Nhiếp Hồn Vương Phi

Chương 15: Hoa thức vẽ mặt (3)




Editor: Băng Phong Tuyết

Lam Ảnh Nguyệt mở cửa, liền nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt, nàng ta phảng phất như thấy được cứu tinh, nàng ta gắt gao cầm lấy tay Lam Ảnh Nguyệt, nức nở nói không ra lời.

Lam Ảnh Nguyệt lúc này cũng có chút mềm lòng, "Như thế nào? Chậm rãi nói."

"Có người đem Bánh Bao của ta đoạt đi rồi, ô ô." Anya khóc càng thương tâm.

"Bánh bao?" Lam Ảnh Nguyệt không thể nói gì, một cái Bánh Bao cũng có thể khiến cô nương này khóc thành như vậy?

"Không phải, Bánh Bao là ma sủng của ta, ô ô, nó không phải bánh bao ăn, ô ô." Anya cũng không chờ Lam Ảnh Nguyệt mở miệng, đem Lam Ảnh Nguyệt kéo đi xuống lầu dưới, sợ đi chậm liền không thấy được Bánh Bao của nàng nữa.

Nghe cái tên này, Lam Ảnh Nguyệt không nói gì nhìn thoáng qua Anya đang khóc thương tâm muốn chết, cô nương, ngươi đặt tên trình độ cũng thật là cao, bất quá nhưng cũng thật là có hình tượng, dù sao khuôn mặt nhỏ nhắn của Anya cùng viên bánh bao thịt dường như có chút tương đồng.

"Ai đoạt?" Lam Ảnh Nguyệt nhìn nàng ta khóc thương tâm như vậy, giọng điệu cũng liền ôn nhu một ít.

"Lam Hạo Phong, Lam Nguyệt Ngôn coi trọng bánh bao của ta, hắn, hắn liền đoạt đi rồi." Nghĩ đến Bánh Bao của nàng bị nữ nhân khác ôm đi, Anya liền cảm thấy lòng như nhỏ máu "Bánh bao vẫn là ma thú trẻ con, ta còn chưa cùng nó ký kết khế ước."

Lam Hạo Phong? Lam Nguyệt Ngôn? Thật sự là oan gia ngõ hẹp!

Hôm nay việc này, nàng đã định muốn nhúng tay vào rồi!

Bất quá trẻ con ma thú không thể khế ước? Vậy Tiểu Long kia vì sao đi?

"Tiểu Long là Thần thú, không cần cầm cùng con kiến này so sánh." Thao Thiết có đôi khi thật tình rất ghét bỏ Lam Ảnh Nguyệt, nhưng là hắn không dám nói.

Xuyên qua một rừng cây nhỏ, Lam Ảnh Nguyệt loáng thoáng nghe được thanh âm Lam Nguyệt Ngôn, " Ma sủng này thật là rất đáng yêu, cám ơn đại ca."

Lam Hạo Phong từ ngày sau sự kiện Thanh Long, liền cảm giác muội muội hắn ta cùng hắn ta xa lạ rất nhiều, vì chữa trị quan hệ huynh muội của bọn họ, hắn suy nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng là đều không có gì hiệu quả.

Không nghĩ tới hôm nay Lam Nguyệt Ngôn lại nói coi trọng vật nhỏ này, tiểu cô nương kia không bán, hắn tự nhiên đã đi đoạt lấy.

Dù sao tại cái học viện này, người dám đến tìm hắn ta gây phiền toái cũng không nhiều.

"Chỉ cần muội muội vui vẻ là tốt rồi."

Nếu Lam Hạo Phong biết hết thảy sẽ phát sinh kế tiếp, đánh chết hắn, hắn cũng không đi đoạt ma sủng của Anya.

Nhưng là lúc này, đã quá trễ.

Nhìn một chút bóng dáng quen thuộc gần bên hồ, đáy mắt Lam Ảnh Nguyệt nở rộ ra một đóa hoa ác ma nhỏ, nụ cười kia khiến Anya một bên run lên, thần tượng cười thật đáng sợ.

Thao Thiết khẽ lắc đầu, có người gặp xui nữa rồi!

"Anya, trừng lớn mắt để nhìn cho kỹ."

Anya nhìn khuôn mặt Lam Ảnh Nguyệt đột nhiên nhỏ nhắn tươi cười nở rộ, chỉ cảm thấy hô hấp đều nhanh, không biết vì sao, thần tượng cười rộ lên liền đặc biệt dễ nhìn.

"Ngẩn người cái gì?" Lam Ảnh Nguyệt đã hướng phía trước đi mấy bước, phát hiện Anya cư nhiên còn đứng tại chỗ ngây ngô cười, trên mặt còn lộ vẻ không còn nước mắt, nhìn nàng như vậy, Lam Ảnh Nguyệt chỉ cảm thấy đau đầu.

