chửi bản thân vì sao phải phản ứng trước chuyện nam nữ của anh ta.

Rin đang ngồi thì Tuấn Kiệt gọi điện nói rằng tối nay sẽ không về nhà dùng cơm, sản phẩm của công ty tung ra thị trường thành công nên anh cùng các đồng nghiệp đi ăn mừng. Rin cũng vui mừng cho Tuấn Kiệt, nghĩ đến chuyện Tuấn Kiệt nói, khi nào xong chuyện lần này sẽ làm hôn lễ với cô. Nói tới chuyện hôn lễ, cô nhớ tới nét mặt của Minh Trí khi ở khu resort, trong ánh mắt anh ta có một nỗi buồn.

Sau khi dỗ Tuấn Khôi ngủ, Rin ngồi xem tin tức rồi chuyển sang xem phim trong phòng khách đợi Tuấn Kiệt đi ăn mừng cùng đồng nghiệp trở về. Cô nhìn lên đồng hồ đã gần 12h mà anh vẫn chưa về, có lẽ do quá vui nên quên mất thời gian sao. Cũng đúng, vì chuyện lần này một chút là Phạm gia phá sản, nay lại lấy lại uy thế trên thị trường thì còn gì vui hơn.

Chương trình tivi không còn gì để xem cả, Rin buồn chán tắt đi. Cô đi vào trong phòng làm việc của Tuấn Kiệt mà tìm một cuốn sách nào đó để đọc giết thời gian mà đợi Tuấn Kiệt về. Cô đi một vòng đều là những sách về kinh tế, Rin với tay lấy một quyển sách trên cao liền nhìn thấy một chiếc hộp lớn đặt phía sau những hàng sách dày. Rin tò mò mang chiếc hộp xuống xem, bên trong là hình Tuấn Kiệt cùng một cô gái quen mặt. Họ có rất nhiều hình đi nhiều nơi khác nhau, có lẽ là bạn gái cũ của anh, bên trong cũng có rất nhiều bức thư của hai người. Rin không xem thư của họ, chỉ chăm chăm nhìn vào cô gái này, liền nhận ra chính là cô gái ở khách sạn lần trước.

Đang xem hình thì điện thoại Rin phát ra tín hiệu tin nhắn:" Ngọc Nhi, anh say quá. Em đến khách sạn RITA phòng 704 đón anh."

Đọc được tin nhắn kia, Rin nhanh chóng xếp hình lại bỏ vào bên trong chiếc hộp, đặt về vị trí cũ nhanh chóng đón taxi đến nơi Tuấn Kiệt nhắn mà đưa anh về.

Rin bước vào bên trong cửa khách sạn, một cô gái xinh xắn bước đến nói:" Cô là Ngọc Nhi tiểu thư?"

- Đúng vậy, tôi đến phòng 704 đón Phạm thiếu gia.

- Vâng, đây là chìa khoá phòng. Phạm thiếu gia căn dặn cô đến cứ mở cửa đi vào bên trong. - Cô gái mỉm cười nói.

- Cảm ơn. - Rin nhận lấy chìa khoá phòng, nhanh chóng tới thang máy đi lên tầng 7.

Đi đến trước cửa phòng 704. Rin từ từ mở khoá phòng bước vào. Vừa bước vào bên trong, cô nhìn thấy quần áo của cả nam và nữ trên sàn nhà lung tung. Rin cảm thấy khó hiểu liền đi thẳng vào bên trong phòng ngủ liền thấy cảnh tượng không nên thấy. Một đôi nam nữ trên người không còn gì che thân mà quấn lấy nhau, đó chính là Mỹ Hoà- cô gái Rin vừa thấy trong hình cùng Tuấn Kiệt trên giường.

Rin cứng đơ người trong giây lát, sau đó cô nhanh chóng rời khỏi căn phòng đó. Trong lòng có chút bi thương.

