Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần

Chương 136: Kết thúc (3)




Nửa năm sau.

Ánh mặt trời chiếu rọi trong phòng, Vân Liệt Diễm lẳng lặng ngồi bên giường.

Trên giường, Hàn Chỉ nhắm chặt hai mắt, yên giấc ngủ.

Vân Liệt Diễm nắm chặt bàn tay hắn, thủ thỉ: “A Chỉ, sao chàng còn chưa chịu tỉnh? Chàng ngủ đã sáu tháng rồi, nếu còn không tỉnh dậy thì ta sẽ giận thật đó”

Nói xong, Vân Liệt Diễm thở dài.

Tuy nhiên, hắn còn sống đã là ơn huệ lớn nhất với nàng rồi. Ngày đó, nàng nghĩ rằng hắn đã chết, thậm chí dũng khí bước chân vào Thần Điện nàng cũng không có. Nàng sợ hãi, sợ rằng mình sẽ không nhịn được đau lòng, hối hận và tuyệt vọng.

Sáng hôm đó, lúc Hàn Chỉ rời khỏi phòng, nàng đã tỉnh. Thế nhưng ngoại trừ âm thầm rơi nước mắt, nàng không làm được gì cả. Nàng không muốn ngăn cản hắn, bởi vì nàng biết nếu nàng cản thì Tử Mộ sẽ không còn cơ hội nào nữa. Lúc đó, đã là ngày cuối cùng không kỳ hạn. Cho nên nàng biết, nàng không thể đi.

Tuy nhiên, bảo nàng trơ mắt nhìn Hàn Chỉ chết, làm sao nàng có thể chịu được? Phút giây nhìn hắn ngã xuống, nàng mới hiểu không còn Hàn Chỉ, sinh mệnh của Vân Liệt Diệm cũng không còn ý nghĩ. Mà nang sống trên đời này, cũng chỉ là chuyện đau khổ.

Một khắc đó, nàng thật sự tuyệt vọng.

Thời gian quan lại nửa năm trước, bên trong Thần Điện.

Ầm một tiếng, thân thể Hàn Chỉ ngã xuống.

Vân Liệt Diễm vẫn luôn đứng ngoài cửa, tâm cũng trở nên lạnh lẽo. Nàng vô lực ngã ngồi xuống đất, lệ rơi đẫm mặt.

Hàn Chỉ… Hàn Chỉ… Hắn thật sự chết rồi…

Ý nghĩ này điên cuồng thổi quét toàn bộ tinh thần Vân Liệt Diễm. Thế nhưng ngoại trừ khóc, nàng không còn biết làm gì nữa.

Đúng lúc này, chiếc nhẫn trên ngón tay nàng lại đột nhiên rung động, sau đó bảy viên ngọc căn nguyên bật nhảy ra bay vào trong điện.

Vân Liệt Diễm kinh ngạc đứng dậy, thế nhưng lại nhìn thấy bảy viên ngọc căn nguyên vây quanh một viên ngọc màu trắng, không ngừng xoay chuyển, sau đó hình thành đồ án Bắc Đẩu Thất Tinh. Một khắc này như có một thế lực vô hình điều khiển tám viên ngọc, sau đó từng tia sáng chói tỏa ra từ ngọc Khai Nguyên, soi rọi cả đại điện.

Rất nhiều tia sáng dừng trên người Tử Mộ, dịu dàng ôm lấy hắn. Vân Liệt Diễm tận mắt nhìn thấy sắc mặt vốn dĩ tái nhợt của hắn đã dần dần khôi phục huyết sắc.

“Tử Mộ!” Vân Liệt Diễm kinh ngạc phát hiện, Tử Mộ thế nhưng thật sự sống lại, hơi thở cũng đã bình thường. Tuy nhiên Hàn Chỉ lại nằm trên mặt đất, khóe mắt chảy ra ha hàng huyết lệ.

Vân Liệt Diễm che miệng, cực lực kìm nén không cho mình cất tiếng khóc.

