Nhóc Lười, Tôi Yêu Em

Chương 8




Sau khi bị giám thị đại nhân tuyên án phạt tàn khốc ngang án tử hình. Nhỏ vô cùng sợ hãi, tính nhỏ vốn đã ngang ngược từ bé, luôn thích làm theo những gì mình thích và muốn. Nếu bản thân không thích dù cho nước có ngập đến mắt sắp tắt thở nhỏ cũng chẳng hề chịu nhúc nhích đâu.

Đối với nhỏ làm cái gì cũng phải hứng thú, thích thì mới làm, không thì có ép cũng sẽ chỉ làm nửa chừng qua loa hoặc cố tình làm hỏng luôn ấy chứ. Tính lười nhác ăn sâu vào máu ngay từ lúc mới sinh ra, tuổi trẻ bồng bột còn khá là bốc đồng, trẻ con và cứng đầu khó có thể thuần hoá...

Chính vì vậy thầy giám thị có lẽ cũng đã từng trải qua cái tuổi trẻ bồng bột, cứng đầu với những thành tích không kém nhỏ là bao. Cho nên thầy rất hiểu tâm lý của những đứa trẻ vừa lười nhác vừa bạo lực lại bướng bỉnh giống nhỏ chăng? Đặc biệt nắm rất rõ yếu điểm của chúng thì phải.

Nên những lời thầy nói ra có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ khiến cho người ta kinh hồn bạt vía. Phạt dọn vệ sinh thì bọn chúng vẫn có thể nhờ người giúp đỡ, mà công việc đó mấy bác lao công phụ trách cả rồi, công việc ít như vậy đơn giản quá. Tốt nhất là cứ bắt chép phạt đi, vừa không tốn quá nhiều công sức, vừa khiến những đứa cứng đầu như nhỏ khiếp sợ. Còn không chịu nghe lời nữa phải không? Mời phụ huynh lên trường uống nước trà để bàn bạc quyết định đuổi học nhé. Xem còn cứng đầu được đến đâu?

Trường này vào rất khó, ra rất dễ. Mà đã ra rồi thì cũng đừng mong quay lại dù có giàu có, quyền lực đến đâu. Mà một khi đã dính líu thành tích bị đuổi học khỏi trường này vì lý do nào đó. Cánh cửa để các trường khác mở ra nhận vào học, cơ hội sẽ rất nhỏ nhoi khoảng 0.001% thôi.

Chính vì vậy Hoạ Mi nhà ta dù bá đạo, ngang ngược đến mức nào đi chăng nữa cũng phải cun cút ngoan ngoan vâng lời như con chó con thôi...

- Dạ, thưa thầy, em biết rồi ạ.

Nhỏ cúi đầu nói lí nhí, dù không cam tâm tình nguyện thì cũng phải ngậm đắng nuốt cay mà chấp nhận khuất phục thôi. Ai bảo nhỏ chỉ là một cô học trò bé nhỏ như con kiến, con thầy giám thị là một con khủng long to lớn vĩ đại. Nắm trong tay vận mệnh sống chết sinh tồn của nhỏ chứ...

Ngẫm đi ngẫm lại nhỏ thấy cái câu "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn" Người xưa nói quả rất chí lý và chính xác tuyệt đối. Riêng với móng tay thầy giám thị đừng nói là vỏ quýt mà đến vỏ dừa cũng phải thủng thui. Hic ^^

- Vậy thì tốt, lần sau còn đi muộm nữa. Tôi sẽ phạt em nặng hơn đấy. Bây giờ thì em có thể về lớp học được rồi. Nhớ sáng ngày kia đúng hẹn, nếu không...?

Thầy giám thị nghiêm nghị nói những lời lạnh tanh hơn cả nước đá, khiến người ta không khỏi rùng mình ớn lạnh. Lại còn vừa nhấp ngụm nước trà, vừa cười xã giao, thân thiện mới kinh chứ, ánh mắt thì sắc lẹm hơn cả dao bầu chọc tiết lợn...

Theo em thấy đừng làm giám thị nữa, đi làm thần chết hoặc ác quỷ hoặc hung thần nào đó có lẽ sẽ hợp hơn đó. Em đảm bảo thầy không cần ra tay, hay liếc nhìn chỉ cần nghe thấy tên tuổi của thầy người ta cũng kinh sợ đến mức tè vãi ra quần, hoặc bỏ chạy không cần dép luôn đó. Hic. Nhỏ ai oán thầm nghĩ, thầy giám thị thật dã man quá đi...

- Dạ, em biết ạ. Nếu không còn việc gì em xin phép.

Nhỏ đứng dậy lễ phép cúi người chào thầy, chỉ mong nhanh chóng thoát khỏi nơi âm u đầy nguy hiểm này càng sớm càng tốt...

