Nhớ Mãi Không Quên

Chương 47: Bệnh tình nguy kịch




Hà Văn Hiên tháo khẩu trang xuống, nói với người trước mặt:"Phẫu thuật rất thành công, nhưng vì đầu bị thương nặng, hiện tại phải vào phòng chăm sóc đặc biệt, nếu trong vòng 48 tiếng đồng hồ tỉnh lại liền thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nếu không ..."

Cậu thấy Cố Mặc Hàm cùng Tần Vũ Dương ở chỗ này thì có một chút ngạc nhiên, rất nhanh che dấu qua rồi nói tiếp: "Các vị nên chuẩn bị tốt tư tưởng."

Bà Tần rất tỉnh táo mở miệng: "Cảm ơn bác sĩ, thật vất vả rồi."

Hà Văn Hiên mệt mỏi lắc lắc đầu, Tần Vũ Dương cùng bà Tần đi vào phòng chăm sóc đặc biệt thăm ông Tần.

"Sao cậu ở chỗ này vậy?" Hà Văn Hiên đem sức nặng cơ thể đều dựa vào trên tường, sức cùng lực tận hỏi.

Cố Mặc Hàm đưa cho cậu ta một chai nước, "Bệnh nhân là bố của Vũ Dương. Tình huống rốt cuộc là như thế nào vậy?"

Hà Văn Hiên ngậm nước, mơ hồ không rõ trả lời: "Tớ cũng không nói tốt, bệnh nhân không còn trẻ, còn phải xem ý chí nỗ lực của ông ấy, cậu hãy để cho Tần Vũ Dương chuẩn bị cho tình huống xấu nhất đi."

Cố Mặc Hàm nhíu mày đẹp lại, vỗ vỗ bả vai của Hà Văn Hiên, "Mau đi nghỉ ngơi đi!" Sau đó cũng đi vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Trong phòng chăm sóc đặc biệt, bà Tần thay đổi sự thất kinh vừa rồi, hiện tại vẻ mặt tỉnh táo ngồi ở trước giường bệnh cùng ông Tần nói chuyện, "Ông nó, ông phải tỉnh lại chứ, ông không cần được nghĩ cứ như vậy mà đi, nửa đời trước ông đã có lỗi như vậy với tôi, nửa đời sau còn phải đối tốt với tôi cũng nên quay lại mà ..."

Tần Vũ Dương nhìn trên người bố, băng vải trên đầu nhuộm vết máu loang lổ, trên người cắm đủ loại ống dẫn, lẳng lặng nằm ở nơi đó không nhúc nhích, cô khó chịu đến thở không nổi, nước mắt như tuôn ra, liều mạng che miệng lại, không dám để cho mẹ nghe được. Trong đầu thoáng hiện lên một đoạn ngắn có đề cập đến bố.

Ông Tần ngồi trong thư phòng, như một người bố nghiêm khắc nói với Tần Vũ Dương: "Vũ Dương, một cô bé xông xáo ở trong xã hội cũng không dễ dàng ..."

Ông Tần cầm lấy thìa, tạp dề hoa ca rô quấn quanh đứng ở cửa phòng bếp cười nói với cô: "Con gái, đã về rồi..."

...

Tần Vũ Dương cảm thấy những điều này giống như đều còn đang ở trước mắt, như thế nào bố lại đột nhiên đang lúc này sẽ phải biến mất khỏi thế giới chứ?

Cố Mặc Hàm dặn dò cho người đi làm thủ tục nhập viện, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào thì thấy được một màn này, đi tới lôi kéo tay của Tần Vũ Dương dẫn cô ra khỏi phòng bệnh, sau đó úp đầu của Tần Vũ Dương đem cô ấn đến trước ngực, vỗ nhè nhẹ sau lưng Tần Vũ Dương, tùy ý để Tần Vũ Dương đem trước ngực của anh nhuộm ướt. Anh biết rõ Tần Vũ Dương hiện tại không cần bất kỳ an ủi nào, bất kỳ lời an ủi đều là sự bất lực, cô chỉ là cần một bả vai để cho cô dựa một lát, sau đó cô sẽ lại là Tần Vũ Dương mạnh mẽ quật cường kia.

Tần Vũ Dương khóc đến mệt rồi dần dần ngủ ở trong ngực của Cố Mặc Hàm, Cố Mặc Hàm bế cô đi vào trong phòng nghỉ bên cạnh, đắp mền xong, hôn lên con mắt hơi sưng đỏ của cô, rồi đi ra.

Trong phòng bệnh, bà Tần đã không còn sự kiên cường như vừa rồi, đang nhỏ nhẹ trò chuyện cùng ông Tần, giống như đắm chìm trong thế giới của mình, không muốn bất luận kẻ nào quấy rầy.

