Như Xa Mà Lại Như Gần (Như Xa, Như Gần)

Chương 27




“ Tế Viễn là người cực kì soi mói, rõ ràng thích ăn ngọt, nhưng thịt nướng lại không chịu để người khác cho thêm đường, làm hại tôi phải làm riêng cho nó thêm một phần khác.”

Lâm Tế Thích ước lượng gia vị cho vào nồi, không nhịn được phiền não oán giận với Vị Như. Vị Như vừa nín cười vừa rửa rau, lại giúp anh ta nghĩ biện pháp

” Vậy anh đừng cho đường là được rồi, ăn ít đường cũng khỏe mạnh mà.”

” Như vậy sao được?”

Lâm Tế Thích hét ầm lên

” Uyển Đình của chúng ta muốn cho thêm đường đó.”

Vị Như nhìn bộ dạng anh ta nhíu nhíu mày, cười thở không ra hơi, cố nhịn cười nói.

” Vậy anh là đàn ông thời đại mới, anh nghĩ biện pháp đi.”

” Em nói thật đi, tôi nam tính hơn Lâm Tế Viễn phải không?”

Lâm Tế Thích hướng về phía Vị Như chớp chớp mắt vài cái nói.

” Chuyện này...Hai người mỗi người mỗi vẻ...Úi, tràn nước mất rồi!”

Vị Như nhanh chóng ngắt lời, nhưng Lâm Tế Thích không mắc mưu chút nào

” Cái gì mỗi người mỗi vẻ, rõ ràng tôi nam tính hơn nhiều. Tôi nói cho em biết, cho tới bây giờ Tế Viễn chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, em là người đầu tiên. Cho nên nó căn bản là không có kinh nghiệm.”

” Thật, làm sao có chuyện đó được.”

Vị Như tiếp tục lơ đễnh rửa rau.

” Thật đó.”

Lâm Tế Thích buông nồi thịt bước đến trước mặt cô

” Ta giống người thích đi lừa gạt người khác sao?”

” Làm sao có thể?”

Chuyện này, thật ra Vị Như có chút không tin. Lâm Tế Viễn làm sao có thể chưa từng nói chuyện yêu đương? Cô vẫn nghĩ anh đem bạn gái che giấu quá hoàn hảo thôi, cho tới bây giờ không nghĩ tới, anh thế nhưng lại chưa từng nói chuyện yêu đương bao giờ.

” Nó...”

Lâm Tế Thích bước lại gần từng bước, đè thấp tiếng, nhỏ giọng buôn chuyện

” Năm cấp ba nó bị tai nạn xe cộ, chưa kịp thi vào đại học, liền ở tại bệnh viện, sau đó lại bị ba tôi đưa ra nước ngoài học, hai năm học xong chương trình học của bốn năm, quay trở lại tiếp nhận công ty, công việc xoay vòng vòng, làm sao có thời gian nói chuyện yêu đương.”

Anh ta thấy Vị Như đứng ngẩn người tại chỗ, liền tiếp tục bổ sung nói

” Hơn nữa với tính cách cự tuyệt người ngoài dặm của nó, ai chịu cùng nó ở chung một chỗ?”

Vị Như đứng ở bồn rửa rau, vô thức nhìn dòng nước bao phủ đám ray xanh mướt, cảm giác đau lòng từ từ lan tỏa, giống như tấm lưới, dần dần vây quanh cô.

Lâm Tế Thích thấy tâm trạng cô hơi khác, lại gần vỗ vỗ bả vai cô nói tiếp

” Chẳng qua nó trước kia thầm mến một người. Thời điểm tôi ở nước ngoài, cả ngày nó gọi điện thoại nói chuyện với tôi, cái gì cũng không nói, chỉ toàn nói chuyện về người kia, là một người si tình.”

Vị Như biết anh chuyển đề tài để an ủi cô, đành cười cười

” Thật không? Anh ấy cũng có lúc ngây thơ như vậy sao?”

” Đúng vậy, lúc thì nói ở đại hội thể dục thể thao mặc bộ thể thao màu hồng phấn, đáng yêu chết đi được, lúc thì nói ở quầy bán hàng ăn vặt ở cổng trường nhìn thấy cô ấy mua coca, một hồi sau thì lại nói thấy cô ấy cùng nam sinh khác cùng chèo thuyền, hận nghiến răng, haizz, ai biết được còn chưa cùng người ta thổ lộ, liền...”

Cô cười cười, chen ngang lời Lâm Tế Thích nói

” May mắn anh ấy không thổ lộ, bằng không bây giờ cũng không thuộc về em.”

” Chuyện đó cũng không nhất định nha.”

Lâm Tế Thích nheo nheo mắt cười cười, xoay người nhìn nồi thịt nướng của anh ta

Vị Như giúp Lâm Tế Thích làm xong cơm trưa liền đi thư phòng tìm Lâm Tế Viễn. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa, thấy anh đang cau mày với cái màn hình máy tính.

” Tế Viễn, ăn cơm thôi, đừng xem nữa.”

