Nhớ Mãi Nụ Hôn (A Kiss Remembered)

Chương 7




Grant chăm chú nhìn vết cắn trên miếng trứng dính trong nĩa và trầm tư nói “Em chưa hề hỏi anh.”

Cô nghiêng đầu nhìn anh dò hỏi “Về chuyện gì?”

Anh chầm chậm nhai một lúc, nuốt ực, nhấp một ngụm cà phê, rồi nói “Em chưa bao giờ một lần hỏi về cô Lancaster và anh.”

Cô liếc nhìn xuống dĩa của mình. Cô không nhớ khi nào được ăn ngon miệng như thế này hay là do cô quá đói. Sau khi tắm chung với nhau, cô quấn quanh người chiếc áo choàng ngủ màu xanh của anh. Vạt áo chỉ ngang đùi anh nhưng lại dài phủ gối với cô. Như vậy cô còn tươm tất hơn anh chỉ mặc độc một chiếc quần ngủ.

Giờ đây, ngước mắt nhìn anh qua bàn điểm tâm lần đầu họ ăn với nhau, cô lại cảm thấy tự hào về khuôn mặt đẹp trai của anh. Tóc vẫn còn ướt, hai má cạo râu nhẵn nhụi. Ngực đầy lông loăn xoăn vẫn quyến rũ tâm trí cô đi ngược lại thời gian đêm qua với đôi mắt buồn ngủ và những ngón tay mỏi nhừ. Cô nhớ đã bị mê hoặc bởi mồ hôi mặn mà của anh mỗi lần họ làm tình với nhau. Cô đã nếm mùi vị da thịt anh trong khi anh lẩm bẩm những lời yêu và đan xoắn ngón tay vào tóc cô.

Ánh mắt cô nhìn anh ấm áp, đờ đẫn vì kí ức “Không quan trọng với em, những gì anh làm hoặc có thể làm không thay đổi được tình yêu của em. Em nghĩ nếu anh muốn em biết, anh sẽ nói ra không cần em hỏi.”

Anh đặt cốc đá đựng cà phê xuống dĩa và với tay ngang qua bàn nắm tay cô. “Anh không hề biết loại người yêu nào cô Lancaster có. Anh không bao giờ… chưa bao giờ, Shelley… là người yêu của cô ta. Cô ta yêu người khác.”

Shelley tiêu hoá câu nói của anh một cách chậm chạp “Anh có yêu cô ta không?” Một vòng gút ghen tuông thắt quanh eo cô, bóp chặt cô. Cô không muốn biết, nhưng cô phải biết.

Anh mỉm cười dịu dàng, lắc đầu. “Không, bọn anh chưa bao giờ có cái gì khác hơn là bạn bè. Anh ước ngàn lần anh không phải là người bạn tốt. Nếu anh không cư xử như một người bạn tốt thì có lẽ cô ấy còn sống.” Trước đôi mắt trợn tròn ngạc nhiên của cô, anh tiếp “Để anh xác định lại, cô ta có dan díu với một thượng nghị sĩ. Anh ta trẻ, đẹp trai, có triển vọng, có tầm vóc chính trị… đã có gia đình, ba con nhỏ.”

Shelley nhăn mày giận dữ biểu lộ sự bất đồng tình của cô với vị thượng nghị sĩ vô danh.

“Đúng vậy,” Grant nói, diễn tả sự bất bình của cô là chính xác. “Anh tưởng tình yêu của cô ta lầm chỗ, nhưng cô ấy điên cuồng vì gã. Dù gì đi nữa…” anh thở dài “…khi anh vào làm việc cho thượng nghị sĩ Lancaster, và gặp gỡ cô ấy, bọn anh trở thành bạn. Bất đắc dĩ anh phải đồng ý hộ tống cô ấy tới một buổi tiếp tân nơi cô ấy hẹn gặp người tình. Sau khi anh ta ủy thác người đưa vợ anh ta về trước với lý do ‘có việc khẩn cấp cần giải quyết’, anh ta lén đưa cô ấy đến nơi hẹn hò của họ.”

“Và lần đầu tiên đó bắt đầu cho mọi sự rắc rối.” Shelley nhạy bén nói.

“Rất chính xác. Anh tự nhiên thấy mình sở hữu cô gái trẻ đẹp nhất không thể với tới được của Washington vì tiện ích riêng của người tình cô ta. Anh đón cô ấy tại ổ hẹn của họ và đưa về trong giờ khuya khoắc, hoặc là cô ấy đi taxi về. Kiểu nào cũng vậy, mọi người kết luận anh và cô ấy hẹn hò với nhau, không phải là vị thượng nghị sĩ nọ cùng với người vợ đáng yêu và ba đứa con.” Sự ghê tởm của Grant đối với vị thượng nghị sĩ kia vẻ như thật, nhưng thật ra cũng là sự ghê tởm với tội đồng loã của anh.

“Chuyện gì đã xảy ra?”Shelley hỏi nhỏ nhẹ. “Tại sao cô ấy tự tử?”

