Như Là Cố Nhân

Chương 37




Chu Tước nổi giận đùng đùng xoay người lại, quả nhiên thấy tiểu nha hoàn và Từ Ấu An từ trên lầu hai đi xuống. Ánh mắt tiểu nha hoàn nhìn Từ Ấu An không giấu nổi tình ý. Nói hai người họ không có quan hệ mờ ám, có điên mới tin.

Hai tay khoanh trước ngực, Chu Tước chán nản nhìn hai người trước mặt mình.

Từ Ấu An thoáng giật mình nhìn nàng: “Chu cô nương, mùi rượu thơm đưa cô nương tới đây sao?”

“Rượu ngon tinh túy và hương thơm đúng là rất hấp dẫn, nhưng lại bị một đôi cẩu nam nữ làm hỏng mất rồi.” Chu Tước bước qua Từ Ấu An, đi đến chỗ tiểu nha hoàn đang cúi đầu: “Ngươi làm người cũng nên có chút tự ái, trên đời này còn cả đống nam nhân, ngươi không nên đi cướp chồng người khác, ngươi có còn liêm sỉ không hả?”

“Ta, ta …” Tiểu nha hoàn sợ hãi dùng ánh mắt cầu cứu Từ Ấu An.

Từ Ấu An che miệng ho nhẹ: “Chu cô nương tới để bất bình thay cho Dao Dao phải không?”

“Đúng vậy.”

“Đương sự còn không nói, Chu cô nương nhiều chuyện làm gì?”

“Chính vì Dao Dao tâm địa thiện lương nên không đành lòng chửi hai ngươi, cho nên ta mới phải ra trận. Hai người các ngươi đúng là một đôi nam nữ ti tiện. Tốt lắm, ta chửi đủ rồi, thật sự thoải mái lắm. Tái kiến!”

Lúc đi ra đến cửa, ống tay áo bị một người giữ chặt, chính là nha hoàn Trương Sở Sở.

“Sao? Chê ta mắng chưa đủ sao? Đừng để ta dùng ngàn vạn từ dơ bẩn trên thế gian để chửi ngươi nha, đến lúc đó cũng không có Từ Ấu An bênh vực ngươi đâu.”

“Ngươi hiểu lầm chúng ta.” Tiểu nha hoàn thấp giọng thở dài nói: “Ta chỉ đến báo cho Từ công tử biết chủ nhân nhà ta đã rời khỏi dương thế, đăng phương cực lạc rồi.”

“Chủ nhân của ngươi chết rồi sao? Khi nào?” Chết thì nói chết, còn cố tỏ ra nho nhã, đúng là cùng một giuộc với Tôn tú tài.

Tiểu nha hoàn lấy tay gạt lệ: “Giờ tý đêm qua.”

“Ah” Trước giờ nàng chưa từng an ủi người khác, cũng không biết nên làm gì: “Người chết không thể sống lại, ngươi cố nén bi thương. Cùng lắm thì đại khái ta nói vậy đó.” Nghĩ nghĩ lại, “Không đúng, chuyện chủ nhân nhà ngươi chết liên quan gì đến Từ Ấu An? Vì sao phải đích thân tới thông tri cho hắn?”

“Ta ….ta …” Tiểu nha hoàn cúi đầu, không để người khác thấy vẻ mặt của mình.

“Hừm! Nói chuyện mà cứ ấp a, ấp úng, có tật giật mình. Mau nói ra chuyện của ngươi với Từ Ấu An, bằng không, có tin ta làm ngươi tàn phế luôn không hả?”

Chu Tước phất tay dọa đánh nàng ta.

“Ta và Từ công tử có chuyện gì chứ?”

Chuyện gì? Hàn quang trong mắt Chu Tước lóe lên, giọng nàng buồn bã: “Chuyện gì sao, chuyện một năm trước ngươi trần truồng trên giường hắn? Ngươi chắc còn nhớ chứ?”

