Như Ý

Chương 5




Trong sân bóng trúc thoáng lay động, mặt trời ấm áp chiếu sáng khắp vùng, gió nhẹ nhàng thổi lất phất qua ngọn cây, vô thanh. Trong nhà hai người, cũng không nhúc nhích, đồng dạng không một tiếng động.

Như Ý đầu óc trống rỗng, lại một tầng rối loạn, khinh ngạc cùng rung động không nói lên lời.

Nàng nghẹ họng nhìn hắn trân trối, mặt không một chút máu ngước nhìn nam nhân trước mặt, muốn tự nói với mình hắn nhất định là trêu nàng thôi, nếu không thì là chính mình nghe lầm, nếu không, hắn làm sao có thể là hắn được? Rõ ràng hắn giới thiệu với nàng, hắn họ Tề, tên một chữ Hồng......

Tề Hồng? Hồng, Tề? Triển...... Hồng Tề?

Nàng đột nhiên khiếp sợ hít vào, không thể tin được chính mình không phát hiện ra sự trùng hợp này. Hắn thật sự là Triển Hồng Tề, là người nàng đã gả mười năm trước, tướng công.....của nàng sao? Trừ người trong Triển phủ, không có ai biết nàng là thiếu phu nhân của triển gia, đương nhiên cũng không biết nàng đã thành hôn, cùng với vị hôn phu là người mà mọi người sớm đã lãng quên, con trai độc nhất của Triển gia – Triển Hồng Tề.

Nàng kinh ngạc nhìn hắn, Một lúc lâu sau mới bỗng nhiên nghĩ phải ra khỏi ngực hắn, nam nữ thụ thụ bất thân, nàng vẫn chưa thể xác định điều hắn nói có đúng là sự thật!

"Ngươi làm sao có thể chứng mình, ngươi thật sự là Triển Hồng Tề?"Nàng tránh ra khỏi ngực hắn, lui về phía sau mấy bươc, cẩn thận đề phòng hắn hỏi.

"Nàng muốn ta chứng mình như thế nào?"Hắn nhìn nàng không chớp măt , thoải mái hỏi ngược lại.

Như Ý nhíu mày suy nghĩ một lúc.

"Ta muốn ngươi trả lời một vấn đề, nếu như trả lời được, ta sẽ tin ngươi"

"Vấn đề gì?"Triển Hồng Tề lộ ra vẻ mặt hứng thú.

"Năm đó lúc ta thành thân với ngươi, ta cho mình ngồi kiệu hoa đến Triển gia để làm gì?"Cái chuyện cười mày nàng đến giờ vẫn chưa quên, hắn chắc cũng vẫn còn nhớ rõ.

Nghe vấn đề nàng hỏi, hắn không nhịn được cười khẽ,"Nô tỳ."Hắn mở miệng, nhẹ nhàng phun ra hai chữ này.

Như Ý sững sờ nhìn hắn, nhất thời không nói lên lời. Thật sự là hắn, là người ngay sáng sớm sau ngày thành thân đã phải rời nhà chữa bệnh, suốt mười năm ròng không có chút tin tức nào, tướng công của nàng? Thật sự là hắn sao?

Tướng công của nàng..... Nam nhân đã ở bên người nàng, trợ giúp nàng, chiếu cố nàng suốt quãng thời gian vừa rồi, khiến cho trái tim nàng loạn nhịp, không từ chối bất cứ việc gì này chính là tướng công của nàng?

Như Ý cảm thấy như mình đang ở trong giấc mộng đẹp, chuyện thật như mơ như thế này lại có thể phát sinh trên người nàng?

"Chàng..... là thật sao?"Nàng vẫn có cảm giác kỳ diệu cùng khó tin.

"Thời gian qua sớm chiều chung sống, vẫn không giúp nàng xác định được ta là thật hay giả sao? Vậy thì như thế đi"Triển Hồng Tề ôn nhu hỏi , bỗng nhiên đưa tay kéo nàng vào trong lòng một lần nữa,cúi người hôn môi nàng.

