Những Ngày Đợi Nắng

Chương 10




“Sao lại như thế? Không phải người thừa kế sẽ là con sao?” - Người đầu tiên phản đối là Kim.

Vương có chút bất ngờ nhưng cũng không có ý kiến gì. Anh không hứng thú với công việc này chút nào. Để Winner làm càng tốt. Anh cũng không muốn Kim dính vào.

Về phần Nhi, mười phần không bằng lòng nhưng không dám lên tiếng. Con dâu mới về nhà chồng, biết gì mà tham gia ý kiến.

Riêng đối với Winner, sau khi bàng hoàng nghe Bạch Hồ nói xong, cô lập tức hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Cô vẫn sẽ phải làm công việc này, sống với cái thân phận không tên tuổi, không cha mẹ cho đến khi mắt khép lại và sự sống chấm dứt. Không có lối thoát nào hết. Cũng không có một chút cơ hội cho cô được một lần sống như những người bình thường khác.

Cô đã sai rồi. Cô đã sai vì dám hy vọng một điều không thể. Vì vậy nên cô bị phạt như thế này. Hình phạt suốt kiếp sống như một bóng ma không được công nhận sự tồn tại.

“Con không chấp nhận chuyện này!” - Kim tiếp tục hét lên.

“Mẹ đã quyết định!” - Bạch Hồ cương quyết.

“Tại sao lại là chị ta?” - Chỉ thẳng vào mặt Winner, Kim phẫn nộ quát lên.

“Mẹ có lý do của mình. Rồi con sẽ hiểu.” - Bạch Hồ trước sau vẫn không chút thay đổi thái độ.

“Mẹ không thương con!” - Kim hét lên.

Quay sang nhìn Winner, con bé lao tới nắm cổ áo cô, lay mạnh mà hét: “Tôi ghét chị! Chị cút đi! Cái thứ không cha mẹ! Sao dám cướp mọi thứ của tôi? Cút đi!”

Vương lao đến can em gái nhưng Kim đã kịp cầm ly nước ngọt của Nhi gần ngay đó ném thẳng vào đầu Winner.

Dòng nước Sting đỏ hòa cùng dòng máu chảy xuống làm chiếc áo trắng trong chớp mắt đổi màu.

Kim giật mình trước hành động bộc phát của mình, vội vã đẩy mạnh Winner ra mà lùi lại phía sau.

Nhi nhanh nhẹn lao đến ôm Kim để giữ con bé bình tĩnh.

Còn Winner, đầu cô cùng với chiếc ly đều vỡ. Lảo đảo khuỵu hẳn xuống, mọi thứ trước mắt cô đều tối sầm.

Khi có thể nhìn trở lại, cô thấy Vương đang đứng cạnh cố giữ cho mình có thể thăng bằng.

Vương có thể hiểu Bạch Hồ làm vậy vì muốn tốt cho anh và Kim. Vì bà không muốn hai người vướng vào thế giới phức tạp này nên mang mọi thứ để Winner gánh. Trong chuyện này, Winner hoàn toàn không có lỗi.

Có lẽ anh từng rất ghét cô. Nhưng trong giờ phút nghe Kim chửi cô thậm tệ và nỗi đau trong mắt cô khi nghe những điều đó, anh chợt cảm thấy cô quá đáng thương rồi. Hình như từ ngày cô về đây, anh chưa bao giờ thấy cô cười lớn tiếng, càng chưa bao giờ thấy cô khóc. Cô luôn lặng lẽ một mình như một linh hồn bơ vơ. Không ai trò chuyện, không ai thấu hiểu. Cô đủ thông minh để giúp mẹ anh đòi những số tiền tưởng chừng đã mất thì dư thông minh để biết buồn, biết suy nghĩ. Nhưng tất cả những gì cô tỏ ra chỉ là sự im lặng. Im lặng để chịu đựng và im lặng để tạo vỏ bọc.

Anh đã luôn nghĩ cô vì hư hỏng, không ra gì nên mới ham mê và chìm đắm trong thứ ma túy tổng hợp mà cô hay dùng. Đến hôm nay tự nhiên cảm thấy có lẽ vì đã quá đau khổ, quá sợ hãi với thế giới này nên cô mới chạy trốn mọi thứ theo cách đó.

Suy cho cùng, Winner dù có như thế nào cũng chỉ là một đứa con gái. Bản chất chung của con gái là yếu đuối. Chỉ khác nhau ở chỗ có những cô gái bộc lộ sự yếu đuối ra ngoài, nhưng lại có những cô gái chọn cho mình một vỏ bọc để che giấu.

Winner đã cô đơn đến mức sợ được quan tâm. Bàn tay run rẩy gầy xanh xao kia đang cố gạt tay Vương ra.

Vương buông tay ra nhưng vẫn để bàn tay hờ trên không trung sẵn sàng đỡ Winner bất cứ khi nào cô gục xuống. Nhìn vào mắt cô, Vương đọc được sự bơ vơ, chỉ mong ai đó ôm vào lòng để nương tựa một chút.

