Như Mùa Đông Rơi Xuống

Chương 17




Tôi đậu đại học, Huy cũng vậy. Khi hai đứa khăn gói lên thành phố, Thảo ở nhà ôn luyện thêm một năm. Tôi nhttp://diendanlequydon.comhìn theo vóc dáng nhỏ nhắn của cô bạn đang rối rít vẫy tay chào tạm biệt cho đến khi cái dáng ấy nhỏ dần rồi mất hút.

Dù ở cùng một thành phố nhưng do việc học bận rộn, đôi khi trái giờ nhau nên tôi và Huy cũng ít khi gặp mặt. Những lần uống cà phê hiếm hoi của hai đứa, tôi và Huy cũng chỉ kể cho nhau nghe những câu chuyện vụn vặt ngày thường, và nhắc đến Thảo.

Valentine, Huy mang tặng tôi nhành hoa hồng đỏ. Tôi nhận, cũng chỉ cười.

- Cậu sợ tớ buồn vì không có ai tặng hoa cho tớ à? Cảm ơn nhé.

Huy cười trừ mà không thanh minh thttp://diendanlequydon.comhêm bất cứ điều gì.

Khi hai đứa đã là sinh viên năm thứ hai, Thảo vẫn không đủ điểm nguyện vọng một. Lần này nhỏ không ôn luyện nữa, chọn một nguyện vọng hai rồi rời quê nhà. Không phải ngành học phù hợp, và cũng không hề hứng thú với nó, Thảo trở nên chán nản. Tôi nghe tin Thảo bỏ học dở dang năm thứ ba khi Verona vào mùa thu. Lá đỏ ối rơi đầy lối tôi về phòng thuê. Trong suốt những năm đại học, tôi đã luôn cố gắng tìm được học bổng du học. Và khi cơ hội đến, tôi như con diều cứ nương theo gió bay lên, chẳng kịp đắn đo bất cứ điều gì. Giữ trong lòng hoài bão và khát vọng, tôi cắn môi vượt qua những đêm nhớ nhà, nhẵng hoang mang tuổi trẻ mà nắm chặt lấy điều mình đã chọn. Đôi lúc nhớ về những ấm êm ngày cũ, lại thấy mình yếu đuối. Nhưng chỉ thi thoảng mà thôi.

Thảo nghỉ học rồi xin bán hàng trong mhttp://diendanlequydon.comột siêu thị nhỏ. Giọng điệu nhỏ trong email gửi cho tôi mạnh mẽ, cứng rắn, bất cần nhưng lại đầy ắp nỗi hoang mang. Huy không gửi bất cứ dòng nào cho tôi. Có lẽ cậu ấy vẫn còn giận.

Ba ngày trước khi bay, tôi mới nói cho Huy biết. Cậu ấy nhận tin bằng thái độ bình thản. Sau khi khuấy ly cà phê một cách vô thức, Huy nói mà không nhìn vào mắt tôi.

- Uyên thật sự sẽ đi sao?

- Ừ.

- Uyên có biết mình thích Uyên không?

Cuối cùng, cậu ấy đã nói ra điều bao lâu nay không dám nói. Tôi đã hy vọng cậu ấy sẽ chẳng bao giờ nói. Vì sự thật ấy sẽ làm vỡ mất thứ gì đó mà tôi đã cố gìn giữ. Nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, tôi thành thật.

- Mình biết chứ. Nhưng mình xin lỗi. Mình không thể đáp lại. Huy này, đừng thích mình nữa. Tình cảm của cậu khiến mình cảm thấy mất tự do.

Huy sững sờ nhìn tôi.

Rồi chúng tôi chia tay nhau ở ngã tư giờ cao điểm. Xe cộ chen nhau đông nghẹt.

Hôm ra sân bay, cả hai đến tiễn tôi. Tôi ôm chầhttp://diendanlequydon.comm lấy Thảo. Nhỏ khóc. Vậy mà mắt tôi ráo hoảnh. Nhỏ cứ luyên thuyên dặn dò về đủ thứ hệt như mẹ tôi vậy.

- Thảo nè, hứa với Uyên, đừng vứt bỏ ước mơ của chính mình.