“Chuyện bình thường. Cô ấy có thai và vị thượng nghị sĩ tức giận khi nhận được tin. Trong cả câu chuyện, cô ấy đã ngu dại hy vọng anh ta bỏ vợ vì cô ấy. Anh đã khuyến cáo cô ấy hàng tháng trước rằng cô ấy đang huýt gió trong bóng tối, nhưng cô ấy từ chối nghe lời anh. Cô ấy gọi cho anh từ căn hộ bí mật của họ. Khi anh đến đó, cô ấy rất thất vọng. Anh ta đã bảo cô ấy anh ta sẽ sắp xếp một cuộc phá thai thầm kín và đó là tất cả những gì cô có thể trông đợi ở anh ta. Khi anh đưa cô ấy về nhà, anh khuyên cô nên lên giường và ngủ, quên chuyện đó đi. Sáng hôm sau, cô ấy chết.”

Cô đặt tay lên tay anh. “Tại sao anh không kể chuyện này cho mọi người khi anh bị kết án một cách không công bằng và bị đuổi việc? Nếu anh im lặng đến nói với thượng nghị sĩ, ông ta không lẽ không tin anh sao?”

“Có lẽ. Anh không biết. Nếu anh không nêu tên bên có tội, ông ta có thể nghĩ rằng anh đặt chuyện để bảo vệ mình.Và nếu anh nói cho ông ta người đàn ông kia là ai, ông thượng nghị sĩ chắc chắn là sẽ phải giải quyết với anh ta. Anh sẽ thích thú nhìn thấy hắn ta bị trừng phạt, nhưng anh không muốn thấy vợ con của anh ta bị trừng phạt theo. Họ là những người duy nhất vô tội trong cả vụ bê bối này. Ngay cả cô nàng kia cũng đủ trưởng thành để hiểu cô phải trả giá cho chuyện giải trí thổi sáo của cô ta.”

“Chỉ có ít người đàn ông làm được như anh, nhận tội mà anh không có làm.”

Anh cười chói tai “Đừng có gắn mề đay cho anh, Shelly. Ngay thời điểm đó những hành động của anh đều lạnh lùng, hờ hững không một chút lương thiện. Anh đã quá đủ với những trò hai mặt, cắn sau lưng. Nếu những bạn đồng nghiệp tin rằng anh quá chai đá, thì anh không còn gì để làm với họ nữa. Chúng sẵn sàng, háo hức, để tin rằng anh đã phá hủy cuộc đời của cô bé đó. Anh chẳng thèm đếm xỉa gì nữa những cái chúng nghĩ về anh.” anh dừng lại và sự yếu đuối của anh làm đau tim cô. “Anh đi Washington với những ngôi sao trong mắt anh, với lòng tôn trọng cuồng tín đối với chính phủ và những người đàn ông làm việc trong đó. Trong một thời gian ngắn, anh hiểu ra ngay họ cũng chỉ là những người bình thường như chúng ta, với tất cả những khuyết điểm tự nhiên của loài người. Anh ra đi với lòng tự hào anh hơn hẳn bọn họ.” Anh nhìn cô bằng đôi mắt xanh xám, nhỏ nhẹ nói, “nhưng anh cũng không tốt gì hơn họ.”

Anh kéo cô đứng lên và hướng cô đi vòng qua chiếc bàn nhỏ cho đến khi cô đứng trước mặt anh. Anh chập hai tay cô vào bàn tay mình. “Nếu em đến lớp anh là một người đàn bà đã có chồng. Anh ngờ rằng nó chẳng làm thay đổi gì khác với tình yêu của anh. Nhìn thấy em sau mười năm xa cách, trưởng thành và đẹp hơn bao giờ hết, anh sẽ không để một ông chồng nào ngăn cản anh muốn em. Anh sẽ làm, sẽ nói, để đem lại chuyện xảy ra đêm hôm qua giữa chúng ta.”

Cô vuốt sợi tóc màu bạc bên thái dương anh. Giọng cô run run cảm động “Anh sẽ không phải cố gắng nhiều lắm đâu. Cám ơn Chúa đã em không làm em bị rơi vào tình trạng khó xử để chọn giữa anh và chồng. Em không chắc những nguyên lí đạo đức có được đặt nặng trong quyết định của em hay không.”

“Chồng em đã không biết quý người đàn bà trong em, nhưng anh biết. Anh có thể đoán ra bằng những phản ứng ngạc nhiên của em tối qua.”

Cô mỉm cười ngu ngơ trước vẻ đàn ông tự đại của anh. “Nếu anh nói anh ta không yêu em thật lòng, anh đúng. Anh ta chưa bao giờ yêu ngực em bằng miệng. Anh ta đôi khi hôn nó, nhưng không được nhiều như em muốn và chưa bao giờ giống như anh."

