Như Lang

Chương 76: Búp bê tan vỡ!




Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Băng Tiêu

Tháng 12, luồng không khí lạnh trải dài khắp nơi, tựa hồ càng lúc càng lạnh, những bông tuyết trắng tung bay trong gió, rồi đáp nhẹ nhàng xuống mặt đất, hoặc trên cành lá vàng héo khô.

“Chu Mặc!” Nam tử mặc áo khoác màu đen vội vàng chạy vào trong hoa viên phủ đầy tuyết trắng, miệng còn thở ra từng làn hơi lờ mờ.

Chân đất ngồi trên mặt đất lạnh như băng, nam nhân co ro thành một đống, bên trái mặt bị băng trắng bao lại, bông tuyết rơi vào đó, tựa như bị tan ra, mà nhìn không rõ băng gạc hay tuyết.

Mái tóc bù xù che nửa phần mặt còn lại, cho nên cũng không thấy rõ vẻ mặt của nam nhân, chỉ có đôi môi nhợt nhạt run rẩy, cùng hàm răng trắng phau đang cắn vào da thịt, đến mức rướm cả máu.

Bỗng một chiếc áo ấm áp khoác lên người nam nhân, mà nam nhân thì rơi vào hoài bão rộng lớn của người đằng sau.

Hôn nhẹ lên mái tóc đen của Chu Mặc, Lục Hoa Thiên đau lòng thấp giọng nói: “Sao lại chạy ra đây, có lạnh không?” Vươn tay xoa nhẹ lên chân tay bị tuyết đông lạnh đến đỏ bừng của nam nhân, Lục Hoa Thiên vội kéo Chu Mặc đứng dậy.

Trong giây lát, mọi người có thể nhìn rõ khuôn mặt của nam nhân, một khuôn mặt tái nhợt tràn ngập khí tức tử vong.

Ánh mắt xinh đẹp mà trống rỗng, nhưng khi thấy Lục Hoa Thiên ôn nhu mà nhìn, ánh mắt đó mới ngẫu nhiên xẹt qua một tia sáng, như chứng minh nam nhân vẫn còn sống.

Nam nhân bây giờ, ngay cả thể xác lẫn tinh thần đều chui trong vỏ ốc, ngăn cách hết thảy với thế giới bên ngoài, không muốn suy nghĩ, cũng chẳng chịu nói gì.

Như một con búp bê vỡ nát…

Mang nam nhân vào căn phòng ấm áp, Lục Hoa Thiên ngồi ở bên giường, vươn tay vuốt ve cái trán của nam nhân, nam nhân đột nhiên lùi mạnh về phía sau, rồi lấy chăn trùm lên người, sợ hãi nam tử đụng vào, Lục Hoa Thiên cũng không hề thu tay lại.

“Tôi sẽ không đánh em.” Tay hạ xuống vỗ nhẹ lên đầu nam nhân, thấy nam nhân không phản kháng kịch liệt nữa, Lục Hoa Thiên mới bỏ giày bò lên giường, ngồi bên cạnh Chu Mặc: “Tôi kể chuyện cổ tích cho em nghe được không?”

Giọng nói trầm thấp quyền rũ ôn nhu vang lên, như một dòng nước nhẹ nhàng chảy vào trong tai nam nhân, kể chuyện xưa không phải là trọng yếu, mà là thanh âm này vẫn luôn ở bên hắn, ấm áp làm cho hắn cảm thấy không còn sợ hãi nữa.

Lục Hoa Thiên không biết làm vậy có bao nhiêu tác dụng, nhưng giờ việc y có thể làm, tựa hồ chỉ có thế này thôi.

Từ nhỏ đến lớn, y không phải là người có thể quan tâm đến người khác. Nhưng giờ phút này, tất cả những việc y làm, đều xuất phát từ nội tâm, y có thể chăm sóc nam nhân từ bữa ăn hàng ngày, có thể dỗ dành nam nhân rằng người nhà của hắn đang ở Mỹ bận bịu chưa thể về, nhưng y chỉ có thể bảo vệ được thân thể của nam nhân, thế còn trái tim thì sao?

Khối trái tim tàn phá này, y có thể chữa trị được không?

Từ sau khi Chu Mặc tỉnh lại, hắn đã thay đổi thành một con người hoàn toàn khác.

Không nói, không cười, luôn trốn tránh ánh mắt của mọi người, lúc nào cũng co ro tự bảo vệ bản thân.

Nếu như không phải nhìn thấy ánh mắt Chu Mặc thay đổi khi nghe mình kể chuyện, thì Lục Hoa Thiên còn tưởng rằng Chu Mặc đã quên y rồi.

Cũng quên hết mọi người, hết mọi chuyện.

Nếu như có thể, Lục Hoa Thiên tình nguyện nam nhân quên hết những việc từng phát sinh.

