Nhỏ Hâm! Anh Yêu Em!

Chương 8




-Cô chậm chạp quá đấy! Lớn rồi chứ còn bé bỏng gì mà ăn chậm thế hả??!– Hắn vừa dắt dắt con xe yêu dấu ra, vừa chỉ trích nó

-Vì ai mà tay tôi thành ra thế này?! Vì ai mà tôi ăn chậm rồi bị một tên như anh càu nhàu?! Hả?!! – Nó thét vào mặt hắn

-Đâu phải lỗi một mình tôi!

-Anh còn nói…?!

-Chẳng phải khi chiếc xe lao tới, tôi đã thét cô tránh ra rồi sao?! Cô không tránh ra mà còn trân mắt đứng nhìn nên tôi mới tông phải đấy chứ!

-Anh….cái đồ….!! – Nó tức nghẹn hong

-Tôi làm sao hả?! – Hắn hất cằm

-Anh….!!! – Nó đuối lí – Ha…..Được lắm! Cứ đợi đấy rồi xem! Tôi sẽ cho anh biết tay! – Nó trừng mắt nói

-Thế à? Được thôi! Tôi sẽ chống mắt lên mà xem cô sẽ làm gì tôi!Nhỏ hâm như cô thì làm gì được tôi chứ hả?! Haha…! – Hắn tra chìa khóa, leo lên xe rồi nói với nó bằng cái giọng khinh khỉnh

-Đình Đình! Con đang bắt nạt Bảo Di phải không?! – Mẹ hắn mắng

-Con có làm gì đâu! Sao mẹ lại mắng con?! – Vũ Đình nhăn mặt

-Còn cãi! – Ba hắn vừa nói vừa kéo tai hắn

-Ái…ái…! Ba à….đau! Đau mà..!!! – Hắn la oai oái

-Cũng biết đau đấy à?!

-Đau con! Ba thả ra đi! – Hắn van nài

-Chủ…chủ tịch à…! Thả….thả cậu ấy ra đi ạ…! – Nó can

-Nó bắt nạt cháu phải không?!

-Không…không ạ…! Cậu ấy chỉ đang nói về….. – Nói đến đây, nó bí tịt; không biết nói như thế nào nữa

-Về cái gì? – Ba mẹ hắn đồng thanh

-Về…về… - Nó ấp úng

-“Về..về cái gì đây hả trời…??!!! A…!”

-Là…là về trường Vũ-Khắc Skyn ạ! – Nó nhanh chóng viện đại một lí do

-Vũ-Khắc Skyn? Chẳng phải cháu học ở đó sao?! Sao lại còn phải hỏi nó?!

-Cháu…hôm nay mới là ngày đầu tiên cháu vào trường ạ…!

-???

-Là sao??!! – Cả nhà hắn nghệch mặt đồng thanh tập 1

-Thật…thật ra là….năm ngoái cháu học ở một trường khác, nhưng nhờ học cũng kha khá nên được cấp học bổng vào Vũ-Khắc Skyn học ạ…!

-Ra vậy!! – Đồng thanh tập 2

-Vậy…Chủ tịch thả Vũ Đình ra đi ạ…!

-….

-Hừm…! Nhờ Bảo Di can nên ba mới tha cho con đấy nhé! Liệu mà đối xử tốt với con bé nghe không hả?!

-Ái…đau! Con biết rồi mà…! Ba thả con ra…!

Chủ tịch thả hắn ra, hắn lúc này mới xuýt xoa

-Ai da…đau quá đi! Ba kéo muốn đứt tai con rồi! AAA….. – Hắn giãy nảy. Nó nhìn điệu bộ đó của hắn, không nhịn được mà phì cười

-Cười cái gì hả??! Bộ vui lắm sao??! – Hắn nhìn thấy được liền lớn tiếng quát nạt

-“Vì cái con bé này mà mình mất thể diện quá đi!!!”

-Lại nữa! Con muốn bị véo tai nữa phải không?! – Chủ tịch giơ tay lên hăm dọa

-Á! Khoan…khoan…Ba à, bình tĩnh…con biết con sai rồi, con sẽ không nói gì nữa đâu!! – Hắn lấy tay che hai tai lại, miệng méo xệch nhìn ba van nài. Nhìn bộ dạng hắn lúc này, không hiểu sao Tiểu Di lại thấy hắn dễ thương; miệng không tự chủ vẽ lên nét cười

-Haha…dễ thương thật đấy…!

