Những Kẻ Lạ Mặt Lúc Bình Minh (Strangers At Dawn)

Chương 22




Những ngày tiếp theo, không dấu hiệu nào của sự rối loạn đang hoành hành bên trong Sara thể hiện ra ngoài mặt, và sự rối loạn càng sôi sục bao nhiêu, nàng lại càng trở nên trầm lặng bấy nhiêu. Nàng đang sống trong thế giới mộng mơ, cho phép mình cuốn trôi theo dòng nước, và dòng nước đó đã ném mạnh nàng lên bờ đá sỏi.

Vấn đề về William sẽ không trôi qua. Max sẽ không cho phép điều đó. Chàng kiên quyết làm trong sạch tên nàng. Nàng không có lựa chọn, lúc này, ngoài việc đối mặt với bất cứ thứ gì đợi chờ nàng trong ngôi nhà bà goá. Nhưng nàng sẽ làm nó mà không có Max bởi vì nàng có nhiều thứ phải lo lắng hơn bản thân mình.

Có một điều còn hơn thế. Nàng đã yêu chàng. Tình yêu, nàng khám phá ra, thật đau đớn. Nàng đã phạm sai lầm, sai lầm nghiêm trọng nhưng nàng sẽ không cho phép bất cứ ai phải trả giá vì nó ngoài chính nàng. Nếu nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của nàng được sáng tỏ, nàng sẽ trả trả giá, thậm chí nếu đó có nghĩa là mất Max. Điều cuối cùng nàng muốn là chàng bị ô uế vì tội lỗi của nàng.

Nàng cẩn thận lập kế hoạch. Điều đầu tiên nàng muốn là tìm một khẩu súng khác để thay thế khẩu đã mất, và lúc này, nàng tự hứa với mình, nếu ai đó tấn công nàng, nàng sẽ không bỏ chạy. Rồi nàng kiểm tra xem có cồn thuốc phiện trong tủ thuốc không và tìm thấy nhiều hơn là nàng cần. Cuối cùng, nàng yêu cầu dọn dẹp sạch gạch vỡ và xà nhà bị đổ khỏi ngôi nhà bà goá. Nàng nói với Drew nàng đã hẹn với chủ thầu để xem xét một lượt cái khung nhà trống rỗng và đánh giá xem nó có đáng tiền để xây lại không, và nàng không muốn có bất cứ tai nạn nào khi những người làm nghiên cứu nó. Công việc bắt đầu ngay lập tức. Nàng thực hiện đầy đủ các bước để tiếp tục cuộc sống của mình một lần nữa. Nàng đến các buổi nguyện; nàng đến các cửa hàng trong vùng; nàng dành thời gian ở phòng bệnh với Max; nhưng nàng chỉ chờ thời cơ cho đến khi ngôi nhà bà goá sẵn sàng.

Ngay từ đầu, ngay sau ngày tổ chức hội chợ, Max đã biết có gì không ổn. Chàng bị giam ở giường, và dù Sara rất vui vẻ khi đọc cho chàng nghe hay ăn chung khay cơm với chàng, chàng nhận ra biểu hiện của nàng. Nàng quá bình tĩnh, quá vui vẻ. Nàng rút vào cái vỏ của mình, đóng chặt cửa với chàng. Chàng nghĩ chàng hiểu tại sao. Nàng sợ cảm giác của mình, sợ thú nhận nàng yêu chàng bởi vì điều đó sẽ khiến nàng dễ bị thương tổn. Điều đó thực quá tồi tệ. Chàng cũng chưa từng tìm kiếm tình yêu nhưng giờ nó đang tìm thấy chàng, chàng không trốn tránh nó. Nó đã thế. Và không có gì thay đổi nó được. Có lẽ nàng nghĩ nàng có thể giữ chàng cách một cánh tay nhưng ngay khi chàng đứng dậy được, chàng sẽ chứng minh nàng sai lầm thế nào.

Suy nghĩ rằng có gì hơn thế từ từ đến với chàng. Một người làm tìm thấy khẩu súng bên đường dẫn đến ngôi nhà bà goá và anh ta gửi nó đến cho “ông chủ.” Người hầu đưa nó đến cho Max. Nó thuộc về, anh ta nói, Samuel Carstairs. Không ai biết làm sao nó lại đến gần được ngôi nhà bà goá nhưng Max đã nghĩ rất lâu và trăn trở về cái đêm Sara bị tấn công và chàng bắt đầu thêm vào các sự kiện. Sự nghi ngờ của chàng càng mãnh liệt khi Sara đề nghĩ chàng nên quay trở lại phòng riêng của mình, chỉ để cho thuận tiện, và những nghi ngờ này trở thành sự chắc chắn khi chàng biết những người làm bắt đầu dọn dẹp ngôi nhà bà goá.

Peter đi vắng bốn ngày và vào ngày quay lại, khi chàng bước đến bậc tiền, Max, với một cốc brandy trong tay và một điếu xì gà mảnh ở tay kia, tiến đến gặp chàng. Đã muộn, và nến đã thắp lên. Từ phòng khách trên lầu vọng ra tiếng ai đó chơi piano, một đoạn nhạc mãnh liệt. Scarlatti, Peter nghĩ, và âm nhạc đột nhiên ngừng lại.