Không kinh sợ cứng ngắc giống như lần trước, lúc này phản ứng của Như Ý là ngượng ngùng cùng kinh ngạc, khẩn trương run rẩy thay cho tứ chi cứng ngắc, trong lúc hắn cuồng nhiệt hôn mút đã mất đi khí lực toàn thân, hơi thở hỗn loạn dựa vào trong ngực hắn.

Cửa lớn vẫn còn mở,còn là ban ngày, quan trọng nhất là những người hắn sai tới vụng trộm bảo vệ nàng cũng vẫn còn ẩn thân bên ngoài, lúc này không phải thời cơ thích hợp để nàng danh chính ngôn thuận trở thành thê tử thực sự của hắn. nghĩ vậy,Triển Hồng Tề đành miễn cưỡng khắc chế dục vọng của bản thân, ngẩng đầu lên, lại thấy mặt nàng phiếm hồng, bộ dáng động tình rất mê người, nhất thời không nhịn được lại cúi đầu lần nữa, hôn nàng một lúc lâu sau đó mới đột nhiên ngẩng lên, thống khổ than nhẹ một tiếng.

"Trời ạ!"

Tiếng than thống khổ của hắn khiến cho Như Ý trong nháy mắt đã phục hồi tinh thần, vội vàng vịn lên người hắn, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Chàng khó chịu ở đâu? Bênh của chàng vẫn chưa khỏi hẳn sao?

Hắn sửng sốt một chút, bị câu hỏi của nàng làm cho có chút dở khóc dở cười."Ta không sao."

"Sao lại không có việc gì? Thanh âm lúc nãy nghe rất khác, hơi thở dồn dập, ngay cả sắc mặt cũng —-"

"Như Ý, đó là bởi vì nụ hôn vừa rồi."Hắn không thể không ngắt lời nàng, giọng nói hơi khàn.

"A?"nàng ngẩn ngơ nhìn hắn, nhất thời không hiểu.

"Ta muốn nàng trở thành thực sự nương tử của ta" Ánh mắt hắn sáng quắc chăm chú nhìn nàng.

Nàng mở tròn hai mắt, dương mặt bỗng chốc đỏ cả lên, lan cả đến lỗ tai, cổ, đầu của nàng đột nhiên cúi xuống, tránh né ánh mắt nóng bỏng của hắn, ngượng ngùng không biết phải làm sao.

"Chỉ tiếc hiện tại thời gian địa điểm đều không thích hợp"Hắn thở dài một tiếng.

Như Ý đỏ mặt, len lén nhìn hắn. Thời gian..... địa điểm..... tất cả không thích hợp...... Ý là, hắn sẽ không tiếp tục làm cái việc khiến nàng vừa then thùng vừa lúng túng không biết làm sao kia? Nương tử thực sự.....

"Muốn nghe về cuộc sống của ta trong suốt mười năm nay không?"Triển Hồng Tề ôn nhu mỉm cười với nàng, mở miệng hỏi.

nàng ngẩn ra, lập tức gật đầu.

"Như vậy trao đổi đi, nàng cũng phải nói cho ta biết những chuyện đã phát sinh trong mười năm qua, cùng với cuộc sống hằng ngày của nàng."Nụ cười trong đáy mắt hắn bỗng chốc biến mất, hắn chậm rãi mà nghiêm túc nói.

***

Sự thật chứng minh, nương tử Như Ý của hắn thật sự là một cô nương ngây thơ thiện lương đến ngu ngốc.

Mẹ hắn vì lẽ gì lại bài xích, không thích tiểu tân nương của hắn, mấy ngày nay hắn đã nghe được tám chín phần từ Hoàng tổng quản và phúc thẩm, hắn sở dĩ hỏi nàng, thuần túy vì muốn biết người trong cuộc như nàng có cảm nhân như thế nào, muốn biết nàng đối với mẹ hoặc Triển gia có bất mãn, oán tuệ, thậm chí hỏng bét hơn là hận ý hay không? Dù sao hơn mười năm qua, nàng tới triển gia cơ hồ không có một ngày tốt đẹp. Hắn gần đây mới biết, sáng sớm ngày thành thân thứ hai, nàng bởi vì ngủ quên ở đình thủy tạ một đêm mà bị mẹ định tội.

