Những Ngày Tháng Giả Làm Bạn Trai Của Hotboy Trường

Quyển 2 - Chương 26: Đối xử bình đẳng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi – Beta: Chi



*****

Mấy ngày nay, Thích Phong bận mò gam sửa nhạc phổ, hôm nào cũng vất vả tới khuya mới được nghỉ ngơi, lên lớp thường không cầm cự được bao lâu đã thấy buồn ngủ. Vì thế cho nên Lăng Khả mới giúp hắn ghi lại trọng tâm bài giảng.

Tuy nhiên, bất kể nguyên nhân là gì, Lăng Khả đều nghe hiểu mấy nữ sinh kia đang nói giỡn.

Trải qua hai tháng rèn luyện kỹ năng “diễn xuất”, cậu đã không còn bị giật mình bởi những lời trêu chọc như thế này nữa. Song, đối mặt với những vấn đề của các cô gái, cậu cũng không chủ động cắn câu, phần lớn là giữ im lặng.

Thích Phong thì ngược lại. Sau khi nghe được lời này, hắn mỉm cười, liếc nhìn Lăng Khả một cái, như lơ đễnh mà nói với mấy cô bạn kia: “Chẳng lẽ không phải chúng tôi đã ở bên nhau rồi à?”

Lăng Khả: “…” Quả nhiên…

Tiếp theo chính là tiếng hét chói tai đúng như dự đoán của nhóm nữ sinh. Bọn họ nhanh chóng ôm mặt, cảm thấy mỹ mãn mà quay mặt nhìn lên bảng.

Việc tương tự thế này đã phát sinh không chỉ một lần, nhưng mỗi lần nghe Thích Phong nói vậy, Lăng Khả đều cảm thấy tim mình đập thật điên cuồng.

Xem như cậu đã hiểu, vì sao có những cô gái biết rõ lời ngon tiếng ngọt của người yêu chỉ là lừa dối, song vẫn sẽ đón nhận trong nụ cười.

Bởi vì cái loại thuốc độc tinh thần cao cấp này, có thể làm cho người hít phải đắm chìm trong hạnh phúc và ngọt ngào vô bờ bến, không sao tự kiềm chế được.

***

Tan học, Lăng Khả và Thích Phong đi luyện đàn như thường lệ.

Một tuần trôi qua, hai người vừa tập luyện, vừa nghiên cứu theo nhạc phổ mà Thích Phong nghe và ghi chép lại. Nhạc phổ này đã được chỉnh sửa vài lần, cũng sắp trở thành một nhạc khúc hoàn thiện rồi.

Có điều, hôm nay Thích Phong tỏ ra hưng phấn hơn hẳn mọi ngày. Vừa vào phòng đàn, hắn liền lấy hai cái loa mini ở trong balo ra, kết nối với điện thoại, nói: “Tôi có một thứ rất thú vị, chắc chắn cậu sẽ thích.”

“Cái gì?” Lăng Khả không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, kiên nhẫn chờ đối phương cho biết.

Thích Phong thần bí đáp: “Nghe xong cậu sẽ biết.” Dứt lời, hắn liền ấn nút play trên màn hình điện thoại.

Sau hơn mười giây yên tĩnh, hai cái loa mini mới chậm rãi truyền ra tiếng vĩ cầm, là giai điệu cao trào của bản “Jump!”.

Lăng Khả khiếp sợ mà nhìn về phía Thích Phong, bật thốt lên: “Cậu kéo?”

“Sao có thể.” Thích Phong cười cười: “Tôi nhờ… mấy người bạn giúp đỡ.”

Lăng Khả ngẩn ra. Cũng đúng, nếu như lúc trước Thích Phong đã lừa cậu, nói không biết chơi nhạc cụ khác, vậy thì hiện giờ hắn chẳng có lý do gì để tiết lộ cả…

“Cậu nghe tiếp đi, đoạn sau còn có tiếng vi-ô-lông-xen (1) nữa.” Thích Phong nhắc nhở.

