Nhóc Lười, Tôi Yêu Em

Chương 6




Thấy cô bạn thân cứ khóc lóc hoài vì một tên con trai đáng ghét. Chẳng đáng để liếc mắt hay coi trọng ngoài cái vẻ đẹp mê hồn của loài hồ ly tinh. Khiến Hoạ Mi rất khó chịu và càng tăng thêm ác cảm đối với tên thần kinh dẫm phải đinh kia hơn. (Oan gia thật, ghét nhau thế này hok biết sau này thích nhau kiểu gì nhi? ).

Rõ ràng biết người ta không có ý muốn xin lỗi rồi còn cứ cố tình làm khó. Để bây giờ cô nàng gặp rắc rối thế này đây, đang yên đang lành tự nhiên ở đâu chui ra thế không biết. Không nghĩ tới vẻ mặt khó coi đằng đằng sát khí của hắn thì thôi, dám cả gan doạ nạt nhỏ, còn muốn đánh nhỏ nữa chứ.

Càng nghĩ càng thấy cay cú, biết vậy lúc vừa rồi không tát hắn nữa mà đạp 1 phát thâm hiểm vào phận bộ hạ của hắn để xem sau này hắn còn giương oai tác quái nổi nữa không. Sao nghĩ lại thấy mình ngu thế nhi? Oai để cơ hội vụt bay mất rùi, tiếc ghê ( Nhỏ mà làm thế thật - Chắc bạn bè, người thân người ta vặt lông nhỏ sớm ^^ ).

Vò đầu bứt tai, lòng đầy hậm hựt khó chịu. Nhỏ điên máu quát to như sấm rền.

- Thôi nín đi, mày đừng có khóc lóc nữa. Tao điếc tai lắm.

Nhỏ nhíu mày, cắn môi, hai bàn tay nắm chặt vào nhau nhìn Thuỷ Tiên ra vẻ ta đây khó chịu lắm rồi đấy nhá. Biết điều im miệng đi.

- Cái gì?

Thuỷ Tiên thôi khóc mở to mắt nhìn nhỏ. Ơ hay thật lỗi tại con điên này hay tại mình nhỉ? Tại ai mà mình ra nông nỗi phải khóc lóc thảm sầu như thế này. Nhỏ không những không an ủi thì chớ lại còn quát mình mới sợ chứ.

- Cái rầm thì có?

Hoạ Mi nghiến răng trả lời lại câu hỏi của Thuỷ Tiên. Rõ ràng mình đã nói rất rõ lý do rồi mà nó còn cố hỏi lại cái gì nữa là sao? Con điên này có phải vì mê mẩn vẻ đẹp của tên thần kinh kia quá không mà sao bây giờ hỏi ngu thế không biết. Tất cả là tại hắn mà, tăng thêm mức độ căm ghét...

- Ơ, thái độ của mày thế à? Rõ ràng lỗi tại mày cơ mà, sao mày lại đi quát tao hử?

Thuỷ Tiên bất ngờ trước thái độ mặt mày nhăn nhó đầy khó chịu của nhỏ. Cứ như người chịu thiệt thòi là nhỏ ấy. Con nhỏ này thần kinh có vấn đề con mẹ nó rồi

~~- Ơ quả mơ có hột. Tao chẳng có lỗi lầm gì hết. Nếu cho thời gian quay lại nhất định tao sẽ khiến hắn phải chịu nhục nhã hơn.

Hoạ Mi cắn môi, cười nhạt, bẻ ngón tay. Trong đầu chứa đầy những suy nghĩ đen tối.

- Sax, vãi mày rồi...

Thuỷ Tiên không ngờ thái độ của con nhỏ điên rồ này không những không tỏ ra hối lỗi áy náy. Lại còn tỏ ra nuối tiếc vì chưa thể hiện hết bản lĩnh. Nghĩ mà nhỏ thấy lạnh cả sống lưng. Nổi hết da gà da vịt lên.

Quen nhau mấy năm, Thuỷ Tiên thừa biết tính cách của nhỏ. Tốt thì tốt thật, sẵn sàng hi sinh vì bạn bè không chút suy tư. Từng cứu mạng Thuỷ Tiên trong một lần bị mấy tay anh chị đầu gấu trong trường đánh vì trót nhìn đểu chúng. May tình cờ gặp cô nàng có võ, đi ngang qua đánh cho bọn chúng một trận tơi tả. Rồi âm thầm quan tâm an ủi nhỏ, khiến nhỏ rất cảm động. Chính từ giây phút đó mà hai người đã dần trở thành bạn thân chí cốt. Giúp đỡ nhau trong mọi lúc khó khăn.

