Như Quả Tái Hồi Đáo Tòng Tiền

Chương 31




Editor: Kaori Kawa

Beta: Mai Kari

Thấy Giải Ý một mình đến đây, đại công tử cùng tứ công tử Trần gia chẳng ở bên cạnh, Trương Minh Hạo cùng Thạch Đào đều bất ngờ, rồi lập tức cao hứng, cùng nhau nghênh tiếp, nhiệt tình mời hắn ngồi xuống, rót cho hắn một ly trà Long Tĩnh cực phẩm.

Mấy người bảo vệ Theo Giải Ý tới đây đều ngồi ở bàn gần đó, vừa chú ý an toàn của hắn vừa không nghe nội dung cuộc trò chuyện của họ, đây là quy củ trong hành nghiệp của họ.

Giải Ý nho nhã lễ độ giải thích với hai vị đội trưởng hình cảnh, “Bằng hữu ta say, thực sự tới không được, xin hai vị thứ lỗi.”

“Không sao, không sao.” Trương Minh Hạo cười cười lấy ra một phong bì bên cạnh, bên trong xếp một tập hình chụp.

Giải Ý rất cẩn thận mà nhìn hình chụp, nghiêm túc xem từng hình một. Những hình này có rất nhiều thể loại, có phong cảnh, có con người, kết cấu đều rất tốt, khó nhất chính là, mỗi hình đều mang cảm giác an bình thản nhiên, nhìn rất dễ chịu. Giải Ý rất thích tác phẩm phong cách này, không khỏi tán thưởng: “Những tác phẩm này rất có giá trị nghệ thuật, ngươi là một nhiếp ảnh gia ưu tú đó.”

“Cảm ơn.” Trương Minh Hạo thật cao hứng, thành khẩn nhìn hắn, “Giải lão sư đừng chỉ khen thôi, nói cho ta nghe một chút khuyết điểm là ở đâu đi?”

Giải Ý cũng không khách khí, từng hình từng hình chỉ ra các khuyết điểm. Tại kỹ thuật, Trương Minh Hạo không có bất luận vấn đề gì, chủ yếu là tu dưỡng nghệ thuật, cảm xúc có chút khiếm khuyết, bởi vậy trình tự kết cấu có chút đơn điệu, dương cương có dư mà âm nhu bất túc, thiếu chút lực, không khỏi có chút đáng tiếc.

Trương Minh Hạo khiêm tốn thụ giáo, sau đó mời Giải Ý giúp mình liệt kê một số sách để đọc, y nhất định đọc hết các sách hắn ghi. Giải Ý cười cười cùng y nói chuyện phiếm một hồi, căn cứ tính cách cùng sở thích y viết hơn mười tên sách, sau đó cười nói: “Mấy cái này không phải là sách nhất định phải đọc mà chỉ để lúc ngươi rỗi rãi thì đọc thôi, nếu như không rảnh, không đọc cũng được. Dù sao ngươi là đội trưởng hình cảnh, nhuệ khí cùng ý chí chiến đấu đều là rất quan trọng, quá nội liễm cũng không được.”

Trương Minh Hạo tiếp nhận danh sách nhìn một cái liền trịnh trọng bỏ vào trong bao, cảm kích mà nói: ” Cảm ơn Giải lão sư đã hướng dẫn cho ta nhiều điều, nếu để mình ta tìm hiểu, sợ phải mất rất nhiều năm mới có thể lĩnh ngộ hết được.”

“Trương đội trưởng quá khiêm tốn rồi.” Giải Ý ôn hòa mà nói, “Tại phương diện chụp ảnh sáng tác ngươi đã đạt được thành tựu rất lớn, điều này khiến ta rất bội phục.”

“Giải lão sư, ngươi nói như vậy, thật làm ta xấu hổ vô cùng.” Trương Minh Hạo sang sảng cười rộ lên.

Hai người khách khí vài câu, Thạch Đào bỗng nhiên ở một bên nói: “Giải lão sư, ta có thể mạo muội hỏi một câu, ngươi vì sao lại muốn tới nơi này không?”

Từ trong lòng Giải Ý tán thán nghĩ, hai người đội trưởng hình cảnh này đúng là có tố chất cảnh sát tốt nhất, lập tức mỉm cười trả lời, “Ta đến vì bằng hữu ta.”

“Là trần tứ công tử sao?” Thạch Đào rất nghiêm túc.

Giải Ý gật đầu, “Đúng.”

Thần tình Thạch Đào trịnh trọng, “Giải lão sư, ngươi biết Trần gia làm cái gì không?”

“Không phải việc buôn bán sao? Bất động sản gì gì đó.” Giải Ý có chút kinh ngạc nhìn Thạch Đào, “Ta cùng Dung ca cũng hợp tác mở một công ty, chuẩn bị làm gia khí trạm.”

