Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả?

Chương 62




Ăn uống no nê, nó với Quốc An tay trong tay trở về, chợt bất ngờ ở đâu xuất hiện trước mặt một tên con trai làm cả hai đứa hết hồn.

-Tắng tắng tắng tăng, hết hồn chưa hả?

-A, là ông thật sao hả?

Khỏi phải nói, sự xuất hiện bất ngờ của Hoàng lằm nó và Quốc An ngạc nhiên cỡ nào, nó sung sướng muốn chảy nước mắt.

-Chưa hết đâu, còn một ngạc nhiên dành cho hai người nữa nè.

Hoàng lại nắm tay Thanh Ngân đi tới, cả hai nhìn nhau đầy âu yếm làm nó nổi hết da gà.

-Hai người từ khi nào vậy hả? Quốc An cũng bất ngờ không kém.

-Gần một năm rồi.

Thấy nó vẫn còn đơ, Ngân bước tới ôm nó.

-Mon, bạn ổn không? Xin lỗi vì đã không ở bên bạn....

Cả nó và Ngân đều khóc, nó chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Ngân và Hoàng lúc này, nó nhớ lắm những ngày tháng tụi nó bên nhau.

-Không ổn xíu nào hết. Nó thút thít.

Ngân buồn bã nhìn nó, phải thôi, lúc nó gặp chuyện buồn chẳng có ai an ủi, nhất định sẽ rất đau.

-Không ổn vì chuyện của hai người đó, ông Hoàng nói sau này nếu tôi già cả mà không ai lấy ổng sẽ cưới tôi. Bây giờ hai người là một cặp, chẳng phải tôi ế sao?

Cả ba đứa kia đều bật cười, con nhỏ này lúc nào cũng giỡn được.

-Bà mà ế gì, chẳng phải lúc nào cũng có thanh niên nghiêm túc kè kè bên sao. Hoàng đá mắt sang Quốc An.

-Không phải đâu, cậu hiểu lầm rồi, cậu ấy nợ tôi không trả nên phải đi theo đòi đó. Quốc An đính chính.

-À há, bữa nay hơi bị liều nha, mai mốt qua nhà tôi đuổi về cho biết.

-Giỡn mà, đừng giận nha tình yêu.

Câu nói của Quốc An làm Hoàng suýt nữa nôn, không ngờ lớp trưởng nhà ta lại có lúc ngọt ngào như thế.

-Nhân dịp hai cậu về nước, chúng ta sẽ qua nhà bạn Nô ăn chơi thâu đêm luôn được không? Nó tuyên bố.

-Bạn Nô? Ngân và Hoàng chẳng hiểu nó đang nói ai.

-À quên, nhà bạn Quốc An, Nô là tên cún cơm của bạn ấy đó mà.

Hoàng nghe xong cười sặc sụa, còn nó thì bị Quốc An nhéo mũi đỏ hết cả lên.

-Sao không vào nhà cậu luôn? Ngân thắc mắc.

-Vì nhà Quốc An rộng rãi, đã vậy còn có nhiều thức ăn, quan trọng có rượu nữa.hì hì.

Ba người kia lắc đầu ngao ngán với nó, cái miệng lúc nào cũng tía lia vậy đó.

Đến nhà Quốc An, tụi nó bày thức ăn ra, nằm trên bãi cỏ ngắm sao và ôn lại những kỷ niệm thời đi học, hầu hết là bêu xấu nó, nó cũng không ngờ ngày xưa mình làm những chuyện mất mặt như vậy, đến giờ vẫn còn xấu hổ.

-Quốc An nè, bộ hết con gái hay sao mà cậu quen con nhỏ ngốc đó thế?

Hoàng giả bộ thì thầm với Quốc An, nhưng cố tình cho nó nghe thấy.

-Ừm, bởi vậy bây giờ tôi hối hận quá. Cậu cũng hùa theo.

-Con nhỏ đó hung dữ lắm, cậu quen nó phải chuẩn bị thật nhiều bông băng thuốc đỏ, chắc ngày nào cậu cũng cần đến.

-Nhiều khi tôi còn nghi ngờ về giới tính của cậu ta nữa đó.

Hai cái tên này, lâu ngày gặp nhau mà không muốn yên ổn, cứ thích đụng đến nó là sao đây hả.

-Tôi nghĩ hai người không cần chuẩn bị đâu, có muốn vô bệnh viện ở suốt đời không hả?

-Đùa mà đùa mà, chứ ai chẳng biết Thiên Anh nhà ta hiền lành, dịu dàng nhất chứ. Hoàng dẻo miệng, biết trước hậu quả là gì nhưng vẫn thích chọc ghẹo nó.

-Bộ không sỉ nhục tôi là mấy bạn chịu không nổi hả? Tôi gọi mấy bạn đến đây để ăn uống chứ có phải để sỉ nhục nhau đâu. Nó bắt đầu nổi nóng.

-Xin lỗi mà, Thiên Anh rộng lượng tha lỗi cho tụi tôi nha. Thôi nâng ly chúc mừng ngày hội ngộ đi.

Thấy tình hình không ổn Hoàng chuyển sang nài nỉ liền, đi mấy năm về mà cậu ta chẳng thay đổi gì hết, thế mà lại hốt được bạn Thanh Ngân xinh xắn giỏi giang nhà ta mới ghê, quả thật là không đơn giản xíu nào.

Bốn đưa uống lê lết từ ngoài sân vô đến trong nhà, miệng không ngừng kể đủ thứ chuyện trên đời, trong đó nó với Hoàng uống nhiều nhất nên lăn đùng ra ngủ. Quốc An và Ngân thì thu dọn bãi chiến trường.

-Quốc An, chúc mừng cậu, cuối cùng cũng có thể có được trái tim của bạn ấy. Thanh Ngân lúc nào cũng điềm tĩnh và dịu dàng.

-Tôi cũng không chắc có được chưa nữa, tôi sợ tim nó vẫn còn không quên được người đó. Quốc An buồn buồn.

-Nhìn biểu hiện của bạn ấy, tôi đoán Mon cũng rất thích cậu. Tôi biết chuyện của thầy Minh, cũng biết chuyện của gia đình bạn ấy nữa, nên cậu hãy quan tâm Mon thật nhiều, bây giờ nếu bạn ấy bị thêm tổn thương nào chắc sẽ khó có thể trở lại là chính mình.

-Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.

.....