Mẹ vì hắn bệnh phát mà trách tội nàng, hay bởi vì đem hắn mang cho Y tiên đại phu chữa bệnh không có cách nào bảo đảm sống chết của hắn, mà đem tất cả bất an, lo lắng cùng sợ hãi dồn lại giận chó đánh mèo với nàng, thật sự quá đáng Như Ý lúc đó chẳng qua là một tiểu nữ oa mới chín tuổi.

Khi cha còn tại thế, mẹ không dám làm quá đáng, sau khi cha qua đời, liền không có ai có năng lực ngăn cản mẹ xử trí người"Hại chết"nhi tử của bà như nàng. Đầu tiên là đuổi đến phòng chứa củi, sau đó lại đem sai phái nô tỳ lười biếng nhất đến chắm lo cuộc sống cho nàng, biết rõ nô tỳ lần chủ cũng không ngăn cản lại, ngược lại càng tán thưởng khiến kẻ kia càng làm quá lên.

Những năm qua, mẹ đối xử sai lầm với Như Ý, đơn giản chính là tội lỗi chồng chất.

Nhưng Như Ý lại nói với hắn, nàng có chỗ che gió chắn mưa đã rất thỏa mãn.

Còn nói, Phúc thẩm đối tốt với nàng là bởi vì Triển gia, trong lễ mừng năm mới Hoàng Tổng quản cũng sẽ lì xì cho nàng, giúp nàng có tiền để mua bộ đồ mới, nàng có thể không cần lo ăn lo mặc, tất cả đều là nhờ có mẹ và Triển gia. Nàng nói, nàng không trách mẹ không thích nàng, chỉ tự trách mình không khiến mẹ yêu thích, vì thế mà lại xin lỗi hắn.Như Ý ngốc ngếch này sau khi nghe được mẹ không biết hắn đi tìm nàng, còn kiên trì tạm thời không cùng hắn trở về Triển gia. Nàng nói, đột nhiên mang nàng trở về, mẹ nhất định sẽ bị hù dọa, nếu vì như vậy mà mẹ sinh bệnh, hoặc tức giận thì không biết phải làm sao? Chưa xác định được mẹ chấp nhân nàng thì tạm thời cứ như vậy đi, nàng không quan trọng.

Sau đó, vì nàng thiện lương kiên trì, Triển Hồng Tề sau khi nói rõ thân phân cho thê tử, vẫn đành tịch mịch về nhà một mình.

"Thiếu gia, ngài đã về, phu nhân đã tìm ngài cả một ngày rồi"Đại môn vừa mở, người gác cổng lập tức nói với hắn.

"Có chuyện gì sao?"

"Tiểu nhân không biết, chỉ biết là phu nhân dăn nếu nhìn thấy thiếu gia về phải lập tức thông báo"

"Vậy sao? vậy ngươi cứ coi như chưa thấy ta trở về, tạm thời không cần thông báo."Hắn hiện tại tuyệt đối không muốn đến gặp mẹ.

Người gác cổng ngẩn ngơ,"Thiếu..... Gia?"

"Rõ chưa?"Hắn không giận mà uy.

"Dạ"Người gác cổng lập tức cúi người lên tiếng.

Vì không muốn người khác biết hắn đã về phủ, Triển Hồng Tề cố ý đi vòng qua đại sảnh, đi đường mòn bên hông trở lại Trúc viên. Trong phòng hắn sáng đèn, không biết là tỳ nữ thắp lên, hay là có người trong phòng chờ hắn. Hắn nhẹ phủi vạt áo, xoay người đi xuyên qua hành lang, đi về phía hoa viên yên tĩnh tại hậu viện.

Mặt trời đã lặn, trăng non như lưỡi câu,trong sân thủy tạ đình vô cùng u tĩnh.

Hắn đi vào trong đình, ngồi xuống, lẳng lặng suy nghĩ tiếp theo hắn nên làm thế nào mới có thể đem nương tử thiện lương của hắn về phủ trong thời gian sớm nhất, mà không phá hỏng quan hệ với mẹ, khiến Như Ý khó xử.

