Nhóc Lười, Tôi Yêu Em

Chương 7




6h sáng thứ hai ...

Ring...ring...ring...

Chuông đồng hồ báo thức vang lên đánh thức một con người tái sinh kiếp heo đang say ngủ trong cái ổ bừa bãi.

Đau đầu, nhức mắt...

Cố mở hé đôi mắt vẫn còn đang thiếu ngủ, ngáp dài một cái với tay lấy cái đồng hồ nhìn giờ một cách bất đắc dĩ...

Oi trời, mới có 6h thôi mà. Còn sớm chán... ngủ thêm 5 phút nữa cũng được...

5 Phút nữa...

Ring...Ring...ring...

Cái đồng hồ ngu ngốc này vẫn còn sớm mà kêu réo cái quái gì, muốn ta cho mi sớm ra bãi phế liệu không hử.

Hoạ Mi chưa tỉnh hẳn ngủ mơ màng lầm bầm...

Ring...Ring...

Bực mình rùi nha, ta đã bảo mi im lặng rùi mà. Sao cứ cố tình trêu ngươi nhau thế nhi?

Ring...ring...

Bực bội mắt vẫn nhắm, với tay cầm lấy cái đồng hồ phi thẳng vao tường. Trong cơn mơ vẫn cười đắc ý, ngu thì chết. Xem mày còn dám kêu nữa không. Ha ha.

Vừa mơ màng ngủ nhỏ vừa cười thầm. Không biết cái đồng hồ báo thức tội nghiệp này là vật thế thân lần thứ bao nhiêu bị nhỏ ném tan xác không thương tiếc. Sau khi làm nhiệm vụ vinh quang là đánh thức nhỏ dậy đi học.

Đồng hồ bị ném tan xác, cục pin rơi vãi ra...

Trả lại cho không gian của nhỏ căn phòng yên tĩnh vốn có của nó...

1 tiếng sau...

Chuông điện thoại vang lên bài hát quen thuộc. Bây giờ thì đã biết vì sao nhỏ không đặt chuông báo thức bằng điện thoại iphone 5 dát vàng rồi. Sợ chẳng may nhỏ điên lên quăng vào tường thì biết mua bao nhiêu cái cho đủ

You can fool yourself

i promise it will help

now every single day

i just wanna hear you saying

laughing through the day

thinking you are never boring(?)

speeding through the night

maybe you not count the morning(?)

there's nothing you can do

to keep it out

there's nothing you can do

just scream and shout

living for today but you just can't find tomorrow

talking about the joy

but it never stops the sorrow...

Lười không thèm mở mắt. Theo thói quen với tay sang bên cạnh lấy cái điện thoại áp vào tai...

- Alo, đứa nào điên sáng sớm ra đã ồn ào thế...

Nhỏ nói giọng ngái ngủ,...

- Con ngu này, biết mấy giờ rồi không? hôm nay ngày đầu tiên đi học mày định nghỉ luôn hả? Có phải mày muốn bị ghi tên vào sổ đen của trường không?

Thuỷ Tiên đầu dây bên kia quát to, khiến nhỏ suýt thủng màng nhỉ, tỉnh cả ngủ?

- Cái gì? Trời ơi, tao quên mất. Hic, đợi tý tao tới liền...

Hoạ Mi hoảng sợ, vội lật chăn bước xuống giường đi luôn chân đất vào thẳng nhà tắm...

- Nhanh lên, cô giáo sắp vào rồi. Tao cúp máy đây...

Không nói nhiều, Thuỷ Tiên cúp máy ngay lập tức. Để mặc nhỏ tự sinh tự diệt...

10 phút sau...

Nhỏ ngồi lên con ngựa sắt yêu quý, phóng như bay đến trường ngang vận tốc tên lửa. Thở hồng hộc mệt mỏi, toát hết cả mồ hôi. Khiến nhiều người đi đường nhìn nhỏ đầy ái ngại...

Sáng lại chưa ăn gì, nhỏ đói đến hoa cả mắt suýt mấy lần đâm đầu vào cột điện bên đường.

Cuối cùng cũng đến được trường...