Nhưng những việc đã từng xảy ra làm sao có thể quên hết được? Cho dù bên ngoài không để lại dấu vết, nhưng trong lòng nam nhân đã khắc sâu ấn ký, một ngày nào đó cũng sẽ quay trở lại.

Hối hận, hai chữ này người nào cũng biết, nhưng sau khi hối hận, người ta mới hiểu rõ hai chữ này.

Nam nhân chưa từng làm sai điều gì, nhưng sao lại phải chịu hành hạ thế này đây?

Vì người xấu, tất cả đều là bọn hắn kia mà.

Lục Hoa Thiên hít một hơi thật sâu, cố gắng khắc chế nội tâm chua xót, nam nhân bên cạnh cũng đã ôm chân y mà ngủ thiếp đi.

Nam tử buông quyển truyện xuống, nằm nghiêng ngắm nhìn nam nhân.

Y thật sự yêu người này, tuyệt không phải chỉ là tham luyến thân thể nam nhân.

Điểm này, trước kia rõ ràng, bây giờ lại càng rõ hơn.

Lục Hoa Thiên vươn tay chạm nhẹ vào băng gạc bên mặt trái của nam nhân, run rẩy không dám nhấc lên.

Y không biết có thể tiếp nhận hay không, bởi y có thể đoán trước, nếu nhìn thấy khuôn mặt bên dưới tấm băng, y sẽ đau lòng đến chết.

Nhưng bị hủy dung thì sao đây?

Vốn là người của y, thì cả đời này cũng là người của y, vô luận biến thành thế nào, y cũng vẫn yêu người này.

Bây giờ, ngoài tình yêu, còn thêm một phần thương tiếc.

Điện thoại di động đột ngột vang lên, Lục Hoa Thiên vội vàng ấn nút, sợ làm nam nhân thức dậy, thấy Chu Mặc vẫn ôm y ngủ, y mới thở phào nhẹ nhõm.

“Chuyện gì?” Đã nói bao lần, trừ phi có chuyện quan trọng, mới được gọi điện thoại cho y rồi mà.

“Lục tiên sinh! Phía bên Mỹ báo tin, Ái Đức Hoa điên rồi!”

“Cái gì?” Lục Hoa Thiên nhíu mày, cố gắng nói nhỏ: “Cụ thể là chuyện gì đã xảy ra?”

—————–

Nước Mỹ – Los Angeles.

Bị miếng vải đen bịt chặt hai mắt, nam tử có mái tóc dài màu vàng bị trói trên ghế không thể nhúc nhích.

Cánh cửa “kẽo kẹt” một tiếng rồi mở ra, sau đó có tiếng bước chân “cộp cộp” của một người vang lên.

“Phí Nhĩ Đức, tôi biết là anh, anh đến báo thù cho ông anh sao?” Thanh âm trào phúng xen lẫn hỏa giận vang lên.

Người vừa tới không phủ nhận, chỉ tiến lên giật miếng vải đen xuống.

Ánh sáng chói mắt làm Mile có chút khó chịu mà híp mắt lại, sau khi thích ứng với ánh sáng, Mile cũng đã nhìn rõ người đứng trước mặt hắn – Phí Nhĩ Đức.

Kéo cái ghế đến ngồi đối diện Mile, Phí Nhĩ Đức theo thói quen sờ sờ túi áo định lấy thuốc lá, nhưng sờ mãi mà chẳng có gì.

Khóe miệng khẽ nhếch lên cười khổ, nam tử thở dài nhìn Mile, nói: “Tôi sẽ không làm khó dễ cậu, nhưng cậu không được ở lại Mỹ nữa, cậu đi đi.”

“Anh định thả tôi?” Mile nheo mắt, cười lạnh nói: “Tôi là người đã làm ông anh bị điên đó, ha ha…” Không hề phủ nhận chuyện mình làm, Mile nhìn khuôn mặt tiều tụy của Phí Nhĩ Đức, hắn bỗng cảm thấy rất vui.

“Còn cả cô ả Grace, tôi cũng sẽ không tha cho cô ta.” Mile lạnh lùng nói: “Nếu như anh không muốn tiểu tình nhân của anh có chuyện, thì bây giờ giết chết tôi đi, thế nào?”

“Mile.” Phí Nhĩ Đức không tức giận, chỉ nhìn nam tử, bình thản nói: “Đi Trung Quốc đi, đi tìm người kia. Tôi tin Lục Hoa Thiên có thể chăm sóc tốt cho Chu Mặc, nhưng lòng của Chu Mặc thì cần có cậu trị liệu.”

“Chu Mặc? Ha ha ha…” Mile ngửa đầu cười to, khóe mắt cũng chảy ra nước mắt: “Thì ra, thì ra anh vẫn còn nhớ rõ cái người đáng thương đã bị anh vứt bỏ? Ha ha… thật đúng là châm chọc!