-???

-Cháu nói ai vậy Bảo Di?!

-Là Vũ.…… - Nó lúc này mới nhận thức ra được mình vừa nói gì, vội vàng thu lại lời nói – À…không ạ…cháu nói vu vơ vậy ấy mà…!

-Vậy à…? Vậy mà cô chú lại cứ tưởng cháu khen Đình Đình nhà ta cơ chứ!

-Haha…. – Nó cười trừ. Về phần hắn, cứ đứng đơ mặt ra đó; tuy không nghe rõ, không biết có phải mình hay không, nhưng trong lòng lại có chút thinh thích, chút hi vọng (!)

-“Không thể nào!! Hoàng Ngọc Bảo Di! Mày điên hay sao mà nghĩ tên này dễ thương vậy hả??! Đúng là điên thật rồi!!” – Nó thầm mắng mình

-Thôi, hai đứa đi học đi, kẻo trễ! -  Chủ tịch lên tiếng

-Đình Đình, con chở Bảo Di đi học nhé?! – Phu nhân nói với hắn

-SAO Ạ??! – Cả hai đồng thanh – KHÔNG THỂ ĐƯỢC!!!!!!!

-Á à…sao lại cùng chung suy nghĩ thế nhỉ…?! – Mẹ hắn nháy mắt trêu chọc

-Phu…phu nhân à…không…không tiện cho lắm đâu ạ…! – Nó lúng túng

-Tại sao chứ?! Chỉ là chở nhau đi học thôi mà, sao lại phải ngại?! Hai đứa….có gì với nhau phải không??? – Mẹ hắn vẫn tiếp tục chọc

-Mẹ! Mẹ nói gì vậy?! Có gì là có gì cơ chứ?!! – Hắn đính chính – Con với con bé quê mùa bốn mắt này mà có gì thì trời sập đấy! Sập ngay đấy!!!

-Anh…!! – Nó bực vì bị nói xấu

-À…vậy à…vậy con chứng minh với mẹ bằng cách chở con bé đi học đi nhé?!

-Chở thì chở! Sợ gì?! – Hắn trả lời ngay tức khắc

-“Sao…sao mà dễ bị khích dữ vậy trời…??!” – Nó nhìn hắn trân trối

-Hôhô….vậy ba mẹ đi nhé con trai…! Con chở Bảo Di cẩn thận một chút đấy! – Chiếc BMW từ từ rời khỏi, mẹ hắn ngồi trong xe vẫy vẫy tay. Còn hai đứa nó ở lại, hắn đột nhiên lên tiếng

-Nghĩ lại….tại sao tôi phải lãnh cục nợ như cô nhỉ??! – Hắn bĩu môi nhìn chằm chằm vào nó

-Anh….

-“Tên này bị điên à…?!”

-Anh làm như tôi thích được anh chở lắm vậy!

-Hừm – Hắn liếc mắt – Lại đây! – Vũ Đình ngoắc tay bảo nó

-Anh coi tôi là gì mà ngoắc tay kiểu đó vậy?!

-Lại đây!

-Ơ…Làm gì?!

-Bảo lại đây thì cứ lại đây nhanh lên! Sao cô hỏi nhiều thế hả?! – Hăn càu nhàu

-Thì đến! – Nó bĩu môi rồi đi đến cạnh hắn – Rồi đây. Anh định làm gì tôi….Ơ? – Nó tròn mắt ngạc nhiên. Hắn…hắn đang đội mũ bảo hiểm cho nó!!

Cài quai mũ xong, hắn vỗ vỗ đầu nó qua lớp mũ rồi nói

-Được rồi!

-“Mẹ….mẹ ơi!!! Ông trời ơi…!! Con có đang tỉnh hay đang mơ vậy??? Vũ Đình hắn vừa mới làm gì vậy???”

-Còn không biết cám ơn à?!

-À….cám ơn…! – Nó vẫn chưa hết sock

-Lên xe! – Hắn nói như ra lệnh

-Anh…anh chở tôi thật à?! – Tiểu Di ngây ngốc không biết chuyện gì đang xảy ra với hắn

-Lại nữa! Cô có đi không thì bảo?! – Hắn nhăn mặt

-A…đi! Tôi đi!