Rời khỏi bàn tay Vương, Winner nhìn về phía Bạch Hồ, đầu cúi xuống như một sự phục tùng.

“Cô cứ làm những gì cô muốn.” - Sau câu nói thì thào không còn chút sức lực, Winner xoay người, lảo đảo rời khỏi phòng, để lại phía sau đôi mắt Vương đang dán chặt vào lưng cô và tiếng khóc ấm ức của Kim.

***

Cái xóm nhỏ của cô nghèo lắm. Nó nghèo xác xơ đến đáng sợ. Nghèo đến mức ai cũng chỉ ước mình có cơ hội rời khỏi đó. Với họ, chỉ cần đi khỏi đó thì phía trước đã là một tương lai tươi sáng. Chính cô cũng mangtheo niềm tin đó cố chấp bỏ đi.

Đám trẻ trong xóm đứa nào cũng nhếch nhác gầy gò. Nhưng cô có lẽ là đứa trông thảm nhất. Bộ váy trắng cũ đã ngả màu đất được mặc đi mặc lại từ ngày này qua tháng khác. Mái đầu rít bẩn đến mức không còn có thể chải. Làn da đen đúa ôm vừa khít khung xương gầy guộc.

Mẹ chưa bao giờ ôm cô vào lòng, chưa bao giờ chải đầu cho cô, cũng chưa bao giờ tắm cho cô. Ba thì đi suốt ngày và trở về với men rượu nồng nặc. Điều duy nhất ông làm cho cô là những trận đòn đều đặn. Đánh cho đến lúc cô chẳng còn muốn bật khóc vì nhận ra càng khóc lóc lại càng bị đánh nhiều hơn.

Với bộ dạng kinh khủng sẵn có và những đòn lươn in hằn, cô hiển nhiên trở thành “quái vật” trong mắt đám trẻ xóm nghèo. Không đứa nào đủ can đảm đến gần cô.

Hằng ngày, cô đứng từ xa nhìn đám trẻ chơi đùa. Những trò chơi của chúng, tiếng cười giòn tan của chúng, cô thật rất muốn thử một lần. Nhưng ngoài đứng nhìn, cô cũng chỉ có thể đứng nhìn.

Cô thích nhất là nhìn cả đám trẻ con tranh nhau một trái banh đã móp méo gần hết hơi. Trông tụi nó mới vui làm sao.

Còn cô, đứng từ xa, mắt dõi theo trái bóng lăn, miệng cười ngu ngơ mỗi khi thấy chúng cười rộ lên.

Suốt thời gian đó, ước mơ của cô là được đá thử trái banh đó một lần.

Cơ hội của cô thật sự đến khi đám trẻ đá trái banh lăn quá xa về phía cô. Nó còn lăn qua cô, lao sang bên kia đường và dừng lại trong đám cỏ khô mới xịt thuốc.

Không do dự, cô chạy đến với hy vọng có thể đá banh trả lại. Biết đâu đám trẻ sẽ vì thế mà cho cô chơi chung.

Nhưng người tính đúng là không bằng trời tính. Còn chưa kịp đến chỗ trái banh thì cô bị một chiếc xe đạp đang trên đà xuống dốc tông phải.

Cả người cô xây xát, máu hòa với đất dẻo quánh dính cả mình mẩy, ấy thế còn bị người lái xe cho mấy bạt tai vì bất ngờ lao ra đường làm bà ta xém chút té. Điều may mắn duy nhất là cô không bị gãy bất cứ cái xương nào.

Cô nhớ, mỗi lần em gái cô ngã, nó đều khóc ầm lên rồi ngồi yên đó đợi mẹ đến bế lên. Cô thật cũng rất muốn òa khóc và được mẹ ôm vào lòng mà dỗ. Quả thật lúc này, cô đau lắm. Cảm thấy rất đau.

“Mẹ ơi, con đau lắm! Mẹ ôm con một lần thôi được không?” - Tiếng Winner thổn thức vang lên trong căn phòng.

Đăng đang thu dọn đống bông băng và mảnh thủy tinh gắp ra từ đầu cô, nghe những lời đó mà cảm thấy mắt cay xè, tim tê buốt nói không thành lời.

Nhìn về phía Winner, cô gái anh yêu thương đang nằm co ro trên giường, tự vòng tay ôm lấy thân mình, khóe mi có gì đó ươn ướt lặng lẽ chảy ra, thấm xuống gối rồi biến mất. Giọt nước mắt ấy lặng lẽ quá. Lặng lẽ như chính cô. Lặng lẽ như cái cách cô chịu đựng mọi thứ.