Huy bắt tay tôi, cậu ấy cười.

- Hãy tự do hơn cả chú đom đóm đó.

Thảo gửi email cho tôi, bảo rằng Huy không hề giận tôi. Cậu ấy chỉ cần thời gian quên tôi và bình tâm lại. Cậu ấy ổn, và sẽ ổn hơn theo thời gian. Còn Thảo, nó cũng đã quyết định thi lại vào trường sư phạm để đeo đuổi giấc mơ gõ đầu trẻ. Lần này hoàn toàn nghiêm túc và quyết tâm. “Dù muộn hơn một chút nhưng chưa bao giờ là không thể, phải không Uyên? Tớ cũng đã nói rõ tình cảm của mình dành cho Huy. Câu trả lời đúng như tớ nghĩ. Nhưng cậu đừng lo, tớ sẽ ổn thôi.” Hơn hai mươi tuổi rồi, người ta cũng nên thành thật với chính mình.

Tôi nhận tin Huy măt cũng vào mùa thu. Khi ấy cuối thu rồi nên lá vàng, lá đỏ cũng thưa thớt, yếu ớt, héo tàn. Thảo gọi điện thoại báo cho tôi biết, vừa nói vừa nức nở. Huy gặp tai nạn giao thông. Tôi không về được mà bị kẹt lại ở Verona khi mùa đông đến. Tuyết phủ trắng mọi thứ, lạnh buốt thịt da. Ngồi trong phòng nhìn trời đổ tuyết qua lớp cửa kính, tôi thấy như trời đang khóc. Tự pha cho mình một tách lớn cà phê đậm đặc nhưng không chạm môi tới, tôi chỉ im lặng ngắm tuyết rơi. Buồn. Cuốn lưu bút nằm trên đùi, nhắc lại những gương mặt quen cũ. Là Thảo tiểu thư, trẻ con, nhiều hờn giận nhưng chắc chắn tình cảm. Huy thật thà, hiền lành, lắm nhường nhịn. Tôi nhiều hoài bão, cứng rắn và tỉnh táo. Nó đã làm điểm tựa cho tôi vượt qua rất nhiều khó khăn của cuộc hành trình.

Tôi có cảm giác mình trở về là cô bé mười ba tuổi năm nào ngồi đợi mưa tạnh. Và them mùi ổi thoang thoảng theo gió bay khắp nhà. Tôi hít nhẹ. Nhưng chỉ có hơi nước lạnh buốt xộc thẳng vào mũi. Không hiểu sao lúc ấy tôi mới chttp://diendanlequydon.comảm nhận được nõi mất mát lớn lao, sự thật rằng một người bạn đã rời xa mình vĩnh viễn. Tôi khóc. Nước mắt như hòa vào những bông tuyết lả tả rơi.

Nỗi buồn đau chỉ nguôi bớt khi tôi nhìn thấy một bông hoa giọt tuyết trắng muốt vươn mình từ đám sương giá còn sót lại sau vườn hoa của bà chủ nhà. Mùa xuân đến.

***

Tôi giật mình tỉnh giấc. Dụi mắt, cố căng mắt nhìn mọi thứ qua cửa kính. Trời mờ sáng. Bầu trời chỉ mới tai tái ở đằng đông, ánh sáng không đủ soi rõ điều gì. Nhưng trực giác cho tôi biết mình sắp trở về nhà. Trái tim tôi đập rộn ràng trong lồng ngực.

Thu xếp tạm mọi việc ở thành phố, tôi mua vé tàu về quê. Dù bận gì thì tết cũng là ngày để về quê, là ngày sum họp. Thêm nữa, tôi đã không được ăn tết quê nhà quá lâu rồi, đến nỗi tôi sợ mình sẽ quên mất không khí và hương vị ấy. Thảo đã về quê trước tôi. Nhỏ bảo sẽ ra đón tôi ở ga, rồi hai đứa sẽ cùng đhttp://diendanlequydon.comi thăm Huy, tặng cậu ấy những bông hoa vạn thọ vàng tươi. Rồi chúng tôi sẽ hàn huyên chuyện cũ và nói về chuyện mới.

Tôi đã về rồi. Quê nhà ơi.