Cô không hiểu sự bạo dạn này hình thành từ lúc nào, và từ đâu, nhưng cô không cảm thấy xấu hổ khi nói ra những điều như thế với anh. “Anh ta không liếm phía sau đầu gối em, hoặc thầm thì với em trong lúc làm tình hoặc ôm ấp em sau đó. Anh ta không làm cho em lên tới tột đỉnh, và anh ta không tha thứ cho em chuyện đó. Anh làm được, suốt đêm.”

Anh nắm tay cô, đưa lên môi, hôn lòng bàn tay cô nóng bỏng. “Cám ơn em đã thố lộ cho anh biết, Shelley, Chúa ơi, anh muốn hết sức. Bằng những phản xạ của em, dường như anh đạt được hiệu quả, anh hy vọng vậy. Anh là một thằng ích kỷ khốn nạn, nhưng anh đã không được sự trinh trắng của em mà anh rất muốn.”

Cô vẽ yêu ngón tay quanh đường viền miệng anh “Lần đầu tiên chẳng có nghĩa gì với em, chỉ đau đớn thôi, chẳng có yêu đương hoặc lạc thú. Đêm qua là…” cô đưa mắt tìm trên bức tường bếp nhỏ xíu tựa như cô có thể tách ra được một ý tưởng từ những đường vân trang trí trên tường “…Sinh ra. Em trở thành đàn bà đúng nghĩa.”

Cảm xúc dâng đầy trong đôi mắt anh “Anh yêu em.”

“Em yêu anh.” cô đáp lại dịu dàng, lời đáp này đã bị chôn kín trong lòng mười năm, giờ đây cô nhắc đến long trọng hơn. Anh kéo cô sát lại, đặt bàn tay nặng nề lên ngực cô. Cánh tay cô ôm đầu anh, giữ sát vào người cô. Giữ nguyên ví trí một lúc lâu, hưởng thụ giây phút thú nhận tình yêu của nhau.

Khi anh ngước đầu lên, đôi mắt mời mọc “Tất cả chuyện hôn hít,… vân vân…, làm anh…à…” Với bàn tay khéo léo, anh cởi dây thắt áo choàng quanh chiếc eo nhỏ của cô. Hai vạt áo rơi xuống tự do, tạo cho anh một khoảnh nhìn không giới hạn trên thân thể cô. Hai bàn tay anh ve vuốt sau đùi cô, trong khi anh hạ thấp đầu xuống hôn vùng rốn cô. Lưỡi anh sục tìm sâu trong phần lõm mềm mại và lẩm bẩm, “…nghĩ em có thấy hứng không?” Nếu cô chưa bị sự thèm muốn quặn thắt, thì miệng anh nóng bỏng, ướt át giục giã trên bụng cũng đủ thuyết phục cô mạnh mẽ. Hai bàn tay anh ôm trọn mông cô, nâng lên, giục hướng vào.

“Em thú tội,” cô thì thào “em nghĩ tới nó trước cả anh.”

“Đừng hòng.”

“Lên lầu đi.”

“Ở đây đi.” Anh làm cô bất ngờ, trước khi cô hiểu chuyện gì xảy ra, anh đã kéo cô lên đùi anh.

“Grant,” cô mở to mắt, hổn hển. “Em chưa bao giờ…”

Anh nháy mắt nghịch ngợm, hài lòng với bản thân, trong khi anh giật gút dây quần “Em luôn luôn là…à, Shelley…một học trò xuất sắc, đúng rồi …vậy đó…học rất nhanh.” Anh hổn hển nói qua hàm răng nghiến chặt trong khi cô thủ diễn kiểu làm tình mới học được. Cô bám chặt anh ướt đẫm nóng hổi, “Anh là… một tay huấn luyện… giỏi…”

***

Nội dung khô khan chẳng hấp dẫn của cuốn sách giáo khoa tài chính cô đang nghiên cứu không thể nhét vào đầu được. Cả tiếng đồng hồ cô cố gắng tiêu thụ những thông tin đó, nhưng tâm trí cô cứ ở những đâu và đôi mắt cô dường như chỉ có ý định tìm người đàn ông đang ngồi đối diện phía bên kia căn phòng, cũng đang tập trung vào cuốn sách trên đùi.

Cô yêu anh nhiều lắm, cô khó có thể kìm chế nổi, sự quyến rũ của Grant và phản ứng của bản thân cô với anh khiến cô kinh ngạc. Daryl, quá quen thuộc với kiểu làm tình máy móc của con người, không biết một chút gì về lãng mạn, kỹ thuật yêu đương. Anh ta không thể nhận ra người đàn bà nhiệt tình tham dự mọi hoạt động yêu đương với Grant, cũng là người đàn bà cùng ăn nằm lạnh nhạt, hững hờ với anh ta trước đó. Điều đó sẽ nghiền nát tự ái của anh ta, cho biết rõ anh ta là một người tình tệ như thế nào. Thầm nghĩ đến đó cô cảm thấy hài lòng với một chút ngang ngạnh.