Cố Mặc Hàm đi tới nhẹ nhàng mở miệng: "Bác gái, bác đi về nghỉ ngơi trước đi, bác trai mới vừa làm phẫu thuật xong cũng cần nghỉ ngơi, sáng mai bác lại tới bồi cùng bác trai."

Bà Tần chậm rãi lắc đầu: "Bác vẫn nên ở đây cùng ông ấy, cũng không muốn đi đâu cả."

Cố Mặc Hàm nhìn hai bàn tay hơi tang thương gắt gao nắm cùng một chỗ, trong lòng của anh chợt rất khó chịu, nhẹ nhàng lui bước đi ra ngoài.

Đứng ở phía trước cửa sổ của bệnh viện, Cố Mặc Hàm nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, lấy di động ra gọi về số điện thoại nhà.

"Alô, xin chào." Thanh âm của Diệp Thấm Đình truyền đến. Diệp Thấm Đình cùng ông cụ Lưu là sư huynh muội đồng môn, sau này ông cụ Lưu trở thành luật sư, mà bà thì nghe theo ý kiến trong nhà liền vào ngành tư pháp, bởi vì có liên quan đến công việc, trong thanh âm luôn không tự giác mang theo một tia uy nghiêm.

"Mẹ, là con."

Thanh âm Diệp Thấm Đình bỗng nhiên trở nên ấm áp hiền lành, "Hàm tử à, có chuyện gì không con ?"

"Mẹ, không có việc gì, mẹ và bố con đều khỏe chứ?" Cố Mặc Hàm trong đầu nghĩ tới diện mạo của bố mẹ, trong lòng mang theo một tia áy náy. Nhiều năm như vậy, bản thân mình từ khi học ở trường đến lập nghiệp, luôn không ngừng mà bận rộn, rất ít quan tâm đến bố mẹ, mà bố mẹ lại luôn vị tha yêu thương anh.

"Rất khỏe." Diệp Thấm Đình cảm thấy kỳ quái, Cố Mặc Hàm bình thường rất ít khi gọi điện thoại nhắc tới Cố Dật Phong, mỗi lần cùng bố nói chuyện, luôn không đến ba câu thì sẽ không còn đề tài, hơn nữa ông Cố luôn xụ mặt đối với anh, trước mặt Cố Dật Phong anh lại càng trầm mặc hơn, "Bố con cũng ở bên cạnh này, con và ông ấy nói vài câu đi."

Diệp Thấm Đình đem điện thoại đưa cho Cố Dật Phong đang giả vờ xem tin tức mà lực chú ý lúc nào cũng đang ở bên bà, "Này, điện thoại của nhóc Hàm."

Cố Dật Phong với vẻ mặt không thèm nhận lấy, Diệp Thấm Đình nhìn đến buồn cười, rõ ràng quan tâm đến con trai mà lại xụ mặt như thế.

"Alô, Mặc Hàm à." Thanh âm của ông Cố mang theo vẻ mất tự nhiên.

Không biết vì sao, Cố Mặc Hàm lại nghe ra, anh bỗng nhiên cảm thấy ông già khó chịu này thật đáng yêu.

"Bố, mấy hôm trước ở trên TV con thấy bố cùng mẹ con xuất hiện phỏng vấn, cái gì gì đó thủ tướng cùng vợ ông ta một chút cũng không có tinh thần như người cùng mẹ con, vợ chồng già của ngài đó đứng ở đàng kia có nhiều khuôn cách quá mà!"

Ông Cố nghe xong khóe miệng không ngừng nhếch lên, trong miệng lại giáo huấn Cố Mặc Hàm: "Con nói bậy gì đấy, có phải lại gây họa không?"

Cố Mặc Hàm trong lòng một điểm áy náy kia giống như mây bay đều tan mất, "Bố, con ở trong lòng người chính là cái hình tượng như vậy à, hiện tại con bận rộn vì tổ tiên cống hiến vẻ vang và nhiệt huyết của mình, có lúc nào rảnh đâu mà gây họa chứ ?"

Ông Cố nhận được ánh mắt cảnh cáo của Diệp Thấm Đình, con trai thật vất vả chủ động quan tâm ông, ông sao lại không thể có chút ôn hòa.

"Ừ, bố nghe bác Trần con nói rồi, bây giờ con đang làm hạng mục rất tốt, hãy làm cho thật tốt nhé!"

"Tất nhiên, con là ai chứ, con là con ruột của bố, bố anh minh uy phong như vậy thì con cũng không đến nổi nào mà kém nha, bố nói đúng không?"