Hắn nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ một cách giải quyết cho đẹp cả đôi đường, không chú ý có người đến gần, cho đến khi nghe thấy một thanh âm từ bên ngoài đình vang lên —

"Thiếu gia, thì ra người ở đây."

Hắn quay đầu, chỉ nhìn thấy Hoàng Thanh từ dưới bóng cây đi ra, bước dưới ánh trăng giúp hắn có thể nhìn rõdiện mạo của hắn.Hắn không hề mang theo đèn lồng, có thể thấy là do cố ý không muốn người khác biết mà đến tìm hắn, có việc gấp cần bẩm báo với hắn.

"Chuyện gì?"Hắn hỏi.

"Phu nhân hôm nay lênh cho tiểu nhân chuẩn bị hôn sự cho thiếu gia"

Triển Hồng Tề ngẩn ngơ, còn tưởng mình nghe lầm."Ngươi nói cái gì?"

"Phu nhân yêu cầu chuẩn bị hôn sự cho thiếu gia"Hoàng Thanh thành thật nói lại một lần.

Triển Hồng Tề chấn kinh thiếu chút nữa nói không ra lời, hắn ngay cả chuyện thành hôn của bản thân mình cũng không được biết? Mẹ rốt cuộc nghĩ hắn là ai, vẫn còn là kẻ giống như mười năm trước bẹnh tật sắp chết nằm liệt giường sao?

"Hôn sự nào? Đối tượng là ai?"Hắn hỏi lại.

"Ngọc Hoàn tiểu thư."

"Sư muội?"Hắn ngạc nhiên kêu lên.

Hoàng Thanh gật đầu một cái,"Phu nhân nói thiếu gia cùng tiểu thư là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho, nhất là ân nhân y tiên đại phu đã ngầm cho phép chuyện của tiểu thư với thiếu gia nên bà không thể để cho ân nhân tiểu thư ủy khuất, phải nhanh chóng tổ chức hôn sự này cho thật náo nhiệt mới được. Phu nhân đã nói như vậy với tiểu nhân."

"Mẹ thật là nói bừa, sư phụ lão nhân gia khi nào ngầm cho phép? Ông chỉ có duy nhất một đứa con gái, làm sao có thể cho phép nữ nhi ủy khuất gả làm vợ lẽ? Đạo lỹ đơn giản như vậy, mẹ chẳng lẽ còn không nghĩ ra?"Triển Hồng Tề giận dữ lên tiếng, chỉ cảm thấy thật hoang đường.

"Cho nên tiểu nhân nghĩ......"Hoàng Thanh muốn nói lại thôi.

"Nghĩ cái gì?"

"Phu nhân đột nhiên quyết định đuổi thiếu phu nhân ra khỏi phủ, còn lừa thiếu gia là thiếu phu nhân đã không còn tại thế, phải chăng là có liên quan đến chuyện này?"

Câu nói này khiến hắn như tỉnh mộng, Triển Hồng Tề rốt cuộc cũng hiểu hết mọi chuyện, đồng thời cũng hiểu tiếp theo hắn nên làm như thế nào.

"Hoàng tổng quản, những chuyện vụn vặt về thành thân, liền phiền ngươi thu xếp chuẩn bị."Hắn trầm tư một hồi bỗng mở miệng nói.

"Thiếu gia, ngươi thật muốn cưới Ngọc Hoàn tiểu thư?"Hoàng Thanh không thể tin nổi kêu lên.

"Ta không nói như vậy."

"Nhưng chuyện thành thân......"

"Người ta muốn cưới là Như Ý."

"Thiếu phu nhân?"Hoàng Thanh ngạc nhiên trừng mắt nhìn.

Triển Hồng Tề gật đầu.

"Nhưng thiếu phu nhân đã sớm cùng thiếu gia thành thâm rồi mà."Hoàng Thanh ngớ ngẩn, lại nhíu mày một cái, cảm thấy đầu óc lẫn lộn.

