Nhiếp Hồn Vương Phi

Chương 4: Khởi binh vấn tội




Lam Ảnh Nguyệt nhàn nhạt ngẩng đầu, thanh âm thanh lãnh không có một tia cảm xúc, ánh mắt trong trẻo nhìn chằm chằm vào Lam Chấn, Lam Chấn bị nàng nhìn có chút chột dạ.

“Ở trước mặt bản thái tử, ai cấp cho ngươi lá gan làm càn như thế.” Thái tử không vui nhìn thiếu nữ bé bỏng trước mặt, ngay cả khi nàng không si ngốc giống nhân gian đồn đãi, nhưng bộ dáng không coi ai ra gì khiến cho hắn vô cùng không vui.

Cặp mắt kia sáng ngời như có thể nhìn thấu nhân tâm, bất qua, dù có dung mạo xinh đẹp thì thế nào, cũng chỉ là một nữ nhân tâm ngoan thủ lạt thôi: “Ngươi đả thương Ngôn nhi?”

Lam Nguyệt Ngôn vừa mới đi tới của liền nghe được thái tử gọi mình như vậy, gò má một mảnh đỏ ửng, bước chân tiêu sái, dáng vẻ cao quý đi đến, không biết là cố ý hay vô tình, thân thể nhẹ nhàng ghé sát đầu vai Lam Ảnh Nguyệt.

Phượng Hiên nhìn bộ dạng giả bộ của Lam Nguyệt Ngôn, không nói gì đảo cặp mắt trắng dã, không chút nào che giấu sự chán ghét của hắn đối với Lam Nguyệt Ngôn, so sánh với nhất cử nhất động của Lam Ảnh Nguyệt, tự nhiên vô cùng, cũng không có nửa điểm ngại ngùng cùng thái độ làm ra vẻ.

Lam Ảnh Nguyệt nhìn thái tử trước mặt, ánh mắt có chút khinh thường, lại không hé răng.

“Nghiệt nữ, giáo dưỡng của ngươi ở đâu rồi, nhìn thấy thái tử điện hạ cùng Hiên vương không hành lễ còn chưa tính, hiện giờ cư nhiên còn dùng ánh mắt như vậy nhìn thái tử, ngươi là không muốn sống nữa phải không?” Lam Chấn đánh một cái lên bàn, cái bàn hoàn hảo trong nháy mắt nát vụn.

“Giáo dưỡng? Xin hỏi Lam gia chủ, từ lúc ta sáu tuổi, người đã dạy ta những gì?” Lam Ảnh Nguyệt chỉ cảm thấy buồn cười, Lam Chấn này cư nhiên cùng nàng nói về chuyện giáo dưỡng, mấy năm nay hắn ta đã sớm đem nàng quên không còn một mảnh, hiện tại cư nhiên hắn còn muốn nói về chuyện giáo dưỡng, ha ha.

“Ta là phụ thân ngươi!” Lam Chấn bị lời của nàng làm cho có chút chột dạ, nghiệt nữ này hiện tại không những không ngốc, hơn nữa nói chuyện cư nhiên sắc bén như vậy, để cho hắn ở trước mặt thái tử cùng Hiên vương trở thành trò cười cho thiên hạ, nhìn nàng tác phong chuyên nghiệp, hắn hiện tại bắt đầu tin tưởng Nguyệt Ngôn là bị nàng làm hại.

“Ngũ muội muội, cái này là ngươi không đúng, sao có thể ở trước mặt thái tử cùng Hiên vương hồ ngôn loạn ngữ, người khác không biết, còn tưởng Thanh Long thế gia ta khi dễ ngươi, ngươi bình thường nghịch ngợm tùy hứng còn chưa tính, hôm nay có quý nhân ở đây cũng không thể dính vào.” Lam Nguyệt Ngôn ngồi nghiêm chỉnh, lời nói ra cứ như thể đang giáo huấn tiểu muội ngang bướng nhà mình, người không biết còn tưởng nàng ta là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa.

Lam Ảnh Nguyệt xuy cười ra tiếng, “Thanh Long thế gia này đối với ta thật sự rất tốt a.”

“Nghiệt nữ, nếu không phải ngươi đả thương nhị tỷ ngươi, hôm nay vi phụ cũng không khiến ngươi khó xử như thế, ngươi hiện tại liền châm trà xin lỗi nhị tỷ ngươi, chuyện này liền tính qua, nếu ngươi còn gian ngoan* như vậy, cũng đừng trách vi phụ tâm ngoan thủ lạt.” Lam Chấn xem như minh bạch, nghiệt nữ này chính là có ý định đối địch với hắn ta lâu dài, hôm nay nếu không phải thái tử cùng Hiên vương đang ở đây, hắn ta nhất định phải đánh gãy đùi nàng.