Nhưng đến muộn 30 phút nên cổng trường đóng từ đời nào rồi. Nhỏ nhìn mà lòng đau như cắt. Mới sáng ra sao lại xui xẻo như thế chứ?

Hic, biết làm thế nào bây giờ? Nhỏ thật sự không muốn buổi học đầu tiên đã gây ấn tượng xấu với cô giáo chủ nhiệm rồi bị ghi vào sổ đen trong trường đâu? Thà đi muộn còn được cho là có ý thức, chứ nghỉ luôn không lý do thì tương lai sau này của nhỏ đẹp sáng lạn lắm đấy @@

~Đi đi lại lại trước cổng trước cổng trường, không biết làm cách nào để vào trong trường được nữa? Nhỏ cắn gần cụt hết móng tay rồi...

- AAAAA...

Đột nhiên mắt nhỏ sáng rực lên như chiếc đèn pha, cách đơn giản thế mà không nghĩ ra, ngu quá. Tự cốc đầu mình một cái.

Đem vội chiếc xe sang quán gửi xe ngoài cổng trường. He he...

Nhỏ đeo cặp trên vai, chuẩn bị leo tường vào...

Bờ tường này khá cao? Nhìn đã thấy chóng mặt rồi, leo được thành công quả là một kỳ tích. Nghĩ vậy nhỏ tự thấy bội phục mình quá (Trình độ tự sướng quá cao - Không đỡ được @@).

Sau một hồi loay hoay vất vả, cuối cùng nhỏ cùng leo được tường thành công. Liền nhanh chóng nhảy xuống.

- Á...

Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, nhỏ leo tường nhảy thế quái nào nhảy đúng vào một chàng trai đứng bên dưới. Một tư thế rất đẹp, nhỏ ngồi lên bụng cậu ta...

- AAA, Mau đứng dậy đi, cậu định đè chết tôi à?

Cậu bạn chẳng may bị nhỏ nhảy trúng người đè lên, toàn thân đau đớn âm ỉ?

- Hừ, đứng thì đứng. Mà cậu là ai?

Sau khi đứng dậy, không những không xin lỗi, lại còn ngang ngược phủi hết bẩn trên người. Trừng mắt hình viên đạn nhìn cậu bạn tội nghiệp trước mặt quát hỏi. Rõ ràng mình là người có lỗi lại còn to mồm quát người ta. Haizz.

- Sao cậu là con gái gì mà vô duyên thế, nhảy vào người ta khiến người ta bị xây sát lại còn to mồm, trợn mắt quát hỏi người ta. Cứ như tra hỏi phạm nhân ý.

Cậu con trai thấy thái độ hống hách, vô duyên của nhỏ vô cùng khó chịu. Chỉ muốn tát cho nhỏ phát để nhỏ bớt vênh mặt kiêu ngạo đi.

- Hừ, tôi có duyên đâu mà vô. Nói cũng ngu.

Nhỏ thản nhiên nhìn cậu ta đối đáp lại một cách sâu cay. Đã đi muộn lại còn gặp ngay tên kỳ đà cản đường này thật xui xẻo mà.

- Cậu,...

Cậu con trai kia sau khi nghe câu phát ngôn của nhỏ sốc đến mức, mặt mũi xám ngoét lại, cơn giận dữ bốc khói nghi ngút. Ngực thở phập phồng, thật sự là cậu ta muốn đập đầu vào bờ tường kia chết luôn quá. Zoi ạ, sao trên đời này lại có đứa con gái vô duyên đến mức không còn gì để mà nói nữa vậy hả? Chậc, kiểu này vài lần chắc cậu ta điên mất ...

- Nếu không có việc gì tôi vào lớp đây. Đúng là phiền phức.

Nhỏ mặc kệ thái độ đang tức giận đến mức mặt mày tím tái, khó thở của cậu ta. Lạnh nhạt nói một câu, quay người không thèm liếc mắt đi thẳng vào lớp...

- Chờ chút, cậu không được đi. Cậu phải theo tôi lên phòng quản sinh gặp thầy giám thị đã.

Cậu bạn kia liền chạy đến trước mặt nhỏ ngăn cản.

- Tại sao tôi phải theo cậu? Cậu tưởng mình là ai chứ. Đúng là quạ đen cứ tưởng mình là phượng hoàng. Ngu ngốc...