Nàng không dám nhìn, người nằm nơi đó là nam nhân nàng yêu, nhưng giờ phút này nàng lại không có dũng khí nhìn hắn.

Đồ án Bắc Đẩu Thất Tinh hình thành trên đỉnh đại điện, bảy viên ngọc căn nguyên cùng ngọc Khai Nguyên từ từ bay đến, gắn chặt vào đồ án. Một vài bức tranh đột nhiên xuất hiện trên tường. Vân Liệt Diễm nhìn thấy Hàn thành, Hàn Lăng cùng mọi người đang chờ bọn họ trở về. Nàng nhìn thấy Hỏa thành bị tàn phá đang dần dần khôi phục. Sau đó là những người đang ở đại lục Tranh Vanh. Nàng thấy Hiên Viên Phong, bên cạnh hắn là một vị hoàng tử mủm mĩm đáng yêu. Nàng thấy Phượng thành ở Nam Đường, khắp phố phồn hoa tấp nập.

Vân Liệt Diễm đi lên, dang tay ôm lấy Hàn Chỉ.

Rốt cuộc thì nàng cũng đã trở thành chúa tể không gian này, rốt cuộc thì Thần Điện cũng đã trở về hình dáng ban đầu. Thế nhưng, nàng lại mất đi người mà nàng yêu nhất. Nàng từng vì bảo bảo vệ người thân mà liều mạng cố gắng đứng vững trên đỉnh thế giới, nhưng không một ai cảnh báo nàng đừng đùa với vận mệnh. Nếu đổi lấy những thứ này bằng tính mạng của Hàn Chỉ, nàng có chết cũng sẽ không liều mạng tranh giành.

Nắm trong tay thế giới này thì sao? Nàng còn lại những gì? Tất cả những gì đã xảy ra, vốn dĩ đều không phải là thứ nàng muốn.

Nàng bây giờ chỉ mong ông trời có mắt, đừng bỡn cợt nàng nữa. Nàng đã không thể chịu đựng nổi đả kích này, cũng không muốn tiếp tục liều mạng tranh giành nữa, chỉ cần trả Hàn Chỉ lại cho nàng mà thôi.

Không biết ông trời có phải đã nghe thấu tiếng lòng của nàng hay không. Ngay lúc nàng lúc tuyệt vọng nhất, Ngục Tu vẫn đang hôn mê lại đột nhiên tỉnh giấc.

“Ngục Tu, ngươi mau nghĩ cách cứu hắn đi, ta xin ngươi đó, giúp ta cứu hắn đi” Vân Liệt Diễm chật vật nhìn Ngục Tu. Ngục Tu là Minh Vương nơi Minh Giới, hắn nhất định sẽ có cách, đúng không?

Nhất định sẽ có!

“Hắn chưa chết, ngươi không cần lo lắng” Thanh âm của Ngục Tu đã không còn lạnh băng như xưa, chỉ còn uể oải. Lúc này hắn thật sự bị thương không nhẹ, may mắn ánh sáng ban ơn của bảy viên ngọc căn nguyên cùng ngọc Khai Nguyên hội tụ cứu giúp, nếu không hắn không thể nào tỉnh lại lúc này.

“Thật sao? Thật như vậy sao?” Vân Liệt Diễm kích động không nói nên lời. Ông trời thật sự đã nghe được lời cầu nguyên của nàng, thật sự đã nghe được!

“Nhưng mà Bạch Loan, cũng chính là nữ nhân kia nói rằng hắn là bản thể của ngọc Khai Nguyên. Mà ngọc Khai Nguyên bây giờ đã trở về vị trí cũ, sao hắn có thể sống được? Ngục Tu, ngươi không có gạt ta đúng không?” Vân Liệt Diễm không dám tin, nàng thật sợ hãi, sợ hãi phải nghe đáp án mà nàng không muốn nghe.

