Như Thể Thiên Đường (Just Like Heaven)

Chương 5




Một phút trước Honoria vẫn còn đứng vững - ồ, được rồi, cô không hẳn đã đứng vững. Cô chỉ muốn nhanh chóng rời xa khỏi Marcus và cô đã xoay người quá nhanh nên cô bị trượt chân và mất thăng bằng.

Nhưng cô hầu như đã lấy lại được thăng bằng, và thực tế là cô sẽ đứng vững trở lại trong một tích tắc nữa thôi nếu như Marcus không bổ nhào vào cô ( theo đúng nghĩa đen ).

Cú ngã đã đủ làm cô mất phương hướng rồi, nhưng không, vai anh còn đập mạnh vào bụng cô làm phổi cô tống hết không khí ra ngoài. Cả hai người họ ngã nhào ra đất, Marcus nằm ngay phía trên cô.

Ngay lúc đó cô hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì nữa.

Cô chưa bao giờ biết đến cảm giác cơ thể một người đàn ông áp sát vào người mình – lạy Chúa, cô làm chuyện này từ khi nào vậy? Khi cô khiêu vũ, thỉnh thoảng cô có đến gần với bạn nhảy hơn phép tắc thông thường, nhưng chưa bao giờ giống như thế này. Sức nặng của anh, hơi nóng của anh. Cảm giác thật thô sơ kì quặc, thậm chí điều kì lạ hơn là cô hầu như cảm thấy thật dễ chịu.

Cô mấp máy môi để nói, nhưng khi cô nằm đó nhìn chăm chăm vào anh, cô không thể thốt lên được từ nào. Anh nhìn cô khác lạ. Cô đã biết người đàn ông này gần như cả đời – vậy thì tại sao cô chưa bao giờ chú ý đến hình dạng của miệng anh? Hay đôi mắt anh. Cô biết mắt anh có màu nâu, nhưng giờ đây trông chúng có nhiều màu sắc đến kinh ngạc, với những đốm màu hổ phách gần cạnh mống mắt. Thậm chí ngay lúc này, mắt anh có vẻ đang đổi màu khi anh cúi xuống gần hơn.

Gần hơn?

Ôi lạy Chúa. Có phải anh sắp sửa hôn cô không? Marcus á?

Cô nín thở. Môi cô hé ra. Cô cứng người lại trong sự đề phòng, và tất cả những gì cô có thể nghĩ là –

Không gì cả. Hay ít ra đó là những gì cô nên suy nghĩ, bởi vì Marcus hầu như dứt khoát không hề có ý định hôn cô. Anh phun ra một tràng những lời nguyền rủa mà cô đã không được nghe kể từ khi Daniel bỏ đi, sau đó anh giật mạnh người ra khỏi cô, bước lùi lại và rồi –

“Quỷ thật!”

Một loạt những động tác điên cuồng xảy ra theo sau bằng một tiếng thịch cùng tiếng càu nhàu và hàng loạt những lời báng bổ khác mà Honoria còn lâu mới hiểu để cảm thấy bị xúc phạm. Thở ra đầy sợ hãi, cô chống hai khuỷa tay để ngồi dậy. Marcus đang nằm dài trên mặt đất, và từ biểu hiện trên mặt của anh, lúc này anh chắc hẳn đã bị thương.

“Anh có sao không?” cô điên cuồng hỏi anh, cho dù rõ ràng là anh không ổn chút nào.

“Là cái hang,” anh cáu cẳn, anh nghiến răng lại để chịu đựng cơn đau. Và rồi như để cho dễ hiểu hơn, anh thêm vào, “một lần nữa.”

“Em xin lỗi,” cô nói nhanh khi cô nhanh chóng đứng lên. Và rồi, bởi vì rõ ràng hoàn cảnh này đòi hỏi một câu xin lỗi sâu sắc hơn nên cô nói lại lần nữa. “Em thật sự rất xin lỗi.”

Anh im re.

“Anh phải biết là em không hề có ý định…” Cô không nói hết được. Một vài lời nói lấp bấp cho qua chuyện sẽ không có ích gì, và quả thật trông anh cũng thật sự không muốn nghe cô nói.