“Em nhìn đăm đăm cái gì thế?” Câu hỏi của Grant lôi cô ra khỏi cơn mơ, cô nhăn mặt khiêu khích khi anh ngước mắt lên nhìn. “Em đang học mà.”

“Ừ…hử,” anh ra chiều không tin.

“Em sẽ biết ơn anh nếu anh đừng có làm đứt dòng suy nghĩ của em.” cô nói nghiêm trang.

Anh cười lớn trước khi quay lại đọc sách của mình.

Ngoài trời vẫn còn mưa và lạnh, họ quyết định ở lại trong nhà. Họ trở lại giường sau khi dọn dẹp bữa ăn sáng. Ngủ một giấc đem lại vẻ tươi mát cho cả hai, nhưng họ đồng ý với nhau sẽ không làm gì suốt ngày còn lại. Mỗi người cảm thấy ghen tị với thời gian quý giá họ có với nhau hiện nay, không muốn điều gì phá hỏng nó. Cô miễn cưỡng nói với anh cô có kỳ thi cuối năm phải ôn bài. Trong khi anh phải chuẩn bị cho bài giảng tuần tới, họ đồng ý tách rời nhau hai tiếng đồng hồ để làm việc.

Đứng giữa phòng, cả hai trình diễn một màn chia tay sẽ làm địch thủ động lòng hệt như phim bộ tình cảm đầy nước mắt.

“Chúng mình hãy ngồi chung với nhau trên ghế sofa.” Anh hôn tai cô, liếm vành tai cô.

“Không. Chúng ta sẽ không bao giờ làm xong việc, chỉ kéo dài tình trạng khổ sở này thôi.”

“Anh hứa sẽ không đụng tới em.”

“Nhưng em không thể hứa.” cô luồn tay dưới áo sơ mi anh, xoa nhè nhẹ bộ ngực rắn rỏi.

“Nhưng anh ngồi tuốt ở đằng kia,” anh phàn nàn “Anh sẽ nhớ em.”

“Không giải quyết được gì đâu.” Cô thở dài, cởi nút áo và hôn ngực anh.

“Em sợ anh sẽ làm em xao lãng? Làm những chuyện thế này phải không?” Anh cúi đầu xuống liếm núm vú cô. Cô mặc chiếc áo sơ mi cũ của anh. Anh thuyết phục cô không phải mặc lại bộ quần áo nhiều lớp của cô. Với chiếc áo này, tay áo dài xắn lên tận khuỷu, chân mang đôi vớ thể thao lên tận đầu gối, đuôi áo dài phủ xuống giữa đùi, cung cấp một một chút bảo vệ cho… hòa bình. Khi anh lùi lại, làn vải mềm ướt đẫm nơi miệng anh vừa hôn.

“Hoặc chuyện làm em bị phân tâm như thế này?” Những ngón tay anh mò mẫm xuống bụng cô, vài phân dưới đuôi áo và tìm thấy vùng tam giác phía trên đùi cô.

“Ôi, Grant,” cô rên rỉ và, với một ý chí mãnh liệt, cô xô anh ra “Đi.”

“Đồ giết chết lạc thú,” anh lầm bầm, nhưng cũng bỏ đi sang phía bên kia phòng ngồi thụp xuống ghế.

Giờ đây, sau một tiếng đồng hồ, cô cũng không biết gì hơn về đề tài thi như một giờ trước đó. Ngay cả với khoảng cách này anh vẫn tiếp tục làm cô phân tâm. Cô tập trung chỉ để nhớ những cử chỉ yêu đương của anh, môi anh, tay anh mang cô đến đỉnh cao lạc thú mà cô không thể tưởng tượng được. Cô đáng lẽ phải đoán ra chuyện phải xảy ra giữa họ. Có phải nụ hôn mười năm trước, nụ hôn bị cấm đoán không thể xoá nhòa trong tâm trí cô đã ám chỉ rằng không người đàn ông nào có thể yêu cô như anh đã yêu?

Cô đã suy nghĩ thấu đáo cho quá khứ, thế còn tương lai, cô run sợ, họ sẽ đi về đâu từ thời điểm này? Cô muốn anh. Nhưng dâng hiến bản thân cho đàn ông là chuyện cô đã thề không bao giờ làm nữa. Cô không muốn trở lại khoảng đời làm vợ Daryl, cô đã làm mất chính bản thân mình, một cái bóng mờ vật vờ không linh hồn, lý trí, không nơi nương tựa.

Không bao giờ như thế nữa. Grant đã nói anh yêu cô. Nhưng sẽ được bao lâu? Anh chưa nói lời hứa hẹn nào cả. Hay cô chỉ là một liều thuốc bổ anh đang cần để lấy lại phong độ sau trận phong ba ở Washington? Một khi vết thương đã lành, anh sẽ đối xử với cô như thế nào đây?