“Ngọc Khai Nguyên chân chính chỉ là đôi mắt của hắn mà thôi. Trước kia ngọc Khai Nguyên trợ giúp cho hắn không ít, nhưng bây giờ hắn đã giải thoát ngọc Khai Nguyên. Tuy sau này sẽ có một đoạn thời gian suy yếu rất dài, nhưng dù sao hắn cũng là huyết mạch của gia tộc Thần Long, lại là Băng Long huyết thống thuần chủng nhất, hắn sẽ không chết dễ như vậy đâu” Hắn chỉ cảm nhận Hàn Chỉ chưa chết, tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng nhìn bộ dạng của Vân Liệt Diễm cũng đoán được chuyện này không hề đơn giản. Hơn nữa, ngọc Khai Nguyên đã trở về vị trí cũ, như vậy chứng minh mọi chuyện cần thiết đều đã được giải quyết. Sau khi nghe lời nói của Vân Liệt Diễm, rồi nhìn Hàn Chỉ trong lòng nàng, hắn mới hiểu được tất cả mọi chuyện. Nếu ngọc Khai Nguyên là Hàn Chỉ, vậy thì khi nó trở về vị trí cũ đồng nghĩa với việc thân thể Hàn Chỉ sẽ biến mất. Thế nhưng thân thể của hắn chỉ suy yếu chứ không biến mất, điều này chứng tỏ ngọc Khai Nguyên chỉ là đôi mắt của hắn.

“Đôi mắt? Vậy chẳng lẽ sau này hắn không thể nhìn thấy nữa sao?” Vân Liệt Diễm kinh ngạc, nhưng sau đó nàng lại chấp nhận. Bất kể thế nào, chỉ cần hắn còn sống là được, cho dù hắn không nhìn thấy thì vẫn còn nàng đây, không phải sao? Nàng sẽ làm đôi mắt cho hắn cả đời.

“Vẫn còn kịp” Ngục Tu đi đến, nói: “Buông hắn ra đi”

Vân Liệt Diễm mờ mịt, nhưng vẫn đặt Hàn Chỉ xuống mặt đất.

Ngục Tu đi đến bên cạnh Hàn Chỉ, sau đó cắt ngón tay của mình, nhỏ máu vào đôi mắt của Hàn Chỉ.

Vân Liệt Diễm nhìn thấy động tác của Ngục Tu, có chút lo lắng. Nàng nhớ Tiểu Thất từng nói máu của Đóa Đóa vô cùng trân quý, vậy thì máu của Ngục Tụ lại càng trân quý hơn.

“Ngục Tu, ngươi…” Vân Liệt Diễm không biết nên bày tỏ lòng biết ơn của mình như thế nào.

“Máu của ta có thể giúp hắn cải tạo đôi mắt, còn khi nào hắn tỉnh lại thì ta không biết” May mắn là còn kịp, nếu chậm thêm một chút thì hoàn toàn không còn hi vọng nữa.

“Ngục Tu, ngươi muốn điều gì? Cho dù ngươi muốn thứ gì, chỉ cần trong phạm vi năng lực của ta, ta nhất định sẽ làm cho ngươi” Vân Liệt Diễm biết lúc này mà nói cám ơn với hắn quả thật vô cùng dối trá. Từ lúc vào Ám Chi Sâm Lâm đến nay, Ngục Tu đã giúp nàng không biết bao nhiêu lần. Nếu như không có hắn thì trước kia nàng đã chết chứ đừng nói có thể đột phá Thần cấp bát giai. Nếu như không có hắn, nàng không thể cứu được Tử Mộ, không thể cứu được Hàn Chỉ. Nếu như không có hắn, Hàn Chỉ có thể sẽ mù lòa vĩnh viễn.

“Đóa Đóa” Ngục Tu cũng không ra vẻ, hắn chỉ muốn duy nhất một mình Đóa Đóa.

“Được” Vân Liệt Diễm đáp ứng không chút do dự.