"Hảo hảo, đi."Anya vui vẻ chạy nhanh theo sau, bất quá đi mấy bước nàng đột nhiên dừng lại, trong lòng cả kinh, thần tượng là muốn đi cùng Lam Hạo Phong cứng rắn tranh đoạt a!

Này khả sao được, Ngọc ca ca còn chưa có đến đâu, nàng ta là kêu thần tượng đến hỗ trợ, không phải để một người trực tiếp là nàng xông lên đi a, dù sao Lam Hạo Phong hiện tại cũng là Ngũ giai, học viện này căn bản là có rất ít người là đối thủ của hắn a?!

Thần tượng liền tính thiên phú cường đại, nhưng là nàng mới bốn mươi tuổi a, làm sao có thể đã ngoài tu vi Ngũ giai! Hơn nữa Lam Hạo Phong kia bên người còn có giúp đỡ đâu!

Nàng phảng phất đều có thể tưởng tượng đến thần tượng bị đánh cho bộ dáng mặt mũi bầm dập, không được, không thể để cho loại chuyện này phát sinh!

Chờ Anya phục hồi tinh thần lại, Lam Ảnh Nguyệt sớm đã không thấy bóng dáng, nàng sợ tới mức ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng đuổi theo.

Đang ở thời điểm Lam Hạo Phong cùng vài Thế gia nói cười, rất xa nhìn đến, một bóng dáng màu tím xinh đẹp hướng hắn đi tới, Lam Hạo Phong lập tức đứng lên, không nghĩ tới tối nay lại gặp được nàng ở chỗ này.

Người khiến Lam Hạo Phong không bình tĩnh như vậy chính là An Nhiên, lúc này An Nhiên thân mang váy lưu sa màu tím đậm bó sát người, hoàn mỹ buộc vòng quanh đường cong ngạo nhân của nàng, mông lung trong bóng đêm, càng thêm yêu diễm câu hồn phách nhân, nhìn nàng chiết eo nhỏ, đi từng bước nhỏ, đôi mắt xuân thủy thanh ba*, một cái nhăn mày, cười động lòng người. (*tả vẻ đẹp của đôi mắt người phụ nữ)

Lam Hạo phân tâm nghĩ về An Nhiên đã lâu, lúc này thấy mỹ nhân hướng hắn đi tới, sao lại có đạo lý không tiến lên bắt chuyện.

Hắn sửa sang lại một chút trang phục vùng dung mạo của bản thân, tao nhã bước chân hướng An Nhiên đi đến, vừa đúng lúc này, Lam Ảnh Nguyệt đi ngang qua bên cạnh hắn, lơ đãng đánh lên hắn.

"Cô nương không có việc gì đi?" Tuy rằng Lam Hạo Phong lúc này rất muốn mắng chửi người, nhưng là vì ở trước mặt An Nhiên duy trì bàn thân là hình tượng công tử tao nhã, hắn vẫn là ra vẻ ôn hòa giúp đỡ cô nương trước mắt một phen.

Đúng lúc này, Lam Ảnh Nguyệt chậm rì rì ngẩng đầu, ánh mắt chống lại ánh mắt Lam Hạo Phong, đối với hắn cười mỉm, " Lam công tử thật sự là săn sóc."

Lam Hạo Phong chỉ cảm thấy thiếu nữ trước mắt tuy rằng không có tuyệt đỉnh mĩ mạo, nhưng là một đôi mắt xinh đẹp động lòng người, làm cho hắn không khỏi say mê, chậm chạp không có nhúc nhích.

Lam Ảnh Nguyệt không dấu vết tránh thoát Lam Hạo Phong đang lôi kéo cánh tay nàng, liền trở về, đi tới chỗ tối, ở lại trên một thân cây có chút hứng thú nhìn người trước mắt, trong mắt nảy lên hỏa hoa tà ác.

An Nhiên cũng nhìn Lam Hạo Phong, giữa phần đông người theo đuổi  nàng, Lam Hạo Phong xem như phá lệ xuất chúng, có cao quý thân thế, lại có tu vi cực cao, dáng vẻ đường đường, tính cách ôn nhuận, trong nhà cũng là có ý đem nàng gả cho hắn.

Nhìn An Nhiên kia xấu hổ mang ánh mắt tính kế, Lam Ảnh Nguyệt ý vị thâm trường nở nụ cười, quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!

"Thực khéo, cư nhiên ở trong này gặp được An Nhiên tiểu thư." Lam Hạo Phong giọng điệu ôn nhuận, sắc mặt ôn nhu, khiến trong lòng An Nhiên  run lên.

"Đúng vậy, không nghĩ tới ở trong này có thể gặp được công tử." An Nhiên  cẩn thận đánh giá Lam Hạo Phong, tối nay Lam Hạo Phong mặc quần áo màu xanh, anh tuấn cao ngất, đối hắn càng vừa lòng.