“Em làm gì mà nhìn bần thần ra thế?” Anh trêu chọc. Cô chớp chớp mắt cho đến khi nhìn thấy anh rõ hình, nét bần thần trên mặt dần dần biến thành nụ cười mãn ý. Nếu họ không có tương lai thì cô sẽ sống cho thực tại, cô sẽ không phí thời gian suy tư cho những gì sắp xảy đến.

“Em xin lỗi,” cô nói, đầu hàng và đóng sập sách lại, “Em đang nghĩ đến điểm tệ hại em sẽ gặt được trong bài kiểm tra, lỗi tại anh tất cả.”

Mất kiên nhẫn chờ đợi một lời mời dù rất nhỏ từ cô, anh nhảy vọt ra khỏi ghế đến ngồi vươn vai kế bên cô trên chiếc sofa. “Em phải hài lòng cho hạng B thôi.” Anh yêu miệng cô với nụ hôn nhanh cháy bỏng.

“Anh đã lược sơ bài giảng của anh chưa?” cô hỏi khi anh cuối cùng cũng rời ra.

Anh phớt lờ câu hỏi của cô, và bắt đầu hôn cổ cô. Cô ngữa cổ sung sướng đón nhận. “Anh đang suy nghĩ, anh có lẽ nên chuyển sang dạy giải phẫu học và sinh lý học. Chúng ta có nhiều thì giờ để nghiên cứu. Em sẽ đạt hết hạng A.”

“Em hả?” cô hỏi, giọng thì thào trong cổ.

Anh đã làm cho hàng nút áo cô tự do rơi ra và mơn trớn hai bầu vú cô. Nâng niu một bên, anh nhẹ nâng lên và khép môi anh xung quanh núm màu hồng. “ừ…ừm..”, anh lẩm nhẩm, nhưng không nhấc miệng ra mà càng siết chặt ngọt ngào hơn. Hai bàn tay cô vuốt dài sống lưng anh, ôm eo quần Jean anh. Với sự khuyến khích của cô, anh hạ mình xuống giữa hai đùi cô. Lóng ngóng, cô vật lộn với khoá quần Jean của anh. “Grant…?”

“Vâng, em yêu, vâng…”

Tiếng chuông cửa réo vang, họ dừng sững lại như tượng. Anh gục trán vào trán cô thở dài.

Tiếng chuông cửa réo vang lần thứ hai. Anh nhìn xuống khuôn mặt cô cảm thấy có lỗi. “Không được nhúc nhích,” anh ra lệnh. Bẩy mình ra khỏi ghế, cài quần Jean lại trong khi đi về phía cửa. Anh hé cửa chỉ vài phân.

“Vâng?” anh rủa.

Một tiếng cười khúc khích cám dỗ đẩy đưa Pru Zimmerman vào phòng. “Đó là cách chào đón… bạn đấy à?” Cô chuyển hướng làm Grant ngạc nhiên, trước khi cô nhìn thấy Shelley, đang co quắp trong góc sofa, chân cô gập dưới thân. Cô vội vàng cài nút áo, vạt áo quấn quanh đùi tố cáo tội trạng của cô.

Grant không kịp thì giờ để cài áo lại, và Pru táo tợn chui ngón tay vào lỗ khuy áo di chuyển lên xuống, nói. “Em ghé lại để hỏi giáo sư vài bài đọc thêm. Em làm không được tốt bài kiểm vừa rồi như em hy vọng.”

Shelley không thể tin vào lý do thống khổ của cô gái. Áo len của cô ta quá chật. Ngực cô ta lộ ra, núm vú hằn qua lớp vải len. Cô ta dịch lại gần hơn lắc lư thân hình khêu gợi và ngữa đầu với góc độ cô ta không cảm thấy xấu hổ chút nào. Khi tay cô ta luồn vào chỗ hở ngực áo anh, Shelley bị một cơn ghen thình lình xâm chiếm và giận dữ kêu lên.

Cùng lúc, Grant nắm chặt cổ tay cô gái giật mạnh tay cô ra khỏi người anh.

Pru quay phắt lại hướng Shelley, đối diện với đôi mắt xanh thách thức của cô. Cô ta nhận ra trong nháy mắt Shelley chỉ mặc chiếc áo đàn ông cũ kỹ. Cô tức giận mím đôi môi mỏng dính và nheo mắt nhận định tình thế.

“Cô Zimmerman, tôi lịch sự yêu cầu cô từ nay không được đến đây hoặc gọi điện. Việc gì cần có thế giải quyết trong giờ lên lớp.” Grant giữ vẻ nghiêm nghị. Shelley đoán chừng nếu anh không kiềm chế, chắc hẳn anh đã bóp cổ cô gái trẻ này rồi.

“Đừng có kỳ cục thế, ngài Chapman. Anh biết tại sao em đến đây.”

“Cho nên tôi chẳng những thấy hành động của cô bất lịch sự mà còn nhục mạ. Tôi không phải nhắc nhở cô là sinh viên của tôi, không gì khác hơn.”