Nàng liếc nhìn Đóa Đóa, âm thầm bi ai. Con gái ngoan, không phải mẹ nhẫn tâm bán con đi mà chỉ là chúng ta nợ người ta nhiều quá. Thế cho nên vì báo ân, mẹ đành phải dâng con cho người ta, ngàn vạn lần con đừng trách mẹ.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không ép buộc nàng” Ngục Tu nghĩ Vân Liệt Diễm lo lắng cho Đóa Đóa, vì thế kèm theo một câu. Hắn sẽ không miễn cưỡng Đóa Đóa, nếu nàng thật sự yêu người khác, hắn sẽ để nàng rời đi.

“Không! Ngươi hãy ép buộc con bé đi, nhất định phải ép buộc nó. Tốt nhất là ngươi nhốt nó trong Ám Chi Sâm Lâm, vĩnh viễn đừng cho nó ra ngoài nữa” Vân Liệt Diễm quyết đoán mở miệng, nếu để cho Đóa Đóa ra ngoài thì còn tệ hơn ở bên trong.

Con bé từ khi sinh ra đang mang số mệnh bi ai, không thể dễ dàng thay đổi như vậy. Vân Liệt Diễm khẳng định Ngục Tu không phải là người chịu sự an bày của số mệnh, bởi vỉ hắn là Minh Vương, người đứng đầu Minh Giới, đã tồn tại từ khi Minh Giới hình thành. Mà Mạn Châu Sa lại xuất hiện sau Minh Giới. Mặc kệ Ngục Tu có phải là Hoàng Tuyền vẫn đời đời kiếp kiếp chăm sóc cho Mạn Châu Sa kia hay không, nhưng ít ra hắn cũng không khiến cho con bé lại tiến vào số mệnh luân hồi của Diệp Yêu. Chỉ cần không phải là hắn, Vân Liệt Diễm liền an tâm giao Đóa Đóa cho hắn.

Thần sắc của Ngục Tu lần đầu tiên xuất hiện kỳ lạ, tựa hồ không hiểu ý của Vân Liệt Diễm.

Vân Liệt Diễm cũng mỉm cười, nàng chưa từng cảm thấy vui vẻ như vậy. Tử Mộ không sao, Hàn Chỉ cũng không sao, Đóa Đóa đã có người chăm sóc. Nàng chưa bao giờ cảm nhận được sự nhẹ nhõm và hạnh phúc như lúc này.

Thời gian quay trở lại sáu tháng sau.

Nhớ đến từng hình ảnh từ khi gặp Hàn Chỉ, Vân Liệt Diễm lại cong khóe môi. Nếu như đây là số mệnh, vậy thì hãy cho nàng và hắn luôn luôn hạnh phúc đi. Bọn họ sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nhau, không bao giờ xa nhau nữa.

“Mẹ, cha vẫn chưa tỉnh sao?” Đóa Đóa thò đầu từ bên ngoài vào, khi nhìn thấy Hàn Chỉ vẫn còn nằm đó thì mở miệng hỏi.

“Con về đây khi nào vậy?” Vân Liệt Diễm nhìn thấy Đóa Đóa cũng có chút kinh ngạc. Con nhỏ này không phải đã về Ám Chi Sâm Lâm cùng Ngục Tu rồi sao?

“Mẹ thật thiên vị, chỉ quan tâm đến cha mà không lo cho con, ném cho đến chỗ Tu không thèm hỏi thăm một tiếng” Đóa Đóa bĩu môi, lên án.

Khóe miệng Vân Liệt Diễm co rút. May mắn con bé không biết nàng đã bán nó cho Ngục Tu, nếu không nhất định sẽ long trời lỡ đất.

“Ca ca con đâu? Gần đây thằng nhóc đó làm gì vậy?” Vân Liệt Diễm sợ Đóa Đóa lại tiếp tục quấn lấy chuyện nàng đưa nó đế chỗ Ngục Tu, vội vàng chuyển chủ đề.

“Ca ca mấy hôn nay đều chạy theo ông nội lo chuyện của đại lục Thần Chi. Bát đại gia tộc đều bị tổn hại, bọn họ đang thương lượng giải pháp kế tiếp” Đóa Đóa chạy tới ôm lấy cánh tay Vân Liệt Diễm, nói tiếp: “Mẹ, con muốn đệ đệ hoặc muội muội chơi với con, khi nào thì có?”