Cô đi qua, đứng bên cạnh người anh nói

” Được.”

Anh không yên lòng gật gật đầu, đầu cũng không nâng. Vị Như nhìn vẻ mặt anh nghiêm túc, nhịn không được hỏi

” Có chuyện gì vậy? Nhìn gì mà mất ăn mất ngủ vậy anh?”

Anh vẫn cau mày, trong giọng nói có chút mờ mịt

Vị Như cúi đầu nhìn thấy, hóa ra anh đang nhìn tài liệu báo cáo. Đây là báo cáo buổi chiều thứ sáu cô mới sửa sang lại, mang co anh, nghe anh nói liền biết có gì không đúng, nhất thời không nghĩ ra, suy nghĩ một chút liền kéo kéo tay anh

” Đi xuống lầu ăn cơm trước đã, chút nữa em xem cùng anh.”

Rốt cuộc anh cũng gật gật đầu, vịn tay cô đứng dậy. Lúc đi xuống cầu thang, không biết vì sao thầm nghĩ đến bộ dáng anh một mình đi xuống cầu thang, trong lòng không nhịn được chua xót.

” Làm sao vậy?”

Hình như anh nhận thấy cảm xúc của cô có chút khác lạ, không giống như bình thường bộ dáng vui vẻ nói cười. Cô bĩu môi, cười nói

” Vừa rồi nói chuyện cùng anh trai anh, nói đến chuyện trước đây anh thầm mến người khác, em ghen tị.”

Ai biết anh lại biến sắc, đứng ở trên cầu thang hỏi.

” Anh ấy nói với em cái gì?”

Vị Như nhìn thấy bộ dạng anh như vậy, không nhịn được cười rộ lên

” Không nói cái gì, chỉ nói hai câu, xem anh lo lắng kìa. Em sẽ không ghen thật đâu...”

Thấy sắc mặt anh vẫn trầm trọng như cũ, Vị Như nở nụ cười, vỗ vỗ bờ vai anh nói

” Em tha thứ cho anh, đã được chưa? Chẳng qua nếu anh gặp lại người ấy, không được mất hồn vía nha, bằng không em sẽ thật sự tức giận.”

Anh phục hồi tinh thần, một lần nữa nắm tay cô thật chặt

” Làm sao có thể? Cho dù gặp lại cô ấy, trong mắt tôi cũng chỉ có em.”

Vị Như biết, Lâm Tế Viễn rất ít khi nói lời ngon tiếng ngọt, thổ lộ bâng quơ như vậy, tựa hồ đã là cực hạn của anh. Vừa định bày tỏ cảm động

một chút, thì lại thấy Lâm Tế Thích đứng ở dưới chân cầu thang, ngửa đầu nói

” Nhị thiếu gia, ngài cuối cùng cũng chịu xuống ăn cơm, thật là càng ngày càng có giá nhỉ, còn phải có người lên lầu mời xuống.”

Vị Như đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, Lâm Tế Viễn vươn tay đặt lên thắt lưng cô, kéo cô lại gần mình hơn một chút

” Làm sao, anh ghen tị?”

” Anh...”

Lâm Tế Thích nhăn mặt nhíu mày, giống như đang suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nói

” Thật ra thì có một chút...”

Vị Như bị cuộc đối thoại của hai người kia dở khóc dở cười, đành phải cúi đầu nhìn bậc thang

” Đơn giản thôi, anh cũng đi lên, gọi Uyển Đình xuống cùng anh là được.”

Lâm Tế Viễn tiếp tục trêu ghẹo anh nói

” Uyển Đình? Cô ấy không đem anh đá xuống dưới là cám ơn lắm rồi...”

Lâm Tế Thích vẻ mặt đau khổ, xoay người vừa đi vào phòng bếp vừa nói

” Tôi còn chưa cho gia vị vào canh đâu, không nói chuyện cùng mấy người nữa.”

Lâm Tế Viễn lắc lắc đầu nói với Vị Như

” Người này làm sao lại giống như vĩnh viễn không trưởng thành đây?”

” Cái gì chứ, là do anh quá già dặn được không?”

Vị Như cười nói, sau đó liền cảm giác cánh tay anh trên lưng cô chợt siết chặt, tiến lại gần bên tai cô nhỏ giọng nói

” Vậy em có muốn đổi người thử không?”

” Nhị thiếu gia, em nào dám chứ?”

Cô hơi le lưỡi, rất biết thân phận. Ăn cơm xong không lâu Lâm Tế Viễn muốn tiếp tục lên lầu xem báo cáo, nhìn thần sắc anh có chút mệt mỏi, Vị Như không nhịn được liền muốn nổi giận với anh.

” Anh không thể nghỉ ngơi một chút được sao? Anh nhìn mình trong gương đi, nhìn đôi mắt thâm quầng của anh xem, đêm qua mãi muộn mới ngủ, sáng sớm đã đi vào thư phòng, anh cho rằng em không biết sao, báo cáo kia rõ ràng không cần xem ngay, anh lo lắng cái gì? Ngày mai đi làm xem cũng không muộn...”

