Nhóc Hãy Đợi Anh

Chương 8




Bến xe buýt lác đác vài người đứng đợi, Hiểu Hân ngồi đợi xe tầm mắt buồn chán ngước lên nhìn từng giọt nước mưa còn đọng lại trên mái giỏ xuống vũng nước trước mặt, tạo nên những vòng tròn nhỏ lan ra rồi biến mất. Những vòng tròn sóng nhỏ ấy như tâm trạng Hiểu Hân bây giờ, có gì đó đang gợn lên rồi nhanh chóng biến mất.

Tiếng xe kêu bíp bíp báo hiệu vào bến, Hiểu Hân theo dòng người nhanh chóng lên xe. Các bến đợi trên con đường ven ngoại thành này khá dài, phải vài km mới có một bến. Khi xe đến bến đợi tiếp theo thì xe lại có thêm vài hành khách nữa. Một người phụ nữ tầm 40 tuổi lên xe nhìn dáo dác một hồi, sau đó cô ta tiến về chỗ Hiểu Hân và ngồi xuống. Hiểu Hân vốn không mấy quan tâm đến ai đang ngồi cạnh nhưng thấy cô ta đưa cho mình chiếc ô thì mới nhìn đến khó hiểu. Cô ta thấy Hiểu Hân ngây ra nhìn, liền nói và chỉ tay hướng cửa sổ xe.

“Bạn cháu nhờ cô đưa cho cháu đó.”

Cửa xe bị những hạt nước đọng lại nên mờ mịt, Hiểu Hân giơ tay kéo cánh cửa ra nhìn xuống. Khôi Nguyên đang đứng trên bến đợi, hai tay đút túi quần nhìn cô cười.

“Cầm lấy đi, phòng trời mưa.”

Lúc đó Khôi Nguyên đã đi, khi anh nghé vào ven đường mua áo mưa thì thấy mấy chiếc ô này. Anh trả tiền mua thêm ô rồi phóng xe quay lại bến. Đến bến xe thì xe đã chuyển bánh, anh cho xe tăng tốc đuổi đến bến đợi sau chờ trước. Anh nhờ một chị cùng đợi xe mang lên giao lại cho một cô bé mặc áo sơmi kẻ xanh. Khi nhìn thấy cô bé mở cửa xe nhìn về phía mình thì anh mới thấy an tâm.

Xe buýt tiếp tục lăn bánh, đẩy hình ảnh của Khôi Nguyên trôi lại phía sau. Hiểu Hân quay lại đón chiếc ô vào trong tay. Người phụ nữ bên cạnh lại tiếp tục ca ngợi.

“Bạn trai cháu quan tâm quá nhỉ.”

Hiểu Hân lặng thinh không nói, nhưng trong lòng lại như có một vòng sóng nhỏ lan ra, có chút rung động có chút ấm áp.

_o0o_

Hiểu Hân rũ chiếc áo cho bay nước rồi dùng cặp phơi thẳng trên giây. Hôm qua khi về đến cửa nhà, Hiểu Hân cởi vội chiếc áo rồi đem dấu trong balo. Đã về muộn lại ướt nhẹp trên người lại mặc cái áo này thể nào cũng bị bà nội mắng mỏ rồi chất vấn. Lên phòng Hiểu Hân đem áo gói lại trong túi bóng cho khỏi bướt, định bụng mang áo đến trường giặt sau. Hiểu Hân đang kẹp chiếc khăn cuối cùng trên dây phơi thì bị Mai Phương từ sau lớp khăn đang phơi nhảy ra hù dọa.

“Hù…!”

Hiểu Hân có bị giật mình đôi chút nhưng biểu tình trên mặt chỉ mở lớn mắt ra nhìn, hơi thở nếu để ý thấy dường như cũng đình trệ trong giây lát. Trong mắt Mai Phương thì biểu hiện đấy không coi là thành công khi muốn hù dọa, mặt cô tiu nghỉu.

” Này làm thế nào mới xoay chuyển được khuôn mặt băng sơn của bạn vậy?”