Cô che giấu sự bồn chồn, nhích từ từ đến chỗ anh. Anh vẫn còn nhổm người trên mặt đất. Đất dính đầy trên đôi bốt và cái quần ống túm của anh. Và cả trên áo khoác của anh nữa.

Honoria cau mày hối lỗi. Anh sẽ không như thế này. Marcus chưa bao giờ là người khó tính quá mức, nhưng cái áo khoác đó đúng là đẹp thật.

“Marcus?” Cô ngượng ngùng hỏi.

Anh quắc mắt dữ tợn. Mặc dù rõ ràng là anh không có ý quắc mắc với cô nhưng như thế cũng đủ làm cô không dám nói với anh rằng đầu anh dính đầy lá khô.

Anh hơi lăn người qua một bên cho đến khi anh nằm ngửa ra, rồi anh nhắm mắt lại.

Môi cô há ra, cô định nói gì đó, nhưng rồi cô chờ đợi. Anh hít vào một hơi, một hơi khác, rồi một hơi nữa, và khi anh mở mắt ra, nét mặt của anh thay đổi. Anh trông bình tĩnh hơn.

Tạ ơn Chúa.

Honoria hơi nhích người về trước. Cô vẫn nghĩ mình phải thật cẩn thận khi đi gần quanh anh, nhưng cô thấy anh có thể đã đủ bình tĩnh để cô mạo hiểm đến gần, “Em giúp anh đứng lên nhé?”

“Một lát nữa đi,” anh càu nhàu.Anh ngồi dậy, tóm lấy bắp chân để nâng cái chân bị thương ra khỏi hang.

Cái hang, Honoria để ý, giờ đã to hơn đáng kể vì anh đã vấp vào nó hai lần.

Cô quan sát khi anh cẩn trọng xoay xoay cổ chân của mình. Anh gập chân ra trước và sau, từ bên này qua bên kia. Có vẻ như gập chân qua lại là nguyên nhân làm anh đau đớn.

“Anh có nghĩ là chân anh gãy rồi không?” cô hỏi.

“Không.”

“Bị trật cổ chân?”

Anh càu nhàu đồng ý.

“Anh có –“

Anh xiên cô bằng một cái liếc dữ tợn làm cô im bặt ngay lập tức. Nhưng sau mười lăm giây nhăn mặt vì cơn đau của anh, cô không ngăn được bản thân. “Marcus?”

Anh không nhìn mặt cô khi cô gọi tên anh, và anh không quay lại khi nghe cô gọi. Tuy nhiên anh dừng di chuyển.

“Anh có nghĩ anh nên cởi đôi bốt ra không?”

Anh không trả lời.

“Phòng khi cổ chân anh bị sưng lên.”

“Anh biết” – anh dừng lại, thở ra một hơi, rồi tiếp tục nói với một tông giọng có vẻ bình tĩnh hơn – “tại sao phải cởi đôi bốt ra. Anh chỉ đang suy nghĩ.”

Cô gật đầu mặc dù anh vẫn đang quay lưng lại với cô. “Dĩ nhiên, chỉ cần cho em biết, eh…”

Anh ngừng di chuyển lần nữa.

Cô thực sự đã lùi lại một bước. “Đừng bận tâm.”

Anh vươn người tới trước để sờ cổ chân bị thương qua đôi bốt, có lẽ để kiểm tra chỗ sưng. Honoria đi vòng qua để có thể nhìn thấy mặt anh. Cô cố gắng xem xét mức độ đau đớn qua nét mặt của anh, nhưng không dễ dàng gì. Anh trông cực kì giận dữ đến nỗi ai đó thật sự không nên nói gì vượt quá giới hạn.

Đàn ông thật lố bịch theo kiểu đó. Cô biết là lỗi của cô khi anh bị trặc cổ chân, và cô hiểu anh sẽ có chút cáu kỉnh với cô, nhưng mà, rõ ràng là anh cần cô giúp. Trông anh có vẻ không thể tự đứng bằng chân được, nói gì đến đi bộ về Fensmore. Nếu anh suy nghĩ hợp lí, anh sẽ thấy điều đó và cho phép cô giúp đỡ anh sớm hơn là muộn. Nhưng không, anh cần phải cáu cẳn như một con hổ bị thương, như thể điều đó sẽ làm anh cảm thấy mình có thể xoay xở được trong tình huống này.