Cô tức giận kéo anh đi ra cửa thư phòng.

” Trong này có một hàng số liệu không đúng, không làm rõ ràng tôi làm sao có thể yên tâm nghỉ ngơi?”

Anh một tay chống ở khung cửa cùng cô lý luận, lại có chút lo lắng nói

” Lại nói, sớm muộn gì đều phải kiểm tra, cũng sẽ không có ai kiểm tra thay tôi...”

Vị Như dậm chân một cái, tiếp tục đuổi anh ra ngoài

” Em xem giúp anh, giúp anh kiểm tra, anh đi ngủ trước một lát, làm xong em gọi anh còn không được sao? Cái người cuồng công việc này, rõ ràng nói dẫn em đi ra ngoài giải sầu, trong đầu mình lại toàn nghĩ chuyện công việc, sớm biết vậy em sẽ không đi cùng anh...”

Cô càng nói càng thấy buồn phiền trong lòng, anh nhìn thần sắc cô ủy khuất, cuối cùng đành phải nhượng bộ

” Được, được...vậy em cũng đừng xem, chúng ta đi ra ngoài thôi.”

Cô hơi ngẩn người nghĩ nghĩ nói

” Bảng báo cáo này là do em đưa cho anh, nếu có vấn đề gì chưa làm rõ, em không có tâm trạng ra ngoài.”

Lâm Tế Viễn nhất thời nghẹn họng, người này, nói anh cuồng công việc, chính nàng cũng có kém phần đâu.

Vị Như bị anh nhìn có chút ngại, đành phải thúc giục anh

” Anh đi nghỉ ngơi trước một chút đi, sau khi kiểm tra xong em sẽ gọi anh. Sau đó chúng ta ra ngoài chơi, được chứ?”

Thành công đuổi Lâm Tế Viễn ra ngoài, Vị Như ngồi vào trước bàn làm việc của anh, nhìn chằm chằm vào máy tính nghiên cứu một lúc, phát hiện hóa ra bên trong excel có một hóa đơn xảy ra nhầm lẫn, trách không được số liệu không đúng. Rất nhanh cô đã giải quyết xong vấn đề, nghĩ đến anh có lẽ mới chỉ nằm nghỉ, liền không đi quấy rầy anh, đi đến trước giá sách xem, lơ đãng nhìn thấy ở cuối giá sách có một góc sáng sủa, có rất nhiều cúp, bằng thủy tinh,đồng, đủ loại kiểu dáng, tầng tầng lớp lớp.

Cô tò mò ngồi xổm xuống cầm lấy một cái, phát hiện hình như đã có chút lâu đời, chữ khắc trên đó đã có chút mờ không nhìn rõ, nhưng lại không nhiễm một hạt bụi, tập trung nhìn kĩ, trên mặt có khắc một loạt chữ “ Hứa Tuệ Anh, diễn viên ưu tú năm XX, đoàn kịch Côn, tỉnh B.

Cô mơ hồ nhớ tên của mẹ anh là, Hứa Tuệ Anh, mà cúp này là khoảng ba mươi năm trước.

Vị Như không nghĩ tới, Lâm Tế Viễn lại có xuất thân như vậy. Thời điểm mà đoàn kịch Côn còn nổi tiếng. Vị Như cũng từng được xem họ biểu diễn, rất xuất sắc, rất đẹp, làm cho người ra đình chỉ hô hấp. Cô âm thầm cảm thấy mình may mắn, Mình là người thành phố B, lại sinh sống ở thành phố B, mới có thể may mắn được xem chương trình nghệ thuật tuyệt vời như vậy. Không biết mẹ anh năm đó mỗi lần giơ tay nhấc chân là phong thái đẹp như nào.

Cô tò mò lại cầm tiếp vài cái cúp lên xem, trên cơ bản nội dung đều không khác biệt lắm. Chỉ có cái cuối cùng làm cho cô cảm thấy có chút khác lạ.

Đó là cúp của khoảng tầm mười năm trước, đại khái cũng là giải thưởng giải nhất, cũng là đoàn kịch Côn của thành phố B. Chẳng qua anh đã từng nói qua, từ lúc mình còn rất nhỏ liền theo ba mẹ rời khỏi thành phố B, đến thành phố A, làm sao mẹ anh mười năm trước còn lấy được cúp của đoàn kịch Côn.

Cô có chút mờ mịt, lại cảm thấy tò mò, nhưng không biết nên mở miệng hỏi anh như nào, suy nghĩ một chút bỗng nhiên có chủ ý, lấy điện thoại gọi cho Đinh Lị Tĩnh.

” Chị, có phải chị có một người bạn quan hệ tốt lắm, đang làm việc ở đoàn kịch Côn không?”

” Đúng vậy, là trợ lý diễn viên, có chuyện gì vậy?”

” Nếu chị gặp cô ấy, có thể hỏi thăm hộ em một người được không...”