Nhưng có rất nhiều nhược điểm. Rất ghét những ai làm trái ý nhỏ, khiến nhỏ phải gặp những rắc rối, phiền phức không đáng có. Chỉ khiến nhỏ càng tăng thêm lòng hận thù, khó chịu thêm thôi. Nếu cứ đứng trước mặt nhỏ nhắc đến cái người gây hoạ đó.

Đã vậy còn rất tâm đắc câu "Khi ngôn từ trở nên bất lực - Thì Bạo lực được phép lên ngôi" nữa chứ. Còn nhỏ này không những vừa lười nhác, lại còn vừa bạo lực nữa, độ điên thì nặng hơn cả mấy người bị thần kinh trong trại tâm thần á...

Vì vậy, khi nghe nhỏ nói vậy. Thuỷ Tiên chỉ còn biết lắc đầu, có nói thêm cũng vô ích. Thôi thì đành hi sinh tình cảm hâm mộ dành cho mĩ nam để bảo vệ tình bạn bao năm gây dựng vậy. Hic. Thật không hiểu sao trên đời này lại có đứa thần kinh không được bình thường giống nhỏ thế nhỉ? Thầm oán hận ông trời đã sinh ra một con người cái gì cũng tốt nhưng lại mang trên mình đầy khiếm khuyết khó đỡ như vậy...

Nhiều lúc tự hỏi, rốt cuộc nhỏ có phải là con gái không thế mà không dám. Hic. Rõ khổ.

- Nản, thôi được rồi, bọn mình về nhà sắp xếp mọi thứ đi. Sáng mai còn phải đi học nữa đó.

Thuỷ Tiên đành cay đắng ngậm ngùi bỏ qua, tìm chủ đề khác để xua đi cái không khí kì quái này. Haizz.

- Hả? Mai lại phải đi học rồi. Mày không nhắc tao cũng quên mất tiêu luôn. Thế là lại phải từ biệt ngày tháng ăn chơi để vác bút đi cày rùi. Oi, sao tao ghét đi học thế không biết. Hic

Hoạ Mi, cắn móng tay, thở dài nhăn nhó.

- Ghê quá, móng tay mày bẩn đầy vi khuẩn thế kia mà cứ đưa lên miệng cắn hoài. Không thấy mất vệ sinh à. Thật uổng công bao năm bố mẹ tốn cơm gạo cho mày đi học.

Thuỷ Tiên nhìn thấy nhỏ cắn móng tay, thầm hồi tưởng đến móng tay đen xì đầy ghét sáng nay đưa bánh cho mình ăn mà cảm thấy kinh tởm. Mặc dù bây giờ móng tay nhỏ đã trắng sạch rồi sau quá trình vệ sinh cá nhân sáng nay. Nhưng nhìn móng tay đầy nước bọt của nhỏ mà cô nàng cảm thấy muốn nôn oẹ mọi thứ vừa ăn quá. Kinh...Làm gì thì làm bẩn nó cũng vừa thôi chứ?

- Oẹ, Khiếp quá cơ. Mày đúng là chúa sạch sẽ quá, thôi cũng muộn rồi về nhà đi.

Nhỏ giả bộ nôn oẹ, nhún vai, cười mỉa mai cô bạn sống quá sạch sẽ của mình. Đó đã là thói quen ăn sâu vào máu rồi, nhỏ biết làm sao bây giờ. Hic.

- Yes, về nhanh không mẹ tao lại lo lắng. Nói ra nói vào mệt lắm. Hic

Thuỷ Tiên gật đầu ủng hộ. Tại con nhỏ này gây ra rắc rối nên mới mất thời gian như vậy đấy. Bực cả mình.

Hai đứa đang vi vu cưỡi trên lưng con ngựa sắt dạo dưới con đường dài thân yêu. Cười nói chuyện rất vui vẻ.

Vừa đúng lúc đi đến quán bán vịt quay Bắc Kinh dạo bên vệ đường.

Bỗng Thuỷ Tiên phanh gấp lại

...Két...ét...ét...

- Ăn không?

Thuỷ Tiên dừng xe lại, một chân chống xuống dưới đất hỏi.

- Có.

Hoạ Mi nuốt nước bọt ừng ực nhìn mấy con vịt quay nướng bên đường thèm rỏ rãi...

- Chuẩn, vừa rồi đi đến đúng ổ gà trước mặt, nếu không phải nhờ cái phanh này ăn thì chúng ta bây giờ đều đã hôn đất mẹ thân yêu rùi. Hí hí.

Thuỷ Tiên cười tươi mà không hề biết Hoạ Mi đang như từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục. Mặt mày tối sầm lại đầy thất vọng. Ho ho, đáng đời ai bảo nhỏ ham ăn chứ...

- Thôi mày lượn đi, để tao lái xe cho. Đi gì mà ngu thế, không biết tránh cái ổ gà từ xa à. Kiểu này có ngày bị mày hại đi chầu diêm vương sớm thôi.

