Những Ngày Đợi Nắng

Chương 23




Thật ra Winner không phải không có tên, chỉ là cái tên của cô, những người biết về nó đều không còn muốn gọi, không muốn công nhận.

Nói qua một chút về những cái tên của Winner thì có đến bốn cái. Haibara – cái tên đầu tiên do chính ba mẹ cô đặt mang ý nghĩa "hoa hồng xám". Mới nghe qua đã cảm thấy họ xem cô như hiện thân của một sự chán ghét đau thương. Khi ở đấu trường người, việc một đứa trẻ lạc đến đó và trở thành công cụ giết người giải trí là điều chưa từng có. Lý giải cho số phận nghiệt ngã của đứa trẻ ấy, họ tin rằng nó bị thượng đế bỏ rơi. Và Winner, cái tên đã quá đầy đủ ý nghĩa, là kẻ chiến thắng và là một quân cờ hoàn hảo. Cuối cùng là Khả Uyên, cái tên cô mới có cách đây vài hôm, ngẫu nhiên được đặt nhưng cũng không phải không có mục đích. Mục đích của người ấy là muốn cô tránh xa con trai ông ra.

Những cái tên xoay mòng trong đầu Winner, có rất nhiều người đang gọi những cái tên của cô. Tiếng gọi càng lúc càng nhòe nhoẹt, lúc lớn lúc bé, khi rõ ràng ngay bên cạnh, khi lại xa xăm như từ một cõi khác vọng đến.

Đầu Winner đau buốt, cô ngồi sụp xuống, hai tay bịt tai để không còn phải nghe thấy gì nữa.

Và rồi cô bật dậy.

Cơn choáng váng ập đến ngay sau khi Winner tỉnh giấc. Nó là hệ quả của vụ tai nạn và cú va chạm đầu. Gần đây những giấc mơ của cô đều không đầu đuôi, nhòe nhoẹt không hình thù. Và tỉnh lại lập tức đón một cơn quay cuồng.

"Làm nhiều điều tội lỗi quá nên mơ thấy ác mộng sao?" – Giọng nói vừa quen vừa lạ từ cuối giường vang đến. Quen vì đó chính là Đăng, lạ vì nó lạnh lùng và xa cách quá.

"Sao anh lại ở đây?" – Winner tay đỡ trán, mắt nhắm lại để kìm hãm cơn mệt mỏi.

"Em sợ à?" – Đăng nhếch môi cười, đôi mắt không đáy xoáy sâu vào Winner.

"Sao em phải sợ?" – Winner thở dài, nằm trở lại giường. Cô chỉ là không muốn gặp anh nữa. Càng dây dưa lại càng đau thương.

"Em đã gặp ba anh?" – Lời lẽ của Đăng không giống một câu hỏi.

"Anh biết hết rồi sao còn hỏi em?" – Winner vẫn nhắm mắt, môi khẽ mấp máy.

"Em thừa nhận?" – Đăng rít lên âm thanh nguy hiểm.

"Phải. Em đã gặp ông ấy."

Winner dứt lời, chợt cảm thấy có gì đó đang mạnh mẽ siết lấy cổ mình. Mở mắt ra, cô sợ hãi nhìn đôi mắt Đăng hằn đỏ những tia máu, bàn tay đang nghiêm túc bóp cổ cô.

Winner không la lối, chỉ đập tay vào cánh tay Đăng. Anh đùa kiểu gì đây?

Nhưng ngay khi thấy lực dùng vào tay của Đăng đang ngày một tăng, lá phổi đau nhức vì thiếu không khí, cô biết anh đang thật sự muốn giết mình.

"Bỏ... em...ra..." – Winner thều thào, cơ thể ra sức vùng vẫy.

"Nói đi! Tại sao em lại làm như vậy?" – Đăng gào lên, mắt giăng đỏ những tia máu đáng sợ.

"Bỏ em... ra..." – Winner dùng hết sức gào lên, dùng hai tay cào mạnh vào cánh tay Đăng đến bật máu.

Ngay lập tức, tay cô bị chộp lại, đè dưới đầu gối Đăng, tay còn lại bị anh giữ chặt trên đỉnh đầu.