Đóa Đóa đưa tay sờ sờ bụng Vân Liệt Diễm, lại có chút lo lắng rút bàn tay về.

Vân Liệt Diễm cười ra tiếng: “Nhanh thôi!”

Vân Liệt Diễm vuốt ve chiếc bụng đã lộ rõ, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Lúc này nàng sẽ không để mất đi con của nàng và hắn nữa, đợi khi hắn tỉnh lại thì sẽ nhìn thấy con của mình. Không ngờ, ba ngày đó vậy mà thật sự khiến nàng mang thai.

“Mẹ, cha nhất định sẽ tỉnh lại” Đóa Đóa nắm tay Hàn Chỉ. Nàng tin rằng cha nhất định sẽ nghe thấy lời nói của mọi người.

Vân Liệt Diễm gật gật đầu. Con người luôn có lòng tham, nàng vẫn hi vọng hắn mau mau tỉnh lại, sau đó ngắm nhìn con của cả hai.

Từ nay về sau, bọn họ không cần phải làm những chuyện mạo hiểm nữa, sẽ không cần phải đối mặt với kẻ thù cường đại. Bọn họ chỉ cần vui vui vẻ vẻ ở bên cạnh nhau là được rồi. Năm đó khi còn ở Yến thành, những gì bọn họ mong chờ vẫn chưa làm được, vậy thì bây giờ cơ hội đã đến rồi.

“Đóa Đóa, gần đây có tin tức gì về Tử Mộ thúc thúc của con không?” Vân Liệt Diễm đột nhiên hỏi.

Đóa Đóa sửng sốt, sau đó lắc lắc đầu đáp: “Không có! Sau khi Tử Mộ thúc thúc rời khỏi đây thì chưa từng quay về. Thế nhưng con từng lén điều tra, Tử Mộ thúc thúc hình như đi đến cái nơi gọi gì mà… hải vực Vô Biên”

“Hải vực Vô Biên?” Vân Liệt Diễm nhíu mày. Nghe nói hải vực Vô Biên có vô số hòn đảo lớn nhỏ, trừ đại lục Tranh Vanh và đại lục Thần Chi ra thì nơi đó chính là vùng rộng lớn nhất. Vân Liệt Diễm không thích dùng năng lượng tinh thần thăm dò riêng tư của người khác, cho nên chưa từng sử dụng đến nó. Thực lực đạt đến Thiên thần cấp hoặc là chạm mốc Thiên thần cấp đều có một năng lực mới, giống như thuật đọc tâm vậy. Nàng có thể quan sát một người đã từng trải qua những gì, đương nhiên chưa đến mức đoán trước được tương lai nhưng cũng có thể cảm nhận được. Chiêu mà Bạch Loan dùng lúc trước chính là nó, có thể nhìn rõ quá khứ của người khác. Thế cho nên nàng ta mới có thể bày ra từng bước đi chi tiết dẫn nàng cùng Hàn Chỉ vào bẫy như vậy.

“Mẹ, con cũng muốn đi chơi” Đóa Đóa thật sự là chán đến muốn chết rồi. Nàng vốn là một người thích hoạt động, bảo nàng câm câm lặng lặng ngây người trong Ám Chi Sâm Lâm quả thật đã làm khó nàng rồi.

“Được rồi, chờ cha con tỉnh lại thì chúng ta cùng đi chơi. Đến lúc đó con muốn đi đâu, chỉ cần Ngục Tu đồng ý đưa con đi thì mẹ không ngăn cản” Nếu như không có Ngục Tu ở bên cạnh thì tuyệt đối không được, con nhóc này rất hồ nháo, cho nó một mình chạy nhảy bên ngoài rất nguy hiểm.

Nó, chính là tai họa nhân gian.

“Ngục Tu vốn dĩ không chịu đưa con ra ngoài mà” Đóa Đóa bĩu môi. Tu không muốn rời khỏi Ám Chi Sâm Lâm, nàng nói đến cứng lưỡi mà hắn cũng chưa từng chịu đưa nàng ra ngoài.