(1) Vi-ô-lông-xen (Violoncelle hay Cello): còn được gọi là trung hồ cầm, là một loại đàn cùng họ với vĩ cầm. Giống như vĩ cầm, cello được chơi bằng cách dùng một cây vĩ có căng lông đuôi ngựa kéo ngang những dây đàn và làm cho dây đàn rung lên thành âm điệu. Hình minh họa:



Dù đang kinh ngạc và do dự, song Lăng Khả vẫn nghe đến thỏa mãn vô cùng. Đoạn sau đúng là có tiếng vi-ô-lông-xen, nhưng lực chú ý của cậu đã bị tiếng vi-ô-lông trước đó hấp dẫn hoàn toàn.

Thực ra, nguyên nhân của việc ấy không phải là tiếng vi-ô-lông quá hay, mà chẳng qua nó khiến Lăng Khả nhớ tới đoạn hồi ức tại đài truyền hình.

Năm đó, cậu vẫn là một đứa trẻ bốc đồng, kiêu ngạo, bởi vì cảm thấy thua kém Thích Phong, cho nên mới không đủ tự tin, để rồi bỏ qua cơ hội đặt ngay trước mắt.

Nhưng có lẽ, nguyên nhân chủ yếu chính là đối phương đã quên mất mình, nên cậu lại càng không phục…

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, nếu không có trận kích thích ấy, không chừng cậu đã chẳng thi vào Đại học F. Như thế, cậu sẽ không trở thành bạn học của Thích Phong, lại càng không ngồi chung với hắn ở chỗ này, chứ nói chi đến chuyện cùng hắn chuẩn bị cho màn biểu diễn dương cầm sắp tới.

Vậy nên, vận mệnh thực sự là một thứ rất diệu kỳ.

“Cậu cười cái gì vậy?” Thích Phong nhìn Lăng Khả, lên tiếng hỏi.

“Hả?” Lăng Khả ngẩn người, không biết đoạn nhạc phối đã kết thúc tự lúc nào, ngay cả bản thân cậu cũng chưa ý thức được mình đang cười ngây ngốc: “Tôi nghĩ tới… một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Cậu nói xem, nếu một ngày chúng ta tốt nghiệp, mỗi người bay tới một phương trời…” Lăng Khả nâng một bàn tay lên, tùy tiện đánh theo tiết tấu của bản nhạc “Jump!”, cậu cúi đầu, chầm chậm nói: “Rất nhiều năm sau, khi cậu nghe được những giai điệu này, liệu có… nhớ đến tôi…?”

… Hay lại như sáu năm, hoặc hơn bốn năm về trước, quên sạch tất cả mọi điều về tôi?

Dù sao thì, bên cạnh cậu cũng không bao giờ thiếu bạn.



“Khụ.” Thực chất, khi nói tới ba tiếng “nhớ đến tôi”, Lăng Khả đã tự thấy buồn nôn và nổi hết da gà. Vì thế cho nên, tiếng “không” cuối cùng, cậu không thể nào thốt ra hết được.

Lăng Khả giơ tay lên, hy vọng Thích Phong có thể đùa giỡn vài câu như vẫn làm với mọi người, rồi để vấn đề quái dị này nhẹ nhàng qua đi.

Nhưng mà, Thích Phong lại một mực im lặng.

Thích Phong bị hỏi đến choáng váng. Phản ứng đầu tiên của hắn lại không phải băn khoăn tìm câu trả lời cho vấn đề Lăng Khả đặt ra, mà là hoài nghi. Vì sao bọn họ lại phải bay tới những chân trời khác nhau? Bọn họ cứ luôn ở cùng một chỗ không được à?

Nhưng ngay sau đó Thích Phong nhận ra, mình đã quá ngây thơ rồi.

Đối với một đứa trẻ sống trong gia đình không trọn vẹn như hắn, “chia lìa” chẳng phải thứ gì đáng để ngạc nhiên. Thích Phong cũng không phải Peter Pan (2) ngây thơ ngờ nghệch. Hắn biết, sau khi tốt nghiệp, mọi người đi về những hướng khác nhau là chuyện rất bình thường. Tỷ như những người bạn tốt thời phổ thông của hắn: Thẩm Nhạc Triết, Lý Khải Tinh, Triệu Tư… hiện giờ cũng không học cùng trường hắn. Bọn họ chạy tới các quốc gia khác nhau, quốc gia nào cũng chênh lệch tám, mười hoặc mười mấy tiếng đồng hồ so với nước nhà, nếu không có gì đặc biệt, có lẽ nửa tháng cũng chẳng kêu “chít” một tiếng ở trên WeChat.

