Nhiệt Phong

Chương 10




Thời gian lặng lẽ không tiếng động trôi đi, đến khi Triệu Thần ngẩng đầu lần thứ hai, đã là lúc bài học sắp kêt thúc.

Cậu mở Webo, đã mấy ngày nay không đăng nhập, trong nháy mắt hàng trăm tin chạy đến ào ào trước mắt. Cậu kéo xuống dưới, một cái tiêu đề hấp dẫn tầm mắt.

Nửa hạ miêu diệt mị: Cuộc sống từ bao giờ lại trở nên khó khăn như thế?

Khi nào thì cuộc sống đột nhiên thay hình đổi dạng, những thứ bên cạnh mình đảo mắt một cái đã không còn bên cạnh mình.

Triệu Thần nhớ tới ngày nào đó, câu nói cuối cùng của Lê Vân, “thời gian sẽ không chờ anh.”

Nhưng mà thứ duy nhất trên đời này có thể xoa dịu tất cả đó là thời gian, có lẽ đến một ngày nào đó cậu cùng Triệu Tinh sẽ lại trở về vị trí cũ.

Một lần nữa lại vô thức mất đi ý thức, di động trên bàn đột nhiên lại rung lên, Triệu Thần cầm lấy di động, trên màn ảnh hiển thị tin nhắn của Van đã lâu không liên lạc.

Van: “mấy ngày nay bị kéo đi học quân sự, thiếu chút nữa chết ở nơi đó, cậu gần đây thế nào, chuyện với anh trai giải quyết làm sao?”

Mà vấn đề này, Triệu Thần không biết phải trả lời như thế nào, cậu nhìn di động lâm vào trầm mặc. Đến khi ăn cơm xong, nằm trên giường của kí túc xá, lại một lần nữa lấy điện thoại ra nhìn màn hình, Triệu Thần nhấn xuống, nhắn một câu hỏi:

“Van, một người nếu thất tình sẽ có cảm giác như thế nào?”

Mấy phút đồng hồ trôi đi, cậu nhận được tin nhắn đáp trả của đối phương.

Van: “cậu làm sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này?”

Vì cái gì hỏi như vậy, Triệu Thần nhìn câu trả lời của Van, mơ hồ dâng lên như bỗng nhiên lồng ngực bị đào một cái động.

Rõ ràng đã giải quyết xong mọi chuyện đối với người kia, vì cái gì bản thân mình vẫn còn mờ mịt như thế, vì cái gì mình lại sợ hãi sẽ nhìn tên mà nhớ đến người đó? Vì cái gì cuộc sống trong nháy mắt mất đi toàn bộ nhiệt huyết?

Tựa như, mùa hè sắp kết thúc.

Lúc lâu sau, Triệu Thần mới nhắn trả.

“Tớ nói tớ với anh ấy vẫn là anh em, nhưng mà hiện tại tớ không biết, tớ… Tớ không hiểu phải hình dung như thế nào, Van, tớ có lẽ sớm điên rồi.”

Triệu Thần nghiêng người, ngoài cửa sổ ánh sáng ban ngày đang dần biến mất, bóng đêm lặng yên không một tiếng động bao trùm xuống, cậu vươn tay đến nơi trống trải kia, gió đêm thổi qua đầu ngón tay cậu, mang theo cảm giác ướt át, cậu muốn là hết thảy chỉ là một giấc mộng, vậy tốt biết bao.

Di động trên giường vang lên một tiếng, Van lại một lần nữa hồi âm.

Van: “Fredie, hiện tại cậu đang trải qua cũng giống như tớ từng trải qua, lý trí nói với mình lựa chọn như vậy là đúng, nhưng trong tim lại luôn khao khát tình cảm kia, tớ nghĩ cậu đại khái là thích Triệu Tinh. Có lẽ cậu cho rằng lựa chọn của cậu đối với hai người đều tốt, nhưng Triệu Tinh đã trưởng thành rồi, anh ấy không cần người khác lựa chọn thay anh ấy, anh ấy sở dĩ làm như vậy, hẳn là đã tự mình suy xét. Kỳ thật Gay với người bình thường khác nhau duy nhất đó là, yêu người cùng giới mà thôi. Nhưng mà thực tế có nhiều người không hiểu,cố chấp, cậu có sợ hãi cũng là bình thường.

