Những Tháng Năm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 12




Bảy ngày nghỉ, Tần Chiêu Chiêu không có chỗ nào để đi, đành đạp chiếc xe cũ kĩ lang thang một vòng quanh những thắng cảnh nổi tiếng ở Thượng Hải: Bến Thượng Hải, Miếu Thành Hoàng, tháp truyền hình Minh Châu phương Đông, cao ốc Kim Mậu... Những nơi mất phí sẽ không vào, cô tiếc mấy chục, thậm chí mấy trăm đồng mua vé vào cửa.

Bảy ngày nghỉ, bạn bè đi chơi về ai nấy vui vẻ, chỉ riêng Tạ Á rầu rĩ không vui. Hơn nữa, sau khi về trường, cô cũng tới trung tâm giới thiệu việc làm xin ghi danh, chuẩn bị kiếm thêm việc làm ngoài giờ.

Trước đó, cô có hỏi thăm Tần Chiêu Chiêu một số thủ tục, nghe cô nói muốn đi làm thêm, Tần Chiêu Chiêu kinh ngạc. Gia cảnh nhà Tạ Á rất tốt, ba mẹ đều buôn bán, quần áo bình thường cô mặc đều là hàng hiệu, khác hẳn với Tần Chiêu Chiêu thứ nhất giá rẻ, thứ hai đồ đẹp, không có đủ tiền để chú trọng tới thương hiệu.

“Sao tự nhiên cậu lại muốn đi làm thêm? Vất vả lắm đấy, sợ cậu không chịu được.”

“Không sợ, cậu làm được thì mình cũng làm được, cậu cũng chỉ có hai chân hai tay như mình thôi.”

Đương nhiên Tần Chiêu Chiêu không có ba đầu sáu tay, nhưng cô là con nhà nghèo, Tạ Á không thể chịu khổ như cô được. Cô vừa nói ra ý này, Tạ Á đột nhiên rơm rớm nước mắt. “Thật ra, nhà mình cũng không khá giả gì, chẳng qua mình ham hư vinh nên mới làm ra vẻ thế thôi.”

Trước kia, ba Tạ Á làm thợ dỡ than ở một xí nghiệp, mẹ không có công việc chính thức, chỉ là một thợ may ở nhà. Công việc của ba vừa bẩn vừa vất vả, cả đời mặt mũi lấm mạt than. Tạ Á còn nhớ có lần mẹ đưa cô tới chỗ ba làm, thấy ba mặt mũi lấm lem, đen sì, cô hoảng sợ khóc ầm ĩ, sống chết không nhận người này là ba.

Sau này, xí nghiệp phá sản đóng cửa, ba cô mất việc. Công việc không có nhưng vẫn phải tiếp tục sống, ông chuyển qua bán than tổ ong, vẫn bám vào than mà sống. Mỗi ngày bất kể nắng mưa, bất kể gió bão, ông đều tới xưởng nhận một xe than lớn, vất vả kéo khắp đường lớn ngõ nhỏ rao bán . Ngày Tạ Á mới lên cấp hai, đi học thường xuyên thấy ba kéo xe than đi ngoài đường. Những lúc cần vượt dốc, cô sẽ chạy đến đẩy cho ba; sức cô yếu nhưng mỗi lần như vậy khiến ba cô vui vẻ vì con gái hiểu chuyện lại thân thiết với ba.

Nhưng Tạ Á càng lớn càng không hiểu chuyện. Lên cấp ba, cô thi đỗ trường trung học trọng điểm, trong trường có rất nhiều học sinh gia đình khá giả, khiến cô cảm thấy rất tủi thân. Vì sao ba cô không phải cục trưởng, giám đốc mà chỉ là một ông bán than dạo? Quanh năm suốt tháng chỉ gần gũi với than, tay chân dính bụi than rửa không hết. Cô cảm thấy thật xấu mặt, giữa đường gặp ba sẽ tìm cách tránh. Tuy không muốn gần gũi với ba nhưng số lần cô tìm ba vòi tiền ngày một nhiều, vì số thứ cô muốn cũng ngày một nhiều, động một chút là oán hận: “Các bạn ai cũng có, mình con không có”, ba chỉ biết tận lực thỏa mãn cô.