“Eh um…” Cô nuốt xuống. “Chỉ là em muốn chắc em đang làm điều đúng đắn…Em có thể giúp gì cho anh, hay tốt nhất là em không nên làm ồn nữa?”

Một khoảng lặng đáng sợ, rồi anh nói, “Em có thể cởi đôi bốt ra dùm anh không?”

“Dĩ nhiên rồi!” Cô vội nói. “Đây, để em, eh…” Cô đã từng làm chuyện này cách đây rất lâu rồi, khi cô còn là một cô bé giúp đỡ cho cha cô, nhưng không phải kể từ lần cuối, không phải với người đàn ông chỉ vừa mới nằm trên người cô hai phút trước.

Cô cảm thấy mặt cô bỏng cháy. Cái ý nghĩ quỷ quái đó đến từ đâu thế? Đó chỉ là một tai nạn. Và đây là Marcus. Cô cần nhớ điều này. Marcus. Chỉ là Marcus mà thôi.

Cô ngồi đối diện với anh. Cách xa ở cuối cái chân duỗi thẳng ra của anh, cô nắm chặt một chiếc bốt bằng một tay đặt ở mặt sau của cổ chân và tay kia ở lòng bàn chân anh. “Anh sẵn sàng chưa?”

Anh gật đầu chắc chắn.

Cô kéo ở phần cổ chân và đẩy ở phần lòng bàn chân, nhưng Marcus kêu lên một tiếng đầy đau đớn làm cô bỏ chân anh ra ngay lập tức.

“Anh có sao không?” Cô gần như không nhận ra được giọng của mình nữa. Cô kêu lên kinh hãi.

“Thử lại lần nữa đi,” anh cộc cằn nói.

“Anh chắc chứ? Bởi vì –“

“Hãy làm đi,” anh nghiến răng.

“Tốt thôi.” Cô nắm lấy chân anh lên lần nữa, nghiến chặt răng, rồi cô kéo mạnh. Lần này Marcus không kêu lên, nhưng anh thốt ra một âm thanh rất kinh khủng, giống một loài vật nào đó tạo ra trước khi chúng bị bắt im lặng. Cuối cùng, Honoria không thể chịu nổi thêm nữa, cô bỏ cuộc. “Em nghĩ không có hiệu quả đâu.” Cô nhìn lại anh. “Ý em là em sẽ không bao giờ cởi nó ra được.”

“Thử lại lần nữa đi,” anh nói. “Đôi bốt này không phải lúc nào cũng dễ cởi ra.”

‘Giống như vầy à?” cô hỏi, hoàn toàn không tin. Người ta nói cởi váy áo của các quý bà là một chuyện không tưởng.

“Honoria.”

“Được rồi.” Cô thử lại lần nữa nhưng không có tiến triển. “Em xin lỗi, nhưng em nghĩ anh phải cắt nó ra khi anh về nhà thôi.”

Một thoáng đau khổ lướt qua mặt anh.

“Chỉ là một đôi bốt thôi mà,” cô lẩm bẩm cảm thông.

“Không phải vì đôi bốt,” anh nạt lại. “Đau như quỷ ấy.”

“Ồ,” cô nuốt xuống. “Xin lỗi.”

Anh giận rung người. “Em phải giúp đỡ anh với cái chân này.”

Cô gật đầu và đứng dậy. “Đây, để em nắm tay anh.”

Cô nắm tay anh và đứng phắt lên, nhưng anh không thể lấy được thăng bằng. Sau một giây anh ngã xuống.

Honoria nhìn xuống tay mình. Tay cô trống rỗng và lạnh lẽo.

“Em phải đỡ ở dưới cánh tay anh,” anh nói.

Lúc đầu chuyện này có thể làm cô sốc, nhưng sau khi cố gắng cởi đôi bốt ra cho anh, cô thấy chuyện này không thể nào không đúng phép tắc hơn được nữa.