Tiểu nha hoàn ngẩng nhanh đầu nhìn nàng, ánh mắt cứng lại. Đôi mắt lấp loáng ánh nước, run giọng nói: “Ngươi, ngươi cũng biết à?”

“Nếu không muốn người khác biết, trừ khi không làm. Tại sao ngươi lại muốn chia rẽ một đôi tình nhân? Từ Ấu An vĩnh viễn yêu Dao Dao, chuyện này không thay đổi được. Cho dù ngươi thắng được nhất thời nhưng chung quy vẫn là công dã tràng thôi.”

“Ta chưa bào giờ muốn chia rẽ bọn họ, ta chỉ phải …”

“Chỉ là cái gì? Ngươi muốn làm thiếp cũng không được!”

Tiểu nha hoàn kinh ngạc nhìn nàng, hai tay ôm ngực, giống như con chim nhỏ đáng thương, nếu nam nhân thấy được, nhất định sẽ bị mê hoặc bởi bộ dạng đáng thương khép nép kia từ đó sinh lòng thương hoa tiếc ngọc.

Nhưng Chu Tước không phải nam nhân. Trong lòng nàng hừ lạnh một tiếng: Tiểu hồ ly.

Chu Tước nhịp nhịp chân trái, tay trái chống thắt lưng còn tay phải gác lên tường, nhìn từ trên cao xuống tiểu nha hoàn: “Tại sao năm trước ngươi theo Từ Ấu An tới kinh thành, với hiểu biết của ta về hắn, cho dù hắn muốn ăn vụng, cũng sẽ quan tâm đến cảm nhận của Dao Dao, nhưng vì sao hắn lại dám làm mọi việc quanh minh chính đại như vậy? Nói, có phải ngươi đã dùng mưu ma chước quỷ bắt thóp được hắn không?”

Tiểu nha hoàn hơi cúi đầu, đôi môi đỏ mọng mím thành một đường, khi nàng ta ngẩng khuôn mặt lên thì tràn đầy áy náy: “Thực xin lỗi, chuyện này ta không thể nói. Ta từng thề với trời, nếu ta lộ ra sẽ bị trời đánh năm đạo sấm sét, vạn tiễn xuyên tâm.”

Oa, chỉ thề thôi mà, có cần độc vậy không, còn năm đạo sấm sét, vạn tiễn xuyên tâm, cũng quá độc đi nha.

Chu Tước ho nhẹ: “Chuyện đó quan trọng lắm sao?”

Tiểu hoàn lắc đầu: “Ta cũng không biết, chủ nhân bảo ta làm vậy, ta chỉ là người thực thi nhiệm vụ thôi.”

“Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì mà ngươi thề độc như vậy?”

“Nô tỳ không thể nói, nếu cô nương ép ta, ta đành phải đâm đầu chết tại đây.”

Chu Tước thấy thân thể nàng ta yếu đuối nhưng lời nói lại hết sức kiên định: “Đừng nha, ta không gánh vác nổi mạng ngươi đâu. Ngươi có chết cũng đừng chết trước mặt ta, nhiệm vụ của ngươi ta cũng không muốn biết, ta chỉ hỏi một câu, trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ, ngươi có cùng Từ Ấu An làm chuyện gì quá giới hạn không?”

Tiểu nha hoàn nghĩ nghĩ: “Không có.”

“Vậy tại sao Dao Dao bắt gặp hai người đang nằm trên giường?”

Ánh nước lại lấp loáng trong mắt tiểu nha hoàn: “Tất cả chuyện đó là do nô tỳ tình nguyện, Từ công tử không có phản bội thiếu phu nhân.”

ChuTước hừ lạnh: “Từ đầu đã biết ngươi chuyên làm chuyện xấu mà.”

Tiểu nha hoàn lại cúi đầu.

Chu Tước nắm tay nàng kéo: “Theo ta.”

Tiểu nha hoàn vội vàng kéo lại: “Đi đâu?”