Lúc Tạ Á đến Thượng Hải, ba đưa cô đi. Ban đầu cô không muốn, nói mình tự đi được, ba lại lo lắng cho con gái lần đầu xa nhà. “Ba đưa con tới ga, cùng lắm tới cổng trường, không vào trường con đâu.”

Người làm cha tất nhiên thấu hiểu vì sao con gái không muốn mình đưa đi, con gái ngại ngùng, xấu hổ với bạn bè mới, bởi vì ông không phải một người cha danh giá vẻ vang.

Hai cha con lặn lội vạn dặm tới Thượng Hải, Tạ Á thật sự không để ba tới gần trường nửa bước đã đuổi ông về. Bạn bè trong trường chưa biết nhau, cô sĩ diện nói gia đình mình rất khá giả, ba mẹ là người buôn bán. Cô muốn kết bạn với người Thượng Hải, để từ nay có thể vĩnh biệt cái gia đình khiến cô xẩu hổ, mất mặt kia. Nhưng cô lại thất vọng thêm lần nữa, con trai Thượng Hải cơ bản rất khinh thường con gái ngoại tỉnh, hoặc chỉ muốn chơi đùa, hoặc cự tuyệt thẳng. Cô giận nhưng không biết làm sao.

Tạ Á bắt đầu thấy ghét bạn học người Thượng Hải bất kể nam nữ, ghét cái cảm giác ra vẻ ta đây của họ. Chuyện Tạ Á gần gũi Dương Kỳ cũng là bất đắc dĩ, anh ta chỉ là con cái một gia đình giáo viên bình thường ở Chu Châu, Hồ Nam – không phải mẫu bạn trai lý tưởng của cô. Nhưng cô không được như ý, cần người an ủi, dần dần cũng gần gũi anh ta.

Lần này đi Lạc Dương, Tạ Á gọi về nhà vòi tiền mẹ. Thấy mẹ chần chừ, cô mất kiên nhẫn. “Nghỉ nhiều ngày bạn bè đều đi chơi cả, một mình con ở ký túc xá vừa buồn vừa mất mặt. Người ta sẽ nghĩ con sao nghèo đến thế, ngay cả tiền đi chơi loanh quanh cũng không có.”

Mẹ cũng không thể tự quyết, đành nói: “Cái này... Để mẹ bàn với cha con đã.”

Bàn bạc xong là tiền đến ngay, cô vui vẻ đi Lạc Dương chơi. Ở Lạc Dương vài ngày thiếu tiền, Tạ Á lại gọi về nhà đòi thêm nhưng ở nhà chỉ có cậu ruột nhận máy, cậu nghe xong liền lớn tiếng quở trách: “Tiểu Á, con đã lớn thế này thì phải hiểu chuyện một chút chứ. Ba con còn nằm viện thế kia, con lại du sơn ngoạn thủy vui vẻ thật!”

Cô ngây người. “Ba con làm sao?”

Mùng Một tháng Năm, ba cô kéo xe than bên ngoài, vô tình bị một chiếc taxi đâm phải, cũng may thương thế không nghiêm trọng, chỉ gãy chân. Hơn nữa taxi gây chuyện xong cũng không bỏ chạy, lại có bảo hiểm nên phí điều trị bảo hiểm chi trả hoàn toàn. Có điều, cơ thể bị đau đớn, phải nằm bất động một trăm ngày.

Ba cô xảy ra chuyện nhưng dặn vợ không được cho con biết, sợ con ở xa lo lắng. Tạ Á gọi điện về vòi tiền, mẹ cô đành nói với chồng, ba cô giục vợ đi gửi tiền ngay: “Con muốn đi chơi thì cứ cho nó đi, lớn thế rồi cũng chưa được bố mẹ đưa đi đâu chơi, con gái có bố mẹ như chúng ta cũng thấy tủi thân.”

Nghe cậu nói ba gặp tai nạn, Tạ Á lập tức đổi hành trình, từ Lạc Dương về Trường Sa. Thấy ba đen đúa gầy mòn, chân bó bột nằm trong viện, cô bật khóc. Ba lại nhẹ nhàng an ủi cô: “Không sao đâu, không sao mà, chỉ gãy xương không nghiêm trọng, nghỉ ngơi mấy tháng là được. Mấy tháng này công ty bảo hiểm vẫn trả tiền cho ba. Con xem, được nghỉ ở nhà vẫn có tiền tiêu, coi như được hưởng phúc.”