(*Gian ngoan: gian xảo - ngoan độc. Ta đoán nghĩa của nó là vậy, nàng nào biết nghĩa khác thì nói với ta nha.)

“Luôn miệng nói là cha ta, sao ngươi không hỏi xanh đỏ đen trắng liền vội dịnh tội cho ta rồi, cứ mở miệng ra là nghiệt nữ, người không biết còn tưởng ta phảm vào cái tội lớn ngập trời gì, ha ha.” Lam Ảnh Nguyệt mắt lạnh đảo qua Lam Nguyệt Ngôn, Lam Nguyệt Ngôn chỉ cảm thấy toàn thân chợt lạnh, toàn thân cứng ngắc không thể động đậy, Lam Ảnh Nguyệt tiếp tục nói: “Các người cho rằng, đàu óc ta thanh tỉnh, hết thảy những điều trải qua mấy năm nay đều đã quên sao?”

Lam Nguyệt Ngôn nghe lời nàng, môi hơi hơi phát run, nàng ta vì sao cảm thấy Lam Ảnh Nguyệt đáng sợ như vậy, không phải chỉ là cái phế vật thôi sao, sao lại có khí thế cường đại như vậy, vì sao bản thân không tự chủ được mà sợ nàng.

“Nghe lời này của Ngũ tiểu thư, có ý là nhị tiểu thư oan uổng ngươi?” Phượng Hiên hứng thú nhìn Lam Ảnh Nguyệt trước mắt, không thể tưởng được Lam phủ này lại cất giấu một viên trân châu như vậy, Lam Chấn này có phải hay không mắt bị mù a, nữ nhi tốt cư nhiên bị hắn bức thành như vậy, hắn kết luận, nếu có thời gian, tiểu nha đầu trước mắt chắc chắn sẽ tỏa sáng, hắn tựa hồ có chút mong đợi đâu, cuộc sống bình thường này, rốt cuộc cũng có chút việc vui a?

Lam Ảnh Nguyệt nhìn ánh mắt dạt dào ý cười của Phượng Hiên, lãnh ý trong mắt phai nhạt vài phần, “Ta vốn là phế vật mọi người đều biết, làm sao có thể đả thương một cái tứ giai ma pháp sư, hơn nữa, Yêu Nhất trường tiên của nhị tỷ tỷ, là do đích thân gia chủ đưa cho nàng, Phượng Quốc này ai không biết, chẳng lẽ Lam gia chủ cho rằng, ta đoạt đi roi của nàng rồi dùng nó đả thương nàng sao? Sau khi bị đả thương nàng còn không đánh trả, lại đợi ta đi qua đẩy nàng xuống nước hay sao?”

Lam Chấn nghe Lam Ảnh Nguyệt kia, một tiếng Lam gia chủ, hai tiếng Lam gia chủ, trong lòng đã giận khó tả, ngay cả khi biết trong lời nói của Nguyệt Ngôn có vài phần đáng nghi, nhưng thân là Thanh Long thế gia gia chủ, ai trong phủ nhìn thấy hắn ta mà không xoay người cúi đầu, hắn ta làm chủ, sai đau thuộc hạ đánh đó, nhưng nhìn Lam Ảnh Nguyệt trước mắt một thân ngông nghênh, không tránh khỏi giận dữ: “Nhị tỷ ngươi trời sanh tính tình thiện lương, đâu giống loại người giả dối như ngươi.”

Phượng Hiên nghe vậy bĩu môi, cái gì? Trời sanh tính tình thiện lương? Có lầm hay không.

Nhìn Phượng Hiên kia không chút nào che giấu biểu cảm, khóe miệng Lam Ảnh Nguyệt gợi lên ý cười, xem ra còn có người nhìn thấu bộ mặt thật của Lam Nguyệt Ngôn.

Lam Nguyệt Ngôn nghe vậy, đôi mắt lộ ra chút đắc ý, theo nàng ta, Lam Ảnh Nguyệt cùng nàng ta so sánh là khác nhau một trời một vực, mặc kệ là ai, cũng không tin tưởng tiểu tiện nhân kia, Lam Ảnh Nguyệt hôm nay chết chắc rồi.

“Có chút tu vi mọi người có thể nhìn ra, tiên thương trên mặt nhị tỷ tỷ không có khả năng là do một cái thiếu nữ như ta đánh ra, phụ thân lại luôn nói là do ta gây nên, nguyên bản ta cho rằng phụ thân cảm thấy ta là một phế vật không có giá trị lợi dụng nên mới vứt bỏ ta, nhưng hiện giừ cư nhiên phụ thân chán ghét ta như thế, muốn đưa ta vào chỗ chết.” Lời nói của Lam Ảnh Nguyệt gằn từng chữ như đang gõ từng hồi trong tâm Lam Chấn, nghiệt nữ này, làm sao có thể ở trước mặt thái tử điện hạ nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy.

