Như Lang

Chương 63: Mile rời đi (thượng)




Editor: Carrot

Beta – reader: Jaeun Jum

Không có người đàn ông ấy bên cạnh như mọi ngày, Mile vẫn như cũ ra ngoài mua đồ ăn, sau đó lái xe về nhà.

Thời tiết, thật sự rất lạnh a…

Trong xe ấm áp, trên trời từng hạt mưa bụi bay, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đường, hòa tan làm một vào lớp nước lạnh lẽo.

Dự báo thời tiết nói, hôm nay có thể có tuyết rơi.

Hàng cây bên đường bị gió đêm thổi mạnh làm cành cây lay động, lá cây khô héo ào ào run rẩy rơi xuống mặt đất, trên đường tung tóe bùn lầy.

Mile mặc áo bành tô da dê màu đen thật dày, từng sợi tóc mềm mại vàng óng ánh trải ra trên mặt càng tăng thêm hơi thở ấm áp, lúc cậu ta nghiêng đầu qua, hệt như bước ra từ trong truyện cổ tích thời Trung cổ, hư ảo, có chút không thực.

Mở dù, Mile dừng xe lại, sau đó bước nhanh đến cửa nhà, trên mặt lạnh lùng tràn đầy rủa xả đối với thời tiết xấu, hàng năm một phần tư thời gian đều là mưa tuyết làm cho người ta đông lạnh đến phát run.

Cậu đang cúi đầu bước nhanh, tại thời điểm bước gần đến cửa, đột nhiên dừng lại.

Không biết là khi nào, màu trắng u ám của tuyết trải đầy, nghiêng nghiêng mà đọng trên đèn đường, trên áo bành tô da dê của Mile, trên mái tóc dài màu vàng óng mềm mại, thẩm thấu làm cho đầu ngón tay run rẩy lạnh lẽo.

“Chu… Chu Mặc?” Đôi môi hé mở, có chút run run mà lắp bắp.

Ánh mắt xinh đẹp màu lục đan vào như nước hồ thu, mang theo linh hồn người đàn ông run lẩy bẩy rụt rè tại cửa .

Trên người chỉ mặc duy nhất một cái áo len màu xám, quần ka-ki hơn phân nửa đều ướt nước mưa lạnh lẽo, thẩm thấu lên người đàn ông làm làn da anh trở nên tái nhợt.

Người đàn ông đang ngồi tại cửa đó, nếu mà Mile chưa lên tiếng, thì chắc anh ta vẫn tự dùng hai tay ôm lấy thân thể lạnh run của mình, dúi đầu vào giữa hai đầu gối.

Trên tóc, trên vai, đọng một mảng băng tuyết mỏng manh, theo sự run rẩy của người đàn ông mà vỡ thành từng mảnh.

Mấy ngày hôm trước, người đàn ông vẫn còn cười với cậu, khuôn mặt tươi cười quen thuộc trong ký ức tựa như dương quang ấm áp mùa đông, hồi tưởng đến, cậu lại thấy dâng lên trong lòng một tia dịu dàng.

Vậy mà hiện tại ngồi ở cửa nhà mình, thoạt nhìn người đàn ông không nhà để về là ai đây? Thật là cái người luôn mỉm cười kiên cường sao?

Toàn bộ thế giới dội xuống những hạt mưa lạnh như băng, đánh vào trên thân người đàn ông đứng ở góc cửa.

Túi nilon trên tay Mile rớt xuống bùn lầy, cây dù che mưa trong tay cũng đã bị gió quất nằm ở trên mặt đất, Mile chạy tới bên Chu Mặc, lúc ngón tay chạm đến anh, trong nháy mắt cậu cảm nhận được cơ thể lạnh thấu xương làm cậu vô cùng khó chịu.

Cậu cởi áo bành tô da dê màu đen khoác lên thân anh, không ngừng la lên tên của anh ta.

“Chu Mặc!” Một tiếng lại một tiếng, rốt cục người đàn ông đó cũng đáp lại một chút. Chu Mặc mở đôi mắt phảng phất hơi sương có chút sưng đỏ ra, hệt như là đã khóc.

“Chết tiệt! Anh đứng bên ngoài làm gì, anh có chìa khóa mà!” Vội vàng mở cửa, Mile nửa tha nửa ôm người đàn ông toàn thân lạnh lẽo vào nhà.

“Mau thay quần áo đi, anh gặp chuyện gì tới nỗi phải giày vò chính mình như thế, anh muốn tự ngược hả?” Vì một người đàn ông mà trở nên khẩn trương, Mile sớm đã quên lúc trước chính mình cũng đã đem người đàn ông này làm món đồ chơi mà thỏa ý vui đùa.

Nhìn đến người ấy tựa tượng băng ngồi ở cửa, cậu tưởng chừng lòng mình cũng đóng băng luôn giống hệt bông tuyết bay ngoài cửa sổ rơi trên mặt đất, như muốn vỡ nát ra vậy.

Một bên tức giận mắng, một bên lại vội vàng cởi quần áo anh ấy ra, dùng khăn nóng lau lau thân thể lạnh như băng.

“Mile… Thực xin lỗi.” Nắm lấy đôi tay của Mile, Chu Mặc vẫn có chút ngẩn người mà lộ ra một tia áy náy cùng mỉm cười, thanh âm nhỏ nhẹ nhu hòa như áng mây bồng bềnh.