"Không sai, nhưng hôn sự mười năm trước hoàn toàn là do cha mẹ ta làm chủ, mà cha ta đã qua đời, mẹ ta lại khăng khăng nói rằng tân nương tử ta cưới năm đó không còn ở tại nhân thế. Cho nên, muốn để nàng danh chính ngôn thuận trở thành thiếu phu nhân của Triển gia, phương pháp đơn giản nhất chính là ta cưới nàng một lần nữa."

Hoàng Thanh nhất thời chỉ cảm thấy bội phục cùng cảm động"Nhưng nếu phu nhân biết cô nương thiếu gia muốn cưới làm vợ chính là thiếu phu nhân đã bị bà đuổi ra khỏi phủ, liệu phu nhân sẽ đồng ý hay sao?"Hắn lo lắng hỏi.

"Trước khi Như Ý vào cửa, ta sẽ không cho nương biết người ta muốn cưới chính là Như Ý. Còn sau đó, người nên giải thích phải là mẹ chứ không phải ta."Triển Hồng Tề lãnh đạm nói.

"Vậy còn Ngọc Hoàn tiểu thư thì sao? Theo như lời của phu nhân thì hình như tiểu thư rất thích thiếu gia". Hoàng Thanh thử dò xét hỏi, bởi vì Ngọc Hoàn tiểu thư thật là một đại mỹ nhân, điều kiện so với thiếu phu nhân lại tốt hơn, lại chỉ yêu mén mình thiếu gia, hơn nữa nàng còn là còn gái duy nhất của ân nhân cứu mạng kiêm sư phụ của thiếu gia, của cải cũng không kém so với Triển gia, thiếu gia chẳng lẽ không động tâm sao?

"Ta với nàng chỉ có tình huynh muội."

Vậy ra là hoa rơi hữu ý, nươc chảy vô tình? Hoàng Thanh gật đầu một cái, nghi hoặc liền tiêu tan.

"Ngoài ra, Vương quản sự vừa sai người báo lại, nói phu nhân hôm nay đến cửa hàng tìm hắn, hỏi thiếu gia đang bạn rộn chuyện gì"Hắn nói tiếp.

"Hắn trả lời thế nào?"

"Dì nhiên là theo như thiếu gia phân phó trả lời. nhưng phu nhân nghe được rất tức giận, trước mặt mọi người trách cứ hắn vô năng, để cho thiếu gia bận rộn như thế, cũng hạ lệnh từ sáng mai trở đi, nếu hắn còn khiến cho thiếu gia bận rộn không thất bóng dáng như thế này nữa thì chức quản sự của hắn cũng không cần tiếp tục làm."

Triển Hồng Tề nghe vậy không khởi lắc đầu. Mẹ quả nhiên không có khiếu buôn bán, cũng không hiểu người, cùng vương quản sự làm việc đã năm năm, lại nói hắn như thế, nếu như vương quản sự vô năng thì Triển gia đã sớm sụp đổ.

"Nếu Vương quản sự vì việc này mà phất áo ra đi, ta cũng sẽ không trách hắn."Hắn nói.

"Vương quản sự tuyệt đối sẽ không đi"Hoàng Thanh khiên định nói.

"Hắn nói với ngươi như vậy?"Sự kiên định của hắn khiến Triển Hồng Tề có chút hiếu kì.

Hắn nhìn xuống một cái rồi mới nói: "khi Vương quản sự còn trẻ, từng bởi vì ăn cắp mà suýt mất mạng, lão gia không chỉ cứu hắn cùng mẹ hắn lúc ấy đang bị bệnh nặng, sau đó còn cho hắn việc làm, mang theo hắn bên người. Đối với hắn mà nói, lão gia có ân tái tạo, cho nên hắn đã thề cả đời này phục vụ cho Triển gia."

Thì ra còn có nguyên nhân sâu xa này, Triển Hồng Tề nghĩ, khó trách sau khi cha qua đời hắn vẫn bất ly bất khí ( không rời đi ), tận tâm tân lực bán mạng làm việc cho Triển gia, những năm nay thật khổ cực cho hắn.