Ông Cố bị con trai trêu chọc bật cười: "Con cái thằng này!"

"À, bố, ông nội cùng anh trai con đâu ?"

"Ông nội con đi cùng ông nội Thanh Viễn đi xem kịch rồi, anh trai con cùng chị dâu con thì đi tản bộ."

Lại cùng bố mẹ hàn huyên vài câu, Cố Mặc Hàm cười tắt điện thoại.

Bên kia, Diệp Thấm Đình nhìn nụ cười nhẹ nhõm trên mặt Cố Dật Phong, cười lắc đầu, đôi bố con này, rõ là ...

Nhìn sắc trời đã hơi tối, tâm tình của Cố Mặc Hàm cũng hơi trở nên nặng nề. Từ nhỏ đến lớn, anh đối với rất nhiều chuyện đều cầm chắc thắng lợi, bất luận là việc học hay là làm ăn, duy chỉ có đối với sinh mạng, là anh cảm giác bất lực sâu sắc, anh không biết nếu ông Tần thật sự không thể chống đỡ nổi, thì Tần Vũ Dương sẽ như thế nào. Điều duy nhất mà anh biết là, anh không muốn thấy Tần Vũ Dương đau khổ, việc đó so với lấy dao cắt tim của anh đều đau cả.

Khi màn đêm đã xuyên thấu, thông tin của cục công an cũng đã đến, đích thân cục trưởng tới đây giải thích rõ tình huống cho Cố Mặc Hàm.

"Mấy cậu nhóc thanh niên đã bắt được, theo chính bọn họ khai, là vì tiền cùng người trong cuộc nổi lên mâu thuẫn, nhưng theo lý thuyết, vì tiền sẽ không xuống tay nặng như vậy, rốt cuộc là nguyên nhân gì còn không có tra được. Không biết Cố công tử có từng nghe qua tên Loan Hạo chưa, có lẽ hắn ta có thể giúp được gì chăng."

Cố Mặc Hàm nhíu mày, Loan Hạo ?

Loan Hạo là lão đại trong giới xã hội đen của thành phố C, cứng rắn, khí phách, có trách nhiệm, Cố Mặc Hàm đã từng tiếp xúc qua mấy lần, mặc dù con đường khác nhau, nhưng hai người đối với hai bên luôn có một loại mạc danh hiểu nhau không cần nói, khả năng này chính là công lực hợp nhau mà giang hồ hay đồn.

Anh suy tư một lát rồi bấm số của Loan Hạo: "Loan tiên sinh, xin chào, tôi là Cố Mặc Hàm."

Thanh âm của Loan Hạo hơi ảm đạm: "Cố tổng?"

Cố Mặc Hàm cũng không quanh co lòng vòng: "Tôi có chuyện muốn mời Loan tiên sinh hỗ trợ, không biết ngài có thấy tiện không."

Loan Hạo vung tay lên hào khí trời xanh: "Nói!"

Cố Mặc Hàm đơn giản đem chuyện nói lại một chút, Loan Hạo đáp ứng mau chóng sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục.

Lúc Tần Vũ Dương tỉnh lại đã là rạng sáng, trong phòng đen như mực, cô không biết đang ở chỗ nào. Một lát sau mới nhớ tới sự việc trước khi ngủ. Lúc này tiếng mở cửa vang lên, Tần Vũ Dương liền thấy một thân ảnh cao lớn bao phủ tới đây, cô ngồi dậy hỏi:"Bố của em tỉnh chưa?"

Cố Mặc Hàm ngồi xuống ở bên giường, "Chưa. Đúng rồi, anh rể em mang theo đứa bé trai lần trước tới, sau đó đứa nhỏ quá mệt, anh liền bảo bọn họ đi về trước rồi."

Tần Vũ Dương nhìn trong bóng đêm chỉ có thể duy nhất dùng con mắt dị thường bình tĩnh thấy Cố Mặc Hàm nói: "Cố Mặc Hàm, anh nói thật với em đi, vừa rồi Hà Văn Hiên đã nói gì với anh phải không, ở phòng phẫu thuật anh ta có phải còn điều gì giữ lại chưa nói phải không ?"

Cố Mặc Hàm nhìn Tần Vũ Dương, trong mắt mang theo sự chân thành, "Không có, Vũ Dương, ở trước mặt bệnh nhân, A Hiên đầu tiên là một bác sĩ, sau đó mới là anh em của anh. Cậu ấy là vị bác sĩ giỏi, biết rõ gia đình bệnh nhân có quyền biết rõ tất cả tình hình thực sự của bệnh nhân, em phải tin tưởng cậu ta."

Tần Vũ Dương gật đầu, thở phào nhẹ nhỏm hơi khẽ cười.