Thầy giám thị mỉm cười gật đầu, đối với những học sinh cứng đầu, khó bảo này nói ít sẽ có hiệu quả, nói nhiều thành gió thoảng tai nọ lọt tai kia chẳng ích lợi gì hết.

Giới thiệu chút về trường cấp 3 Hoạ Mi đang theo học...

Trường cấp 3 này có cái tên rất đẹp Thục Khuê. Trường này có bề dày lịch sử gần 200 năm. Từ ngày thành lập đến tận bây giờ, trường đã đào tạo không biết bao nhiêu là nhân tài từ Tổng thống, chủ tịch nước, những người tài năng xuất chúng đoạt giải Noben, các ông trùm xuất sắc trong các lĩnh vực kinh doanh, bất động sản, trang sức, hàng không,...Các ông chủ của các tập đoàn lớn có vị thế quan trọng hàng đầu thế giới, nắm giữ, khống chế nền kinh tế thế giới...

Trường này có mức học phí đắt đỏ và chất lượng giáo dục tốt nhất trong tất cả các trường, chỉ sau trường Galaxy...

Để vào được trường này yêu cầu rất cao, các thí sinh không chỉ phải xác minh tài khoản mà bố mẹ đang sở hữu tại ngân hàng, để đảm bảo rằng đủ học phí để theo học suốt 3 năm. Mà còn phải trải qua một kỳ thi rất khốc liệt để chứng minh năng lực học tập của mình.

Trường ưu tiên, cộng điểm cho các thí sinh có thành tích học tập cao trong các kỳ thi cấp thành phố, cấp tỉnh ở tất cả các môn học.

Những thí sinh nào nhà nghèo, không có đủ khả năng để trả học phí đắt đỏ, nhưng nếu đạt thành tích học tập xuất sắc, có số điểm cao đứng đầu kì thi tuyển của trường thì sẽ được nhận học bổng 50%, 75%, 100% tuỳ mức độ.

Nhà trường luôn tạo mọi điều kiện đầy đủ về vật chất và tinh thần để thí sinh phát huy tốt khả năng tiềm ẩn của mình như: Bể bơi, sân vận động, thư viện, kết nối Wifi phủ sóng toàn trường... Với những phần thưởng vô cùng hấp dẫn mà bất kỳ học sinh nào theo học tại trường cũng đều mơ ước. Nhưng để đạt được nó sẽ phải trải qua rất nhiều gian nan cùng sự cạnh tranh khốc liệt từ nhiều đối thủ tài năng khác.

Quá trình chọn lọc vô cùng khắt khe và nghiêm túc nên dù đủ học phí, tiểu thư, thiếu gia nhà giàu nếu thi không đủ điểm cũng sẽ chẳng bao giờ có cơ hội bước chân vào được. Còn nếu nghèo mà học xuất sắc, tài năng hơn người nhà trường sẵn sàng thu nạp hết...

Thế nên đừng có cậy mình giàu có mà kiêu ngạo nghĩ rằng không cần học cũng có thể bước chân được vào trường. Nhà trường rất công bằng với tất cả mọi thí sinh nên dù là con của tổng thống mà học hành không ra gì nhà trường cũng cho rớt cánh ngay từ vòng gửi xe luôn. Cái nhà trường cần là những con người có thực lực, tài năng, ham học hỏi chứ không phải những con sâu lười cậy tiền của bố mẹ mà kiêungạo...

Thầy cô giáo dạy trong trường đều là những người xuất sắc có rất nhiều bằng cử nhân cao học, không thì cũng phải từ thạc sĩ trở lên. Có thành tích giảng dạy giỏi trong nhiều năm liền qua việc có rất nhiều học sinh do mình dạy dỗ đạt giải cao trong các kỳ thi như: Học sinh giỏi cấp thành phố, tỉnh, quốc gia, các kỳ thì Olymfic,...

Và một khi đã vào được trường mà không học hành tử tế, bị lưu ban còn đỡ. Chứ bị đuổi học thì sẽ rất nhục nhã, những trường khác người ta cũng sẽ không chấp nhận đâu, vì tiếng xấu đồn xa cả vạn dặm thế kia mà...

Chỉ có cách xuất cảnh ra nước ngoài học may ra còn có chỗ hảo tâm thu nạp

~~Vì vậy, Hoạ Mi nhà ta dù rất lười nhác, ngang ngược. Nhưng để vào được trường này chứng tỏ bận ý quả là rất tài năng đúng không nhỉ. ^^

Tiếc là cái lười hại cái thân ngay từ buổi học đầu tiên ^^

Mang tâm trạng buồn ủ rũ như người ốm phát hiện mình chẳng còn sống được bao lâu bước ra khỏi phòng quản sinh để về lớp học.

Nhỏ cứ đi chầm chậm một mình như một cái xác không hồn ở dưới sân trường rộng lớn vắng vẻ, nắng vàng rực rỡ đẹp là vậy mà sao cõi lòng nhỏ lại buồn u ám thế.