Cô lại gật đầu và cúi xuống, trượt tay cô vòng qua người anh. “Được rồi,” cô nói và thở dốc khi cô ráng sức đỡ anh đứng dậy. Cảm giác lạ lùng và quá sức ngượng nghịu khi giữ chặt anh thế này. Và cũng thật mỉa mai. Nếu anh không vấp cái hang và đâm sầm vào cô, đây chắc hẳn là khoảnh khắc gần gũi nhất mà cô từng có với anh.

Dĩ nhiên nếu anh không vấp phải cái hang lần nữa, thì họ sẽ không rơi vào hoàn cảnh này.

Với sự dẫn dắt từ Honoria và những câu nguyền rủa từ phía Marcus, họ cùng giúp anh đứng dậy. Honoria bước lùi lại, tạo ra một khoảng cách giữa họ, mặc dù cô đặt tay anh lên vai để giúp anh đứng vững. “Anh có thể chịu sức nặng bằng chân đó được không?” cô hỏi.

“Anh không biết,” anh trả lời, rồi kiểm tra thử. Anh bước một bước, nhưng mặt anh xoắn lại vì đau đớn khi anh bước đi.

“Marcus?” cô do dự hỏi.

“Anh sẽ ổn thôi.”

Với cô anh trông thật khủng khiếp. “Anh chắc không?” cô hỏi, “bởi vì em nghĩ—“

“Anh nói là anh không sa—ui!” Vì bị trượt chân nên anh chộp lấy vai cô để giữ anh khỏi ngã.

Honoria kiên nhẫn chờ trong khi anh ổn định lại, chìa tay kia ra để anh có thêm thăng bằng. Anh nắm chặt tay cô, và một lần nữa cô lại chú ý đến bàn tay đẹp đẽ của anh, to lớn, ấm áp. Và an toàn, mặc dù cô không chắc điều đó có ý nghĩa gì.

“Có thể anh cần giúp đỡ,” anh nói, khó khăn để thừa nhận.

“Dĩ nhiên. Em chỉ…a…” Cô ngã về trước, rồi cô điều chỉnh lại vị trí của mình.

“Đứng sát vào anh,” anh nói. “Anh sẽ dựa vào người em.”

Cô gật và để tay anh choàng qua vai cô. Cảm giác thật nặng. Và thật tuyệt. “Được rồi,” cô nói, trượt tay cô vòng qua eo của anh. “Giờ thì đường nào về Fensmore?”

Anh hất đầu ra hiệu. “Ở đằng kia.”

Cô xoay cả hai đến hướng đó, rồi cô nói, “Thật ra, thêm một câu hỏi chính đáng nữa nhé, từ đây đến Fensmore bao xa?”

“Ba dặm.”

“B—“ cô kịp dừng lại, chuyển từ tiếng la thất thanh sang một tông giọng bình thường. “Thật ngại quá, nhưng có phải anh vừa mới nói là ba dặm không?”

“Khoảng đó đấy.”

Có phải anh ấy bị mất trí rồi không? “Marcus, làm sao em có thể đỡ anh đi tới ba dặm được. Chúng ta phải đi về nhà Royle thôi.”

“Ồ không,” anh cực kì nghiêm túc. “Anh sẽ không xuất hiện ở ngưỡng cửa nhà họ trong tình trạng này đâu.”

Honoria âm thầm đồng ý với anh. Một bá tước còn độc thân và bị thương, hoàn toàn phụ thuộc vào lòng tốt của bà Royle? Bà ấy sẽ xem đây là món quà từ thượng đế. Anh chắc chắn sẽ thấy mình bị đưa tới phòng bệnh trước khi anh kịp phản đối. Với Cecily là người chăm sóc cho anh.

“Dù sao thì em cũng không cần dìu anh hết quãng đường đâu,” anh nói. “Chân anh sẽ khá hơn khi anh bước đi.”

Cô nhìn anh. “Thật vô nghĩa.”

“Chỉ cần giúp anh về nhà thôi, được không?” anh nghe có vẻ kiệt sức. Có lẽ là cáu kỉnh. Hay có thể là cả hai.