(2) Peter Pan  là một nhân vật hư cấu của nhà văn J. M Barrie, xuất hiện trong nhiều tác phẩm của hãng Hoạt hình danh tiếng Walt Disney. Hình minh họa:



Nhưng vừa nghĩ tới vài năm sau, hắn và Lăng Khả cũng ở trong hoàn cảnh này, Thích Phong liền không chịu nổi.

Hắn giơ tay lên, “tang” một tiếng mà ấn mạnh xuống mấy phím đàn, đánh tan bầu không khí yên lặng bất ngờ.

“Sẽ không.” Thích Phong nói.

Lăng Khả căng thẳng… Sẽ không nhớ tới mình?

Đệt!

Nhưng mà, Lăng Khả còn chưa kịp đóng cho Thích Phong một con dấu “đồ vô tình”, đã nghe đối phương lên tiếng: “Tôi sẽ không rời xa cậu.”

Dừng một chút, hắn vừa cười vừa nói: “Được rồi, mau luyện tập đi, chuyện bốn năm về sau cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì.”

Lăng Khả: “…”

Tuy rằng Thích Phong khôi phục bộ dáng bình thường rất nhanh, nhưng dư âm câu nói “sẽ không rời xa cậu” với giọng điệu vô cùng nghiêm túc vẫn còn văng vẳng bên tai Lăng Khả một hồi lâu.

Thích Phong gợi lại đề tài ban đầu, hỏi: “Đoạn nhạc đệm này cậu cảm thấy thế nào?”

Lăng Khả thu lại suy nghĩ miên man trong đầu: “Rất êm tai.”

Thích Phong: “Phải không, ha ha, nếu lúc chúng ta đánh đàn phối thêm đoạn này, chắc chắn hiệu quả sẽ rất tốt!”

Hai người thử đàn dưới tình huống có vi-ô-lông làm nhạc đệm một lần. Nhưng vì này đoạn nhạc này phải chen vào ở khúc cao trào của tiếng dương cầm chứ không phải kéo theo từ đầu đến cuối, cho nên rất khó căn thời gian, có khi quá nhanh, có khi lại quá chậm.

“Ôi ôi, từ từ, nhanh quá…”

“Ặc… Lần này hình như hơi chậm…”

Hơn nữa, còn có một lần, bởi vì chậm mất nửa nhịp, hai người phải tăng tốc đuổi theo tiếng đàn vi-ô-lông, kết quả lại tăng quá, khiến cho bản nhạc có trăm ngàn chỗ hở.

Tuy nhiên, chẳng những bọn họ không buồn bực, mà còn vì đủ loại phối hợp loạn xạ mà cười ngả cười nghiêng.

“Omg, đoạn vừa rồi nghe như vội đi đầu thai ấy!”

Lăng Khả cũng run vai cười không ngừng.

“Làm sao bây giờ?”. Thích Phong chống hai tay lên ghế đàn. Sau khi thử vài lần mà vẫn không có kết quả, hắn thở hồng hộc hỏi: “Nếu không, chúng ta ghi âm tiếng hợp tấu piano trước, trở về tính xem có chỗ trống nào không, rồi làm một dấu hiệu khi bắt đầu nhạc phối?”

Lăng Khả cười cười, lắc đầu, nghiêm túc đề nghị: “Tôi thấy hay là thôi đi, dù sao đây không phải là phối hợp ngẫu hứng, ngộ nhỡ lúc biểu diễn có vấn đề, tiết tấu sẽ loạn hết lên. Chúng ta đánh bốn tay vốn đã rất hay rồi.”

Nghĩ nghĩ, Thích Phong cảm thấy cũng đúng, cuối cùng chỉ đành từ bỏ.

Thế là hai người gạt sự kiện lén hợp tấu với vi-ô-lông ở trong phòng đàn ra khỏi đầu.