Hiểu Hân vẫn lặng thinh không trả lời, tay sắp lại những chiếc khăn cho ngay ngắn trên dây phơi. Mai Phương cũng biết vì trò đùa lúc nãy mà đám khăn bị xô siêu vẹo liền nhanh tay phụ giúp. Khi chỉnh đến chiếc áo kẻ, Mai Phương thảng thốt.

“Sao lại có áo ở đây thế nhỉ, chúng ta nào có nhiệm vụ phải giặt áo đâu, để tớ đem nào ném trả cho bọn biết mặt”. Nói rồi, Mai Phương nhanh tay hạ cái áo xuống liền bị Hiểu Hân giật ngược trở lại.

“Áo của mình mà”

Mai Phương ngạc nhiên, không thể liên hệ chiếc áo to tướng đó trên người Hiểu Hân, càng ngạc nhiên hơn khi thấy biểu cảm trong giây lát của Hiểu Hân.

“Này tớ vừa thấy trong mắt cậu như đang cười đúng không? Hay tớ bị say nắng nên hoa mắt rồi”.

“Có lẽ cậu say nắng rồi đấy” Nói xong Hiểu Hân cúi người với chiếc chậu quay xuống khỏi sân thượng. Mai Phương cũng lẽo đẽo theo sau với khuôn mặt ngẩn ra.

Khi Hiểu Hân ra khỏi sân tập đã thấy Vũ Phong đang chờ ở cửa, cô chán nản lôi máy nghe nhạc cắm vào tai rồi đi lướt qua. Vũ Phong đuổi theo, rồi đi theo kiểu dật lùi trước mặt Hiểu Hân.

“Này! Anh chỉ muốn trao đổi với em về công việc của đội bóng thôi. Với tư cách là đội trưởng đấy bạn quản lý lạnh lùng ạ!”

“Quản lý đội không chỉ có mình tôi, anh có yêu cầu gì thì viết lên bảng thông tin chung của đội.”

Vũ Phong đi chậm lại song song cùng với Hiểu Hân, anh vốn ghét cái kiểu giả vờ kiêu kỳ lạnh lùng của đám con gái, nhưng với Hiểu Hân thì anh lại cực kỳ nhẫn nại, anh biết cô không cố ý tỏ thái độ như thế. Cô ấy dường như co mình lại, không muốn tiếp xúc với bất kỳ ai. Lần đầu tiên khi Vũ Phong nhìn thấy Hiểu Hân thì cô đang cầm một cây gậy to tướng vụt vào con chó hoang dữ tợn. Lúc đó cô ấy đang cứu con chó nhỏ đang bị bắt nạt. Anh tưởng rằng cô sẽ dịu dàng ôm con chó nhỏ vào lòng nào ngờ cô vứt ngay thanh gậy rồi bỏ đi mà chẳng thèm đoái hoài đến con chó nhỏ. Lần thứ hai khi anh nhìn thấy cô, cô đang nép cạnh gốc cây, ngón tay bấu vào thân cây mạnh đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch. Ánh mắt hướng vào đám đông, không rõ là nhìn ai nhưng đôi mắt ánh nên vẻ bi thương cùng cực. Rồi từ đó anh rất thích ngắm nhìn cô, khi cô đi trên sân trường hay lúc cô đang truy bài tại sân, lúc khuôn mặt của cô hồng lên trong tiết thể dục.

“Hân à! Đừng có lạnh lùng với anh như vậy được không?” Vũ Phong mặt nhăn nhó khổ sở nói.

Hiểu Hân cảm thấy cực kỳ phiền toái, muốn chấm dứt ngay cái kiểu song song như hiện nay, liền quay ngoắt lại quát người phía sau.

“Này cậy định tiếp tục làm con rùa sau lưng tớ hả, cậu nhanh lên đi sắp nhỡ chuyến rồi đấy.”

Mai Phương vốn đi ngay phía sau, cô cố gắng đi chậm nhất để Vũ Phong có cơ hội giao lưu tình cảm vậy mà, xem ra lại bị người ta hắt hủi không thương tiếc. Mai Phương nhanh chóng chạy lại phía Hiểu Hân, đi ngang qua Vũ Phong cũng kịp trao cho anh cái le lưỡi bất đắc dĩ.