- Con hâm này, mày lại lên cơn tự kỷ nữa à? Được thôi, thích thì nhích. Mau lên đây cầm tay lái đi, tao xuống.

Thuỷ Tiên bĩu môi, khi thấy thái độ sớm nắng chiều mưa của nhỏ. Vừa rồi còn cười tươi là thế bio đã trở mặt hậm hực rồi. Rõ điên mà...

Bực mình vì bị lừa hụt một vố. Hoạ Mi lên cơn điên, đạp xe tốc độ kinh khủng vượt qua cả xe máy...

- Êu, đạp chậm thôi...

Thuỷ Tiên đằng sau cảm thấy bất an, giục nhỏ. Nhưng nhỏ nào có nghe, đạp càng nhanh hơn để giải toả cơn bực bội đang bốc cao ngụt trong cơ thể nhỏ như núi lửa sục sạo muốn phun trào...

Đúng lúc đấy thì xe xuống dốc ...Vì đạp quá nhanh, phanh dù ăn đến mấy cũng bị đứt...

Nhỏ hoảng hồn tìm cách dừng xe lại nhưng không được, xe cứ theo đà lao thẳng xuống dốc không gì cưỡng lại được như hòn đá rơi tự do tự độ cao mấy nghìn mét.

Nhỏ loạng quạng tay lái, nghiêng bên nọ, ngả bên kia...

- AAAAAAAAAA

Thuỷ Tiên ngồi đằng sau thì hú hét sợ hãi, ôm chặt lấy eo Hoạ Mi, càng khiến tay lái của Hoạ Mi khó điều khiển hơn...

Đúng lúc đó một chiếc xe máy đi tới, đang chuẩn bị lên dốc...

- AAAAAAAA, CỨU VỚI...

- AAAAAAAAAAAAAAAA...

Đúng lúc cả hai tiếng hét lớn chói tai như tiếng sét vang vọng lên giữa không gian vắng lặng đến rợn người thì...

RẦM MMMMM....

Hai xe đâm sầm vào nhau, một xe máy, một xe đạp. Xe đạp thì bị hỏng tan cả giỏ. Xe máy thì bị xây sát hết cả. Còn người thì ngã lăn quay chổng vó ra đường...

- Hu hu, Hoạ Mi ơi, mày có sao không? Đừng chết nha...

Tiếng Thuỷ Tiên sợ hãi khóc thé lên khi nhìn thấy Hoạ Mi nằm bên vệ đường máu từ trán chảy xuống...

- Sao rồi? sao rồi?

Chàng trai đi xe máy, toàn thân đầy vết xây sát không kém. May không bi thương nặng lắm thấy tiếng khóc thảm thiết đầy kinh hãi liền vội vã đứng dậy lo lắng hỏi.

- Ơ, lại là anh à?

Thuỷ Tiên giật mình thốt lên đầy kinh ngạc.

- Lại là hai người các cô à, sao mà xui xẻo thế...

Chàng trai cũng giật mình thốt lên đầy ai oán...

- Ai xui xẻo hả? Tôi mới là người xui xẻo đây này...

Hoạ Mi, đau đớn nhăn nhó. Anh ta đúng là đồ khắc tinh mà tại anh ta mà mình mới ra nông nỗi thế này đây. Hic... (Thế đấy, lỗi tại mình lại đi trách người ta @@).

Nghe tiếng kêu đầy khó chịu của nhỏ. Cả hai người kia cùng quay lại nhìn nhỏ...

- Chết rồi, máu chảy nhiều quá, làm sao bây giờ...

Thuỷ Tiên sợ hãi kêu lên...

- Phải đưa đến bệnh viện mau thôi...

Chàng trai lo lắng nói...

- Không được rồi, bây giờ tôi mà không về nhà là mẹ tôi la chết. Anh gọi taxi đưa nó đến bệnh viện trước nhé, tôi sẽ đến sau được không?

Thuỷ Tiên nghĩ đến bộ dạng bà la sát của mẹ mình khi mình đi về muộn không khỏi rùng mình sợ hãi. Mặt mũi nhỏ cùng quần áo lấm lem như tên ăn mày. Sợ nếu mà về muộn nữa mẹ sẽ lột da nhỏ mất. Hic

- Haizz, vậy cũng được biết làm sao bây giờ. Ai bảo tôi xui xẻo chứ...

Chàng trai ủ rũ như xác chết, từ sáng đến giờ chưa gì đụng mặt nhau 2 lần, lại toàn gặp rắc rối. Thử hỏi không xui xẻo thì là gì?

- Anh câm miêng ngay. Bộ anh tưởng tôi thích gặp anh chắc...