“Em sẽ cố,” cô đồng ý, nhưng chỉ vì cô biết sẽ không có kết quả. Cô cho cùng lắm là năm phút trước khi anh chịu thua.

Họ đi tập tễnh được vài mét, rồi Marcus nói, “một cái hang chuột chũi phải nhỏ hơn nhiều.”

“Em biết. Nhưng em cần nó phải vừa với bàn chân em.”

Anh bước một bước khác, rồi khập khiễng thêm bước nữa. “Lúc đó em nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?”

Cô thở dài. Không còn gì có thể làm cô thấy xấu hổ được nữa. Có vẻ như cô không cần giả vờ tỏ ra kiêu hãnh làm gì. “Em không biết,” cô nói chán nản. “Em nghĩ bạch mã hoàng tử sẽ đến cứu em. Có lẽ là đưa em về nhà giống như em đang giúp anh đây.”

Anh liếc nhìn cô. “Và bạch mã hoàng tử là…”

Cô nhìn anh như thể anh bị điên rồi. Chắc anh không nghĩ cô sẽ nói cho anh biết tên chứ.

“Honoria…,” anh thúc giục cô.

“Không phải việc của anh.”

Anh cười thầm. “Em nghĩ anh sẽ làm gì với thông tin đó?”

“Em chỉ không muốn—“

“Em làm anh đi cà nhắc đây này, Honoria.”

Một đòn nhẹ, nhưng hiệu quả.

“Ồ, tốt thôi,” cô nói, từ bỏ tranh cãi với anh. “Nếu như anh muốn biết, thì đó là Gregory Bridgerton.”

Marcus dừng bước và kinh ngạc nhìn cô. “Greg—“

“Người nhỏ nhất,” cô cắt ngang. “Ý em là con trai út. Người chưa kết hôn.”

“Anh biết cậu ta là ai.”

“Tốt, vậy thì, có gì không ổn với ngài ấy?” Nói xong cô hếch mặt lên và chờ anh nói.

Anh nghĩ trong một lúc. “Không có gì.”

“Anh – chờ đã.” Cô chớp mắt. “Không có gì á?”

Anh lắc đầu, thay đổi tư thế một chút; cái chân còn lành lặn của anh đang sắp tê cứng đi. “Anh không nghĩ được gì ngay lúc này.” Điều đó đúng. Cô không thể chọn ai tốt hơn Gregory Bridgerton được nữa.

“Thật sao?” cô hỏi một cách kinh ngạc. “Anh thấy ngài ấy không có chỗ nào đáng chê trách à.”

Marcus giả vờ suy nghĩ về chuyện đó thêm chút nữa. Rõ ràng là anh đóng một vai trò trong chuyện này, chắc chắn là một kẻ bất lương rồi. Hoặc nếu không phải, thì là một lão già cộc cằn. “Anh nghĩ cậu ta hơi trẻ,” anh nói. Anh ra hiệu về cái cây bị đổ cách đó khoảng năm mét. “Giúp anh đến đó, được không? Anh cần ngồi xuống.”

Cùng nhau họ tập tễnh đi tới khúc cây to và dài. Một cách cẩn thận, Honoria gỡ tay anh ra khỏi vai cô và nhẹ nhàng đặt anh ngồi xuống. “Ngài ấy không quá trẻ,” cô nói.

Marcus nhìn xuống chân mình. Nó có vẻ bình thường bên trong đôi bốt, nhưng bây giờ anh cảm thấy như có ai đó đã đeo cái xiềng vào chân anh. Và rồi nhồi nhét mọi thứ trong đôi bốt. “Cậu ta vẫn còn học đại học,” anh nói.

“Ngài ấy lớn tuổi hơn em.”

Anh nhìn lại cô. “Gần đây cậu ta có đá con chó nào không?”

“Chuyện đó em không biết.”

“Chà, vậy đấy.” Anh dùng bàn tay rảnh rang của mình ra dấu với một chuyển động dang rộng lạ thường. “Em có lời chúc phúc của anh.”