Sau những câu trao đổi thân mật thông thường giữa bạn bè, chàng bắt tay vào công việc. “Drew Primrose,” chàng nói, “như những gì tớ xác nhận, không ở Bristol vào đêm William Neville biến mất. Tớ đã kiểm tra khách sạn nơi anh ta được cho là đã ở; tớ kiểm tra khách hàng mà anh ta được cho là đã gặp. Ồ đúng thế, anh ta ở đó và gặp họ nhưng là muộn một ngày so với tất cả chúng ta đã tin.”

“Và chỉ mất một ngày để đi từ Stoneleigh tới Bristol,” Max nói. Chàng đang nguệch ngoạc cây bút chì lên mảnh giấy.

Peter nhìn chàng một lúc. “Gì thế?” chàng nói, “Cậu cử tớ tới Bristol để tìm xem Drew Primrose có bằng chứng ngoại phạm không, và khi tớ bảo cậu anh ta không có, cậu thậm chí chẳng buồn quan tâm?”

Max nhìn lên. “Tớ quan tâm. Tớ rất quan tâm.”

“Hoặc là cậu vẫn còn cảm thấy hơi mệt?”

“Tớ hoàn toàn hồi phục sau trận đấu rồi, nếu đó là ý cậu.”

“Được thôi. Nhưng có gì đó xảy ra khiến cậu chẳng để ý gì hết. Đó là gì vậy Max?”

Max cười nhưng chẳng có tí gì vui vẻ trong giọng chàng. “Những chuyện nhỏ mà có lý. Cậu sẽ thấy Peter, tớ nghĩ rằng đêm nay chúng ta sẽ với tới điểm mấu chốt. Và giờ cậu quay lại, cậu có thể giúp đỡ tớ rất nhiều.”

“Như thế nào?”

Max nói với chàng những câu ngắn gọn, rõ ràng rồi đứng dậy bỏ đi. Peter vẫn đang cố hồi phục từ cơn sốc về những gì Max yêu cầu chàng làm khi Max thậm chí làm chàng sốc hơn.

“Ồ, tiện thể,” Max nói, “đừng có uống loại brandy đó.” Chàng ra hiệu vào cốc brandy chưa chạm đến mà chàng để lại trên bàn Peter. “Vợ tớ đưa cho tớ và nó bị trộn cồn thuốc phiện.”

Chàng đang xáo động bởi nỗi oán hận mà chàng khó khăn mới kiểm soát được. Họ là chồng và vợ; họ là người tình. Nàng không ngần ngại dâng tặng chàng cơ thể tuyệt vời của mình. Nhưng trái tim nàng không phải của chàng. Chàng không nghĩ nàng có trái tim để mà tặng.

Chàng đang cố tạo lý do bào chữa cho nàng và chàng biết rằng một trong số chúng có giá trị. Sự cẩn trọng của nàng đã được học từ trường đời khắc nghiệt. Nàng sẽ không tồn tại tự do với sự uỷ thác và có lẽ nàng có lý do tốt đẹp để không tin chàng trong quá khứ. Nhưng một khi họ thành người tình, không điều gì là vấn đề. Và nó không là vấn đề cho đến khi chàng đề nghị nàng tặng cho chàng những lời đó. Và từ đó trở đi, tấm mành lại bị hạ xuống. Nàng giảm giá trị những thứ quý báu đã nở hoa giữa họ và biến nó thành thứ cặn bã.

Nàng phải nghĩ chàng là thằng ngốc mới không biết cộng hai với hai. Nàng dường như không thể hiểu rằng chàng cóc thèm màng đến William Neville. Những gì chàng quan tâm là bảo vệ nàng nhưng nàng vẫn xem chàng như mối đe doạ cho gia đình quý báu của nàng.

Và, chàng cũng thật ngốc, chàng có thể tha thứ cho nàng mọi chuyện nếu nàng không tự tay đưa cho chàng cốc brandy với nụ cười ngọt ngào trên gương mặt mà một cậu học sinh cũng biết là giả mạo.

Chàng nhấp một ngụm và rời phòng khách ngay lập tức, bởi vì nếu chàng ở lại, chàng sẽ nổi xung lên mà bóp cổ nàng.

Nàng sẽ đến ngôi nhà bà goá, tất nhiên, sau khi nàng chắc chắn rằng chàng hoàn toàn mất hết ý thức vì thuốc phiện. Chàng sẽ bắt gặp tận tay nàng, và lần này, nhờ Chúa, sẽ không còn sự thật nửa vời và lảng tránh.

Chàng vào phòng riêng của mình trước tiên, căn phòng chàng chỉ dùng để cất đồ. Nếu chàng đồng ý với cái đề xuất ồ-quá-tự nhiên của vợ mình rằng chàng ngủ ở phòng mình, nơi chàng có thể hút thuốc bất cứ khi nào chàng muốn, chàng có thể để dành thuốc phiện. Chết tiệt cái tâm hồn giả tạo vĩnh cửu của nàng!