Cô bước vào bên trong thang máy, cắm đầu đi như chạy nên không để ý bên trong thang máy đang có người.

- Vì sao em lại có mặt ở đây giờ này. - Minh Trí lên tiếng.

Rin giật nảy mình, nhìn về phía Minh Trí:" Anh… vì sao anh có mặt ở đây?" - Rin bấn loạn.

- Đây là khách sạn tôi đang ở. - Minh Trí nhíu mày.

- Tôi… tôi… tôi… - Rin không biết trả lời thế nào về chuyện vì sao nữa đêm lại ở khách sạn một mình. - Tôi vì sao ở đây là chuyện của tôi.

- Đã lỡ đến rồi, tôi mời em một ly. - Cửa thang máy mở ra, Minh Trí cầm tay Rin kéo đi.

Minh Trí gọi một chai rượu ra, rót vào ly Rin rồi rót vào ly mình. Nâng ly cụng vào ly cô, không nói gì đưa lên môi nhấp nhẹ. Rin cũng cầm ly rượu trên tay, nhớ đến cảnh của hai người kia khi nãy, uống cạn ly.

- Anh nói xem, đàn ông các người ai ai cũng đều ham muốn thể xác phụ nữ. - Rin ngấm men rượu bắt đầu nói.

Minh Trí mỉm cười:" Giữa đàn ông và đàn bà, đều bình đẳng cả. Ngay cả bản thân phụ nữ cũng ham muốn thể xác đàn ông."

- Lật ngôn, chính đàn ông các người là đồ đểu giả cả. - Rin cầm lấy chai rượu tự rót vào ly mình mà uống.

- Không nên uống thêm, em sẽ mất bình tĩnh, đến lúc đó em ham muốn thể xác đàn ông thì tôi cũng không chịu trách nhiệm. - Minh Trí ngăn ly trên tay Rin lại.

- Trần Minh Trí, nhìn anh là tôi buồn nôn rồi, vì sao anh lại xuất hiện làm gì. Vì sao lại cứ ép tôi làm chuyện có lỗi với Tuấn Kiệt. - Rin uống thêm một ly. - Còn Tuấn Kiệt, vì sao lại lừa dối tôi. Anh ấy nói muốn cùng tôi kết hôn đó, vậy mà hiện tại đang ân ái cùng người phụ nữ khác lại chính là người yêu cũ. - Rin lại rót thêm một ly.

- Hôm nay tưởu lượng em cao như vậy, tôi uống cùng em. - Minh Trí nâng ly, cụng vào ly Rin rồi uống.

Đến hết ly thứ 3 thì Rin cũng gục xuống bàn, trên khoé mắt vẫn còn giọt nước mắt. Không ai hiểu rằng điều gì làm Rin phải khóc, cô rơi lệ vì quá mệt mỏi trong suy nghĩ, cô cũng có tư cách gì mà trách Tuấn Kiệt trong khi bản thân cô cũng bị Minh Trí cưỡng ép.

Minh Trí bế Rin về phòng mình, đặt cô lên giường đắp chăn cho cô. Sau đó một mình đi về phía cửa kính nhìn ra ngoài, ánh đèn soi sáng lấp lánh.

- Rin, xin lỗi vì đã làm em đau lòng như vậy. Chỉ vì anh không thể mất em.

3h, Rin khát khô cổ họng ngồi dậy tìm nước. Cô hoàng hốt vì nơi này không thân thuộc như nơi cô từng sống hai năm qua. Nhìn thấy người bên cạnh là Minh Trí, cô lại càng kinh sợ hơn. Kiểm tra quần áo vẫn còn nguyên trên người, Rin thở phào nhẹ nhàng bước khỏi giường.

- Em đi đâu? - Minh Trí khẽ hỏi.

- Tôi… tôi về nhà. - Rin đáp.

- Tôi đưa em về. - Minh Trí ngồi dậy, mặc tạm một chiếc áo khoác ngoài. Sau đó dùng xe đưa Rin về lại biệt thự Phạm gia.