“Con có đổi cách thuyết phục hắn chưa?” Vân Liệt Diễm liếc con bé một cái. Ngu ngốc!

“Mẹ có cách gì sao?” Đóa Đóa kích động hỏi. Nếu Tu có thể đưa nàng ra ngoài thì quá tốt rồi, có Tu ở bên cạnh, nàng gặp chuyện gì cũng đều có hắn giải quyết.

“Con cởi sạch quần áo rồi chui vào chăn của hắn, đám bảo hắn đồng ý” Vân Liệt Diễm nói một cách tà ác.

“Thật sao?” Đóa Đóa nháy nháy mắt. Biện pháp này không phải là quá đơn giản rồi chứ? Thật sự hiệu quả sao? Lần đầu tiên trong đời Đóa Đóa nghi ngờ lời mẹ nói.

“Yên tâm đi, rất có hiệu quả, vô cùng hiệu quả” Vân Liệt Diễm gật gật đầu. Tuy Đóa Đóa bây giờ chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng con bé hoàn toàn không có thân thể yếu ớt của nhân loại, chuyện này hẳn là không thành vấn đề. Quan trọng nhất là, sau khi ‘gạo nấu thành cơm’ thì Đóa Đóa không cần phải lo nữa. Dù sao nàng đã quyết định giao Đóa Đóa cho Ngục Tu, nguyên nhân chính là không muốn con bé gặp người khác sau khi trưởng thành.

Đóa Đóa bán tín bán nghi, gật gật đầu nói: “Con đi thử đây”

“Đi đi!” Vân Liệt Diễm khoát khoát tay.

Hiện tại, mỗi ngày Vân Liệt Diễm đều canh giữ bên cạnh Hàn Chỉ. Nàng tin rằng cứ nói chuyện với hắn, hắn nhất định sẽ mau chóng tỉnh lại. Nàng biết Hàn Chỉ vẫn còn ý thức, hắn có thể nghe được lời nàng nói, có thể cảm nhận được nàng đang chờ hắn.

Vàng vẫn ở lại Thần Điện, không hề tiếp xúc gì với Thiểm Thiểm, chuyện này thật sự khiến cho Vân Liệt Diễm lo lắng. Trước kia nàng chỉ biết Vàng biến thành cái dạng này là vì Thiểm Thiểm, nhưng sau khi quan sát ký ức của Vàng, nàng lại sợ đến ngây người.

Nàng có nằm mơ cũng không ngờ con trai mà nàng nuôi lớn lại ngu ngốc đến tình trạng này. Cho dù nó không thích Vàng thì cũng nên nhận ra Ngân Linh Nhi quá đáng cỡ nào chứ. Nhắc đến Ngân Linh Nhi, Vân Liệt Diễm tuyệt đối tức đến điên người. Nếu không phải bây giờ đang lo lắng cho Hàn Chỉ, nàng nhất định sẽ dọn dẹp nữ nhân này một chút. Dám làm ra loại chuyện này với Vàng cùng Thiểm Thiểm, nàng ta quả thật là ngại mạng quá dài đây mà.

Tuy nhiên, người khiến cho nàng tức giận nhất lại là Thiểm Thiểm, vậy mà có thể giữ một nữ nhân như vậy bên cạnh mấy năm qua. Nó thật sự không biết Vàng chịu khổ nhiều năm như vậy, đau đớn như vậy, sống đi chết lại như vậy sao? Nhớ tới chuyện này, Vân Liệt Diễm lại hận không thể đập một phát cho con mình chết tươi.

Lại một ngày mới trôi qua.

“A Chỉ, chàng mau tỉnh lại đi. Nếu chàng không tỉnh lại, ta sẽ đi tìm Tử Mộ đó. Thừa dịp Tử Mộ chưa tìm được người hắn yêu, ta chắc rằng hắn sẽ không ghét bỏ ta đâu. Đúng lúc ta cũng muốn đến hải vực Vô Biên, nhân cơ hội này ngắm cảnh cùng trai đẹp vậy. Lúc trước Thiểm Thiểm được sinh ra trên một hòn đảo ở hải vực Vô Biên, ta nghĩ con của chúng ta cũng thích nơi đó” Vân Liệt Diễm lại thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài.