"Bất quá An Nhiên tiểu thư tối nay không nên mặc quần áo màu tím này." Lam Hạo Phong đột nhiên một bộ nghiêm trang mở miệng, còn một mặt ghét bỏ nhìn An Nhiên trước mắt.

"Vì sao?" An Nhiên  nghi hoặc nhìn nhìn quần áo bản thân quần áo, này cũng không có gì không tốt a? Đem dáng người bản thân phụ trợ hoàn mỹ lắm a? Còn có nàng vừa vừa cư nhiên ở trong mắt Lam Hạo Phong thấy được một chút ghét bỏ?!

Hắn ghét bỏ nàng?!

"Quá béo." Lam Hạo Phong bình tĩnh phun ra hai chữ.

An Nhiên  quả thực không thể tin vào tai của mình, mở to hai mắt nhìn, trong mắt mơ hồ có thể thấy được một tia lửa giận, "Ngươi là nói ta béo?"

" Điểm béo hảo, xúc cảm tốt." Lam Hạo Phong nói không sợ hãi, chết không nghỉ, mỗi một câu nói nói ra đều khiến độ ấm ở đây không ngừng giảm xuống.

Lời nói Lam Hạo Phong khiến người chung quanh hoàn toàn ngây dại, Lam công tử nói cái gì? Xúc cảm tốt? Nhìn không ra đến lam công tử cũng là người phong lưu như vậy, bình thường còn ở trước mặt bọn họ giả bộ thanh cao như vậy.

"Tay, xúc cảm?" An Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm Lam Hạo Phong trước mắt, không thể tin được hắn luôn luôn ôn hòa có lễ cư nhiên ở trước mặt mọi người nói loại lời nói này, sắc mặt trắng bệch nắm chặt nắm tay, "Lam Hạo Phong, ngươi có ý tứ gì!?"

" Ý tứ trên mặt chữ, Nhiên nhi, ngươi không biết, ta đã sớm ảo tưởng vô số lần, cùng ngươi." Lam Hạo Phong biểu cảm mê say, lời chưa nói xong làm cho người ta cảm nghĩ trong đầu liên miên, chung quanh quả thực liền muốn nổ mạnh.

An Nhiên mặt nóng lên, hai đấm gắt gao nắm lại, bộ ngực no đủ bởi vì cảm xúc của nàng mà phập phồng rung động cao thấp, phá lệ làm người ta ghé mắt, "Vô sỉ."

" Việc nam nữ, có cái gì Nhiên nhi phải thẹn thùng, bằng không đêm nay chúng ta làm đi." Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của An Nhiên, Lam Hạo Phong nhưng lại muốn đưa tay kéo An Nhiên đi.

"Đùng." Chỉ nghe đến một tiếng giòn vang, An Nhiên  không nghĩ tới Lam Hạo Phong cư nhiên là người như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa thẹn vừa giận, "Đi tìm chết!"

Hoàn hảo hôm nay cho nàng nhận rõ bộ mặt thật của Lam Hạo Phong, nguyên lai hắn đúng là lỗ mãng như vậy! Nàng nhất định phải trở về bẩm báo phụ thân, nàng mới không cần gả cho người như vậy!

Một cái tát triệt để đánh tỉnh Lam Hạo Phong, hắn ngơ ngác nhìn bóng lưng An Nhiên đi xa, hắn còn chưa có nói với nàng đâu, nàng làm sao lại đi rồi?

Còn có, người chung quanh, đây là cái ánh mắt gì? (Tiểu Tuyết: Đồ ngu, giờ mà còn ngơ ngác)

Lam Nguyệt Ngôn vừa mới bị tình cảnh đó làm cho ngây người, ôm Bánh Bao nhẹ buông tay, Bánh Bao nhanh chóng chui vào bên trong rừng cây bên cạnh.

Anya vừa rồi thấy hết thảy, giương miệng đứng ở nơi đó, ngay cả Bánh Bao trở về bờ vai nàng nàng cũng không có phát hiện.

"Ngẫu, thần tượng." Anya lắp bắp chỉ vào Lam Hạo Phong, nói cũng nói không rõ ràng, " Kia, kia là chuyện gì xảy ra?"

Lam Ảnh Nguyệt quay đầu, đối với Anya, nhàn nhạt mở miệng nói: "Có lẽ là Lam Hạo Phong quá mức ái mộ An Nhiên tiểu thư, yêu đến vô pháp tự động điều khiển, kìm lòng không đậu." (Tiểu Tuyết: A, lý do này tỷ cũng nghĩ ra được, quá vô sỉ. Đúng là chỉ có Anya mới bị tỷ lừa.)

A? Anya càng mộng mị.