“Thôi đừng giải thích, anh tự nhiên đem mình hành hạ chôn trong mưa gió, xong rồi tôi phải chăm sóc, thật có phải anh là một người hơn ba mươi tuổi không vậy?” Mắng thì mắng, Mile vẫn tiếp tục lau thân thể cho Chu Mặc, lại lấy một cái chăn mềm mại mà bọc người kia lại.

“Không phải.” Trong mắt hiện lên một tia đau đớn, Chu Mặc cười khổ mà nói, “Hôm nay ở trong công ty đã xảy ra chút việc…” Anh cúi đầu, vầng trán ướt sũng chảy từng giọt nước xuống đôi mắt đen huyền, người đàn ông lời nói thanh nhã, trầm thấp mà du dương, từng chút một đem sự kiện ảnh chụp phát tán tại Nhật nói cho Mile nghe.

Đối với việc Lục Hoa Thiên giúp anh thoát khỏi rắc rối, anh chỉ nói qua một câu.

“Xin lỗi, dường như đã lôi cậu vào chuyện này.”

Người đàn ông giải thích, làm cho Mile có chút cứng đờ.

Tên ngu ngốc này, biết mình đang nói cái gì không, sao lại hướng mình giải thích? Mile ngồi ở một bên, nói: “Nói xin lỗi làm gì, anh không phải vẫn hoài nghi tôi tâm địa xấu xa, nói không chừng chính tôi cố ý đem ảnh chụp tống đến công ty anh, cốt là làm cho người ta nhìn anh phải bẽ mặt.”

Bàn tay nắm chặt drap giường, Mile đợi phản ứng của người đàn ông, không biết là tức giận mà cho cậu một đấm, hay là dùng đôi mắt tràn lệ thống khổ lẫn khó tin mà nhìn cậu?

Có lẽ, cũng không phải.

“Không phải là tại cậu.” Chu Mặc cười lắc lắc đầu, “Ngày đó là tôi đột nhiên hôn cậu, cậu lúc ấy không phải rất kinh ngạc sao, như vậy thì trước đó làm sao chuẩn bị camera được?”

“… Ngu ngốc!” Ngắn ngủn có hai chữ, lại hàm chứa tình cảm phức tạp.

Ngu ngốc, là đang mắng người đàn ông là thông minh, hay là ngu xuẩn.

Hoặc Mile hiện tại đang tự sỉ vả chính mình cũng không biết chừng.

Ngốc quá…

Nếu anh biết tôi từng ăn ở với anh, còn ghi đĩa phim lại, còn đem đĩa cho tên Phí Nhĩ Đức xem, anh còn có thể tín nhiệm tôi như vậy không?

Anh ngốc quá đi…

Tôi đã bao lần nói anh , không nên dễ dàng tin tưởng người khác, lại càng không nên dễ dàng tin tưởng tôi mà.

“Ăn cơm không? Tôi đi làm cơm cho cậu nhé.” Người đàn ông xoa nhẹ tóc của mình để che giấu đôi mắt sưng đỏ, anh đang định đứng lên lại bị Mile kéo xuống, Chu Mặc ngơ ngác nhìn vẻ mặt chăm chú của Mile, hỏi: “Làm sao vậy, đột nhiên nghiêm túc thế?”

“Anh nên trở về đi.”

“Cậu nói tôi như vậy còn có thể trở về sao? Hiện giờ tôi còn bắt đầu hoài nghi những việc mình làm có đúng hay không nữa?” Chu Mặc lắc đầu.

“Muốn giấu diếm Phí Nhĩ Đức để làm gì?” Không mang vẻ cợt nhả như mọi khi, giờ phút này Mile thản nhiên nhìn người đàn ông, “Nếu cậu ta thật sự yêu anh, chắc chắn cậu ta sẽ hiểu. Mà dù nhất thời anh có thể giấu được cậu ta, thì liệu anh có thể giấu được cả đời không?”

Người đàn ông cúi đầu không nói gì.

Mile tiếp tục nói: “Trở về đi, đem hết thảy nói cho cậu ta biết, làm cho cậu ấy hiểu được nỗi thống khổ cùng sự đấu tranh của anh.”

“Nói cho cậu ta biết anh vì cậu ấy mà thay đổi, nói cho cậu ta biết anh thương cậu ấy như thế nào…” Mile khuyên nhủ Chu Mặc, trong lòng cậu hiện giờ như có một bé quỷ và một bé thiên thần đang giao đấu, bé quỷ thì nói cho cậu biết hiện tại hẳn là nên bỏ đá xuống giếng tiếp tục tra tấn người đàn ông này tới khi anh ta nát tan thì thôi. Còn bé thiên thần kia nói cho cậu biết, người đàn ông này không giống với những người khác…

Mile vỗ vỗ lưng Chu Mặc, anh ta có vẻ so với trước kia còn gầy hơn a…

“Nếu anh thương người đó thì phải tin tưởng cậu ta, đừng tự gánh vác một mình, tìm người cùng anh chia sẻ một chút đi.” Mile khẽ cười, “Đêm nay sẽ là lần trị liệu cuối cùng.”

“Sau đêm nay, anh sẽ trở lại thành một người đàn ông bình thường, Chu Mặc.”