“Cô ta cũng thế.” Pru the thé thét lên, chỉ ngón tay kết tội vào người Shelley, đang ngồi gắng kìm hãm sự thôi thúc phóng vào người cô gái, cào cấu đôi mắt cô ta. Cô sẽ sung sướng được thắt cổ cô nàng vì đã chạm vào người Grant như thế.

“Cô ta làm gì ở đây không mặc quần áo, còn ấm áp cuộn mình trên ghế nhà anh?”

“Đó không phải là chuyện của cô.” Grant nóng giận nói. Anh chụp vai cô ta xoay người cô hướng ra cửa. Mở cửa bằng một tay, anh đẩy cô ta ra ngoài bằng tay còn lại.

“Được rồi, tôi sẽ biến nó thành chuyện của tôi khi tôi đi gặp viện trưởng Martin cho ông ta biết anh đã ngủ với sinh viên của mình.” Cô ta hăm doạ trước khi Grant sập cửa vào mặt cô và kiên quyết khoá cửa lại.

“Em có thể tin nổi cô ta không chứ?” Grant la lên bực bội cào bàn tay vào mái tóc rối bù “Anh… Shelley??” Anh quay lại nhìn thấy cô khuôn mặt trắng bệch, khác với cơn giận dữ vài giây trước đó, trông cô khiếp sợ.

“Chuyện gì vậy?” anh hỏi, hối hả chạy lại bên cô.

Cô nuốt nghẹn “Không có gì, Grant. Em nghĩ anh nên đưa em về.” Cô từ từ đứng lên, nhưng bàn tay anh chặn cô lại. Anh buộc cô ngước mặt lên nhìn anh.

“Nhìn anh đây.” anh ra lệnh khi cô cố quay đầu đi. “Tại sao? Tại sao em muốn anh đưa em về? Tại sao, mẹ kiếp?”

“Bởi vì…bởi vì…cô ta đúng, Grant. Em không nên ở đây. Người ta sẽ nghĩ…”

“Anh không cần biết người ta sẽ nghĩ gì.” anh gầm lên.

“Em cần,” Cô hét trả lại.

“Shelley…” Hai bàn tay anh siết chặt bờ vai cô đến nỗi cô nhăn mặt. Anh vội nới lỏng nắm tay “Anh đã học được bài học, dù cho em có cẩn thận đến đâu, vẫn có người thích nhảy vào khi có cơ hội xỉa ngón tay vào em. Người ta thích kết án người khác bởi vì điều đó tạo cho họ cảm giác tự phụ. Sẽ không đi tới đâu nếu em cố làm vừa lòng mọi người, vừa vô ích, vừa không tưởng. Em chỉ cần làm vui lòng bản thân em thôi.”

“Không, Grant. Em đã được dạy dỗ có những luật lệ ta phải tuân theo, dù cho có thích hay là không. Chúng ta đang vi phạm luật đấy. Em đã sống trong lề lối ấy hai mươi bảy năm rồi. Em không thể bắt đầu thay đổi từ đây.” Vận dụng hết từng gam kỷ luật tự giác của bản thân để nhìn thẳng vào mắt anh, cô nói “Nếu anh không chở em đến lấy xe trong trường, em đi bộ.”

Anh chửi thề độc địa “Được rồi. Lên lầu thay quần áo đi.”

Họ rời khỏi nhà vài phút sau đó. Anh đẩy cô ra khỏi cửa, khoá trái lại. Mặc mưa đang rơi, anh đỡ cô vào trong xe và lùi xe ra khỏi nhà.

“Xe em đậu phía sau Haywood Hall” cô nói khi thấy anh lái xe đi ngược lại hướngtrường Đại Học.

“Anh đói. Anh đã dự định đưa em đi ăn tối nay.”

“Tại sao? Vì trả nợ cho em?”

Anh quay đầu và cô nao núng trước đôi mắt toé lửa của anh. “Em nghĩ sao cũng được,” anh gầm gừ.

Cô thì thích anh cho cô cái tát tay hơn, ít ra chỉ có má cô bị đau thôi. Nước mắt làm mờ mắt cô, hòa điệu với màn mưa bên ngoài đập vào kính xe. Cô quay mặt ra ngoài để anh không nhận thấy hậu quả sự tranh cãi của họ trên mặt cô và tự hào vươn thẳng đôi vai.

Anh lái xe ra ngoại thành đến một tiệm ăn có tiếng về thịt bò, tiệm trang trí quê mùa mộc mạc hòa lẫn vào cảnh trí nhạt nhòa mưa phía sau.

“Anh hy vọng em thích ăn thịt bò.”

“Anh đi chết trong địa ngục đi.” cô nói, đẩy cửa xe và chạy vụt qua màn mưa đến trước cửa tiệm ăn. Nếu anh cho rằng vì phép xã giao anh phải đãi cô bữa tối, cô chỉ muốn cho xong chuyện, rồi cô có thể về nhà chăm sóc vết thương lòng của mình.

Trong lòng, cô co rúm lại trước vẻ mặt dữ dội của anh khi anh bắt kịp cô dưới mái hiên và mở cửa cho cô. Cánh tay anh vung ra mời “Vào trong.”

