Nhóc Vô Tâm, Yêu Anh Nhé?

Chương 9






"Cạch"

Do mải mê nhìn mà nó vô tình chạm tay vào cánh cửa khiến cho nó bất ngờ mở ra. Hai người đó dừng việc của mình lại nhìn ra ngoài cửa. Lúc này, nó lồm cồm bò dậy, cười xuề xòa.

- Hai người cứ tiếp tục đi ha, tôi chỉ quay lại lấy điện thoại thôi, chứ chưa nhìn thấy hai người gì gì đó với nhau đâu.- lời nói vừa nói ra khỏi miệng khiến cho nó hối hận. Nói thế không khác gì chưa đánh đã khai.

- Thế mà cô bảo là chưa nhìn thấy gì.- cô gái cạnh hắn chảnh chọe.

- Thì hai người làm thì làm ở chỗ nào nó kín một chút, ở nơi công cộng ai mà chả thấy.- nó đốp lại.

- Cô... cô..

- Điếc tai..- hắn giờ mới lên tiếng, liếc mắt sang cô gái đó. - Cô biến cho khuất mắt tôi.

- Nhưng... anh Phong...

- Biến.

Cô gái đó ấm ức chạy ra khỏi cửa, trước khi đi còn liếc xéo nó rách cả mắt. Không quan tâm, nó chạy vào chỗ, lục tìm ngăn bàn.

- Đâu rồi, rõ ràng mình để nó trong ngăn bàn mà.

Còn riêng về phần hắn, hắn cũng không ngờ nó lại ở đây mà bất ngờ hơn nữa khi thấy nó cãi nhau với con nhỏ vừa nãy. Như mấy đứa khác thì đã ghen lồng lộn lên, riêng nó lại còn khuyên nên vào chỗ kín khiến cho hăn phải nín cười.

- Cô tìm cái này.- hắn giơ con Galaxy S7 ra trước mặ nó

- Ờ, đúng rồi, trả tôi đây.

- Cô không cảm ơn thì thôi còn bắt tôi trả.- hắn bắt đầu cảm thấy thú vị

- Thì nó là của tôi.- nó bắt đầu mất bình tĩnh

- Trả cũng được nhưng cô phải xin số của tôi.- hăn bắt đầu tự đắc, đề cao bản thân

Nó nhìn hắn một lượt sau đó phán câu xanh rờn.

- Anh nghĩ mình có giá lắm chắc, trong mắt bọn con gái khác tôi không biết họ tôn sùng anh như thế nào, nhưng trong mắt tôi anh chẳng đáng xu nào. Với lại dạo này anh không soi gương hay sao, mà tôi nghĩ đó là điều tốt nhất cho cả anh với cái gương.

- Cô..- hắn cứng họng, chưa ai dám mắng hắn thậm tệ như thế ngoài con nhỏ này ra. Nếu mà gặp người con gái khác, cô ta đi chầu diêm vương từ lâu rồi, nhưng riêng nó thì hắn lại không nỡ ra tay.

- Cô gì mà cô, trả tôi điện thoai đây.

Nó giơ chân dùng đòn đá trong karatedo, nhưng nó đâu biết rằng "núi cao vẫn còn núi cao hơn". Hắn từ nhỏ đã được huấn luyện trong trường vệ sĩ, chịu nhiều thử thách khắc nghiệt đối phó với nó dễ như trở bàn tay

Nó bất ngờ, cú đá này của nó rất ít người đỡ được. Vừa hạ chân xuống định ra đòn tiếp theo ai ngờ dây giày của nó bị mắc vào chân bàn, theo phản xạ tự nhiên, nó vớ tạm cái gì đó ai ngờ nắm trúng áo hắn kéo xuống.

"Rầm"

Tư thế của nó và hắn hiện giờ rất chi là mờ ám. Mặt của nó áp vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nó nghe rõ được nhịp tim đang phập phồng. Mặt nó đỏ lựng dù thì dù nó cũng là con gái, vội đứng dậy, ai ngờ hắn đưa vòng tay rắn chắc ôm chặt lấy nó.

- Này, anh làm cái quái gì vậy, mau thả tôi ra- nó hò hét

- Im- hắn lạnh lùng

Nó cũng biết điều, im lặng. Tim nó đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, có bao giờ nó tiếp xúc với con trai trong khoảng cách gần như thế đâu.

