Nhóc Con! Mau Gọi Ta Là Hoàng Thượng

Chương 2: Thế kỉ XVII




– BiỂU ca ơi, biểu ca đâu rồi.- một cô gái trẻ, người khá nhỏ nhắn toát lên vẻ cao quý nhìn là biết con nhà quyền thế, tay chân như liễu trên cành đung đưa trước gió, có mái tóc đen nhánh và óng ánh , mày liễu mắt phượng, môi nhỏ nhắn, nụ cười có lúm đồng tiền, giữa trán có đính ngọc trông thật kiêu sa và thật đáng yêu vô cùng. Nàng là Bảo Ngọc, là cháu cưng của hoàng hậu và cũng là thái tử phi tương lai. Nàng đi khắp nơi, lục loại quanh cung thái tử để kiếm chàng(là người trong mộng nàng từ nhỏ và cũng là phu quân tương lai của nàng)

– Thái tử phi tương lai, thái tử phi, chúng thần sẽ đi kiếm thái tử, xin tử phi đừng làm loạn nữa ạ, nếu thái tử biết sẽ giết chúng tôi mất.- một mama quỳ xuống cầu xin

– Cái gì người nói ta làm loạn ư? Bảo Ngọc có tính khí ngang ngược, chịu không được lời cầu xin mang tính oán trách đã chộp lấy con dao gọt trái cây trên bàn rạch 1 đường trên mặt của bà mama đó làm bà ấy hoảng hốt vội quỳ xuống xin tha tội, các nô tì ở phía sau cũng đồng loạt quỳ xuống cầu xin

– Có chuyện gì thế hả? sao ồn ào dữ gì? Nô tì các ngươi muốn chết hết hả?.- một giọng nam vọng lại từ xa

– Này, huynh từ đâu xuất hiện vậy, mau đi đến chỗ khác chơi đi đừng làm phiền ta nữa, chuyện ở đây sẽ do muội quản không cần huynh chen chân .- nàng dở giọng chanh chua với lục ca

– Biểu muội à, à mà không phải tập gọi là thái tử phi đi là vừa , sắp đến ngày động phòng rồi mà còn chanh chua như thế là sẽ ị thái tử từ hôn ngay khi động phòng đấy!- lục ca bắt tay sau lưng đi qua đi lại tỏ vẻ uyên bác làm Bảo Ngọc tức ói máu

– Này huynh trù ai vậy, mau xéo đi đi, đúng là ăn không ngồi rồi mà, hứ, không thè so đo với huynh nữa, ta đi tìm phi quân tốt của ta đây!!!!!!!!!!!!!!!!! Nói xong Bảo Ngọc đi một mạch khong thèm hành lễ

– Cái con bé không biết trời biết đất này……….chậc chậc.- lục ca lắc đầu mấy cái bỗng mặt biến sắc nắm chặt viên ngọc trong tay nhìn về hướng Bảo Ngọc

Ở một trang viên nhỏ , một chàng trai đang lim dim ngủ trên thảm cỏ êm , người chàng toát lên vẻ vô lo vô lự , àn nhàn hít thở khí trời , khuôn ặt chàng lạnh lẽo đến đáng sợ, người chàng to lớn rắn chắc người ngoài nhìn vào lại cảm thấy an toaanf 1 cách kì lạ. giấc ngủ của chàng bị đánh thức bởi người mà chàng rất ghét, ghét ghet

– Biểu ca ah ~, biểu ca ơi, à mà chúng ta nên tập lần đi, phu quân của thiếp sao chàng bỏ mặc thiếp quá đó, thiếp thấy thật cô đơn và lạnh lẽo trong hoàng cung đáng sợ này lắm í, huhu.- Bảo Ngọc như là 1 con người khác khi bên hắn, đáng yêu và nhõng nhẽo bên chàng nhưng bị chàng gạt sang 1 bên

Hoàng cung bị Bảo Ngọc quấy rối, làm cả hoàng cung loạn cả lên, nhưng người đơn thuần thì nghĩ thái tử phi vì quá yêu chàng nên ko muốn rời xa, người thâm hiểm hơn thì nghĩ thái tử phi cố ý để rút gọn thời gian động phòng. Sự việc đưa đến tai hoàng thượng nên hoàng thượng quyết định ngày thành thân sẽ diễn ra sớm, chính là ngày mốt

Phủ tướng quân

– KHÔNG ĐƯỢC .- một tiếng là làm cả gian phòng gật mình, ngày mốt là ngày âm u lắm con ạ, mặt trời bị ăn mất một lúc, đó là điềm xấu, không nên, cha phải bẩm báo với hoàng thượng mới được.- tướng quân tức giận

– Cha, cha không được làm như vậy , con không muốn, huhu.- Bảo Ngọc ngang ngược phản đối , nàng đã dùng mọi cách để có được ngày hôm nay để nàng được bên chàng sớm và để có hể thực hiện ước mơ của mình sớm hơn một chút là được làm hoàng hậu, dưới 1 người trên vạn người, tuyệt đối nàng sẽ không bỏ qua cơ hội vàng ngọc này , nếu không mỡ béo bị mèo hoang xẻo lấy thì nguy.

– Cha, nếu cha không chịu thì cha hãy xem như con không có trên đời nữa .- Bảo Ngọc vội chộp lấy thanh kiếm trên người cha cô kề cổ mình, lần này cô quyết cho bằng đượcj.

– Bà cố của tui ơi, được ta đồng ý, nhưng ta nói trước nếu sau này có chuyện còn đừng trách ta không nhắc trước!- phụ than cô chán nản, đành chìu con gái cưng

– Phụ than là tuyệt nhất , hihi.- Bỏa Ngọc cười khúc khích rồi ôm lấy phụ than, phụ than nàng ôm nàng bỗng rơi vài giọt nước mắt đau thương