***

Đêm đó, khi Thích Phong và Lăng Khả trở về đã là mười giờ đêm. Bọn họ vừa vào ký túc xá, Tạ Kỳ Bảo đã nói với Thích Phong: “Anh Thích, cuối cùng anh cũng về rồi!”

Thích Phong: “Có chuyện gì?”

Tạ Kỳ Bảo buồn bực mà vẫy vẫy phong thư trên tay, bảo: “Lại có người nhờ em đưa thư tình cho anh, còn dặn em nhất định phải giao tận tay anh nữa.”

Thích Phong: “…”

Bởi vì Thích Phong luôn bỏ chạy ngay sau khi tan học, hơn nữa, trong vòng một tháng ngắn ngủi hắn đã luyện thành “né tránh thần công” với xác xuất cao đến 99%, cho nên nữ sinh không tìm được hắn sẽ tìm Tạ Kỳ Bảo hoặc Cao Tuấn Phi nhờ đưa thư giúp. Mà trong đó, người trước được chị em lựa chọn nhiều hơn.

Ban đầu, khi được nữ sinh tìm gặp, Tạ Kỳ Bảo cũng rất vui, nhưng lần nào cũng nhờ cậu ta đưa thư hộ, cậu ta cũng vô cùng khó chịu.

Tạ Kỳ Bảo đưa thư cho Thích Phong, thuận miệng phun phì phì: “Thời đại gì rồi mà còn viết thư tình cơ chứ, hòm thư QQ dễ dùng như vậy, có phải các cô ấy quá lạc hậu rồi không?”

Cao Tuấn Phi trêu chọc: “Cậu không hiểu gì hết, ở trong mắt của bọn con gái, tự tay viết mới có lòng thành. Một cái là phong thư có xúc cảm, một cái là một chuỗi số liệu không sờ tới được, cậu cảm thấy khi cầm trên tay, cái nào sẽ có trọng lượng hơn?”

Tạ Kỳ Bảo liếc mắt xem thường: “Phong thư mà thôi, có thể nặng hơn bao nhiêu? Lại nói anh Thích căn bản không xem thư tình nhận được, gửi mail QQ chẳng phải càng thân thiện với môi trường à?”

Cao Tuấn Phi: “…” Thôi bỏ đi, hắn cũng không có cách nào thông não một người như vậy.

Tạ Kỳ Bảo vẫn tiếp tục phun trào: “Còn nữa, rõ ràng quan hệ của Lăng Khả và anh Thích tốt hơn, vì sao bọn họ cứ tìm tôi đưa thư mà không tìm Lăng Khả?”

Đây đích thực là một vấn đề thú vị. Ba người trong ký túc xá đồng loạt nhìn về phía Lăng Khả. Lăng Khả nhún vai tỏ vẻ cậu cũng chẳng rõ nữa.

Đến khi cả đám quay mặt đi, Lăng Khả mới lặng lẽ đẩy đẩy kính mắt.

… Nhờ đưa thư, đương nhiên cũng có, chẳng qua đều bị cậu âm thầm xé hết mất rồi.

Cao Tuấn Phi sờ cằm: “Kỳ lạ, ban đầu cũng có mấy người tới tìm tôi, song gần đây, một người cũng không còn nữa.”

Tạ Kỳ Bảo nguýt hắn một cái: “Trông cậu lưu manh như vậy, ai dám tìm cơ chứ.”

Cao Tuấn Phi: “???”

“Cho nên, quả nhiên vẫn là thấy tôi dễ bắt nạt mà.” Tạ Kỳ Bảo thở dài một hơi, ai oán nói: “Anh Thích, anh có biết những người theo đuổi anh đã tạo ra bao nhiêu thương tổn đối với một con cẩu độc thân như em không!”

Thích Phong buông đồ cầm trên tay, đi qua vỗ đầu Tạ Kỳ Bảo: “Được rồi, Đại Bảo, là anh có lỗi với cậu, hôm nào mời cậu đi ăn để bồi thường được không, đừng giận nhé?”