Nhỏ bĩu môi, nhìn cậu bạn kia một lượt từ trên xuống dưới rồi phán một câu rất chi là hạ nhục người khác...

- Này, cậu...cậu đừng có khinh người quá đáng nhé...nếu không đừng trách tôi...

Cậu bạn kia bị sỉ nhục, tức điên lên, máu nóng xông thẳng tới não muốn bóp chết nhỏ ngay tức khắc...

- Sao, định làm gì tôi, muốn làm gì thì làm thử xem?

Nhỏ vênh mặt, thách thức. Con trai mà đi đánh con gái xem ra tên này đúng là không biết nhục rồi. (Nhỏ vẫn nhận mình là con gái mới ghê ^^).

- Với loại con gái như cậu tôi cũng chả muốn đánh làm gì cho bẩn tay ra. Tôi là sao đỏ của trường. Chuyên canh chừng những học sinh đi muộn leo tường vào. Cậu hiểu rồi chứ.

Cậu bạn cố lấy lại bình tĩnh, biết là đôi co với nhỏ chỉ càng thêm rước nhục vào thân mà thôi. Tốt nhất cứ làm xong nhiệm vụ rồi chuồn nhanh cho an toàn.

- Êu, cậu nói thật hay xạo vậy? Nhìn cậu kìa tóc thì nhuộm đỏ, mặt mũi thì dữ dằn, đen thui như mấy tên lưu manh ý. Tôi nghĩ cậu là thành phần học sinh cá biệt thì đúng hơn. Chắc chắn cậu cũng là học sinh đi muộn leo tường giống tôi thôi. Lừa ai chứ lừa tôi sao nổi.

Nhỏ cười nhạt, mở to mắt nhìn thẳng vào người cậu bạn kia đưa ra lời nhận xét ngàn vàng của mình. Nhìn bộ dáng cậu ta giống lưu manh thế kia mà nói mình là sao đỏ thì có mà ngày mai mặt trời mọc đằng tây mất. Có quỷ mới tin lời cậu ta nói,...

- Cậu đừng có vu khống, xuyên tạc người khác nhé. Đúng là đầu óc đen tối, bụng ta suy ra bụng người.

Cậu bạn cũng không vừa cười khẩy. Cô bạn này thật thú vị nha, từ trước tới nay chưa có ai dám phán hắn danh hiệu "lưu manh"cả. Vậy mà lại được cô bạn này ưu ái ban tặng. Thật là hài hước ghê. Nhỏ này đầu óc đúng là không bình thường thật, cậu ta chưa từng gặp cô gái nào có cách ứng xử, suy nghĩ kỳ lạ như thế và hơn thế @@

- Cậu nói ai đầu óc đen tối ha?

Nói người ta thì không sao, nhưng bị người ta "đá xoáy" đả kích lại thì hầm hầm tức giận. Muốn ăn tươi nuốt sống người ta...

- Nói cậu đó. Ho ho.

Thấy phản ứng tức giận của nhỏ hắn lại càng cảm thấy thú vị. Thử xem nhỏ làm gì được mình. Cười nhạt, khoanh tay, giương mắt ếch nhìn nhỏ chờ đợi ra vẻ thách thức mà không biết mình sắp gặp nguy hiểm. Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà...

- Á, ...

Tiếng kêu thét thảm thiết vang lên.

Chết này dám lên mặt thách thức nhỏ à, được lắm. Không nói không rằng nhỏ liền dùng toàn lực dẫm mạnh chân lên chân cậu ta đau điếng. Mà cái đôi guốc gỗ nhỏ đi, dẫm lên chỉ có nước chết...

Mặc xác tên ngu ngốc đau muốn chảy nước mắt, ôm chân nhảy lò cò một cách thảm hại. Nhỏ liền cười lạnh đắc ý, vừa định quay người vào lớp thì...

Cốp...

- Ui da, đau quá, kẻ nào đi đứng không có mắt vậy...

Nhỏ vừa đưa tay lên trán vừa xoa cho vơi cái đau đi. Do cú va chạm vào người nào đó rất mạnh.