“Việc này liên quan tới hai người yêu nhau, ngươi không thể ích kỷ như vậy làm Dao Dao hiểu lầm. Ngươi tự mình đi giải thích với nàng ta đi.”

“Ta, ta không dám.”

Chu Tước chỉ chỉ vào mặt nàng ta, quát: “Đừng có bày bộ dạng điềm đạm đáng yêu với ta, đối với nữ nhân ta không có hứng thú. Ngươi có gan leo lên giường nam nhân, tại sao không có gan giải thích hả?”

Lời này làm tiểu nha hoàn á khẩu, nàng ta nắm chặt tay, hít thở thật sâu, rốt cuộc cũng tìm được dũng khí: “Được rồi, ta đi.”

Trong lòng Chu Tước vui vẻ, cuối cùng cũng có thể giải trừ hiểu lầm của Dao Dao rồi.

Nhưng mà, mọi chuyện vẫn không như nàng mong muốn.

Phan Dao Dao sua khi nghe được chân tướng sự việc cũng không giống như trút bỏ được gánh nặng.

“Ngươi, ngươi không vui sao?” Chu Tước hỏi.

“Ta nên vui sao?” Phan Dao Dao hỏi lại.

“Đương nhiên, cuối cùng mọi khúc mắc đã được tháo bỏ. Nhanh đi tìm hắn, nói ngươi thương hắn, sau đó hai người lại hạnh phúc vui vẻ.”

Phan Dao Dao trầm mặc, cúi đầu suy nghĩ thật lâu, mới nói: “Nếu quả thật như vậy, ta đã hiểu lầm hắn. Như vậy, có phải cũng chứng minh ta không hoàn toàn tin tưởng hắn? Nếu ta hoàn toàn thương yêu hắn, nên toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn nhưng ta lại không thế.”

“Thì đã sao? Ngươi thương hắn, ngươi yêu hắn, không phải vậy đủ rồi sao?”

“Sao đơn giản vậy được, ta sợ ta không thích hợp với hắn.”

Chu Tước suy sụp ngồi xuống: “Vậy mọi chuyện ta làm đều là vô ích sao?”

“Không” Phan Dao Dao cảm kích nhìn nàng, “Ngươi không biết chuyện này có ý nghĩa thế nào với ta đâu. Ta chỉ muốn suy nghĩ kỹ một chút.”

“Vậy là tốt rồi.” Giống như buông được tảng đá trong lòng, Chu Tước cảm thấy thật thoải mái, đột nhiên nhớ lại lời nói của Dao Dao: “Nếu không hoàn toàn tin tưởng nhau thì ở chung làm gì? A nha, không được rồi. Bây giờ công tử cũng không tin ta, gần đây hắn cũng không nói chuyện với ta, nếu ta không tìm được chứng cứ chứng minh ta không phải Bích Phù hoàng hậu, như vậy, chúng ta sẽ …” Không được, không thể được a.

Phan Dao Dao căng thẳng, trong lòng nàng vẫn còn một việc, đang do dự không biết có nên nói không. Không nói, đè nặng trong lòng khó chịu, nói, chuyện này lại hết sức vớ vẩn.

“Chu Tước, ta có một việc không biết nên nói không.”

Chu Tước cười hì hì: “Chúng ta là ai, cần gì khách sáo như vậy. Có chuyện nói mau, đừng để trong lòng.”

“Sau khi ta kể ngươi cũng đừng nổi điên nha.”

“Ta chắc chắn.”

“Được rồi.” Phan Dao Dao ngồi lên ghế “Mấy ngày nay ta đều mơ cùng một giấc mộng.”

Chu Tước cười xấu xa: “Mộng xuân a.”

Phan Dao Dao sẵn giọng: “Đừng đùa, chuyện này liên quan tới chúng ta.”

Thật kỳ quái, Chu Tước thấy sắc mặt Phan Dao Dao nghiêm túc, lòng cũng trầm xuống.