Cô phóng vào anh một cái nhìn sôi sục trước khi nghêng ngang bước qua mặt anh. Người hầu bàn dẫn họ đến một chiếc bàn gần lò sưởi “Tôi có thể mang thức giải khát gì cho ông bà từ quầy rượu không?”

“Không.” “Có.” Hai người trả lời cùng một lúc.

“Tôi không uống gì cả!” Shelley nói quả quyết.

“Làm ơn cho ly bia.” Grant nói.

Cô hầu bàn để lại cuốn thực đơn thức ăn cho họ và Shelley chăm chú vào đó cho đến khi cô ta trở lại với bia của Grant để lấy hoá đơn đặt món ăn của họ.

“Shelley, em ăn gì?” Anh lịch thiệp hỏi.

“Cho tôi món xà lách với Vinaigrette dầu trộn.”

“Cũng cho cô ấy một món thịt bò. Một lát thịt nấu vừa mềm. Và món khoai tây đút lò với đủ gia vị. Phần tôi món sườn bò, nấu vừa chín tới, cũng với khoai tây đút lò. Dầu trộn Thousand Island.”

Anh gấp cuốn thực đơn đồ ăn trả lại cho cô bồi bàn lúng túng, đôi mắt anh thách thức Shelley làm trái ý anh. Shelley chỉ nhún vai và quay đầu nhìn trừng trừng vào ngọn lửa trong lò sưởi.

Cô giữ thái độ im lặng suốt bữa ăn, chỉ trả lời những câu hỏi trực tiếp của anh nhưng chỉ cầm chừng ra ý không muốn tiếp tục trò chuyện. Nếu anh chỉ muốn dùng bữa ăn này để trả công cô, chỉ có ngu ngốc cô mới để anh yên tâm thưởng thức nó.

Khi họ đã trở lại trong xe, anh gài số de và tống ga vọt ra con đường xa lộ mưa trơn trợt. Cơn giận càng tăng của anh chỉ đổ thêm dầu vào ngọn lửa của cô. Những yêu đương kiếm được của người tình đêm hôm trước đã biến mất, và thay vào chỗ anh là người đàn ông giận dữ, cay cú mà cô chưa hề biết.

Cách vài con đường ngắn vào trường, anh rẽ xe vào đường nhà cô. “Xe em ở…”

“Anh biết rồi. Ở Haywood Hall. Anh không muốn em lái xe trong thời tiết này, nhất là trong cái xe…”

“Em có thể tự xoay sở được.” Cô hét lên.

“Anh chắc là em có thể,” anh gầm trả lại. “Cho phép anh đưa em về, được chứ?”

Anh thắng gấp xe trước cửa nhà cô và chụp tay cô trước khi cô tự mở cửa. “Đừng,”

Chỉ một lời anh nói, đơn giản nhưng đầy uy quyền.Với một chút dửng dưng và lòng ngập tràn sợ hãi, cô vâng lời ngồi im, chờ anh đi vòng qua mở cửa xe cho cô.

“Cám ơn anh đã làm cho em nhiều việc.” Cô nói với giọng xuống nước ngọt ngào trước khi tra chìa khoá vào ổ và mở cửa.

“Không có nhanh như vậy đâu.” Anh nói, chặn cánh cửa đang sập lại bằng mũi giầy bốt và bước hẳn vào trong nhà ngay sau lưng cô. “Anh sẽ không để em một mình vào nhà đã để trống qua đêm như vậy, không cần biết là em tự coi sóc mình giỏi tới đâu.” Anh đóng cửa lại và mở công tắc đèn. Anh làm một vòng xem xét căn nhà nhỏ trong khi cô đứng ngay tại ngưỡng cửa càng lúc càng gia tăng cơn bực bội.

Khi anh quay trở lại trong phòng khách, xem ra anh không có ý định ra về, trái lại anh đã cởi áo khoác và khoác lên vai giữ bằng một ngón tay, cô nói cộc lốc “Ngủ ngon.”

cười xảo quyệt, thả áo khoác xuống ghế. “Ngủ ngon? Người ta thường chúc nhau như thế trong phòng ngủ, Shelley.”

Cô sửng sốt đứng lặng câm khi anh tiến tới kéo nhanh cô vào lòng, một cánh tay ôm eo cứng như thép, bàn tay còn lại luồn vào tóc cô kéo đầu cô ra sau khi anh ngã vào cô “Và chúng thường kèm theo bởi một nụ hôn.”

“Không…” cô thiếu một chút là vuột ra được khi miệng anh ập xuống cô. Anh hôn cô không dung thứ, lưỡi anh là một kẻ cướp bóc.

Mặc cho cô chống trả, vặn vẹo người, anh nhấc cô lên dễ dàng và bồng cô đang đấm đá vào trong phòng ngủ. Cô bị quăng xuống giường mạnh đến nổi nghẹn thở. Anh lao xuống tiếp sau cô tức thì, đè chặt cô dưới thân anh.