Đột nhiên, bàn tay bị kéo lại.

Thân thể Vân Liệt Diễm cứng đờ, suýt chút nữa đã không đứng vững mà ngã xuống. May mắn, cánh tay kia đủ mạnh để đỡ lấy nàng.

Nàng cứng ngắc quay đầu lại, nước mắt từ hai khóe mắt rơi xuống. Sau đó, nàng bị kéo vào trong một cái ôm ấm áp.

“Không cho phép đi! Không cho phép nàng đi!” Hàn Chỉ ôm chặt Vân Liệt Diễm vào ngực. Nàng là của hắn, của một mình hắn, hắn không cho phép nàng rời đi!

“Được, không đi, ta không đi đâu cả. A Chỉ, rốt cuộc chàng cũng tỉnh rồi, chàng làm ta sợ muốn chết” Vân Liệt Diễm kéo kéo quần áo Hàn Chỉ, nước mắt ướt đẫm một lớp vải. Nàng không có nằm mơ đúng không? A Chỉ của nàng đã tỉnh lại rồi, rốt cuộc đã tỉnh lại rồi! Hắn sẽ không bao giờ rời khỏi nàng nữa.

“Ta rất nhớ nàng” Hàn Chỉ cúi đầu, hôn lên mặt Vân Liệt Diễm.

Vân Liệt Diễm nhiệt tình đáp lại hắn. Nụ hôn lành lạnh kia đã khiến nàng chắc chắn A Chỉ của nàng đã quay trở lại, hắn sẽ không đi đâu nữa.

“A!” Vân Liệt Diễm hít sâu một tiếng, bàn tay vội vàng vịn chặt bụng. Đứa nhỏ này dám đá nàng!

“Sao vậy?” Lúc này Hàn Chỉ mới phát hiện bụng nàng có chút to, sau đó kinh hỉ hỏi: “Diễm nhi, con của chúng ta sao?”

Vân Liệt Diễm tát một cái lên đầu hắn, ngón tay chỉ chỉ vào bụng mình, hung hăng nói: “Chàng có ý gì? Cái gì gọi là ‘con của chúng ta sao’? Rốt cuộc chàng có ý gì hả?”

“Ta kích động quá, Diễm nhi, chúng ta lại có con rồi” Hàn Chỉ cẩn thận cúi đầu, áp tai vào bụng nàng, yên lặng lắng nghe.

“Là hai đứa nhỏ nghịch ngợm” Vân Liệt Diễm đưa tay vuốt mái tóc hắn. A Chỉ của nàng trở lại rồi, ngoại trừ đôi mắt vốn màu tím đã biến thành nâu ra thì vẫn không có gì thay đổi cả.

Hàn Chỉ bước xuống giường, sau đó cẩn thận ôm Vân Liệt Diễm đang ngồi trên ghê đặt lên giường. Hắn cẩn thận hôn nàng.

“Chàng làm gì đấy?” Vân Liệt Diễm nhíu mày.

“Nương tử, ta rất nhớ nàng, ta rất nhớ con của chúng ta, cho nên ta phải chào hỏi bọn chúng trước” Hàn Chỉ nghiêm trang nói xong, sau đó đưa tay cởi quần áo Vân Liệt Diễm.

“Lưu manh!” Vân Liệt Diễm lặng đi một chút mới hiểu được ý của hắn, mặt bừng đỏ.

“Nương tử, đều là nàng dạy ta” Hàn Chỉ nói một cách vô tội, tiếp tục cởi quần áo nàng.

Khắp phòng tràn ngập kích tình.

Vân Liệt Diễm đỡ bụng, Hàn Chỉ tò tò đi theo phía sau.