Bỗng nhỏ nhìn thấy phía trước cách nhỏ một đoạn không xa một bóng người trông khá quen thuộc, nhỏ không suy nghĩ như người chết đuối vớ được cọc, vui mừng liền chạy theo gọi với...

- Này, cậu gì ơi...đợi tôi với...

Nhỏ gọi thật to như thế, mà cái bóng người kia cứ tỉnh bơ giả vờ như không nghe thấy, càng đi nhanh hơn. Khiến nhỏ chạy theo càng nhanh thì càng mệt, thở không ra hơi...

Oạch...

Một tiếng động khô khốc bất ngờ vang lên sau những tiếng bước chân chạy vội vã của nhỏ giữa không gian vắng lặng. Thì ra là do chạy nhanh quá không kịp nhìn đường nên nhỏ đã bị vấp phải cành cây khô, nhỏ đã bị "Vồ ếch" rất đẹp, ngã nhoài cả người ra trong tư thế nằm sấp, mông chổng lên trời rất buồn cười...

Nhỏ đau đớn muốn chảy nước mắt, không thể nào ngay tức khắc đứng dậy được. Xung quanh lại vắng vẻ không có ai tới giúp đỡ, an ủi một vài câu khiến nhỏ cảm thấy rất tủi thân...

- Cậu không chỉ vô duyên, bạo lực mà còn rất ngốc nghếch nữa...hì...

Đúng lúc đó có một cậu con trai, chính là cái bóng mà nhỏ đuổi theo nãy giờ. Không biết đã đứng trước mặt nhỏ từ lúc nào, chìa tay ra phía trước nói những lời lẽ không biết là mỉa mai hay là khen ngợi nữa. Nở một nụ cười toả nắng ấm áp, ánh mắt dịu dàng nhìn nhỏ.

Khiến nhỏ lúc đó đang đau đớn, không thể đứng dậy được chực muốn khóc lại bị người ta nói lời xỉ nhục như vậy đang có suy nghĩ muốn sống mái với người ta một trận. Nhưng khi nhìn thấy cậu ta cười dịu dàng với mình như vậy cõi lòng không khỏi dâng lên chút ngọt ngào, kiêu hãnh. Không suy nghĩ gì nữa, ngay lập tức nắm lấy bàn tay cậu ta đang chìa ra trước mặt.

Theo đà của cánh tay được cậu ta từ từ kéo đứng dậy. Nhìn vết thương tím bầm ở đầu gối đang rỉ máu, quần áo lấm lem như cái giẻ lau, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn như khỉ ăn phải ớt cay của nhỏ khiến cậu ta không khỏi thầm thở dài.

- Đừng nghĩ cậu có lòng giúp tôi như vậy, tôi sẽ cảm ơn cậu nhá. ^^

Nhỏ lườm cậu một cái nảy lửa, tỏ vẻ ai cần cậu giúp chứ tất cả do cậu tự nguyện thôi. Nhưng trong lòng vẫn thầm cảm ơn cậu ta, nếu không có cậu ta giúp đỡ lúc vắng người vừa rồi thì nhỏ cũng không biết phải làm sao nữa. Nhưng ai bảo cậu ta cố tình giả bộ không nghe thấy tiếng gọi của nhỏ, hại nhỏ bị ngã chứ...

- Hì, nhìn bộ dạng của cậu thế kia mà vẫn còn tỏ ra kiêu ngạo được. Nên nếu cậu mà nói lời cảm ơn tôi, có lẽ ngày mai mặt trời mọc đằng tây mất. Ha ha

Cảm thấy phì cười trước câu nói của nhỏ, nên cậu ta cứ vừa cười vừa châm chọc trêu nhỏ hoài. Khiến nhỏ đỏ bừng hai má...

- Hey, tôi cứ ngỡ trên đời này có mỗi mình là đạt trình độ tự sướng cao nhất rồi không ngờ hôm nay còn gặp người có trình độ tự sướng cao hơn gấp cả mấy chục lần. Nghĩ mà thấy buồn nôn quá...ha ha

Nhỏ quyết không để thua dễ dàng như thế, nhếch mép cười lạnh, dám nói xoáy ta à,trình gì? Còn non lắm...

- Haizz, cậu quả là thú vị...Tôi là Thành Trung, lớp 10C1, có duyên gặp gỡ như vậy, chi bằng kết bạn luôn đi...

Hắn nhìn nhỏ mỉm cười thân thiện, không biết nhỏ có nhận lời không nhi?

- Oh, vậy hoá ra chúng ta là bạn cùng lớp rùi, kết bạn đơn giản chứ tưởng cậu đòi kết hôn với tôi mới lo thôi. Ha ha ^^

Nhỏ cúi gập người lấy tay che miệng, cười lăn lộn với ý nghĩ điên rồ có một không hai của mình.

- Sac, trí tưởng tượng cậu phong phú quá rùi đó...@@