“Bỏ em ra.” Nước mắt tức tưởi trộn lẫn với bất lực, nắm tay cô đấm vô hiệu lực vào ngực anh.

“Đừng hòng,” anh khoá một tay cô trong nắm tay. Anh sờ soạng những nút áo của cô và lần thứ hai trong vòng hai mươi bốn tiếng chiếc áo lại bị tụt xuống khoe bộ ngực trần của cô.

“Nói cho anh là em không thích, không muốn, không cần… anh.” Với bàn tay tự do còn lại, anh mơn trớn cô. Sự đụng chạm của anh nhẹ nhàng, trực tiếp ngược hẳn lại sức mạnh anh đang chiếm ngự cô.

“Không, xin anh, đừng,” Cô rên rỉ khi nhận ra chính bản thân cô đang phản bội cô, hưởng ứng anh. Đầu cô vung ra sau rồi tới trước cố ngồi dậy, nhưng cuộc chiến thảm bại và cô biết thế. Những nỗ lực của cô thật dũng cảm, nhưng không thuyết phục được bản thân. Sự rên rỉ chống trả của cô trở nên sự than vãn yêu cầu khi anh ve vãn cô bằng lưỡi. Nó bay nhanh trên nụ hoa cô như nhịp đập cuả cánh bướm. Ngay dấu hiệu đầu tiên đạt được nơi cô, anh bỏ tay cô ra, chúng lập tức chụp lấy tóc anh, ví như anh lại là người muốn thoát ra bây giờ vậy.

“Shelley, Shelley,” anh thở dồn dập trên bụng cô khi anh đẩy chiếc váy lên và kéo đôi vớ da xuống. Anh chửi thề với chúng và sự vụng về của mình. Để giảm dục vọng của mình không làm kinh động cô, anh buộc mình chậm lại, nhưng bàn tay nóng lòng của cô trên vai anh điên cuồng dò dẫm. Anh gắn chặt môi anh vào cô khi tay anh tìm ra lý do chắc chắn cô đã sẵn sàng cho anh, mềm và ướt. Anh vội vã trút bỏ quần áo và sẵn sàng trước cô. Anh ôm khuôn mặt cô, lục soát đôi mắt cô.

“Em nghĩ anh sẽ để con bé ngu ngốc đó chen giữa chúng ta sao? Sau mười năm đau khổ cho cả hai chúng ta, em nghĩ anh sẽ để bất cứ thứ gì hoặc ai đó cướp đi hạnh phúc này của chúng ta sao?” Cô lắc đầu, nước mắt của tình yêu đẫm ướt má cô và lưng bàn tay anh. “Anh đã nói với em nếu anh có được em qua một đêm, anh sẽ không bao giờ để em ra đi.” anh tiếp. “Nhưng anh sẽ đi nếu em yêu cầu. Anh sẽ ra đi. Ngay bây giờ. Nhưng em phải ra lệnh đó cho anh.”

Những ngón tay cô đan xoắn vào tóc anh và cô kéo anh xuống. Cô thì thầm trên môi anh. “Không, Grant. Đừng đi.”

“Ở bữa ăn, những lời nói của anh đều vô nghĩa…”

“Em cũng vậy. Em đã nói những điều ngu ngốc.”

“Anh quá thô bạo. Nếu anh làm đau em…”

“Không, không,” cô rên rỉ .”Nhưng yêu em đi…”

Thân thể anh chìm ngập trong cô, cứng và đủ, lấp đầy khoảng trống đau thương trong cuộc đời cô mà sự vắng mặt của anh đã tạo nên, và chỉ có anh mới có thể chữa lành được. Họ đến đỉnh nhanh và cùng một lúc. Khi sự sống của anh bơm vào cô, anh thì thầm “Không gì có thể chia rẽ chúng ta được nữa.”

Và cô tin anh.

Cô tỉnh dậy trong vòng tay anh. Hơi thở Grant phả vào mái tóc cô say giấc nồng. Cô rón rén chui người ra khỏi anh, kéo chăn đắp cho tấm thân trần của anh chống lại cái lạnh buổi sáng, cô nhón chân lại tủ quần áo chọn một chiếc áo choàng bông. Quấn người trong chiếc áo ấm áp, cô nhẹ nhàng đi vào bếp quyết định pha một tách cà phê đem vào giường cho anh khi anh tỉnh giấc.

Chìm trong sự dằn vặt không biết mọi chuyện sẽ xoay chuyển ra sao một khi họ đã hoàn toàn tỉnh táo với ly cà phê, cô không để ý đến tiếng gõ cửa. Thắc mắc không hiểu ai gọi cửa vào lúc sáng sớm, cô đi ra mở cửa. Cô ghé mắt vào cái cửa sổ bé xíu bên cạnh cánh cửa, tim cô dội lên nghẹn ngang cổ.

“Daryl”, cô thì thầm không tin vào mắt mình.