Bỗng có tia sáng chiếu vào không ai ngoài ông bảo vệ, khi xác định là không có ai thì mới rời khỏi. Nó thở hắt ra, ông bảo vệ mà nhìn thấy coi như xong trường nó cấm không cho học sinh ra vào trường vào ban đêm.

- Cô nặng như heo.- hắn bất chợt lên tiếng khiến cho nó thức tỉnh.

Vội ngồi dậy, mặt nó đỏ bừng như cà chua, tim cũng bắt đầu ổn định. Mặc kệ cho hắn nói gì, nó đi ra cửa lớp nhưng thật không may, ông bảo vệ đã khóa ngoài.

- Sao vậy?- hắn đi đến thấy nó không mở thắc mắc hỏi

- Khóa... khóa rồi.- ấp úng, nó sợ nhất là ở trong trường vào ban đêm, ở đây hay có...

Vội móc tay vào túi áo, nó bấm số gọi cho nhỏ, giọng run run:

- Mày...đến... đến đón tao nha. Tao bị.. nhốt ở lớp rồi..

- Hả... Trời tối như thế... mày ở đấy một mình à?- nhỏ nhận được điện thoại, giọng lo lắng

- Không, có cả Phong nữa!

- Thế thì tao yên tâm rồi. Đợi một tẹo tao gọi cứu viện chịu khó nha.- nhỏ nghe thấy tên hắn thì cũng bớt lo phần nào, vội cúp máy.

Hiện giờ còn mỗi hắn với nó (nó: ms đầu vốn có 2 ng thui mà.//// t/g: ừ ha), không khí trầm lặng. Hắn ngồi bệt xuống cửa lớp, do trời tối nên nó cũng chẳng dám đi lung tung ngồi cạnh hắn, bỗng chân nó có cảm giác nhồn nhột.

- AAAAAAAa.....

Nó hét thẳng vào tai hắn khiến cho hắn được một vé vào kiểm tra Tai- Mũi- Họng. Không những thế còn ôm chặt lấy người hắn khiến cho hắn bất ngờ. Bỗng có dòng điện chạy qua người hắn, chưa có cô gái nào khiến cho hắn có cảm giác như thế.

Quay sang nhìn nó dưới ánh đèn ngoài hành lang hắt vào, khuôn mặt sợ hãi của nó trở nên dễ thương hơn mọi ngày, tim hắn đập nhanh hơn một nhịp, khó khăn lắm hắn mới lên tiếng, giọng nói vẫn mang gì đó lạnh lùng:

- Cô ôm tôi hơi chặt!

Nó rụt tay lại, giọng thanh minh

- Tại có con gì nó vừa bò vào chân tôi.

- Cô sợ bóng tối?

- Ừ.- nó vừa nói cầu mong cho nhỏ đến nhanh, vẻ hững hờ thường ngày mất hết đi đâu.

"Lạch cạnh.."

- Anh có nghe thấy gì không, hình như... hình như có ai...- nó không kiềm chế được, lại ôm chặt hắn, nhắm tịt mắt.

- Yên tâm, có tôi ở đây.- hắn trấn an nó, lời nói hắn thốt ra khiến cho nó bất ngờ. Không chỉ riêng nó, hắn cũng bất từ lúc nào hắn nói được những câu như vậy.

"Cạch"

Cánh cửa được mở ra, nhỏ bất ngờ khi nhìn thấy cảnh này, giọng đùa cợt:

- Tao vào không đúng lúc rồi.

Nghe thấy giọng nhỏ, nó mở mắt vội chạy đến

- Lâu thế, tao tưởng mày ngủ giữa đường

- Mày nghĩ nhanh lắm chắc, may có tên này không thì tối nay mày ngủ đây rồi.- nhỏ chỉ vào anh, đang đứng cười nhe nhởn.

- Vậy thì... về thôi.- nó quay sang hắn.- Cảm ơn nha. Tôi về đây

Dáng nó với nhỏ khuất dần trong bóng tối, anh đứng cạnh mặt ranh mãnh.

- Người ta đi rồi, đừng nhìn nữa!

- Thằng quỷ. Về.- lấy lại dáng vẻ thường ngày, hắn lạnh giọng

- Rôi, rồi. Làm gì mà nóng thế.- anh vội hạ giọng.- Ê đợi tao với, đi nhanh thế...