“Những thứ này đều là sinh ý mặt ngoài.” Ngữ khí Thạch Đào rất ôn hòa, động tác nhanh nhẹn lấy ra một đống lớn tư liệu trong bao, nhất nhất đưa cho Giải Ý xem.

Trương Minh Hạo thu liễm dáng cười, thanh âm trầm thấp nói: “Phần lớn công việc làm ăn của Trần gia đều trái pháp luật cả, đánh bạc, cho vay nặng lãi, bắt cóc, vơ vét tài sản, giam cầm phi pháp, cố ý thương tổn, giết người, đút lót, rửa tiền, nhiều đếm không xuể. Giải lão sư, ngươi cùng bằng hữu ngươi hiện nay còn chưa rơi vào nó, thế nhưng nếu như tiếp tục ở đây, thì sẽ rất nguy hiểm. “

Giải Ý nhìn tỉ mỉ mọi thứ, Trương Minh Hạo cũng không phải nói dối, những tư liệu này chứng thực cho lời nói của y. Trần gia vào hắc đạo nhiều năm, phạm án vô số, bất quá phần nhiều là lúc Trần lão thái gia lúc còn sống làm, từ khi Trần Tam kế thừa đã có cải biến rất lớn, đem tinh lực đặt vào đánh bạc, hơn nữa phần lớn là cá độ bóng đá trên internet, các phần khác tương đối bí mật, cảnh sát cho đến hiện tại tìm không được căn cứ chính xác để bắt các thành viên chủ chốt của họ, bắt những binh tôm tướng tép thì như không, hình phạt cho tội tổ chức đánh bạc cao nhất cũng chỉ là ba năm tù, tìm luật sư tốt nghiêm túc lên tòa, cũng chỉ còn một năm rưỡi, căn bản phạt không đến nơi đến chốn, hơn nữa ngồi tù thay lão đại còn có phí khổ cực cùng phí an gia, bởi vậy mấy người mới ra giang hồ cũng chẳng để tâm, hơn nữa còn tranh nhau nhận tội thay lão đại, đi tù thế, điều này làm cho cảnh sát rất bất đắc dĩ. Mấy chuyện này Giải Ý cũng không phải rất rõ ràng, tư liệu cụ thể đương nhiên cũng sẽ không cho hắn xem, những tư liệu đưa cho hắn xem đều đã được sàng lọc tỉ mỉ, không thể phủ nhận, xác thực đang kêu gọi lương tri của hắn.

Giải Ý buông tư liệu, khe khẽ thở dài, “Trương đội, Thạc đội, các ngươi cho ta xem những thứ này, chỉ là vì muốn ta rời khỏi đây thôi sao?”

Trương Minh Hạo cùng Thạch Đào nhìn nhau, trên mặt song song cùng xuất hiện một tia do dự.

Thanh âm Giải Ý càng nhỏ hơn, “Kỹ thuật chuyên nghiệp có kỹ thuật chuyên tấn công, năng lực ta hữu hạn, làm không nổi nằm vùng.”

Sắc mặt Trương Minh Hạo cùng Thạch Đào song song biến đổi, có chút xấu hổ, cũng có chút như trút được gánh nặng. Một hồi lâu, Trương Minh Hạo mới mỉm cười nói: “Giải lão sư, ta thừa nhận trước từng có ý nghĩ này, thế nhưng buổi chiều nhìn thấy ngươi trong khách sạn, ta đã buông tha quyết định này. Ngươi là một nghệ thuật gia kiệt xuất, làm nằm vùng quá đáng tiếc, nếu như bởi vậy mà gặp phải nguy hiểm gì, ta đây chẳng phải là tội nhân thiên cổ hay sao?”

Giải Ý nghe y nói không có ý tứ này, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hắn trịnh trọng bảo chứng, “Trương đội, ta cùng Dung ca tuyệt đối sẽ không bị cuốn vào những chuyện làm ăn trái pháp luật bên trong, trợ thủ y cùng những huynh đệ bảo hộ chúng ta cũng sẽ không thế.” Nói xong, hắn chỉ chỉ mấy người bảo vệ bên kia.

“Giang hồ hiểm ác, ta chỉ sợ ngươi sau này lại thân bất do kỷ.” Trương Minh Hạo thở dài, “Giải lão sư, tâm địa ngươi thiện lương, không biết những phần tử phạm tội này tà ác thủ đoạn ra sao, nếu như bị bọn họ lợi dụng, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, có khi còn nguy hiểm sinh mạng, có khi phạm luật pháp, đây đều là những điều chúng ta không muốn thấy cả.”

