Như Lang

Chương 75: Trở về trả thù!




Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Băng Tiêu

Mùi thuốc gay mũi tràn ngập khắp căn phòng màu trắng.

“Tách—– Tách——-” Từng giọt nhỏ xuống, an tĩnh đến phát sợ.

Bên ngoài trời đầy những bông tuyết trắng, bao trùm cả không gian lạnh lẽo.

Trời rất lạnh, thân thể lạnh, trái tim cũng lạnh.

Luồng hàn khí này xuyên thấu qua vách tường mà trực tiếp đâm vào trái tim con người.

Một đêm không ngủ, Lục Hoa Thiên vẫn ở bên giường nhìn nam nhân đang hôn mê bất tỉnh.

Thần sắc có chút tiều tụy, nhưng sắc mặt y vẫn rất tuấn tú, cả hai tròng mắt sắc bén, giờ phút này chỉ có bóng dáng một người.

Nằm trên giường, nam nhân thở bằng máy, nửa khuôn mặt bị băng lại, sắc mặt tái nhợt như vách tường.

Thoạt nhìn nam nhân vô cùng yếu ớt, tựa như nếu bóp nhẹ một cái, người này cũng sẽ như tro bụi mà hoàn toàn biến mất trong không gian, thậm chí ngay cả một tia khí tức cũng không cảm nhận được.

Mấy hôm trước, nam nhân còn ở siêu thị mua một đống đồ, còn cười với y, nói chuyện với y, một người khỏe mạnh sáng sủa như vậy, bây giờ lại tiều tụy đến đáng sợ.

Hít một hơi thật sâu, Lục Hoa Thiên nắm lấy tay Chu Mặc, bàn tay vốn mềm mại này đã trở nên khô đét, hiện đầy gân xanh.

Nhưng nam tử vẫn ôn nhu mà cầm lấy bàn tay không chút xinh đẹp đó, dùng độ ấm của y để sưởi ấm cho nam nhân, y nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên đôi môi lạnh lẽo trắng bệch.

“Tôi xin em, mau tỉnh lại đi.” Vô luận nói gì, nam nhân vẫn ngủ say trên giường không chút đáp lại.

Lục Hoa Thiên lại hít sâu một hơi nữa, y ôn nhu nhìn nam nhân, rồi nói với người thanh niên đứng ở ngoài cửa: “Vào đi, cậu định đứng đó tới khi nào?”

Đẩy cửa vào, Mile cắn môi không nói một câu, mái tóc màu vàng kim cùng hai tròng mắt xanh như nước hồ thu thoáng cái bị kích thích mà gắt gao nhắm chặt.

Làm sao hắn có thể tin tưởng, người trên giường kia vốn là Chu Mặc được chứ?

Một người luôn ôn nhu tươi cười, lại có chút cố chấp đến đáng yêu đây sao?

Hắn buông thõng hai tay, rồi chậm rãi nắm chặt lại, đến mức như muốn xuyên thủng lòng bàn tay, cả người bởi vì bi thống cùng phẫn nộ mà run lên.

“Xin chào, ngài có phải là Mile tiên sinh không? Có một vị họ Chu vài tuần trước có nhờ chúng tôi tìm tin tức về cha mẹ ngài…”

Nếu như không phải tại Los Angeles nhận được điện thoại gọi tới, thì làm sao hắn lại trở về, cũng làm sao biết được chuyện này đây?

Đồ ngốc này, còn muốn đi tìm cha mẹ ruột cho hắn.

Mà hắn cũng là đồ đần, cũng vì chuyện đó mà cảm động chạy về đây.

Nhưng mà, hắn hy vọng nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc vui vẻ của nam nhân, chứ không phải như thế này.

“Anh ấy… sao rồi?” Mile đi tới bên giường, sững sờ nhìn nam nhân.

Chu Mặc thoạt nhìn trông rất an tường, cứ như tất cả đau xót đã không còn hành hạ hắn nữa, nhưng mà tĩnh mịch như vậy, càng làm cho Mile muốn nổi điên.

Người này rốt cuộc đã chịu hành hạ đến mức nào, mới có thể biến thành thế này đây?

“Cậu nói xem?” Hỏi ngược lại một câu, Lục Hoa Thiên nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Hai tên ranh con nhà Ái Đức Hoa xem như đã chết, vì tránh phiền toái, đêm nay tôi muốn dẫn Chu Mặc về Trung Quốc.”