Chàng tìm thấy một cái cốc giống cái cốc Sara đưa cho chàng và rót đầy brandy vào để thuyết phục nàng rằng chàng đã nuốt ít rượu phù thuỷ của nàng. Cơn giận dữ của chàng bị buộc lại bởi một cái dây xích ngắn khi chàng đi đến phòng ngủ của nàng.

Nàng đang ngồi ở bàn trang điểm trong bộ đồ ngủ, chải mái tóc dài sẫm màu. Trông nàng dễ vỡ như một bức tượng bằng sứ mỏng manh nhưng Max không còn tin những gì mắt chàng nói nữa. Chàng biết nàng rắn như đá vậy.

Chàng đóng nhẹ cửa lại và băng đến bên nàng. Nàng nhìn bóng chàng trong gương khi chàng uống một hơi dài brandy từ chiếc cốc trong tay.

“Chàng rời phòng khách rất đột ngột,” nàng nói.

“Ta ra ngoài hút xì gà. Em có mái tóc thật đẹp. Ta có thể không?”

Chàng đặt cốc rượu xuống và cầm lấy lược từ nàng. Chàng có vẻ gì khác lạ. Với mái tóc hung, trông chàng như con sư tử buồn ngủ, không vui và cũng không đoán được như vậy. Nàng liếc nhìn ly brandy và tự hỏi liệu thuốc phiện có đóng góp được gì không.

Mắt họ gặp nhau trong gương.Chàng không chải tóc. Chàng cào những ngón tay mình qua nó, làm nó bồng bềnh và rối tung đầy vẻ gợi cảm.

“Chúng ta đã không làm tình mấy ngày rồi,” chàng nói.

“Không,” nàng hít sâu vào. “Chàng phiền lòng à?”

“Tất nhiên là ta phiền lòng rồi. Em là người có một không hai, tình yêu của ta. Thực tế, ta nên nói rằng em là người phụ nữ nhiệt thành, nồng nàn nhất ta từng có trên giường mình và việc đó nói lên vài điều.” Chàng đặt lược xuống và với lấy cốc.

“Max, em không nghĩ chàng nên uống thêm chút brandy nào nữa. Nghe chàng không giống chính mình.”

Chàng nâng cốc lên miệng và uống cạn nó. Chàng cười với nàng, không phải nụ cười nàng yêu mến mà nụ cười méo mó với vẻ cay nghiệt trong đó.

“Nàng hiểu chúng nói gì mà,” chàng nói. “In vino veritas”*

( Thành ngữ Latin, nghĩa là “trong rượu là sự thật”)

Chàng đặt cốc xuống, kéo nàng nằm ngửa trên đùi mình và ôm lấy mặt nàng bằng cả hai bàn tay. Tim nàng đập thình thịch, tay nàng nắm chặt lại.

“Em biết ta đang nghĩ gì không Sara?”

Nàng lắc đầu. Nàng bắt đầu sợ.

“Ta nghĩ...” Những lời của chàng bắt đầu líu nhíu. “Ta nghĩ tình yêu được đánh giá quá cao, em có thấy thế không?”

Nàng nuốt khó khăn. “Em chưa từng nghĩ về nó.”

“Lấy chúng ta làm ví dụ. Lấy đêm đầu tiên ở Reading. Chúng ta không biết nhau. Đó không phải là tình yêu. Cảm giác của chúng ta thuần tuý là sinh lý. Ta nhớ ta nghĩ rằng ta muốn biến em thành tình nhân. Vậy điều quái quỷ gì khiến chúng ta kết hôn vậy?”

“Chàng nói,” miệng nàng hoàn toàn khô khốc, “chàng nói rằng chàng cảm thấy như định mệnh chạm vào vai chàng.”

“Vậy ư? Có lẽ, ta nịnh đầm.” Chàng cười lặng lẽ. “Ta có thể quyến rũ khi ta muốn. Và em cũng thế, tình yêu của ta.”

Nàng cảm thấy như thể mảnh gương vỡ đang đâm xuyên tim mình. Chàng không còn là chàng. Thuốc phiện đã làm chàng ăn nói lung tung, nàng đứng lên và quay lại nhìn chàng. Trong vài phút, chàng sẽ ngủ thiếp đi. Tất cả những gì nàng phải làm là đưa chàng vào giường và chàng sẽ ngủ thiếp đi. Nàng không thể để bản thân mình bị thống trị bởi niềm kiêu hãnh bị tổn thương trong trò chơi này được.

Nàng tiến một bước đến chàng và vòng tay quanh cổ chàng. “Làm tình với em, Max,” nàng khàn khàn thì thầm. “Hãy đưa em lên giường và làm tình với em.”

Có gì đó trong chàng lặng lẽ chết. Nàng nên ném vào chàng những lời chửi bới và sỉ nhục; nàng nên ra lệnh cho chàng ra khỏi phòng nàng. Thay vì thế, nàng hạ thấp bản thân mình xuống thành một ả điếm.