Đúng lúc này, Hạnh Nhi phụng lệnh của phu nhân đến phòng thiếu gia tra xét xem thiếu gia đã trở về chưa, lúc đi ngang qua đình thủy tạ nghe như có tiếng người nói chuyện, liền đi đến, đến lúc nghe rõ được tiếng của Hoàng Thanh mới dám lên tiếng hỏi —-

"Hoàng tổng quản, là ngươi sao? Ngươi ở đây nói chuyện với ai vậy?"

Nàng xách đèn lồng đi về phía trước, chiếu ánh sáng về phía đình thủy tạ, liền nhìn thấy Triển Hồng Tề cũng đang ngồi trên băng đá trong đình.

"Thiếu gia?"Liếc thấy vị thiếu gia mình đang tìm lại xuất hiện trước mặt, Hanh nhi khinh ngạc kêu lên một tiếng, lập tức nói: "Phu nhân đạng tìm ngài đấy!"

"Hoàng tổng quản đã nói với ta, ta cũng đang định qua đó, dẫn đường đi"Triển Hồng Tề đứng dậy đi ra khỏi lương đình.

"Dạ"Hạnh Nhi cung kính lên tiếng, chờ thiếu gia xuống bậc thang, sau đó liền xách đèn lồng, cẩn thận dựa theo mặt đương, hướng phía Mai viên đi tới.

Vừa thấy đứa con bảo bối gần đây luôn bận rộn đến không thấy bóng dáng xuất hiện, Triển phu nhân dã lập tức ra đón nhi tử, ân cần hỏi han một chập: "Tề nhi, ngươi đã trở lại, đã dùng bữa tối chưa? Có muốn nương phân phó nhà bếp mang chút thức ăn lên không? Ngươi xem ngươi bận rộn đến mức gầy đi một vòng"Nàng kéo nhi tử ngồi xuống ghế, đau lòng lên tiếng.

"Có sao?"Triển Hồng Tề sở sờ mặt mình,"Vậy thì cứ để phòng bếp mang chút thức ăn tới cũng được."

Dù sao hắn cũng đói bụng, ở chỗ Như Ý cũng chưa ăn được mấy, cũng không có gì ngon để ăn. điều này làm hắn lần nữa cảm nhận được mấy năm nay nàng đã phải chịu biết bao nhiêu khổ cực.

Triển phu nhân lập tức mỉm cười, phân phó nha hoàn bên cạnh,"Không nghe thấy thiếu gia nói hay sao? Còn không mau đi thu xếp!"

Hạnh Nhi"Dạ"một tiếng đáp lại. vội vàng xoay người rời đi.

"Nghe nói nương tìm hài nhi, có chuyện gì sao?"Triển Hồng Tề không muốn nói nhảm, trực tiếp vào thẳng vấn đề.

Triển phu nhân gật đầu một cái, mở miệng muốn nói rồi lại có chút do dự, không biết bắt đầu từ đâu.

"Hoàng tổng quản không nói cho ngươi biết sao?"Bà thử mở miệng dò xét.

"Nói gì?"Triển Hồng Tề giả bộ không biết.

"Chính là nương tính toán để ngươi và Ngọc Hoàn thành thân"Bà cẩn thận quan sát phản ứng của hắn.

Hắn hơi cau mày,"Nương muốn đùa giỡn hài nhi sao?"

"Sao có thể? Chuyện này sao có thể nói giỡn"

"Cho nên ngài là nghiêm túc?"

Triển phu nhân gật đầu một cái nhìn không ra biểu cảm của nhi tử. Có điều thấy chân mày hắn càng ngày càng nhăn lại, hắn không vui mừng sao? Nhi tử đột nhiên nhìn về phía bà, vẻ mặt giống như đang đeo một lớp mặt nạ lãnh khốc vô tình, khiến bà kinh hãi,

"Nương đã từng hỏi qua ý kiến hài nhi chưa? Cảm giác đối với Ngọc Hoàn sư muội? Cứ thế mà tự mình quyết định hôn sự cho hài nhi,đây không phải trò đùa thì là gì?"Triển Hồng Tề trầm giọng nói.

