Như Nguyệt Như Thu

Chương 29




Bóng đêm nồng đậm, mặt trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu sáng khắp nơi. Nguyệt Thu Triệt chậm rãi tiêu sái, nghĩ đến phụ thân ở nơi Nguyệt Thanh cung xa xôi ấy, hắn hối hận, mặc dù mới xa phụ thân có mấy ngày, hắn lại vô cùng nhớ nhung. Nhớ…quá, nhớ…quá, rời đi phụ thân, chính mình cảm thấy thật cô đơn a, cho dù bên người có những bằng hữu có thể xem là tốt nhất: Đông Phương Mạch, Bắc Đường Hạo cùng Hàn Tinh.

Bước đi không có mục đích, cuối cùng dừng lại, thấy trên bàn đá của hoa viên là một thất huyền cầm, lại nhớ tới lúc ở Nguyệt Thanh cung cùng phụ thân chơi đàn. Chậm rãi đi lên phía trước, ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng gảy thử huyền cầm, phát ra thanh âm “Tranh~”, nghĩ thầm: Âm sắc cũng không tệ lắm. Liền ngồi xuống, lướt tay chơi đàn, âm thanh nhè nhẹ, tịch mịch, động lòng người vang lên.

Vừa hết một khúc, Nguyệt Thu Triệt bỗng nhiên quay đầu, tươi cười, âm thanh giống như làm nũng hỏi: “Tuyết, dễ nghe sao?” Không có âm thanh sủng nịnh đáp lại, Nguyệt Thu Triệt nhất thời tỉnh mộng, lộ ra thần sắc thất vọng. Lại thấy Đông Phương Mạch đứng phía sau mình, lập tức thu dấu cảm xúc trong mắt, thản nhiên nhìn hắn.

Đông Phương Mạch mới từ phòng Đông Phương Nghệ đi ra, cùng phụ thân thảo luận một chút về việc trúng độc, nhìn thấy biểu cảm ngưng trọng của cha, cũng hiểu được chuyện lần này không bình thường, nếu không cha sẽ đem sự tình nói rõ ràng, cũng không miễn cưỡng, liền sớm cáo lui.

Bỗng nhiên có một tiếng đàn khiến Đông Phương Mạch chú ý, theo thanh âm liền tới phía sau người nọ đang đánh đàn. Đông Phương Mạch chỉ lẳng lặng lắng nghe, tựa hồ say đắm, cho đến khi thanh âm động lòng người của Nguyệt Thu Triệt vang lên “Tuyết, dễ nghe sao?” Liền gọi thần trí của chính mình về, vì vậy không phát hiện trong mắt Nguyệt Thu Triệt toát ra thất vọng.

Một khắc này, Đông Phương Mạch cảm thấy được lòng mình tràn ngập ghen tỵ, người kia có thể làm Nguyệt Thu Triệt lộ ra vẻ mặt như thế. Cũng giờ khắc này, Đông Phương Mạch đã minh bạch lòng mình, vì Dương Vũ Phong mà tâm tình dao động. Nếu nói lần đầu gặp mặt chính là kinh diễm vì mĩ mạo độc nhất vô nhị kia, thì sau này chính là bội phục tài năng của Dương Vũ Phong.

“Dương Vũ, không ngủ được sao?” Đông Phương Mạch mỉm cười hỏi.

Gật gật đầu, Nguyệt Thu Triệt đối với Đông Phương Mạch có vài phần hảo cảm, có lẽ vì khuôn mặt tươi cười ấm áp kia, cho nên trong lòng Nguyệt Thu Triệt mới coi hắn là bằng hữu của mình, đương nhiên còn có Hàn Tinh cùng Bắc Đường Hạo.

“Dương Vũ, biết đánh đàn? Hơn nữa còn rất tốt.” Đông Phương Mạch vui lòng tán dương.

“Là phụ thân dạy.” Nghĩ đến trước kia, phụ thân ôm mình ngồi trong lương đình, nắm hai tay mình hướng dẫn, mang theo nụ cười làm say lòng người khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của mình, trong lòng liền ấm áp.

Đông Phương Mạch nhìn thấy Nguyệt Thu Triệt đang trầm lặng, ôn nhu nói: “Dương Vũ, rốt cuộc ngươi còn tuyệt kỷ gì nữa?”

Nghe được vấn đề của Đông Phương Mạch, Nguyệt Thu Triệt hỏi: “Tuyệt kỷ?”

“Đúng vậy.” Đông Phương Mạch cười cười, tiếp tục nói: “Ngươi dễ dàng làm ra mặt nạ da người, hơn thế lại rất giống, nếu không nói, người khác sẽ không phát hiện; ngươi cũng dễ dàng giải độc mê hồn; mà bây giờ ta phát hiện cầm kĩ của ngươi cũng rất tuyệt, còn có cái gì mà ta…chúng ta không biết nữa không?”

Không nghĩ đến Đông Phương Mạch sẽ hỏi như vậy, Nguyệt Thu Triệt lắp bắp kinh hãi, nhưng chỉ thản nhiên nói: “Ta cũng không biết, làm được cái gì thì ta làm thôi.”

“Nói cũng đúng.” Đông Phương Mạch thoải mái cười, rồi lại thở dài nói: “ngươi làm cho người khác cảm thấy ngươi rất hững hờ, phảng phất có một cái gì đó ngăn cách ngươi và mọi người.” Trong lòng lại có điểm cô đơn, nghĩ đến vừa rồi Nguyệt Thu Triệt hô một tiếng “Tuyết”, trong mắt tràn ngập ánh sáng, trong lòng lại cảm thấy chua xót không chịu nổi.

“Vậy sao? Nhưng ta ít nhất cũng xem các ngươi là bằng hữu của ta.” Nguyệt Thu Triệt thản nhiên nói.

“Thật vậy sao? Chúng ta cũng thật cao hứng khi kết giao được bằng hữu như ngươi.” Đông Phương Mạch một trận kinh hỉ cùng hưng phấn.

Nguyệt Thu Triệt thấy thế liền mỉm cười.