Chàng không định đưa chuyện này đi xa hơn nữa. Chàng sẽ ngáp, loạng choạng bước đến giường và để mọi thứ qua đi. Nhưng nhu cầu muốn làm tổn thương nàng nhiều như nàng làm tổn thương chàng đang điều khiển chàng mạnh mẽ, và khi môi nàng chạm vào môi chàng, tay chàng vòng quanh ôm siết lấy nàng.

Miệng chàng nóng bỏng và khắc nghiệt vì những đòi hỏi dữ tợn. Đây không phải điều nàng lường. Nàng không đánh thuốc mê chàng. Tất cả nàng đã làm là mở xích cho những điều hoang dã trong bản năng của chàng mà nàng không biết nó tồn tại. Khi nàng trở nên ủ rũ trong vòng tay chàng, hi vọng điều đó sẽ xoa dịu chàng, thì miệng chàng lang thang từ cổ xuống bộ ngực mềm mại của nàng. Chàng cởi bỏ áo choàng của nàng và xé rách vạt trước váy ngủ rồi tuột nó qua vai nàng để rơi xuống sàn.

“Nhìn em xem,” chàng nói, “chín muồi dành cho ta.”

Chàng lấp đầy tay mình bằng ngực nàng, rồi tắm đôi nhũ hoa của nàng bằng lưỡi, môi và răng cho đến khi nàng rùng mình vì khoái cảm.

Miệng chàng lại trở lại với miệng nàng, lưỡi chàng đẩy và rút theo cách mà nàng chưa từng tưởng tượng một người đàn ông có thể hôn một người phụ nữ. Tay chàng di chuyển khắp nàng, đụng chạm, chiếm giữ và nàng rên rỉ trong miệng chàng vì ham muốn.

Miệng chàng vẫn chiếm giữ miệng chàng khi chàng bế nàng trong tay và mang nàng vào giường. Không có sự thận trọng, không dịu dàng, không dâng hiến. Tính đàn ông của chàng thể hiện quá hung hăng đến mức nàng nên sợ hãi. Nhưng cảm giác của nàng có thể là bất cứ điều gì ngoài sợ hãi. Chàng cũng khuấy tung điều gì đó trong nàng, điều gì đó nàng không biết nó tồn tại cho đến lúc này.

Chàng yêu nàng như thể chàng chưa từng yêu nàng, đòi kiểm soát toàn bộ cơ thể nàng. Và tính nữ bản năng của nàng dội vào máu nàng ngọn lửa đáp ứng. Chàng không cho nàng rụt rè và nàng cũng không ngại ngùng xấu hổ. Chàng kỹ lưỡng nghiên cứu từng inch bằng tay, bằng miệng và nàng buông thả bản thân mình cho khoái cảm. Muốn điều này cuốn phăng mọi thứ ra khỏi tâm trí nàng trừ chàng.

Chàng tuột quần áo mình ra và quỳ trên nàng. Nàng nhìn lên chàng, bất lực lạc mình trong cảm xúc. Khi mắt họ khoá chặt nhau, nàng cảm nhận sự ngập ngừng của chàng.

“Max?”

Chàng khắc nghiệt nói. “Đừng phá hỏng điều này bằng lời nói.”

Trong một thoáng, cái nhìn đau đớn làm mềm sự căng thẳng khắc nghiệt trên mặt chàng. “Chúa ơi,” chàng lầm bầm, “Con đang làm gì thế này?”

Chàng đột ngột giật mạnh mình ra khỏi nàng và ném mình sang phía bên kia giường. Quay lưng lại nàng, vai chàng co lại, chàng cố gắng điều hoà hơi thở khó khăn của mình.

Chàng không nhìn nàng. “Ta xin lỗi,” chàng nói. “Không người đàn ông nào nên đối xử với vợ mình theo cái cách đáng xấu hổ đó. Ta không biết điều gì đã khống chế ta.”

Sự tổn thương trào qua nàng như những con sóng. Những lời của chàng đã khiến điều mà đối với nàng, đó là trải nghiệm tuyệt đẹp thành thứ nhớp nhúa và nàng tủi thẹn.

“Đó là... là brandy,” nàng nói.

Chàng thở dài và kéo chăn đắp cho họ. “Là brandy ư? Ta ngạc nhiên.”

Nàng quay lưng lại chàng. Đó là thuốc phiện, nàng nghĩ, nhưng nàng không uống brandy hay thuốc phiện vậy. Vậy lý do của nàng là gì?

Nàng nằm đó lặng lẽ, lắng nghe. Thuốc phiện bắt đầu có tác dụng. Ngực Max nhấp nhô lên xuống; hơi thở của chàng đều đều. Nàng đợi cho đến khi nàng kiềm chế được cảm xúc rồi nàng trượt ra khỏi giường, bắt đầu mặc đồ.

* * *

* * *

Khi cửa đóng nhẹ lại sau nàng, Max bật dậy như tên bắn. Chàng mặc áo sơ mi và quần dài rồi đến áo khoác, và nhặt lấy đôi bốt. Khi chàng đến đầu cầu thang, chàng lắng nghe. Như chàng hi vọng, nàng đi cầu thang cho người hầu. Nàng phải đi đường khác vì chàng đã thấy trước và khoá cửa ở hành lang phía sau. Nó sẽ làm nàng chậm lại và cho chàng thời gian để đến đó trước.