-Đưa cặp cho tôi! – Nói rồi hắn chộp lấy cái cặp nó đang cầm trên tay bỏ ra trước xe – Rồi. Lên đi!

-………

-Nhưng mà…

-Còn nhưng nhị cái gì mà không lên đi hả?!

-Xe anh….cao quá à….! Tay tôi thế này….tôi không vịn vào đâu được!

-A….Cái con nhỏ lùn này…! – Hắn bóp trán

-Tôi không có lùn! Chỉ là sợ độ cao nên mới….. – Nó cãi lại

-Haha….Lại còn thế nữa à…! – Hắn phá lên cười vì câu nói đó của nó. Hắn dựng xe xuống, tiến lại phía nó so đo chiều cao. Nó đứng chỉ mới tới ngực hắn

-Đúng là lùn thật!

-Đã bảo là……Á…..! Anh….anh làm cái gì vậy hả…??? – Nó thốt lên kinh ngạc

-Yên nào! Tôi đang giúp cô ngồi lên xe đấy nấm lùn! – Hắn xốc nách nó, nhấc bổng lên, để nó ngồi trên yên xe

-Ai….ai cần anh giúp hả?! – Mặt nó lúc này đã đỏ lựng lên rồi

-Cái con nhỏ này! Đã không biết ơn mà còn lớn tiếng à?! – Hắn chỉ chỉ trán nó rồi trèo lên xe

-Ngồi cho chắc đấy! Cô mà rơi xuống đất thì tôi cũng mặc kệ đấy! Không quay lại nhặt lên đâu!

-Tôi…biết rồi…! – Nó vẫn chưa hết ngượng. Tuy vậy vẫn trả lời hắn rồi dùng tay kia nắm chặt gấu áo hắn

Brừm….Brừm…Ùn....ùn….ùn….!!!

-AAAAA…..!!!! VŨ ĐÌNH!!! CHẠY CHẬM LẠI!! ANH MUỐN CHẾT SAO??? – Nó hét lớn. Vừa rồi hắn phóng xe mà không báo trước làm nó suýt nữa là rơi xuống đất rồi

-Yên lặng đi! Bám chặt vào! – Hắn nhăn mặt

-Tên này!! Anh chạy những 120km/h đấy!!! Người ta quy định chỉ có 60km/h thôi có biết không hả???!

-60km/h thì sao chứ?! Tôi căn bản là không quan tâm! – Hắn đáp, vẻ mặt vẫn rất thản nhiên

-Anh không đội mũ bảo hiểm đấy!!!

-Mặc kệ!

-A…..!!! Cái tên này…!!! Anh chưa đủ tuổi lái xe, đi xe không đội mũ bảo hiểm, lại phóng nhanh vượt ẩu thế này…..!!!! Anh muốn ngồi tù mọt gông sao???

-Cô lắm chuyện quá đấy! Mấy tên cảnh sát đấy chỉ cần nhìn thấy tờ chi phiếu là sáng mắt lên rồi! Việc của cô là ngồi yên và bắm chặt vào! Đừng có làm tôi mất tập trung! – Mắt hắn chăm chăm nhìn đường đi, vẫn giữ nguyên tốc độ, thậm chí là có phần nhanh hơn; điêu luyện mà luồn lách qua những chiếc xe lớn trên đường. Về phần Tiểu Di, con bé thấy thái độ cố chấp đó của hắn cũng không thèm nói nữa mà chỉ lo cho mạng sống của mình; tuy vậy, nó vẫn cố gắng nhất có thể để vừa giữ khoảng cách giữa hai đứa nó và vừa không bị rơi khỏi xe

-A…..Vũ Đìnhhhh….tôi còn chưa muốn chếtttttt……..!!!!! – Nó mếu máo

-Haha….với tay lái luyện như tôi thì cô không chết được đâu mà sợ! Yên tâm đi! – Hắn bật cười

-“Làm sao tôi có thể yên tâm mà giao phó cái mạng này cho anh được cơ chứ?! Trời ơi cứu con với!! Giúp con bảo toàn được cái mạng này cho đến trường….! Mình không dám nhìn, không dám nhìn nữa…!!!!!” – Nó nhắm mắt nhắm mũi thầm cầu nguyện………….

………………………….