Hai người đứng lên chuẩn bị đi qua phòng điều trị thăm ông Tần, đi tới cửa, Cố Mặc Hàm bỗng nhiên ở phía sau giữ chặt Tần Vũ Dương lại, Tần Vũ Dương quay đầu lại nhìn anh.

Cố Mặc Hàm vuốt tóc của cô, "Vũ Dương, em phải kiên cường, bác trai xảy ra chuyện, bác gái là người thương tâm nhất, em tuyệt đối phải khích lệ bác, khích lệ bác trai, không thể làm cho mình sụp đổ trước được. Bất luận xảy ra chuyện gì, ở trước mặt bác ấy đều phải khống chế tốt tâm tình của mình. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, em vừa quay đầu lại là có thể thấy được anh, cũng giống như bây giờ vậy, khi không thể chịu nổi em có thể đến trong ngực của anh khóc không cần kiềm chế gì cả, hãy khóc hết nước mắt."

Tần Vũ Dương hốc mắt bắt đầu cay cay, cô hít mũi một cái, vô cùng may mắn hiện giờ bên người có Cố Mặc Hàm, đã vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy.

Bà Tần nằm sấp ở trước giường bệnh ngủ thiếp đi, Tần Vũ Dương đem y phục trong tay đắp lên trên người bà, khẽ vỗ nhẹ:"Mẹ, mẹ ..."

Bà Tần từ từ mở mắt ra.

"Mẹ, mẹ về nhà ngủ một lát đi, con sẽ ở lại với bố con, mẹ ngày mai hãy lại đến, cơ thể của mẹ thức đêm sẽ chịu không nổi, mẹ phải tự chiếu cố bản thân mình cho tốt, bố của con còn phải chờ mẹ tới chiếu cố nữa đó."

Bà Tần cảm thấy con gái nói cũng đúng liền đồng ý, tùy Cố Mặc Hàm lái xe đưa về nhà.

Tần Vũ Dương một người ngồi trước giường, nhìn người bố suy yếu giống như một trang giấy, cô ổn định tâm tình, bắt đầu vui vẻ cùng bố nói chuyện.

"Bố, bố xem mẹ con bà lão này, hiện tại đã nghe lời của con rồi. Bố, bố còn nhớ không phải lúc con còn nhỏ ..."

Lúc Cố Mặc Hàm trở lại, Tần Vũ Dương vẫn còn nói liên tục, anh rót ly nước nóng đưa cho Tần Vũ Dương, ngồi ở bên cạnh yên tĩnh nghe, nghe một đêm, Tần Vũ Dương cũng nói một đêm, nhưng ông Tần cũng không có dấu hiệu thức tỉnh.

Sáng ngày thứ hai, bà Tần đã tới đây rất sớm, còn mang đến điểm tâm, sau khi Tần Vũ Dương cùng Cố Mặc Hàm ăn xong, bà Tần liền đuổi bọn họ đi về nghỉ ngơi.

"Mẹ, vậy con đi, con phải đến công ty xin nghỉ, hai ngày nay cũng đã theo bố con rồi, tới trưa con lại đến."

"Được, đi đi." Bà Tần theo Tần Vũ Dương cùng Cố Mặc Hàm tiễn tới tận cửa, "Tiểu Cố, thật sự là cám ơn cháu!"

"Bác gái, bác quá khách khí rồi, chuyện của Vũ Dương cũng là chuyện của con mà, bác đừng quá lo lắng."

Ra khỏi bệnh viện, Cố Mặc Hàm hỏi: "Đưa em đến công ty?"

Tần Vũ Dương không hề giữ hình tượng dựa ở trên ghế ngồi, mệt mỏi mở miệng: "Hay là về nhà trước đi, hiện tại em với bộ dạng này mà đến Đằng Đạt, sẽ bị đuổi ra ngoài thôi."

Cố Mặc Hàm cười cười. Tới dưới lầu, Tần Vũ Dương xuống xe lại cúi người xuống nói với Cố Mặc Hàm: "Cố Mặc Hàm, cám ơn anh. Anh cũng mau đi về nghỉ ngơi đi."

Cố Mặc Hàm bỗng nhiên nháy nháy đôi mắt hoa đào kia, nhịn một đêm, vẫn như cũ tinh thần rất tốt, năng lượng tràn đầy, bất cần đời mở miệng: "Nếu đã cám ơn anh, như vậy, gọi một tiếng Mặc Hàm nghe một chút."

Tần Vũ Dương bật cười, "Mặc Hàm."

Cố Mặc Hàm phảng phất rất hưởng thụ, vẻ mặt thỏa mãn, "Ừ, thật tốt mà, mau lên đi!"