Khi chàng ra ngoài, chàng đi bốt vào. Peter Fallon ra khỏi bóng tối gặp chàng. “Tất cả sẵn sàng rồi chứ?” Max hỏi.

“Tớ dùng súng không tốt lắm.” Peter giơ khẩu súng mà Max đã đưa cho chàng.

“Vậy thì tốt hơn cậu nên cẩn thận,” Max nói, “bởi vì Sara sẽ có vũ khi và tớ cá cô ấy biết cách sử dụng súng.”

Peter nói giọng hoài nghi, “Cô ấy sẽ bắn tớ à?”

“Không nếu cô ấy biết là cậu nhưng cậu làm sao nói cho cô ấy biết được khi ở trong bóng tối chứ? Nhớ đấy, việc của cậu là theo cô ấy và không được để cô ấy bị làm hại. Đừng có vào ngôi nhà bà goá. Đợi bên ngoài đến khi tớ gọi cậu.”

“Cậu có chắc cô ấy sẽ đến ngôi nhà bà goá không?”

“Tớ chắc,” Max nói giọng hung dữ.

Nàng bước vào ngôi nhà bà goá quá lén lút và không gây tiếng động khiến chàng gần như chỉ bắt gặp ánh sáng ngọn đèn của nàng. Chàng đứng ngay bên trong lối cửa vào phía sau một cái rầm đồ sộ thuộc bộ phận chống đỡ cho trần nhà. Chàng đúng về khẩu súng. Chàng bắt gặp bóng sáng mờ mờ của nó khi nàng vượt qua chàng.

Chàng vội lui lại khi nàng quay đầu. Nàng cẩn thận, nhìn mọi hướng để chắc rằng nàng không bị theo dõi. Hầu như đa số phụ nữ sẽ rất khiếp sợ ra ngoài một mình vào đêm khuya sau khi ai đó tấn công họ. Nhưng Sara chắc hẳn nghĩ rằng sự liều mạng này đáng giá.

Chàng biết tại sao nàng ở đây. Có một căn phòng nhỏ, nơi ẩn mình của các giáo sĩ hoặc nơi giấu thi thể nhưng chàng không có manh mối để tìm nó ở đâu. Chàng đã đi khắp ngôi nhà và thử mọi cái hốc vết nứt. Chàng đu lên những mảng gạch trang trí, những cái cần và tay cầm kim loại; chàng nghiên cứu nền nhà tìm cửa sập.

Bất cứ thứ gì. Chẳng có thứ gì.

Không có Sara, chàng sẽ không bao giờ tìm ra nó.

Chàng có khoảnh khắc tồi tệ khi mất dấu Sara. Nàng di chuyển nhanh đến lò sưởi lớn bằng đá ở sau lưng ngôi nhà. Chàng cho nàng một hoặc hai phút, chàng quyết định, rồi chàng sẽ theo sau nàng. Nhưng nàng không đi lâu hơn vài giây. Sara cẩn trọng. Một lần nữa, nàng kiểm tra để chắc rằng nàng chỉ có một mình.

Những bước chân của nàng đưa nàng đến lòng lò sưởi, lò sưởi với góc lò mỗi bên, ở đó, nàng đặt đèn và súng xuống. Tim Max tăng tốc. Chàng đã trở lại lò sưởi lần này qua lần khác khi chàng tự mình tìm. Dường như đây là nơi logic. Nhưng chàng có chút may mắn nào. Chàng không tìm thấy bất cứ cái cửa hay gì đó khác thường ngoại trừ những mảng gạch trang trí ở cao trên các góc lò. Chàng đã thử vặn, xoay và kéo tất cả mọi cái nhưng chàng bị lúng túng.

Sara di chuyển vào trong góc lò bên trái lò sưởi. Chàng không biết nàng đang làm cái quái quỷ gì. Có vẻ nhưng nàng đang trèo lên tường. Chắc hẳn nàng phải mất trí. Nàng đang mất thăng bằng. Tay nàng với lấy cái bíu tay. Có âm thanh của kim loại trượt trên kim loại rồi tiếng thịch, và Sara nhảy xuống.

Vậy ra là thế, Max nghĩ. Đây là cơ cấu để mở cửa. Sara dùng chân mình, chờ một hai giây sau, rồi kéo một trong những mảng gạch trang trí ra. Không nghi ngờ gì tại sao cả chàng và các viên chức toà án, những người đã lục soát ngôi nhà đều không tìm ra nó.

Đã đến lúc cho chàng di chuyển, trước khi nàng cầm lấy súng.

“Sara,” chàng nói, và bước ra ngoài sáng.

Max khen ngợi thần kinh điềm tĩnh của nàng. Hoặc có lẽ nàng bị đóng băng như một con thỏ sợ hãi.

“Là Max,” chàng nói và chậm rãi, từ từ bắt đầu băng qua khoảng cách giữa họ.

Nàng đứng yên đó. Chàng càng đến gần, tuy nhiên, chàng lại càng có thể nhìn thấy những xúc cảm loé lên trong đôi mắt nàng, sốc, sợ hãi, và cuối cùng là sự kiểm soát như bọc thép chưa bao giờ thất bại trong việc làm chàng ngơ ngác.