Nhưng là Fredie, chuyện đó cũng không phải quan trọng, thứ duy nhất cậu cần hiểu rõ, là trong tương lai cậu muốn chọn một người như thế nào để đi bên cạnh cậu cả đời. Buông tha khao khát trong tim mình, đi theo khuôn phép lễ giáo, hoặc là vì khao khát trong tim mà đánh đổi một phen.Không có người nào vì yêu mà sống cả đời, nhưng nếu cả đời không có tình yêu, đó là chuyện thật đáng buồn khi còn sống. Triệu Tinh có đáng để cậu làm như vậy hay không, tất cả phải do chính bản thân cậu tìm nó. So với chuyện cứ mờ mịt, chờ thời gian xoa nhẹ vết thương của cậu, không bằng cậu tự đi tìm đáp án cho mình, bởi vì thời gian có khi cũng không phải vạn năng.”

Tự mình đi tìm, thật sự có thể tìm được đáp án sao?

Triệu Thần nhìn thật lâu vào màn hình điện thoại, giống như bỗng nhiên mất đi khả năng nói chuyện, lúc này đây cậu chưa có trả lời. Cậu nhắm mắt lại, di động từ trong tay chậm rãi trượt xuống ngực, bóng đêm rốt cục buông xuống.

Vào đên này, Triệu Thần lại một lần nữa đến thảo nguyên nơi đã đến vô số lần trong mộng, cả vùng trời trống trải chỉ có một con đường duy nhất kéo đến chân trời. Cậu chạy trốn về phía trước, cuối cùng đứng trước con sông đang chảy xiết kia. Mà lúc này đây, nhân ảnh kia không còn chờ cậu nữa, cậu mở mắt thật to nhìn người kia nhảy xuống dòng sông, cuối cùng nhân ảnh bị sắc màu lấp lánh rực rỡ nuốt hết.

Time will never stop.

Sáng sớm, Triệu Thần vật lộn tỉnh lại từ giấc mộng, cậu nhìn quanh bốn phía, vẫn là kí túc xá quen thuộc như trước, nhưng nhịp tim mãnh liệt nhắc nhớ cậu đã mơ thấy những gì. Triệu Thần dùng tay lau mồ hôi trên trán, phát hiện mình đã là mồ hôi đầy đầu.

Mùa hè đang tại chậm rãi trôi đi, cậu ẩn ẩn cảm thấy, có vài thứ quan trọng với bản thân cũng theo mùa hè rời xa cậu.

Ngày nào đó, Triệu Thần không lên lớp, cậu bỗng nhiên rất muốn lần theo trí nhớ gắn liền cậu với Triệu Tinh, lại đi một lần. Cái loại cảm giác này tới đột nhiên, cậu không biết vì cái gì, trong khi cậu còn chưa nghĩ ra, cậu ngồi trước vườn trẻ ngày trước.

Nửa giờ sau, Triệu Thần đứng trước cổng vườn trẻ. Trước mắt, vườn trẻ đã rực rỡ hẳn lên, hắn nhìn quanh thân ngã tư đường đã hoàn toàn thay đổi, lại nhìn những ngôi nhà quen thuộc phía xa, những tờ ố vàng kí ức mở ra trước mặt cậu.

15 năm trước, ràng buộc của cậu và Triệu Tinh bắt đầu từ nơi này.

Cậu lần theo kí ức trong đầu chậm rãi bước về phía trước, lần đầu tiên gặp Triệu Tinh ở đây, lần đầu tiên đánh nhau với Triệu Tinh, lần đầu tiên thấy có người khi dễ Triệu Tinh cậu dũng cảm đối đầu, lần đầu tiên trong văn phòng vì Triệu Tinh mà nói dối thầy giáo… Ký ức giống thủy triều từ trong lòng trào dâng, Triệu Thần đi qua trường tiểu học, đi qua quảng trường ngày lễ, đi qua công viên trò chơi mà mẹ đã nhiều lần nói muốn đưa hai đứa đi nhưng chưa bao giờ đặt chân đến, cuối cùng cước bộ của cậu dừng lại dưới lầu Bar “ Hoán đổi”, chính ở nơi đây, mối quan hệ của cậu và Triệu Tinh không bao giờ được trở lại như lúc trước.