Winner bị dọa cho hoảng sợ, trong lòng còn dấy lên cảm giác đau đớn. Đăng muốn giết cô? Tại sao anh lại làm như thế?

Đã rất lâu rồi, nước mắt Winner không rơi, nhưng giờ đây một giọt lại một giọt thi nhau trào ra khóe mắt. Trái tim cô bị bóp đến nát tươm, đau đớn hơn cả thể xác lúc này.

Không khí trong phổi càng lúc càng ít khiến ý trí sinh tồn trong cô trỗi dậy, bàn tay đang bị tay Đăng ghì trên đầu giường mạnh vẽ bấu sâu vào thịt anh, máu theo đó từ từ rỉ ra.

Bị đau, Đăng rút tay về, Winner nhanh chóng lần tay tìm con dao để bên dưới gối. Cô muốn đâm vào bàn tay đang ghì lấy cổ mình, nhưng đã bị Đăng chộp tay lại.

Thôi bóp cổ, anh dùng cả hai tay bẻ cánh tay muốn cô tự cắm dao vào chính ngực mình.

Cánh tay còn lại của Winner mau chóng thoát ra khỏi đầu gối ghì nặng của Đăng, vội vã nhập cuộc, cố gắng đẩy con dao ra. Nhưng sức cô vĩnh viễn không thể khỏe hơn anh. Con dao đang được hạ dần xuống từ từ, càng lúc càng gần ngực cô. Ở vị trí này, chỉ cần cắm xuống, nó sẽ tập tức gặp được tim.

"Anh làm gì vậy Đăng?" – Winner gào lên trong nước mắt. Tại sao lại đối xử với cô như thế?

"Giết em." – Đăng nghiến răng.

"Tại sao?" – Hai mắt Winner mở to trân trối, chuyển dần sang tuyệt vọng, xoáy sâu vào mắt Đăng.

"Thế tại sao em lại giết ba anh? Ông ấy ung thư giai đoạn cuối rồi, chẳng thể sống tiếp được bao lâu, sao lại làm như thế với ông ấy?" – Đăng gào lên, tất cả căm phẫn và đau đớn trực trào nơi khóe mắt.

Hai mắt Winner mở lớn rồi lập tức chuyển qua trống rỗng, ý trí và tỉnh táo nhất thời mất đi, ngay cả mọi sức lực cũng thu về không tự chủ. Cả người cô mềm nhũn, để mặc mọi thứ và buông xuôi. Anh vừa nói cô giết ba anh? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Cùng với tất cả sức lực đang trên đà đẩy xuống, cộng với Winner đã thôi chống cự, con dao thẳng một đường lao xuống ngực cô, mạnh mẽ cắm vào da thịt. Dòng máu đỏ tươi từ từ chảy ra, thấm đỏ chiếc áotrắng như đóa mẫu đơn nở rộ.

Hai mắt Winner mở lớn, vô hồn nhìn lên trần nhà, nước mắt đã khô dẻo trên mặt.

Một giọt rồi một giọt, có gì đó rơi vào môi cô, ẩm ướt và mặn đắng, đánh thức cô khỏi sự ngây ngốc.

Winner chuyển mắt từ trần nhà vào gương mặt Đăng. Anh đang khóc, nét mặt nổi quặn những đớn đau.

Bàn tay cô run run đưa lên, vụng về lau đi những giọt nước mắt ấy.

"Em không làm." – Cô thều thào, gần như không còn sức lực.

"Người cuối cùng ông ấy gặp là em. Chất độc trong người ông ấy cũng tìm thấy ở phòng em. Anh cũng muốn tin em không làm." – Đăng nhắm nghiền mắt, ép tất cả nước mắt còn xót lại chảy ra, vương vấn ướt át trên bàn tay Winner.

Rời khỏi Winner, Đăng đứng quay lưng về phía cô, bàn tay dẫn một dòng máu tươi nhỏ xuống sàn. Ngay khi con dao chuẩn bị cắm vào lồng ngực Winner, anh đã dùng chính tay mình để đỡ. Sâu thẳm trong anh chưa bao giờ muốn giết cô.