Trên đường đi và khi cô xuống xe anh vẫn không nói một câu nào, cô cũng im lặng cho đến khi thấy bóng xe của Minh Trí chạy vụt đi. Rin bước vào bẹn trong biệt thự, chưa bao giờ cô cảm thấy nó lại lạnh lẽo đến như vậy. Cô bước vào bên trong phòng của Tuấn Khôi, thấy con trai đang ngủ trong nôi cô mệt mỏi ôm vào lòng mình mà ngủ.

Sáng, Rin đang cho Tuấn Khôi ăn ngoài vườn thì xe của Tuấn Kiệt chạy vào bên trong biệt thự. Chuyện tối qua, Rin thật sự không biết phải nói với anh điều gì.

- Ngọc Nhi, anh xin lỗi hôm qua anh uống hơi nhiều nên ngủ lại khách sạn. - Tuấn Kiệt bối rối nhìn Rin nói.

- Không sao, anh đã ăn sáng chưa. - Rin đáp.

- Trể rồi, anh về thay trang phục rồi sẽ đến công ty. - Tuấn Kiệt nói.

Nói rồi Tuấn Kiệt nựng Tuấn Khôi một cái, trong lòng cảm thấy có lỗi với Rin nhưng không dám đối diện sự thật. Anh lẳng lặng đi vào phòng mình thay trang phục mới rồi lái xe đến công ty.

Tuấn Kiệt bước vào phòng làm việc đã thấy Mỹ Hoà đang ngồi trong phòng mình, chuyện đêm qua khiến Tuấn Kiệt không biết đối diện thế nào.

- Em tìm anh có việc gì? - Tuấn Kiệt hỏi.

- Sao lại nói chuyện nghe xa cách như vậy, không phải đêm qua chúng ta rất cuồng nhiệt sao? - Mỹ Hoà đi ra phía sau Tuấn Kiệt ôm lấy.

- Chuyện hôm qua anh xin lỗi, vì anh quá say. - Tuấn Kiệt đẩy Mỹ Hoà ra.

- Hôm qua em định đưa anh đến khách sạn, rồi nhắn cho vợ anh đến đón nhưng không ngờ anh lại lao vào em như vậy. Anh cũng biết em yếu đuối như vậy, không thể phản kháng lại anh. - Mỹ Hoà cười gian xảo.

- Em gọi Ngọc Nhi đến sao? - Tuấn Kiệt giật mình.

- Em không cố ý, em chỉ muốn cô ấy đón anh về hay hơn là em đưa anh về. Nào ngờ chuyện lại xảy ra như vậy, lúc sáng ra về em có hỏi nhân viên khách sạn rổi. Bọn họ nói cô ấy có đến, buổi sáng anh không về nhà sao? - Mỹ Hoà thấy Tuấn Kiệt như không có cải nhau với Rin liền thấy kì lạ.

Tuấn Kiệt đứng dậy, đẩy tay Mỹ Hoà ra khỏi người mình nhanh chóng quay trở về biệt thự Phạm gia.

Rin trên tay bế Tuấn Khôi, cô đang chơi đùa cùng con trai quý giá của mình. Tuấn Kiệt lao vào nhà như sợ Rin đi mất, khi thấy Rin trước mắt anh mới yên tâm.

- Anh để quên gì sao? - Rin nhìn thấy vẻ vội vàng của Tuấn Kiệt liền hỏi.

- Ngọc Nhi, anh xin lỗi, chuyện tối qua là anh sai, do anh quá say không kiểm soát được hành động. Em đừng tỏ ra như không có chuyện gì, anh biết em đang rất căm ghét anh. - Tuấn Kiệt đi đến bên Rin mà nói.

Rin đặt Tuấn Khôi vào xe đẩy, gọi một người làm trong nhà đẩy con trai ra ngoài dạo chơi. Cô đi tới phía cửa sổ nhỉn ra ngoài, ánh mắt cô buồn bã.