Mắt cô nheo lại. “Tại sao em lại cần lời chúc phúc của anh?”

Chúa ơi, cô thật khó khăn. “Em không cần. Nhưng không lẽ quá khó khăn để nhận nó à?”

“Không,” cô nói chậm rãi, “nhưng…”

Anh chờ. Và rồi anh nói, “Nhưng gì?”

“Em không biết.” Cô phát âm từng từ một cách khác thường, mắt cô chưa bao giờ rời khỏi mắt anh.

Anh nhịn cười. “Tại sao em lại nghi ngờ lí do của anh?”

“Ồ, em không biết,” cô trả lời chế nhạo. “Có lẽ bởi vì anh đã dành cả mùa vũ hội vừa rồi để soi mói em.”

“Anh không có.”

Cô khịt mũi. “Anh có.”

“Có thể là anh soi mói một hay hai người theo đuổi em” – chết tiệt, anh không có ý định nói vậy— “nhưng không phải là em đâu.”

“Vậy là anh theo dõi em,” cô đắc thắng.

“Dĩ nhiên là không rồi,” anh nói dối. “Nhưng anh không phải là rất nhớ em đâu.”

Cô thở ra kinh hoàng. “Anh có ý gì?”

Quỷ thật, giờ thì anh đối mặt với nó rồi đây. “Không có ý gì hết. Em ở London. Anh ở London.” Khi cô không có phản ứng, anh thêm vào, “anh cũng có gặp mặt những quý cô khác nữa.” Và rồi, trước khi anh kịp nhận ra đó là điều tệ hại nhất mà anh có thể nói ra, anh thêm vào, “em chỉ là người duy nhất mà anh nhớ.”

Cô trở nên cực kì im lặng, rồi nhìn chằm chằm vào anh với cái biểu hiện nghiêm nghị đầy ám ảnh của riêng cô. Anh ghét cô làm như vậy. Với biểu hiện đó cho thấy cô đang suy nghĩ rất lung, hoặc cô biết gì đó quá nhiều, và anh cảm thấy mình bị lột trần. Thậm chí khi cô còn nhỏ, cô đã hiểu anh sâu sắc hơn những thành viên còn lại trong gia đình. Điều đó chẳng có nghĩa lí gì cả, hầu hết thời gian cô là Honoria vui vẻ và dễ chịu, nhưng khi cô nhìn anh kiểu đó với đôi mắt màu tím oải hương tuyệt đẹp, anh nhận ra những gì mà gia đình cô không bao giờ làm được, đó là cô thấu hiểu anh.

Cô thấu hiểu mọi người.

Anh lắc đầu, cố gắng xua đi những kí ức đó. Anh không muốn nhớ về gia đình cô, nhớ về việc anh cảm thấy thế nào khi ngồi ăn tối cùng họ, trở thành một phần của thế giới đó. Và anh cũng không muốn nhớ về cô nữa. Anh không muốn nhìn vào mặt cô và biết chính xác màu mắt cô y như màu hoa dạ lan hương vừa mới nở rộ. Chúng thường nở vào thời gian này trong năm, và anh thường hay nghĩ – chỉ một thoáng trước khi anh xua những ý nghĩ ấy đi – rằng những đóa hoa đó là của cô. Nhưng không phải cánh hoa; chúng quá đậm màu. Mắt của Honoria trùng màu với phần đài hoa nơi mà có màu không quá xanh.

Ngực anh thắt lại; anh cố gắng hít thở. Anh thật sự không muốn nghĩ về cái thực tế là anh có thể nhìn vào một bông hoa và chỉ ra chính xác nơi nào trên cánh hoa trùng với màu mắt của cô.

Anh ước chi cô nói điều gì đó, nhưng dĩ nhiên là cô không nói. Không phải bây giờ, không phải khi thực tế là anh mong chờ cô nói lảm nhảm.

Và rồi cuối cùng, cô nói nhẹ nhàng, “Em có thể giới thiệu anh.”

“Gì cơ?” Anh không biết cô đang nói cái gì nữa.

“Em có thể giới thiệu anh,” cô nói lần nữa, “với mấy quý cô trẻ tuổi anh nói anh không biết họ.”