“Vậy Phí Nhĩ Đức?” Đột nhiên rống lớn một câu, Mile run rẩy nói: “Tên khốn nạn đó ở đâu? Hắn ở đâu? Từ lúc Chu Mặc gặp chuyện không may đến giờ, có phải… hắn chưa từng tới đúng không?”

“Có tôi là đủ.” Lục Hoa Thiên lạnh nhạt đáp: “Từ nay về sau, tôi sẽ không để Chu Mặc phải chịu một chút thương tổn nào nữa, một chút cũng không được.”

Ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Mile, Lục Hoa Thiên nói tiếp: “Cậu cũng thế, nếu cậu nghĩ muốn đem Chu Mặc thành vật chơi đùa trong trò chơi của cậu, tôi sẽ giết chết cậu.”

“Ha ha…” Cười khổ, Mile vươn tay về phía nam nhân, Lục Hoa Thiên cũng không ngăn cản.

Ngón tay ấm áp xẹt qua đôi môi lạnh như băng, Mile cười nói: “Hết thảy đều đã tốt, đúng không? Chu Mặc, nếu như là một người đàn ông, thì mau tỉnh lại đánh tôi một trận đi. Đừng dùng biện pháp này trừng phạt tôi… có được không? Tôi xin anh đấy…” Cười cười, nhưng trong mắt lại chảy xuống một dòng lệ ấm áp, tiến vào miệng, chỉ còn là vị đau đớn khổ sáp.

“Chờ tôi trở lại….” Một lần nữa mở mắt ra, nước mắt đã khô cạn, chỉ còn lại hận ý, như ngọn lửa phẫn nộ muốn thiêu đốt tất cả.

Mile cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của nam nhân, sau đó xoay người bước đi.

Lục Hoa Thiên hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”

“Anh cho rằng tôi dễ quên thế sao?” Tàn khốc tươi cười, Mile dừng bước, nói tiếp: “Đây là việc duy nhất tôi có thể làm, Lục Hoa Thiên, Chu Mặc cần anh, còn tôi… ha ha, rốt cục tôi cũng có thể bồi thường một chút cho anh ấy rồi.”

———————-

Nước Mỹ – Los Angeles

“Mile tiên sinh, Ái Đức Hoa tiên sinh đang ở trong phòng, mời ngài vào.”

Dưới sự chỉ dẫn của quản gia, nam tử tóc dài mỉm cười đi vào thư phòng.

Trong thư phòng, chỉ có một lão nhân, một lão nhân tóc bạc phơ, mặt nhăn như trái quýt héo, cùng khí tức già nua đầy mùi tử vong, làm cho ai cũng chẳng muốn tới gần.

Dù già như thế, nhưng ánh mắt lão vẫn vô cùng sắc bén.

“Ái Đức Hoa tiên sinh, trông ngài hình như rất mệt mỏi.” Ngồi đối diện, Mile nhìn lão nhân, đôi tay giấu trong tay áo cũng đang bóp chặt vào da thịt để cố khắc chế tâm tình.

“Mile tiên sinh, cám ơn cậu đã quan tâm.” Lão nhân lãnh đạm cười với Mile: “Cậu còn trẻ lại tài giỏi, là một chuyên gia tài chính, chắc cậu hiểu đầu tư vào tập đoàn tôi, tuyệt đối là một chuyện vô cùng có lợi.”

“Chuyên gia tài chính?” Đôi mắt xanh lục xinh đẹp hiện lên ý cười trào phúng, hắn nhìn thật sâu vào lão nhân đối diện, rồi chậm rãi nói: “Ha ha, tôi thích người ta gọi tôi là nhà tâm lý học hơn, Ái Đức Hoa tiên sinh.”

“Bây giờ chắc ngài sẽ nói cho tôi biết tất cả những chuyện tôi muốn biết, đúng không?” Nụ cười trên mặt biến mất, Mile mặt không chút thay đổi nhìn Ái Đức Hoa đang bị thôi miên.

“Thứ nhất, là ngài đã hạ lệnh giết Chu Mặc?”

“Đúng vậy…”

“Vì sao?” Mile nắm tay thật chặt.

“Grace nói, tên này đã quyến rũ Phí Nhĩ Đức ngoan ngoãn của tôi, Phí Nhĩ Đức sẽ rời bỏ tôi, rời khỏi gia tộc, cho nên tôi phải giết hắn.” Lão nhân nói tiếp.

Vì thế, nên đi thương tổn người khác sao?

Mile cười khổ, hỏi tiếp: “Vấn đề cuối cùng, Phí Nhĩ Đức đâu?”

Cái tên hỗn đản đáng chết đó đi đâu rồi?!