“Nương tử, nàng đừng chạy loạn nữa. Cục cưng sắp ra rồi, nàng phải cẩn thận chứ!” Hàn Chỉ lo lắng theo sau Vân Liệt Diễm, nhìn đến cái bụng to tròn của nàng lại hoảng sợ. Hai thằng nhóc này trưởng thành quá tốt, làm cho bụng nàng phình to như quả cầu sắp nổ, hoàn toàn không tương xứng với thân thể nhỏ xinh của nàng.

“Phu quân, hoạt động chân tay rất tốt cho cục cưng, chàng có biết hay không vậy?” Vân Liệt Diễm lườm hắn một cái, lại tiếp tục đi dọc Thần Điện, thuận tiện ngắm nhìn quang cảnh hiện ra trong đầu.

Nhìn đến đại lục Tranh Vanh, nàng đột nhiên hoảng hốt kêu ra tiếng.

Hàn Chỉ kinh hãi, vội vàng chạy đến đỡ nàng, căng thẳng hỏi: “Sao vậy? Nàng khó chịu ở đâu à?”

“Không sao, ta nhìn thấy Trầm Khê cùng Vi nhi ở chung một chỗ nên giật mình. Xem ra khoảng thời gian qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, Trầm Khê vừa đến đại lục Tranh Vanh thế nhưng dám thẳng tay bắt cóc biểu muội của ta. Nhớ ngày đó Diệp Khuyết dùng hết công phu cũng không được kia mà” Vân Liệt Diễm nhíu mày, chẳng lẽ đây gọi là duyên phận? Hay là Vi nhi vẫn thích thể loại ổn trọng này?

“Diệp Khuyết dạo này hay vây quanh Tử Úc, chắc là đã quên chuyện trước kia rồi” Tầm mắt dừng lại hướng Hàn thành, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Diệp Khuyết đang vây quanh mỹ nữ Tử Úc kia.

“Xem ra chúng ta nên trở về rồi” Vân Liệt Diễm sờ sờ cằm, nói.

Đột nhiên, bụng co rút đau đớn một trận, sắc mặt Vân Liệt Diễm tái nhợt, hô to: “Phu quân, ta… ta muốn sinh…”

“Cái gì?” Hàn Chỉ vội vàng ôm lấy Vân Liệt Diễm, hoảng hốt nói: “Nương tử, nàng ráng chịu đựng, ta đưa nàng trở về”

“Phu quân, ô ô… đau quá… ta không muốn về… ta muốn sinh ở đây…” Vân Liệt Diễm túm quần áo Hàn Chỉ, túm chặt.

“Được được được, sinh ở đây, chúng ta sinh ở đây!” Hàn Chỉ vội đến đầu đầy mồ hôi, hô to ra ngoài: “Người đâu? Mau tới đây!”

May mắn Hàn Lăng đã đưa thầy thuốc đến đây, nếu không thật sự sẽ phiền phức.

“Phu quân, chúng ta đặt tên con là gì bây giờ?”

“Không biết nữa, chờ sinh ra rồi tính”

“Không được! Phu quân, mau nghĩ tên đi”

“Vậy nàng muốn đặt tên gì?”

“Chàng đặt đi”

“Ta chưa nghĩ ra”

“Vậy ta đặt nhé?”

“Được, nàng muốn đặt tên gì thì đặt tên đó”

“Vậy gọi là Đường Đường đi”

“Con trai gọi Đường Đường hình như không tốt lắm”

“Vậy đặt là Tạp Tạp đi”

“Đừng đặt tên bằng từ láy có được không?”

“Không được!”

“Vậy cứ gọi chúng là Đường Đường cùng Tạp Tạp đi”

“Phu quân là tốt nhất!”

“Nương tử, còn đau không?”

“A…!!!”

Câu chuyện đặt tên hai đứa nhỏ đã kết thúc. Gia tộc Hàn thị lại xuất hiệm thêm hai thành viên siêu cấp đáng yêu, từ nay về sau, cả gia đình quây quần bên nhau, êm đềm hạnh phúc.