Phan Dao Dao bắt đầu kể: “Ở trong mộng, có một lão nhân nói với ta. Mười năm trước, Bích Phù hoàng hậu giao cho ta một phong thư, nhưng ta do oán hận mà không gửi đi khiến nàng chết. Sau đó, âm hồn nàng tới minh giới, gặp ta bị quỷ binh bắt nhầm, vì tránh sinh tai họa, nàng tự chủ trương cho ta xuyên không tới đây. Mà ta lại xuyên về mười năm trước, cũng chính là năm Bích Phù hoàng hậu giao thư cho ta, cho nên, khi nàng nhờ chuyển thư ta mới sinh lòng oán hận nên nàng mới phải chết, nên gặp ta ở âm phủ …. Sự kiện này giống như vận mệnh luân hồi, tránh cũng không thể tránh.”

Phía sau vận mệnh có một bàn tay vô hình điều khiển, nó ở phía sau trợ giúp, dẫn ngươi vào mê cục rồi bỏ ngươi ở đó, thân không thể ra mà tâm cũng không thể thoát. Vô luận ngươi cố gắng như thế nào cũng không thoát khỏi sự việc đã định.

Căn phòng tràn ngập sự yên tính, thanh âm Phan Dao Dao vang lên: “Chu Tước, ta nghĩ tất cả đều là sự thật.”

“Không, ta không tin.” Ánh mắt Chu Tước dường như mất tiêu cực, trở nên vô hồn, giọng nói của nàng cũng lạnh dần: “Bích Phù hoa, là loài hoa nở rộ giữa mùa đông lạnh giá. Lá đỏ hoa xanh, ngay cả khi trái quy luật tự nhiên cũng lặng lẽ nở bừng, đại diện cho cái chết. Phụ mẫu nàng đặt cho nàng cái tên như vậy khẳng định họ rất hận nàng. Ta không muốn kiếp trước ta là người như vậy.”

“Thì ra, trong lòng ngươi đã sớm có đáp án, chỉ là ngươi không muốn thừa nhận.”

Chu Tước đứng bên cửa sổ, dáng hình cô đơn: “Nếu ta là nàng, thì đã sao nào? Tất cả mọi chuyện quá khứ ta đều không nhớ. Ta muốn bắt đầu lại từ đầu, không vướng bận quá khứ.”

“Vậy tại sao ngươi luôn muốn tìm chuyện về Bích Phù hoàng hậu? Ngươi cho rằng Thẩm công tử bởi vì không tin ngươi nên mới tránh mặt ngươi ư? Là ngươi, mỗi ngày ngươi luôn nói chuyện về Bích Phù hoàng hậu như thế nào, ra sao. Ngươi khiến hắn đau khổ, ngươi biết không?”

Chu tước qua đầu lại, ánh sáng chiếu một bên mặt nàng tạo ra nét nhu hòa hiếm có: “Ngươi nghĩ rằng ta muốn vậy sao? Ta cũng muốn bắt đầu lại nhưng trong lòng không kìm được hiếu kỳ: nàng là người thế nào, cuộc sống của nàng ra sao, nàng thích cái gì, có ghét thứ gì không, có phải cũng giống ta hay không? Ta có phải giống cực nam của thỏi nam châm, nàng sẽ là cực bắc, chắc chắn phải hấp dẫn lẫn nhau.”

“Vậy ngươi cần quyết định sớm một chút, là mẫu nghi thiên hạ Bích Phù hoàng hậu hay là nữ nhân bình thường Chu Tước, ngư dữ hùng chưởng bất khả kiêm đắc, ngươi càng sớm quyết định, ngươi chịu tổn thương càng ít. Lời khuyên của ta đúc kết từ kinh nghiệm cá nhân đó.” Quan hệ của nàng và Từ Ấu An chính là như vậy, nếu lúc nhìn thấy Từ Ấu An phản bội, nàng có thể nhanh chóng quyết định ở lại hay rời bỏ, có thể cắt đứt tình duyên sớm một chút thì sẽ không rơi vào tình cảnh ngày hôm nay? Nàng không muốn Chu Tước đi vào vết xe đổ của mình.