Cằm nàng ngẩng cao lên. “Chàng không uống brandy em đưa chàng.”

“Ý em là cồn thuốc phiện.” Chàng không thể giấu sự cay đắng trong giọng mình. “Không, ta không uống.”

Mắt nàng nao núng. “Vậy điều gì...? Chàng muốn làm nhục em. Cồn thuốc phiện chẳng làm được gì trong chuyện đó.”

Có lẽ chàng sẽ cảm thấy xấu hổ nếu chàng không cháy bùng lên vì biết rằng nàng cố gắng đánh thuốc mê chàng. Nếu sự kiêu hãnh của nàng bị bầm tím thì của chàng bị bóp nát. “Ta tự hỏi em sẽ đi xa đến đâu để giữ ta trong căn phòng đó.” Chàng cúi chào vẻ quá cường điệu đến mức nó là sự lăng nhục. “Thậm chí ta đã không ngờ em đi xa đến vậy, Sara. Ta có thể nói gì đây ngoại trừ việc em quá hăm hở làm ta quên sự tôn trọng ta có nghĩa vụ phải dành cho vợ mình?”

Lông mày nàng nâng lên. “Vậy thì sự hi sinh của em là vô nghĩa phải không?”

Sự khinh miệt của nàng đầy vẻ châm chích, nhưng nó đã diễn ra đủ lâu. Chàng nhặt súng của nàng lên và đút vào túi. Chàng nhìn cái lò sưởi, từ góc này sang góc kia. Không có lối vào của căn phòng bí mật nào.

“Nó ở đâu, Sara?” chàng hỏi.

Đầu nàng gục xuống. “Ở phía bên kia lò sưởi. Nhưng trước khi chàng vào đó, em muốn thú nhận rằng em chứ không phải ai khác đã giết William Neville. Chàng hiểu không? Em giết William.”

Mặt Max không tỏ ra sốc chút nào. Chàng nói thân mật, “Ồ, ta hiểu nhiều hơn em nghĩ.” Chàng nhặt ngọn đèn lên. “Đừng có ý nghĩ chạy trốn.”

Nàng bật ra một tiếng cười chán nản. “Em có thể đi đâu mà Người Đưa Tin không bám theo? Chàng nên tự hào về bản thân mình, Max. Chàng đã thề tìm ra nơi an nghỉ cuối cùng của William Neville và chàng đã thành công.”

“Sara-”

Nàng quay lưng lại. Chàng nhìn chằm chằm vào tấm lưng cứng nhắc của nàng một lúc lâu, rồi lầm bầm thốt ra một câu nguyền rủa và đi quanh lò sưởi. Lối mở ra trên nền ngay sát bức tường. Gần như không cần thiết phải bước vào. Chàng quỳ xuống và hạ thấp ngọn đèn qua lối mở. Căn phòng khoảng 6 feet vuông. Một vài người có thể trốn ở đây nhưng nó không đủ cao để cho một người có thể đứng thẳng. Nó chăng đầy mạng nhện nhưng chẳng có gì khác.

Đó không phải nơi an nghỉ cuối cùng của William Neville.

Chàng quay lại với Sara. Nàng vẫn đang ngồi bó gối trên nền nhà. Đầu nàng dựa vào đầu gối. Nàng ngẩng lên nhìn chàng.

“Vậy là chàng đã tìm thấy hắn,” nàng nói lạnh nhạt.

“Không, Sara. Căn phòng trống rỗng. Không có William Neville. Không có gì cả.”

Trong một thoáng, dường như nàng không hiểu gì. Mặt nàng băng giá. Nàng không thở. Đột nhiên nàng sống lại. Với một tiếng la nho nhỏ, nàng đứng lên đôi chân của mình và chạy đến lối mở của bức tường. Max theo sau nàng.

“Lấy cái đèn và nhìn xem,” chàng nói.

Nàng cầm lấy đèn từ chàng, quỳ xuống và hạ thấp nó vào cái khe trên sàn. Khi nàng quay lại và đặt ngọn đèn xuống, vai nàng nhấp nhô.

Nàng ngồi xuống, chống chân và dựa lưng vào tường. Mặt nàng đầy vẻ mệt mỏi. “Điều đó nghĩa là sao?” nàng thì thầm. “Điều đó nghĩa là sao?”

Max mong được kéo nàng vào vòng tay và nói với nàng mọi thứ sẽ ổn cả. Nhưng nó không ổn. Cho đến khi nàng kể chàng nghe toàn bộ sự thật, cho đến khi họ biết điều gì xảy đến với William, nàng sẽ không bao giờ tự do.

Chàng nói nhẹ nhàng, “William đã về ngôi nhà bà goá đêm đó.”

Nàng gật đầu, và dùng ống tay áo choàng để lau nước mắt đang bắt đầu rỉ ra khỏi mắt nàng.

“Kể ta nghe chuyện gì đã xảy ra.”