"Này.....Ngươi đừng tức giận, nương đây không phải đang hỏi hay sao? Ngươi cũng thích Ngọc Hoàn đúng không?"Triển phu nhân có chút không biết làm sao.

"Hài nhi chỉ coi nàng như muội muội, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thành thân với nàng"hắn trầm trọng nói thẳng.

"A?"Triển phu nhân ngẩn ngơ,"Nhưng Ngọc Hoàn nói —-"

"Hơn nữa, hài nhi đã có người mình thích"

Triển phu nhân hai mắt trân trối, đột nhiên bị tin tức của hắn dạo sợ đến trợn mắt há mồm,"Cái.....cái gì? Người ngươi thích?"

"Phải"

"Chuyện này xảy ra từ lúc nào, sao mẹ trước giờ không thấy ngươi nhắc đên? Tề nhi, ngươi đừng có gạt nương"Bà hồi thần, gấp gáp hỏi.

"Hài nhi đây là nói thật"

"Vậy ngươi nói cho nương biết đó là thiên kim nhà nào, tên là gì, mẹ lập tức phái người đi cầu hôn"

"Không cần phiền toái, cha mẹ nàng mất sớm, trong nhà chỉ còn có mình nàng, ngay cả sính lễ cũng không cần chuẩn bị, chỉ cần chuẩn bị kiệu hoa là đủ rồi"

"Ngươi, ý ngươi là, nàng......là một nữ cô nhi?"Bà thật sự không tin nổi.

"Đúng vậy"Triển Hồng Tề bình tâm tĩnh khí, bộ dạng giống như không cảm thấy có chút vấn đề nào.

"Tề nhi, ngươi.....chuyện này......"Triển phu nhân săc mặt liên tiếp biến đổi, bà không thể tin nổi con trai bà lại coi trọng một cô nương như vậy. Nữ cô nhi? Cha mẹ mất sớm, trong nhà chỉ còn một mình, ngay cả tôi tớ nha hoàn cũng không có? Nàng kia sinh hoạt thế nào chư? Quan trọng nhất là, Tề nhi của nàng sao lại quên biết một người như vậy?"

"Ngươi.....Ngươi làm sao biết nàng, làm sao lại đi thích một cô nương như vậy? Nàng.....nàng biết ngươi là Triển thiếu gia trong thành Lâm An sao? Nàng có biết hay không?"

"Có biết hay không thì có vấn đề gì chứ?"

"Dĩ nhiên! Nếu biết nàng sẽ biết mình với không tới ngươi, sẽ biết khó mà lui chủ động rời đi."Triển phu nhân trả lời như chuyện đương nhiên, sau liền thấy nhi tử trở lại bộ dạng lãnh khốc dọa người khi nãy.

"nương hi vọng hài nhi mất đi người yêu, khổ sở cả đời sao?"Triển Hồng Tề trầm giọng nói.

"Này....Nương không có ý đó...."

"Theo hài nhi biết, ban đầu cha mẹ làm chủ cưới vợ cho hài nhi, đối tượng cũng là một nữ cô nhi phụ mẫu đều mất cả không phải sao?"

"Chuyện đó không giống, đấy là vì xung hỉ cho ngươi!"

"Cũng vậy thôi."hắn quả quyết nói,"Nếu như nàng không mắc bệnh qua đời, cùng hài nhi chung sông một đời không phải cũng là một nữ cô nhi không có cha mẹ hay sao?Cho nên, hài nhi hi vọng sao này ngài có thể yêu mếm, thương tiếc nàng một chút, có thể không?"

Triển phu nhân thật không còn gì để nói. Nếu như người hài nhi thích là một danh môn thiên kim, nàng còn có thể chấp nhận, nhưng đó lại là một nữ cô nhi.....Như vậy thì có khác gì với Kim Như Ý bị nàng đuổi đi chứ? Không được, bà không thể để cho chuyện này xảy ra.

"Nhưng mà Tề nhi, ngươi muốn chịu trách nhiệm với Ngọc Hoàn thế nào đây?"