Tạ Kỳ Bảo rất nhanh được trấn an, ôm mặt thẹn thùng nói: “Ôi, nói thật, anh Thích à, nếu em là con gái, không chừng em cũng sẽ tỏ tình với anh.”

Mọi người trong ký túc xá: “???”

Lăng Khả chứng kiến một màn này, mắt kính đột nhiên lóe sáng – cậu lại phát hiện thêm một kỹ năng ngụy trang trai thẳng mới rồi.

***

Sáng sớm ngày kế có tiết chuyên ngành, bốn người lục tục rời giường đánh răng rửa mặt.

Lăng Khả thức dậy sớm nhất. Khi cậu mới rửa mặt xong thì Tạ Kỳ Bảo cũng đi vào. Đối phương vừa soi gương, vừa vuốt đống tóc bù xù vì vừa ngủ dậy của mình.

Thấy thế, Lăng Khả vươn tay giúp cậu ta vuốt vuốt mấy cái.

Tạ Kỳ Bảo sửng sốt, mãi mới nhận ra Lăng Khả đang vuốt tóc hộ mình.

Lăng Khả phát hiện đối phương hơi căng thẳng, còn tưởng mình làm không được tốt, mới hỏi: “Sao vậy?”

Tạ Kỳ Bảo gãi gãi đầu, nhìn vào gương, xấu hổ đáp: “Không có gì, hê hê, cảm ơn anh Lăng.”

Bình thường, Lăng Khả cool ngầu đến mức gần như không nói với bạn bè trong ký túc xá một tiếng nào. Hôm nay bỗng nhiên cậu lại có hành động như vậy, quả thực Tạ Kỳ Bảo cảm thấy sợ hãi vì được quan tâm.

Lăng Khả cười cười, lại duỗi tay vỗ nhẹ lên mông cậu ta một cái: “Khách sáo cái gì.”

Tạ Kỳ Bảo: “…”

Thích Phong còn đang buồn ngủ, vừa đi tới cửa toilet thì nhìn thấy cảnh tượng này. Sau đó, hắn bừng tỉnh ngay trong nháy mắt.

Lăng Khả xoay người đi ra, chào hỏi hắn: “Dậy rồi à?”

Thích Phong: “… Ừ.”

Tâm tình của Lăng Khả không tồi. Từ trước tới nay cậu vẫn không để ý lắm, mãi đến hôm qua, sau khi nhìn thấy tương tác giữa Thích Phong và Tạ Kỳ Bảo, cậu mới nhận ra một điều – trai thẳng thật sự thì sẽ không đùa giỡn lưu manh với chỉ một người, mà phải đối xử bình đẳng với tất cả những người bạn cùng giới khác.

——

N hạc dạo:

(Một)

Thích Phong: “Anh, giúp em phối một đoạn nhạc ~ “

Thích Dự: “Không có thời gian.”

Thích Phong: “Làm ơn mà ~ anh! (lăn lộn làm nũng giả đáng yêu) Em có thể tán đổ em dâu của anh hay không, đều trông cậy vào đoạn nhạc phối này đó ~ anhhhh!”

Thích Dự: “…”

—-

(Hai)

Một ngày nào đó, bác lao công quét dọn trước cửa phòng đàn của tòa nhà hội trường, bỗng nghe trong phòng truyền ra một trận tiếng kêu mơ mơ hồ hồ: “Chậm, chậm quá… Từ từ, dừng một chút, quá nhanh rồi… A a a…”

Thân thể già nua của bác lao công bỗng chấn động, ôi chao, kêu lớn tiếng như vậy, mở nhạc mà còn không che giấu được! Chậc chậc chậc.

Một lát sau, hai thanh niên đẹp trai bước ra khỏi phòng đàn.

Bác lao công lắc đầu, thở dài: Ài, người trẻ tuổi bây giờ, thật sự là càng ngày càng cởi mở…

——

(Ba)

Mấy ngày sau, Thích Dự hỏi Thích Phong: “Đoạn phối vi-ô-lông thế nào?”

Thích Phong: “À, không dùng được.”

Thích Dự: “… Lần sau đừng tìm tao, còn giúp mày tao sẽ gọi mày là anh hai.”

Thích Phong: “Ồ.”

Thích Dự: “…”