“Em đã kể cho chàng hầu hết sự thật. Em ở trên tầng để chăm sóc Anne. William đã gửi tin cho em sáng hôm nó. Anne đã bị sảy thai. Hắn đánh nó, chàng biết đấy. Nó cần ai đó chăm sóc nó. Em nghĩ William cảm thấy có tội. Hắn luôn thấy có tội khi hắn không say rượu. Đó là lý do hắn không ở đó. Hắn không thể đối mặt với em. Hắn đi tìm bác sĩ, rồi hắn đi đến quán rượu trong vùng để tự củng cố mình bằng rượu. Em quyết định, sau đó, em sẽ giết chết hắn trước khi cho hắn đặt tay lên người Anne lần nữa.”

“Hắn về nhà say xỉn và điên tiết. Hắn nghe rằng em sẽ cưới Francis. Hắn biết điều đó nghĩa là gì. Hợp đồng hôn nhân đang được soạn. Em yêu cầu các luật sư chu cấp đầy đủ cho Anne để William không bao giờ có thể chạm vào tiền vốn được. Hắn nghe thấy điều đó và phát điên vì giận dữ. Hắn đang có những món nợ cờ bạc, hắn nói. Hắn cần tiền ngay lập tức. Nhưng lúc đó, em không thể giúp hắn. Hắn không tin và doạ sẽ làm tổn hại Anne.

Em chặn không cho hắn lên lầu. Nếu em suy nghĩ sáng suốt hơn, em sẽ lấy một khẩu súng và bắn một phát đạn vào đầu hắn. Nhưng tất cả những gì em có là sức mạnh của chính cơ thể mình. Và Chúa ơi, em sử dụng nó.”

Khi nàng gục mặt xuống đầu gối và bắt đầu khóc nức nở, chàng đặt tay lên vai nàng để kéo nàng vào vòng tay mình, nhưng nàng kiên quyết tránh đi.

Max thả rơi tay mình xuống. Mặt chàng trắng bệch.

Nàng lau mặt bằng tay. “Em không cân sức với hắn, tất nhiên. Hắn đánh ngã em bằng một cú đánh ném em ngã vào tường lò sưởi.” Giọng nàng nghẹt lại, nhưng nàng không dao động. “Em nhặt que cời lửa và đi sau hắn khi hắn trèo lên cầu thang.”

Max để thế giới mình nghiêng theo trục của nó. Chàng nhìn những phần còn lại của cầu thang, một vài phần còn lại của cái đã từng là cầu thang, chàng tưởng tượng những bậc thang lát gỗ sồi được chạm khắc cầu kỳ và vững chắc. Chàng có thể thấy William trèo lên bậc thang. Đó là cách để làm tổn thương Sara nhiều hơn là đổ cái tâm trạng đáng ghê tởm của hắn lên người em gái mà nàng yêu thương. Sự giận dữ bơm đầy trong máu và tắc lại trong cổ chàng.

Chàng nhìn chằm chằm xuống bàn tay mình. “Em đánh hắn,” nàng nói, “đánh vào lưng. Hắn quay lại và đuổi theo em. Em nghe tiếng Anne gào lên và cái gì đó rơi xuống, vỡ tan ở tầng trên.” Nàng không nhìn Max, không thể nhìn chàng, nên nàng nhắm mắt lại. “Em đánh hắn và đánh hắn. Đột nhiên, em nhận ra hắn không vùng dậy và đuổi theo em nữa, nên em vứt que cời lửa đi.”

Nàng thở sâu đều đều rồi hắng giọng. “Em không biết em đã hoá đá đứng đó bao lâu, nhìn chằm chằm xuống hắn. Cuối cùng, em quỳ xuống và kiểm tra vết thương. Có một vết cắt sâu trên trán hắn và máu ướt đẫm nơ cổ hắn. Em nghĩ chắc hắn ngã đập đầu vào thanh chắn. Em không biết. Em chạm vào mạch hắn. Không có gì. Em không nghe thấy hắn thở. Ý nghĩ duy nhất của em, dù chàng tin hay không, là cứu hắn.

“Em hoảng hốt.” Nàng lau mặt mình lần nữa, và đợi một lúc trước khi tiếp tục. “Em chạy vào bếp, đến tủ mà Anne cất hộp cứu thương. Em tìm muối ngửi. Em lấy khăn và một chậu nước lạnh và một chai brandy. Em không thể đi lâu hơn vài phút. Khi em chạy vào sảnh, chẳng còn dấu hiệu của William.”

Khi nhìn như thể nàng sẽ không nói thêm gì nữa, chàng nói nhẹ nhàng. “Vậy điều gì làm em nghĩ thi thể William ở trong hốc giáo sĩ?” Vẫn không có phản ứng, nên chàng nói tiếp, “Có phải Anne giết hắn không?”

“Không!” Tiếng nói vọng lại từ những bức tường. Nàng lắc đầu và bật ra tiếng thì thầm, “Không.”

“Vậy là gì, Sara? Nói cho ta!”