"Hài nhi tại sao lại phải chịu trách nhiệm với sư muội?"

"Ngọc Hoàn vẫn luôn thích ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Nàng đối với ngươi chính là mối tình thắm thiết"

"Ta chỉ coi nàng là muội muội, huống chi không phải cứ cô nương nào thích hài nhi, thì hài nhi phải có nghĩa vụ kết hôn với người đó"

"Nói như vậy không sai, nhưng Ngọc Hoàn thì khác, nàng là ân nhân thiên kim...."

"Sư phụ chưa bao giờ muốn hài nhi dùng phương thức này để báo đáp ân tình, hắn biết hài nhi đã sớm lấy vợ, không muốn con gái phải làm thiếp, cùng chung một chồng với người khác."

"Nhưng ...... Nhưng vợ ngươi đã bệnh qua đời, ngươi bây giờ cưới Ngọc Hoàn cũng chỉ có mình nàng thôi mà."

"Mẹ vừa rồi chưa nghe rõ điều hài nhi nói sao, hài nhi đã có cô nương mình thích, làm thế nào có thể chuyên tâm với Ngọc Hoàn? Sư phụ sư nương chắc chắn sẽ không cho phép chuyện này."

"Này....Nhưng mà....."

"Nương, chuyện này không cần người phiền lòng, Hài nhi đã không còn là kẻ bệnh tật suốt ngày nằm chờ chết, mọi việc đều phải dựa vào cha mẹ xử lý năm đó, chuyện này hài nhi sẽ tự xử lý."Vừa nói xong dã thấy Hạnh Nhi cùng một nha hoàn khác đẩy cửa bước vào, mạng theo thức ăn để trên bàn rồi lui ra.

"Cùng ăn cơm đi, nương"Triển Hồng Tề cầm đũa lên mời.

Triển phu nhân lúc này đâu còn muốn ăn, lắc đầu nói một tiếng"Nương không đói bụng". Liều mạng suy nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào, như thế nào mới có thể khiến nhi tử từ bỏ ý định kết hôn với nữ cô nhi kia, kết hôn với con dâu bà đã nhìn trúng – Ngọc Hoàn.

Đàu tiên, bà phải tìm người tra ra nữ cô nhi kia là ai, xem nàng rốt cuộc có mị thuật gì mê hoặc Tề nhi. Nếu như nàng biết khó mà lui, bà sẽ cho nàng ta chút ngân lượng, thậm chí giúp nàng an bài một hôn sự tốt. Nhưng nếu nàng không biết thiệt hơn, thậm chí vọng tưởng với cao tới Triển gia, thì... Thì phải làm thế nào đây?

Nàng suy đi tính lại, suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ ra được một biện pháp, thuê người mang nàng đem đi, đưa đi càng xa càng tốt, khiến nàng không thể trở lại thành Lâm An là được.

Dĩ nhiên, bà cũng sẽ cho nàng chút ngân lượng, để tránh nàng ra ngoài, không quen, trên người không có tiền mà bị đói chết, bởi vì bà cũng không muốn hại người.

Tóm lại, sáng mai cứ kêu Hoàng tổng quản làm cho xong chuyện này.

"Nương, ngài đang nghĩ gì vậy?"Nhi tử đột nhiên hỏi tới khiến bà có chút kinh sợ. Vẻ mặt của bà lúc này sẽ không để lộ ra điều gì chứ?

"Không có gì, chẳng qua nương cảm thấy có chút bết khả tư nghị, có thể được nhìn thấy ngươi khỏe mạnh ngồi trước mặt nương như thế này, nương cảm động"

"Nương không nên vì chuyện này mà cảm động"

Nàng không hiểu trừng mắt nhìn,"Tề nhỉ?"

"Bởi vì nếu như ngài ngay cả một chuyện nhỏ như thế này đã cảm động thì sau này mỗi ngày cảm động liền đủ cho ngài mệt mỏi rồi, hài nhi không muốn nương quá mệt mỏi."

Triển phu nhân nghe vậy không nhịn được bật cười, bị chọc cho đến vui vẻ, tạm quên hết thảy những ưu phiền.