- Cô ấy là ai? - Rin khẽ hỏi.

- Chỉ là một đồng nghiệp mà thôi. - Tuấn Kiệt đáp, thật trong lòng anh hiện giờ xem Mỹ Hoà như một đồng nghiệp.

Rin khẽ cười, thì ra Tuấn Kiệt mà cô tôn thờ cũng biết lừa gạt cô.

- Đó chỉ là do anh quá say, xin em tha thứ cho anh. - Tuấn Kiệt phía sau nói.

- Em thì có tư cách gì mà tha thứ hay không tha thứ. Mạng sống của em và Tuấn Khôi là do anh cứu lấy, em không thể trách cứ anh được. Vả lại, em cũng có chuyện giấu anh. - Rin muốn nói ra hết tất cả, để trong lòng chỉ thêm đau khổ. - Tuấn Kiệt, cha ruột của Tuấn Khôi đã tìm đến và anh ta nói nếu em đã quyết định kết hôn với anh thì anh ta sẽ nhạn lại Tuấn Khôi.

- Người đó là ai, vì sao em không nói cho anh biết. Tuấn Khôi là con trai của anh, không thể để ai bắt đi. - Tuấn Kiệt tức giận.

- Anh có quen người đó. - Rin cười đau đớn.

- Em nói đi, là ai? - Tuấn Kiệt lại gần Rin, nắm tay cô hỏi.

- Trần Minh Trí, tổng giám đốc tập đoàn RoYal. - Rin khẽ nói, nước mắt rơi xuống.

Tuấn Kiệt kinh ngạc tột độ, nhất thời không biết phải nói gì.

- Lúc đầu em không muốn nói vì sợ gây thêm áp lực cho anh, việc công ty anh bị các nhà đầu tư rút vốn cũng một tay anh ta gây ra, nhìn thấy anh hằng đêm không ngủ lo lắng. Em đã đến tìm câu xin anh ta tha cho anh, đừng bắt con trai. - Rin vừa nói nước mắt vừa rơi một nhiều hơn. - Cuối cùng thị bị anh ta xem như món hàng, đổi thề xác em để giúp vốn cho Phạm gia. - Rin nấc nhẹ. - Vậy nên em có tư cách gì mà trách cứ anh chuyện đêm qua, lấy gì mà nói đến chuyện tha thứ hay không. - Rin nhẹ nhõm khi nói ra được tất cả.

Tuấn Kiệt nghe Rin nói, trong lòng không biết làm làm gì, nói gì với cô gái nhỏ đứng trước mặt. Tuấn Kiệt lùi về sau một bước, quay lưng bỏ đi như không muốn chấp nhận sự thật.

Rin không đuổi theo, ánh mắt vẫn nhìn ra cửa sổ: " Thời gian sẽ xoa dịu nỗi đau, rồi anh sẽ tìm được người xứng đáng hơn em."

Rin thu xếp hành lý, một mình ẵm Tuấn Khôi ra khỏi biệt thự nhà họ Phạm.

- Tuấn Kiệt, em đã nói em sẽ ở lại đến khi nào anh còn cần em. Hôm nay có lẽ anh không cần loại người như em nữa rồi, em phải đi thôi. Cảm ơn thời gian qua đã cưu mang mẹ con em. Em mãi mãi mang ơn anh." - Một tờ giấy được đặt lên bàn làm việc của Tuấn Kiệt.

Rin một mình bế Tuấn Khôi lên xe bỏ đi.

Điều này Minh Trí không lường trước được, lại một lần nữa cô bỏ đi vì quá đau lòng.

Tuấn Kiệt khi quay về nhỉn thấy dòng cuối cùng Rin để lại, mới như tỉnh lại một cơn mê nhanh chóng đuổi theo tìm kiếm trong vô vọng.