“Sao ta có thể là Bích Phù hoàng hậu được? Ngươi xem ta như vậy thích hợp làm mẫu nghi thiên hạ không? Chỉ là. ta không phải nàng, nhưng là chính nàng. Ta không có trí nhớ nhưng lại có thân thể của nàng. Chẳng lẽ Thẩm Qua không để ý sao? Một phụ nữ đã xuất giá, sao có thể làm người khác yêu được.”

“Nếu Thẩm công tử thật sự yêu ngươi, ta nghĩ hắn sẽ không để ý. Ngươi phải hiểu rằng vì chuyện này ngươi đau khổ nhưng hắn cũng giống ngươi, thậm chí còn đau khổ hơn nhiều.”

Chu Tước thở dài ảo não: “Ta đang muốn nói chuyện với chàng.”

Phan Dao Dao nhìn ra cửa: “Ngươi không cần tìm, hắn đã đến rồi.”

Chu Tước xoay người, đúng là Thẩm Qua đang đứng lặng ở cửa, mặt trời đang lặn về phía tây đằng sau lưng hắn tạo thành một khung cảnh ảm đạm. Không biết hắn vừa đến hay đã đứng đó từ lâu rồi.

Phan Dao Dao lười biếng đứng lên: “Ta trả lại địa bàn cho các ngươi.”

Chờ Phan Dao Dao đi xa, Chu Tước mới dám nhìn thẳng vào cặp mắt sáng như sao của Thẩm Qua. Nhiều ngày nay nàng luôn bối rối nhưng không biết nguyên nhân tại sao, mãi cho tới khi Phan Dao Dao thức tỉnh nàng. Có lẽ, nàng đã sớm nhận ra mình chính là Bích Phù hoàng hậu. Nàng nghĩ chỉ cần mình tìm được điểm bất đồng thì có thể phủ nhận mọi chuyện. Chỉ là giấc mộng của Phan Dao Dao cuối cùng đã đánh tan lớp sương mù của nàng.

Trách không được lúc ở âm phủ, nàng đã có cảm giác chán ghét với Phan Dao Dao, đúng là nhân quả mà. Tuy rằng chuyện này có chút phức tạp nhưng cuối cùng cũng có kết luận.

Lúc nhìn Thẩm Qua, không biết sao nước mắt lại tuôn rơi, làm sao bây giờ, nếu nàng là Bích Phù, nàng phải làm sao bây giờ?

Nàng không để ý tới hoàng đế, nàng chưa từng quen biết với vị cửu ngũ chí tôn kia, hay nói cách khác, nàng hoàn toàn không nhớ có một người như vậy. Nhớ tới Hoàng Duy trước khi chết có nói với nàng: trở về bên hắn.

Khi đó không biết hắn nói “Hắn” là ai. Hiện giờ rốt cuộc đã hiểu được “hắn” chính là người nắm trong tay cả thiên hạ.

Nhưng mà, sao có thể trở về bên cạnh hắn.

Nàng có quen hắn không? Có cùng ăn cơm uống nước không? Có thẻ nắm tay hắn đi suốt cuộc đời không?

Không, không có, hết thảy đều không.

Trí nhớ của Bích Phù hoàng hậu đã biến mất thì mất luôn đi. Hắn và nàng giờ đây chỉ là hai người xa lạ.

Đứng tại đây, bây giờ mới là chính mình, nhưng tại sao chỉ vì quá khứ mà mất đi cơ hội bắt đầu lại từ đầu?

“Công tử, vừa rồi chúng ta nói chuyện chàng đều nghe hết đúng không?” Chu Tước vừa khóc vừa cười. Nàng vẫn nghĩ có thể cùng Thẩm Qua kết tóc phu thê, lại không ngờ vận mệnh lại đùa giỡn trêu ngươi đến như vậy.

Thẩm Qua nghiêm túc gật đầu.