Không phải là trường hợp không đúng, Phượng Hiên kém chút nữ là đứng dậy vỗ tay, nhìn Lam Chân kia nghẹn đến hồng cả mặt, đôi mắt Phượng Hiên tràn đầy ý cười, chơi rất vui, chơi rất vui, trở về nhất định phải nói với nhị ca, cho hắn biết hắn bỏ lỡ một hồi trò hay.

“Ngươi là nữ nhi của ta, làm sao có thể nói ngươi không có giá trị thì ta liền vứt bỏ ngươi như vậy?” Lam Chấn chỉ cảm thấy chống đỡ người trước mặt quá khó khăn, hắn cố ra vẻ bình tĩnh nhưng nắm tay nắm chặt đã bán đứng hắn.

“Ngũ muội muội, ngươi làm sao có thể nói như vậy được.” Lam Nguyệt Ngôn thở phì phì nhìn người trước mắt, nha đầu chết tiệt này thật đúng là khó đối phó.

“Chứ nhị tỷ tỷ cho rằng ta nên nói như thế nào mới đúng đây?” Lam Ảnh Nguyệt quay đầu lại, ánh mắt như có như không nhìn lam Nguyệt Ngôn, trên miệng lộ ra nụ cười.

Đột nhiên, nguyên bản Lam Nguyệt Ngôn đoan trang ngồi ở một bên, khuôn mặt ôn hòa bị độc ác thay thế, nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đừng giả bộ nữa, ngươi không phải có chủ ý muốn hấp dẫn hai vị điện hạ sao? Ngươi nghĩ hai vị điện hạ mắt mù hết rồi sao? Sao có thể nhìn không ra ngươi là một phế vật bao cỏ chứ.”

Trong đại sảnh đột nhiên yên tĩnh không có một thanh âm nào, Lam Chấn trừng lớn mắt nhìn Lam nguyệt Ngôn, phảng phất như đang nhìn quái vật, nữ nhi có tri thức lễ nghĩa, cư nhiên sẽ nói ra loại lời nói này.

Lam Nguyệt Ngôn hoảng sợ che miệng lại, những lời này nguyên bản chỉ là suy nghĩ trong lòng, nhưng đánh chết nàng ta cũng không dám nói ra khỏi miệng, lúc nãy đột nhiên cảm thấy nên bắt nó nói ra, nhìn biểu cảm kinh ngạc của mọi người trong phòng, một trận lãnh ý từ lòng bàn chân đi lên, ở trước mặt thái tử mà nàng ta sao có thể nói những lời như vậy?

Nàng ta dè dặt cẩn trọng nhìn thoáng qua thái tử, biểu cảm của thái tử điện hạ thật là có chút khó coi, vậy phải làm sao bây giờ, thái tử sẽ không bởi vì vậy mà chán ghét nàng ta rồi chứ?

“Đây là người mà Lam gia chủ luôn nói ôn nhu thiện lương, có tri thức hiểu lễ nghĩa sao? Thật sự là để bổn vương mở mang tầm mắt a.” Trong nháy mắt, Phượng Hiên cũng không biết vì sao Lam Nguyệt Ngôn kia bại lộ bản tính, bất qua loại náo nhiệt này, hắn cũng rất thích xem.

“Là ngươi, nhất định là ngươi.” Lam Nguyệt Ngôn chỉ vào Lam Ảnh Nguyệt đứng ở một bên, “Ngươi sử dụng yêu pháp gì lên người ta?”

Lam Ảnh Nguyệt giống như si ngốc liếc nhìn Lam Nguyệt Ngôn, lắc lắc đầu nói: “Ngươi đã sớm vu hãm ta cầm ngọc bội của thái tử, đẩy ngươi xuống nước còn chưa tính, hiện giờ nhiều người ở đây như vậy, ngươi còn muốn vu oan cho ta? Thật không biết ngươi làm ngươi như thế nào.”

Nghe lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của Lam Ảnh Nguyệt kia, lúc này Lam Nguyệt Ngôn khó thở, tuy rằng nàng ta nghĩ không ra thương thế trên mặt nàng ta từ đâu mà ra, nhưng lúc đó ở trong viện kia, ngoài nàng, còn ai dám động thủ với nàng ta, vì thế cả giận nói: “Ngũ muội muội, ngươi cũng không nên ở trước mặt phụ thân cùng điện hạ giả bộ đáng thương, ngươi nói mặt ta không phải do ngươi đánh, không lẽ do ta tự đánh chính mình a?”

Lam Ảnh Nguyệt quay đầu nhìn Lam Nguyệt Ngôn, không thể không nói chân tướng cũng do ngươi nói ra, mặt kia, còn không phải do chính ngươi đánh sao, nhưng cũng đánh rất đối xứng.