Ôi, lạy Chúa trên cao, cô nghĩ đó là vấn đề sao?Rằng anh đã gặp gỡ mọi quý cô ở London; anh chỉ là không biết bất kì ai trong số họ.

“Em rất vui khi làm vậy,” cô nói tử tế.

Tử tế?

Hay thương hại?

“Không cần đâu,” anh nói lỗ mãng.

“Không, dĩ nhiên, anh đã được giới thiệu—“

“Anh chỉ không thích—“

“Anh nghĩ họ ngu ngốc—“

“Họ toàn nói chuyện không đâu vào đâu—“

“Ngay cả em cũng sẽ trở nên vô vị—“

“Sự thật là,” anh nói, hăm hở kết thúc cuộc đối thoại này, “anh ghét London.”

Anh lớn tiếng hơn là anh tưởng, và anh thấy mình như một thằng ngốc. Một thằng ngốc hầu như chắc chắn sẽ dùng tới dao với đôi bốt tốt-thứ-hai của anh ta. “Sẽ không có kết quả đâu,” anh nói.

Cô trông bối rối.

“Chúng ta sẽ không bao giờ về tới Fensmore với tình trạng này. Anh có thể thấy cô đang đấu tranh để kìm lại câu Em-đã-bảo-mà và anh lên tiếng để cả hai người họ khỏi thấy bị sỉ nhục, “Em sẽ trở về Bricstan. Nó gần hơn, và em biết đường đi.” Rồi anh nhớ anh đang nói chuyện với ai. “Em biết đường mà, phải không?”

Vì uy tín của cô, cô không thấy bực mình. “Em chỉ cần đi hết con đường mòn này cho đến khi thấy một cái ao nhỏ. Rồi leo lên đồi, và em gần như về đến nơi.”

Anh gật đầu. “Em sẽ kêu người tới giúp anh. Không phải từ Brisctan. Gởi lời chỉ dẫn tới Fensmore. Cho Jimmy.”

“Jimmy?”

“Người chăm sóc ngựa của anh. Chỉ cần nói anh ở cn đường mòn ở Fensmore cách nhà khoảng ba dặm. Ông ấy sẽ biết phải làm gì.”

“Một mình anh ở đây có ổn không?”

“Chỉ cần trời không mưa,” anh nói châm biếm. Hai người cùng nhìn lên trời. Một đám mây đen dày đặc trải dài một cách đáng ngại qua bầu trời. “Khỉ thật,” anh nói.

“Em sẽ chạy,” cô nói.

“Đừng.” Cô có khả năng sẽ vấp vào cái hang thật sự, và rồi họ sẽ ở đâu? “Chúng ta không cần em cũng bị vấp chân và té ngã đâu.”

Cô quay người rời đi, rồi dừng lại và nói. “Anh sẽ gởi thư cho em khi anh về nhà an toàn chứ?”

“Dĩ nhiên.” Anh không thể nhớ lần cuối cùng anh gởi thư cho ai đó để báo rằng anh về-nhà-bình-yên là khi nào. Cảm giác thật bối rối khi làm vậy. Nhưng cũng thật dễ chịu.

Anh nhìn cô quay đi, lắng nghe cho đến khi tiếng bước chân cô biến mất. Mất bao lời mới có người tới giúp anh? Cô cần về đến Brisctan, cách đây khoảng hơn một dặm, và cứ cho là cô không bị lạc đường đi. Rồi cô phải viết thư và kêu người đưa đến Fensmore. Rồi Jimmy phải đóng yên cho hai con ngựa và ông phải đi xuyên qua rừng cây nơi mà thích hợp cho việc đi bộ hơn.

Một giờ? Không, chín mươi phút. Chắc chắn là hơn nữa.

Anh trượt người trên mặt đất sao cho anh có thể dựa người vào thân cây bị đổ. Chúa ơi, anh mệt quá. Cổ chân bị thương của anh quá đau làm anh không ngủ được. Nhưng dù sao thì anh cũng nhắm mắt lại.

Đó là khi anh cảm nhận được hạt mưa đầu tiên.