“Như vậy, chàng cầm phù dung phỉ thúy về kinh đi. Dù sao chàng vẫn muốn có nó mà nhiệm vụ của ta cũng là giao nó cho chàng.

Thẩm Qua nghe xong, sắc mặt lạnh lùng: “Nàng muốn rời bỏ ta sao?”

Chu Tước rơi lệ: “Không phải ta muốn rời bỏ chàng, mà ta không thể không bỏ chàng. Nếu ta vẫn ở bên cạnh chàng, thì chính là không biết liêm sỉ. Nếu đã như vậy …”

Thẩm Qua kéo tay nàng: “Nếu nàng quyết định mình là Chu Tước thì nên kiên định tin tưởng. Sao nàng có thể nuốt lời như vậy? Không phải nàng đã hứa với ta, bất luận sinh tử cũng không rời ta sao?”

Chu Tước nức nở: “Ta nghĩ không được rồi. Nếu chàng trở lại kinh thành, văn võ bá quan từng diện kiến Bích Phù hoàng hậu không ít, đến lúc đó bọn họ thấy ta chỉ sợ dùng mọi cách đẩy ta trở về bên cạnh hoàng đế.”

Thẩm Qua nắm chặt tay nàng: “Lúc đó, ta sẽ nghĩ cách.”

“Chàng thật sự còn muốn ta sao? Ta đã từng kết hôn, chàng thật sự không để ý sao?”

Thẩm Qua không chút do dự lắc đầu, ánh mắt kiên định giống như hắn đã sớm nghĩ đến chuyện này.

“Cho dù chàng không để tâm nhưng còn phụ mẫu của chàng? Bọn họ có để ý không? Trừ phi, chàng có thể cùng ta lưu lạc thiên nhai, đi khắp chân trời góc bể.”

Thẩm Qua do dự. Chu Tước cười đẩy hắn ra, lau hết nước mắt: “Cứ vậy đi, ta không trách chàng. Ta biết chàng là người có hùng tâm tráng chí, sao chàng có thể bỏ tiền đồ của mình được.”

Thẩm Qua khó khăn nói: “Sao nàng có thể dễ dàng từ bỏ như vậy? Sau khi chúng ta trở lại kinh thành, nàng có thể che mặt hay mang mặt nạ. Sau khi gả cho ta, không cần xuất môn. Chỉ cần chúng ta cẩn thận, không để người khác phát hiện nàng là Bích Phù hoàng hậu.”

Thân mình Chu Tước chấn động, trong lòng xót xa, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười: “Thì ra, chàng đã sớm nghĩ ra biện pháp. Cùng ở với chàng ta sẽ phải che mặt, mang mặt nạ suốt đời, ta có nên cảm ơn chàng đã vì ta mà tốn công suy nghĩ không?”

“Nàng không cần nói vậy.”

Giống như đáy lòng chìm xuống đầm nước sâu. Chu Tước lạnh lùng nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta chia tay thôi.” Rõ ràng không muốn chấm dứt, rõ ràng trong lòng không nghĩ như vậy nhưng tại sao lời nói ra lại không đúng với lòng. Thân thể thật mệt mỏi, cảm thấy lực bất tòng tâm. Cứ như vậy đi, thế gian này người hữu duyên vô phận còn ít sao? Giống như Hoàng Duy, Hoàng công tử, Châu Thuyền, chẳng lẽ bởi vì bọn họ chưa dùng toàn bộ tính mạng để yêu sao? Không, không phải như thế, cho dù bọn họ có dùng toàn bộ khí lực, bi kịch của vận mệnh đều đã ở đó đợi họ.

Không chiếm được vẫn là không chiếm được, mất đi nhất định phải mất đi.

Vậy thì buông tay, cứ như vậy đi.

Trong lòng không phải không đau, nàng từng cảm thấy mọi chuyện đều rất hoàn mỹ, nhưng mà chuyện hoàn mỹ còn chưa kịp bắt đầu đã vội vàng kết thúc.