- Giỏi nhi? Đã đi muộn leo tường lại còn bắt nạt bạn sao đỏ. Em quả là ghê gớm.

Thầy giám thị mặt mày nghiêm khắc, quát lớn khiến nhỏ bừng tỉnh.

- Dạ, thầy ạ,...em...

Chết rồi, sao xui xẻo lại gặp đúng thầy giám thị thế này. Đời mình coi như tàn rồi, tất cả cũng tại tên đáng chết kia, có ai ngờ người trông như lưu manh lại là Sao đỏ chứ? Hic.

Tại phòng quản sinh.

- Em tên là gì? Học sinh lớp nào?

Thầy giám thị cau mày, nhìn nhỏ đầy nghiêm khắc.

- Dạ, em là Hoạ Mi, hoc sinh lớp 10C1 ạ.

Nhỏ cúi mặt lý nhí trả lời, thầm cầu mong thầy sẽ tha cho mình. Hic

- Vậy là đủ rồi, bây giờ em về lớp chép phạt 20 lần nội quy trường, lớp cho tôi. Sáng mai nộp cho tôi.

Thầy lạnh lùng ra lệnh phạt, bắt nhỏ bằng mọi giá phải thực thi.

- Nhưng thầy ơi, hôm nay em đi muộn là có lý do mà. Xin thầy xem xét lại ạ.

Nhỏ sợ hãi, run rẩy cầu xin. Trời ạ, chép phạt 20 lần nội quy trường, lớp dài đằng đẵng cả mấy trang giấy như thế đến mấy đời mới xong. Nhỏ không tâm phục, thầy thật ác quá đi. Hic

- Đi muộn còn có lý do nữa à. Thế tất cả mọi người ai cũng nói tại đi muộn đều có lý do thì cái trường, lớp này thành cái chợ à? Nhưng với em thì tôi sẽ xem xét lại, lý do gì nói đi?

Thầy giám thị lạnh lùng nhìn nhỏ, khuôn mặt không chút cảm xúc. Ông thật sự muốn biết nhỏ tinh quái này bịa ra lý do gì để nguỵ biện cho lỗi lầm của mình đây?

- Dạ, tại...tại đồng hồ bị hỏng nên em ngủ quên ạ.

Nhỏ nói lý do mà không thấy ngượng mồm. Đồng hồ ơi tao xin lỗi mày nhá, đành đem mày ra làm vật thế thân thôi.

- Vậy à. Nhưng tôi thấy lý do đó thật sự rất vớ vẩn. Vì thế em cứ chấp nhận chép phạt 20 lần đi.

Thầy giám thị đưa đôi mắt cú vọ, nhìn xoáy nhỏ...

- Thầy ơi, em phản đối, lý do của em rất là chính đáng mà. Em không chép phạt 20 lần đâu. Không bao giờ...

Nhỏ vụt đứng dậy hét to, rõ ràng là thầy ức hiếp người quá đáng mà.

- Rõ ràng vi phạm bắt tận tay, ngay tận trán như vậy rồi mà vẫn còn cãi được. Nhẹ không thích thì tôi sẽ cho em chép phạt gấp đôi. Nhớ đấy 40 lần, sáng ngày kia đem xuống đây nộp cho tôi. Nếu không đừng trách ác tôi cho hạnh kiểm yếu rồi mời phụ huynh tới để đuổi học.

Thầy giám thị ánh mắt kiên quyết nói. Đã nói là sẽ thực hiện, không đùa đâu.

Nghe nhắc đến hạnh kiểm yếu, mời phụ huynh tới đuổi học. Nhỏ liền rụt cổ ngoan ngoãn nghe lời vậy. Để bố mẹ bị mời lên đây, chắc chắn nhỏ cũng gặp xui xẻo cho mà coi. Nào là bị cắt tiền tiêu vặt, bị phạt, bắt phải về nhà ở chung với bố mẹ để dễ quản lý...thì cuộc đời tươi đẹp này của nhỏ coi như đi tong còn gì?

Ai chẳng muốn sống một cuộc sống tự do, không gò bó. Nhỏ cũng vậy thôi, tuy ngang ngược, lười nhác. Nhưng rất sợ bị mất tự do, bị người ta quản thúc..