“Nó ở đó, ngồi trên bậc cuối cùng. Nhưng nó đang mê mụ. Em cho nó uống cồn thuốc phiện, không nhiều hơn những gì bác sĩ chỉ định, và nó không biết mình đang ở đâu. Em cho rằng nó nghe thấy William và em đánh nhau và đi xuống tầng trệt để kiểm tra. Em hỏi nó William đâu. Nó không trả lời. Nó không hiểu. Em chỉ là quá vui mừng nghĩ rằng em không giết chết hắn, và hắn đã rời nhà. Em đưa Anne quay trở lại giường nhưng máu bắt đầu chảy tiếp và em không thể rời nó được. Đó là đêm tồi tệ nhất trong cuộc đời em. Em nghĩ William có lẽ trở lại vời bạn bè hay cảnh sát. Em không biết em nghĩ gì. Em muốn nhờ tìm người giúp Anne nhưng em không thể rời nó.” Giọng nàng nức nở. “Em không thể rời nó và nó không ở trong tình trạng đủ sức về nhà chính được..”

Giờ đây nàng nhìn chàng, và trong chốc lát, tất cả nỗi thống khổ và sợ hãi trong ký ức đêm đó tái hiện rõ ràng. Hơi thở nàng nặng nhọc và giọng nàng đặc lại vì cảm xúc. “Sáng hôm sau, cảnh sát đến. Hiển nhiên họ nghi ngờ Anne hoặc em đã giết William. Vì thế em nói với họ rằng William không về nhà đêm đó. Chỉ sau đó em mới bắt đầu tin rằng em thực sự đã giết chết hắn và trong vài phút em vào bếp, Anne đã kéo thi thể hắn vào hốc giáo sĩ và giấu trong đó. Sau đó, khi nó khá hơn, em hỏi nó có thấy William đêm đó không nhưng nó không thể nhớ. Tất cả những gì nó nhớ là William đánh đập nó và nó đã mất đứa con nó thực sự muốn. Em muốn tìm trong hốc giáo sĩ nhưng đã quá muộn. Các nhà chức trách đã niêm phong ngôi nhà. Rồi em bị bắt. Và sau phiên toà, em chờ đợi quá lâu. Ngôi nhà bị đốt. Em phải rời Stoneleigh. Chàng biết phần còn lại rồi.”

Có một khoảng lặng dài sau đó. Sara gục đầu vào đầu gối, và Max rút ra một điếu xì gà mảnh từ túi và đốt nó từ ngọn đèn. Chàng đứng bên nàng, lưng dựa vào tường đá và chậm rãi hít vào. Chàng nhìn khói thuốc chàng nhả ra bồng bềnh trước mặt chàng rồi lặng lẽ tan biến. Phía trên đầu mình, chàng có thể nhìn thấy các vì sao.

“Sao em không nói cho ta tất cả những chuyện này trước đây?” Cuối cùng chàng nói.

Nàng nhìn chàng với đôi mắt mệt mỏi, thẫn thờ. “Bởi vì chàng là Người Đưa Tin, Max. Em không lo sợ cho bản thân mình. Rốt cuộc em đã được tuyên trắng án và không thể bị xử lại. Nhưng Anne thì khác. Em sợ những gì tờ báo của chàng sẽ làm với nó. Em sợ các nhà chức trách tin rằng Anne và em cùng dính vào việc này. Họ không thể bắt em chịu tội nhưng họ vẫn có thể bắt Anne. Nhưng giờ họ không thể bắt Anne được nữa đúng không?”

“Không.” Chàng thở dài. “Và em nghĩ ta không thể tin cậy được à?”

“Em tin cậy chàng với bản thân em nhưng không phải với Anne.” Nàng dừng lại. “Hoặc ít nhất, em không sẵn sàng đánh liều.”

Chàng lại hít vào. “Vậy em nghĩ điều gì đã xảy ra với William?”

“Em nghĩ,” nàng rùng mình. “rằng hắn vẫn còn sống. Ai khác có thể viết được những bức thư đó chứ? Đâu là điểm mấu chốt?”

Chàng có lẽ sẽ tranh cãi với nàng nhưng chàng thấy nàng lại rùng mình và quyết định rằng đây không phải lúc. Họ sẽ nói chuyện nhiều sau đó, rất nhiều để khiến mọi thứ giữa họ về đúng đường.

Chàng cảm thấy kiệt sức như nàng. “Ta muốn em về nhà,” chàng nói, “và ở đó. Peter Fallon sẽ đi với em. Cố nghỉ ngơi cho tốt. Sáng ra chúng ta sẽ nói chuyện.”

Chàng muốn giúp nàng đứng lên nhưng chàng không muốn nhìn nàng né chàng sự động chạm của chàng lần nữa.

“Peter ở đây?” Chẳng có gì vẻ gì thực sự quan tâm trong giọng nàng.

“Cậu ấy đang đứng gác ở ngoài.”

Chàng đưa nàng đi tới bậc thềm phía trước. Khi chàng huýt sáo, Peter xuất hiện ở cổng vườn. “Đi với cậu ấy,” Max nói.

Nàng chớp mắt nhìn chàng. “Chàng sẽ làm gì?”

“Ta sẽ đi tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với William,” chàng nói.

“Chàng sẽ phát hành câu chuyện trên tờ báo của mình, ý em là, về Anne và em chứ?”

Chàng bỏ đi mà không trả lời nàng.