“Đúng vậy.” Thạch Đào gật đầu, “Giải lão sư, ta nghĩ ngươi hay nhất cùng Trần Tứ rời khỏi đây. Cùng nhân mạch với tài năng của ngươi cùng Trần Tứ công tử đến đâu đều có thể dựng nghiệp lớn cả.”

“Việc này ta phải cùng Dung ca thương lượng, cảm ơn hai vị đội trưởng quan tâm.” Giải Ý mỉm cười, “Ta dù ở chỗ này, căn bản cũng không hỏi đến việc kinh doanh làm ăn, chỉ vẽ tranh, chụp ảnh, qua ngày tháng thong dong. Dung ca có năng lực phân rõ thị phi mạnh hơn ta nhiều, ta rất yên tâm. Y cùng Lộ Phi mời không ít người đến bảo hộ ta, thế nên cho dù ta tiếp tục ở chỗ này, hẳn là cũng sẽ không có nguy hiểm quá lớn, xin các vị không cần lo lắng.”

Trương Minh Hạo gật đầu, đem những tư liệu này thu hồi lại, giao cho Thạch Đào, sau đó nhẹ giọng nói: “Giải lão sư, sau này ta còn có thể hẹn ngươi đi ra không? Ta muốn thỉnh giáo ngươi nhiều hơn, còn muốn nhìn một chút tranh của ngươi.”

“Không thành vấn đề a.” Giải Ý viết số điện thoại di động bản thân đưa cho y, “Ta vẽ tranh tương đối chậm, chỉ cần ngươi có thời gian, có thể gọi điện cho ta.”

“Cảm ơn, bình thường ta sẽ không quấy rầy ngươi.” Trương Minh Hạo nhớ kỹ số điện thoại di động, sau đó thân thiết mà nói, “Trời đã tối rồi, Giải lão sư trở lại nghỉ ngơi vậy, ta cùng Thạch Đào đưa ngươi về.”

“Không cần không cần, các ngươi cũng trở lại nghỉ ngơi.” Giải Ý vội vã xua tay, “Ta có bọn họ bảo hộ, không có vấn đề gì đâu.”

Trương Minh Hạo kiên trì, “Không có việc gì, dù sao chúng ta lái xe, cũng chỉ là 10 phút thôi.”

Giải Ý hết cách, đành nhìn y trả hóa đơn, sau đó cùng nhau ra khỏi trà phường. Hắn cùng mấy bảo vệ lên xe của mình, Trương Minh Hạo cùng Thạch Đào lên một chiếc xe việt dã cảnh dụng. Hai chiếc xe một trước một sau đi ra ngoài, lên đường bình an vô sự, rất nhanh đến khu biệt thự Giải Ý ở.

Trương Minh Hạo nhìn bọn họ vào cửa, nhấn hai hồi kèn biểu thị “Hẹn gặp lại”, sau đó quay đầu rời khỏi đó.

Giải Ý đối với hai người cảnh sát đó rất có thiện cảm, lúc đi vào biệt thự vẫn mang theo tiếu ý. Dung Tịch trở về, tắm nước nóng, cũng đã có chút tỉnh rượu, một mực ngồi ở sofa xem TV chờ hắn trở về.

Giải Ý ngồi vào bên cạnh y, vô cùng thân thiết hỏi: “Còn chưa ngủ à?”

“Ừ, chờ ngươi.” Dung Tịch đưa tay ôm vai hắn, “Bọn họ tìm ngươi làm cái gì?”

“Trương đội xác thực thích chụp ảnh, tác phẩm chụp ra cũng không sai, chúng ta hàn huyên trò chuyện.” Giải Ý cầm lấy chén trà trước mặt Dung Tịch uống một ngụm, hời hợt nói, “Bọn họ nói cho ta biết Trần gia đến tột cùng là làm cái gì, khuyên ta và ngươi rời khỏi nơi này, sợ chúng ta bị cuốn vào phong ba hắc đạo, gặp phải nguy hiểm.”

“A, vậy bọn họ xác thực rất không sai.” Dung Tịch nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cổ thon dài của hắn, mỉm cười gật đầu, “Ngươi trả lời thế nào?”

“Ta nói ngươi cùng ta đều là công dân làm việc theo luật pháp, Lộ Phi cùng những huynh đệ bảo hộ này cũng đều không làm chuyện trái pháp luật, xin bọn họ yên tâm, bọn họ cũng sẽ không khuyên nữa.” Giải Ý nhìn y, vươn tay sờ sờ gương mặt nóng hổi của y, có chút lo lắng hỏi, “Buổi tối ngươi uống nhiều rượu lắm, hiện tại thấy thế nào?”

“Say vô cùng.” Dung Tịch nói, mạnh mẽ đè hắn lên sofa, nhiệt liệt hôn.