Hoạ Mi mất máu, đau đớn là vậy nhưng vậy quyết ăn thua đủ với hắn ta...

- Vậy cô tự lo liệu đi, tôi đi đây.

Chàng trai mặt mũi nhăn nhó, chả hiểu mình với nhỏ này có thù oán gì nữa...

- Thôi anh ơi, em xin anh đấy. Mau rước nó tới bệnh viện đi. Tính nó đã thần kinh từ nhỏ như vậy rùi. Anh đừng chấp...

Thuỷ Tiên vừa vội, vừa cảm thấy buồn cười tính khí trẻ con của 2 người này. Nản ghê...

Tại bệnh viện.

Sau khi băng bó cái trán bị thương xong bác sĩ hỏi quan tâm:

- Đi đứng kiểu gì mà để bị thương thế này?

- Là do hắn ta đó bác sĩ ơi, tại gặp hắn mà cháu bị xui xẻo thế này đấy. Hu huuuu...

Hoạ Mi khóc nức nở, tất cả là tại tên thần kinh dở hơi biết bơi này chặn giữa đường xuống dốc nên nhỏ mới xui xẻo thế này mà. Hic (zoi ạ, thế là may chán rồi nhỡ tông vào xe tải thì sao? phúc tổ 3 đời nhà chị rồi ).

- Cái gì? cô bị điên ha?

Hắn trừng mắt nhìn nhỏ, nhỏ này bị điên không vậy. Rõ ràng tự nhiên từ trên dốc lao xuống đâm sầm vào hắn, bây giờ lại chém đổ mọi tội lỗi lên đầu hắn mới kinh chứ?

- Anh bị điên thì có. Hic... bác sĩ ơi, bác thấy chưa, anh ta không những không nhận lỗi nói được một lời an ủi, còn quát cháu bị điên. Bác sĩ thấy anh ta đáng ghét không? Hu huuuu.

Hoạ Mi khóc nức nở to hơn, rất là thương tâm. Con bác sĩ thì chỉ cười lắc đầu, hai người này thú vị thật.

Còn hắn thì tức sôi máu. Từ lúc hắn biết nhận thức đến tận bio chưa bao giờ phải chịu bất cứ thiệt thòi nào như thế này. Sáng thì bị ăn tát, xong lại còn bị xe đâm, bỏ cả cơm trưa để đưa nhỏ đến bệnh viện trong khi lỗi hoàn toàn là tại nhỏ. Nhỏ không 1 lời cảm ơn thì chớ lại còn mắng nhiếc hắn?

Rốt cuộc nhỏ là loại sinh vật kỳ quái gì thế? Có phải thật sự là con gái không vậy? Hắn bó tay thực sự rồi. Thật là đau khổ, khóc không ra nước mắt...

- Nhà cô ở đâu để tôi đưa về.

Đã giúp người thì giúp cho chót, tiễn Phật phải tiễn đến tận Tây Phương...

- Lượn đi, tôi tự về được. Để anh đưa về nhỡ anh thấy tôi xinh đẹp nổi tà dâm thì sao. Loại người như anh, nhìn không thể tin tưởng được...

Nhỏ bĩu dài môi, nhìn hắn từ trên xuống dưới như thể một sinh vật lạ từ ngoài hành tinh khác rớt xuống.

- Sax, thôi xin người. Tôi muốn tránh cô xa thật xa không được lại còn có ý muốn điên rồ. Có lẽ tôi nên vào trại thần kinh khám mất...

Nghe nhỏ nói xong mà hắn sốc muốn ngất trên cành quất luôn quá @@

- Ho ho, phải đó tôi nghĩ là anh nên vào trại thần kinh ở luôn đi là vừa. Chứ ở ngoài đi lại lung tung lại hại chết thiếu nữ nhà lành như tôi thì chết.

Nhỏ cười lăn lộn, ha ha, thú vị thật, tên này ngu thế không biết @@

- Cô...

Hắn á khẩu, chỉ ngón tay vào người nhỏ không biết nói gì nữa. Thượng đế ơi cho con hỏi cô ta là loại sinh vật gì thế?

- Anh có thể lượn luôn được rồi, Về đây. Bye...ha ha

Nhỏ vẫy tay chào hắn, nhìn mặt hắn lúc này ngu ngu ghê. Chụp 1 kiểu tung lên Facebook chắc khiến khối trái tim của các thiếu nữ thơ ngây bị sốc vì hình ảnh thần tượng luôn tôn sùng của mình...

Nói rồi, cô quay đi thẳng luôn. Vẫy taxi về nhà.

Bỏ mặc mình hắn, ngây ngốc nhìn cô đến khi khuất bóng với những câu hỏi xoay như chóng chóng trong đầu. Khuôn mặt thì ngố đến khó tả...