Winner không tiếp tục phủ nhận, chỉ khẽ nhắm mắt mệt mỏi. Có ai đó đã gài bẫy cô, và giờ thì cô trở thành kẻ thù của Đăng.

"Anh giết em thì nhẹ cho em quá. Tội lỗi của em sẽ được pháp luật định đoạt." – Đăng nghiến răng, tiếp tục quay lưng lại phía Winner, bàn tay bị thương càng lúc càng chảy nhiều máu. Tự thấy mình chẳng còn việc gì ở đây, anh lạnh lùng rút con dao ra khỏi tay, để nó lại trên bàn rồi rời đi cùng với nỗi đau đang lớn dần trong lòng.

Chiều hôm đó hoàng hôn rất buồn, đổ vô vàn máu bao phủ mặt đất, gió xào xạc lởn vởn trong không gian như đang tìm kiếm điều mình mất mát. Winner nhớ lúc Đăng bước đi, máu trên tay còn đang chảy.

*

Đứa bé Winner từng nghĩ những trận đòn của ba là đau nhất. Nhưng vào một buổi sáng không nhớ rõ mùa nào, nó được ba mình dạy cho một nỗi đau còn lớn hơn. Ông trói nó lại, xăm lên gáy nó ký tự "R.I.P", cái ký tự mà người ta khắc trên bia mộ. Từng mũi kim đâm vào da thịt đau buốt, nó nghĩ nỗi đau này mới là lớn nhất.

Đứa bé Winner khi đã lớn, trải qua vô vàn nỗi đau thể xác và tinh thần, đến giờ đã hiểu ra không bao giờ có nỗi đau lớn nhất cũng như không bao giờ có nỗi đau cuối cùng. Người ta cứ sống, cứ mải miết đau cho đến khi chết đi.

Có người bảo chết là điều đáng sợ vì chẳng biết phía sau đó là gì, cũng có người nói chết là điều bình yên nhất của đời người. Người chết đi rồi thì tất cả đều sẽ không còn nữa, yêu hay hận, đau hay giận đều sẽ là hư vô. Nói vậy, chẳng phải đó là lối thoát tốt nhất sao?

Rời khỏi giường, Winner vô hồn bước đến bên chiếc bàn, nơi con dao Đăng còn để lại. Cầm lấy nó, cô cứa thật mạnh lên cổ tay mình. Máu đỏ thẫm theo đường dao cắt rành rọt trào ra, chảy thành dòng nhiễu xuống sàn, đỏ như những cánh hồng vương vãi. Là đau hay hạnh phúc, là mĩ mãn hay giận dữ, tất cả sẽ kết thúc tại đây. Cô cứ trông chờ một lối thoát, một hạnh phúc xa vời, đến giờ mới chính thức hiểu ra chỉ cần chết đi, cô sẽ có trọn vẹn bình yên mình muốn.

Cuộc đời là một chuỗi hạt kết lại từ những biến cố, vượt qua đau thương này, nghênh đón đớn đau khác. Lòng vòng luẩn quẩn rồi cũng chết đi.

Thứ gì chỉ có một lần chính là điều đáng trân trọng. Mà con người chính xác chỉ có một lần để chết. Vậy cái chết cũng là rất đáng quý.

Hoàng hôn càng lúc càng thẫm đỏ như máu loang lổ trời đất. Từng cánh chim loạng choạng xẹt ngang bầu trời. Gió càng lúc càng bi thương mang theo những tiếng thông reo u uất ùa vào không gian.

Hoa đào đỏ rực nắng chiều, từng cánh rơi rơi như những giọt máu vương vãi dưới đất. Hoang vu một trời lặng lẽ.

Winner nằm dưới sàn, đôi mắt mơ hồ nhìn lên trần nhà, dòng máu tươi tiếp tục chảy, đọng lại trên sàn một vũng đỏ rực, lấp đầy không khí vị tanh mặn. Cả người cô lạnh buốt, tê rần và mất dần cảm giác, mọi thứ trở nên mờ nhạt, hơi thở càng lúc càng khó khăn.

Ý nghĩ cuối cùng trước khi rơi vào vô thức của cô là: "Phải chết đi thật nhanh! Phải chết đi thật nhanh!"