Mùng một Tết muốn đến rủ cô đi đâu đó chơi. Hai kẻ cô đơn cố bám vào nhau tìm chút hơi ấm. Không ngờ đi vào phòng không thấy ai, vừa quay ra đã thấy bộ dạng kinh hoàng của cô liêu xiêu từ cửa đi vào rồi gục xuống, bất tỉnh cho đến giờ.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao cô lại bị thương như thế? Người trong nhà này chết đâu hết rồi mà không ai lo lắng cho cô một chút? Đăng tức đến mức hai quai hàm đau cứng. Thật muốn đốt luôn căn nhà này rồi mang cô đi khỏi đây.

“Winner sao rồi?” - Một giọng nói bất ngờ vang lên từ cửa phòng.

Quay nhìn về phía cửa, đôi mắt Đăng như có lửa cháy rực lên.

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” - Cố gắng kiềm chế, Đăng nghiến răng gằn từng chữ.

“Winner bị Kim đánh.” - Vương có vẻ áy náy.

Đăng gần như tức điên lên mà không thể làm gì. Anh đâu thể nắm cổ áo Kim mà cho một trận. Kim là con gái, và là người Ngọc yêu. Nhưng nhìn Winner thế này, quả thật rất xót xa.

“Vì mẹ tôi để cho Winner tiếp quản công việc nên con bé nổi giận.” - Giọng Vương có vẻ chán nản. Xem ra anh chẳng có chút thích thú gì khi phải nhắc đến chuyện này. Em gái anh còn quá nhỏ để hiểu chuyện, quá non nớt để biết ai mới thật sự là người hy sinh, là người thiệt thòi.

“Tiếp quản công việc? Đòi nợ á?” - Đăng bàng hoàng đến mức giọng nói cao vút.

Đáp lại là cái gật đầu bất lực của Vương.

“Sao lại là cô ấy?” - Nhìn người con gái bé bỏng gầy đến đau lòng nằm trên giường, rồi lại trừng mắt nhìn Vương, Đăng rít lên.

“Tôi cũng không biết mẹ mình nghĩ gì.” - Vương tránh ánh mắt Đăng. Không lẽ giờ anh nói mẹ mình đem Winner ra để trút hết mọi rắc rối.

Mặc dù rất muốn cho Vương một trận để xả cơn tức nhưng Đăng không phải là người giận cá chém thớt nên đành nén giận, xem như Vương không tồn tại, chuyên tâm thu dọn bông băng dính máu đem vất đi.

Vương đứng trong phòng một lúc, tự thấy mình thừa thãi, thấy Winner cũng đã được băng bó cẩn thận nên lặng lẽ rời đi.

Chưa bao giờ anh lại cảm thấy có lỗi với Winner như thế. Thật ra cô đâu có làm gì nên tội. Cô sống trong căn nhà này lặng lẽ như một bóng ma, chưa bao giờ đòi hỏi hay tỏ thái độ không vừa ý với ai.

Chỉ là cái kiểu vô trách nhiệm với chính mình ấy làm anh bực đến phát điên. Lâu ngày ngộ nhận là mình ghét cô. Đến giờ mới nhận ra, cô chẳng có lý do gì để anh ghét.

Lâu nay anh đã quá nhỏ nhen với cô rồi!

Vương rời đi, căn phòng phút chốc lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có của nó. Trong ngôi nhà này, có lẽ đây là nơi ít náo động nhất.

Đều đều trong không gian là tiếng thở nhè nhẹ của Winner. Từng hơi thở mỏng manh như con chim nhỏ đang thoi thóp.

Đâu đó trên khóe mi, một giọt nước mắt lại lặng lẽ chảy ra rồi biến mất.

Lòng Đăng tê buốt như có muôn vàn mũi khoan đâm xuyên qua.

Bằng cách nhẹ nhàng nhất, anh nằm xuống bên cạnh Winner, khẽ khàng hôn lên vệt nước còn ướt trên mặt cô, vòng tay dịu dàng ôm cô vào lòng.

Trong vòng tay Đăng, cơ thể đang gồng cứng của Winner dần thả lỏng, ngoan ngoãn dụi đầu vào ngực anh như chú mèo con.

Mùng một đầu năm trời nhạt nắng.

Gió ngạo mạn xào xạc cả một khoảng trời.

Anh đào mỏng manh buông lơi theo gió.

Khoảng sân đột nhiên trở nên cô tịch đến kỳ lạ.

Từ bên ngoài, một ánh mắt âm thầm nhìn vào căn phòng nơi người con trai có mái tóc màu rêu đang dịu dàng ôm cô gái nhỏ bị thương trong vòng tay ấm áp.

Đó là một đôi mắt rất đẹp, rất trong nhưng lại ẩn chứa một dã tâm quá lớn. Lớn đến nỗi vẻ trong sáng vốn có không thể che đậy. Dựa vào cái gì mà một con nhãi như Winner trong phút chốc lại là người có tất cả? Chuyện này không đời nào có thể xảy ra!

Gia tài này, ngôi nhà này, tất cả mọi thứ thuộc về gia đình này đều chỉ có một chủ sở hữu. Và kẻ đó, nhất quyết không phải là Winner.