Nghe ba nói, Tạ Á càng cảm thấy xót xa, nước mắt đầy mặt. Cô cảm thấy mình thật bất hiếu, đáng bị sét đánh.

Lúc ấy, Tạ Á đã thề sẽ không sĩ diện hão, không hiểu chuyện như vậy nữa; càng không thể cứ vòi vĩnh ba mẹ tiền như đòi nợ nữa, về trường cô nhất định phải kiếm việc làm thêm để có tiền nuôi sống bản thân.

Tạ Á nghẹn ngào kể chuyện, Tần Chiêu Chiêu chỉ im lặng nắm tay cô. Cô hiểu rõ tâm trạng của Tạ Á, hai người gia cảnh tương đồng, hiểu rõ tính sĩ diện và tự ti của nhau.

“Xin lỗi Tần Chiêu Chiêu, chuyện Từ Anh lần đó là mình sai, để cậu bị đánh oan. Chương Hồng Mai nói cậu tâm lý bất thường, thực ra người tâm lý bất thường là mình mới phải. Mình thấy bạn bè Thượng Hải sống vui vẻ hơn mình nên cảm thấy rất khó chịu, ghen tỵ nên muốn phá hoại những tháng ngày an nhàn của họ. Có phải mình rất biến thái không?”

“Mọi chuyện đều đã qua rồi, Tạ Á, sau này đừng so đo với người khác nữa. Cứ so đo mãi chỉ thêm bực, không nhất thiết phải làm mình buồn bực làm gì.”

Hai cô gái trẻ nắm tay nhau, san sẻ hơi ấm nhỏ nhoi.

Sau kỳ nghỉ, Tần Chiêu Chiêu lại tiếp tục làm gia sư hai nơi, cô phát hiện Đình Đình đi Tô Châu về, đầu óc toàn để đi đâu, không có tinh thần học tập, hơi chút là mất hồn, lúc lại thất thần; đã vậy còn kêu gào đòi giảm béo, kiêng tất cả những thứ đồ ăn dầu mỡ dễ tăng cân như thịt bò khô, sô cô la... là những món khoái khẩu của bản thân.

Tần Chiêu Chiêu cũng đoán được nguyên nhân khiến cô bé thay đổi, có điều không tiện hỏi. Cũng may mợ không phải là người ngốc, bà cũng nhìn ra. “Không phải con nhóc tí tuổi đầu cũng yêu đương đấy chứ?”

Cô bé không nhận. “Không có, mẹ đừng nói bừa!”

“Không có thì tốt, mẹ nhắc nhở con, giờ học lớp mười hai rồi, phải dồn hết tâm tư vào học hành, đừng làm lộn xộn hết lên. Mẹ đây đủ bận rồi, con đừng gây thêm chuyện đấy!”

Gần đây mợ Mục Kiều bận rộn nhiều chuyện, trong khu có một cặp vợ chồng trẻ nhờ trông con giúp từ thứ Hai đến thứ Sáu, mợ vui vẻ nhận lời. Nhưng mợ phải lo chuyện ăn uống cho cả người già lẫn trẻ nhỏ; có hôm đứa bé vừa mới tè ướt người lại thấy mẹ già trên giường đạp đạp, khiến mợ chỉ muốn đá thúng đụng nia.

Bực không chịu nổi, mợ bàn với chồng đưa mẹ vào viện dưỡng lão. Mục Tùng không vui, nói mợ không chịu được thì đừng trông trẻ, sao lại đưa mẹ vào viện dưỡng lão rồi đi chăm con cái người khác? Mợ một mực từ chối. “Tôi trông trẻ cho người ta thì có thêm tiền, chăm mẹ lấy đâu ra, đương nhiên tôi muốn chọn việc có tiền.”

“Đưa mẹ vào viện dưỡng lão cũng mất tiền, chỉ sợ tiền mình trông trẻ chẳng đủ, thế thì kiếm hay không kiếm có gì khác?”

“Thì không đưa mẹ tới viện tốt là được. Nghe nói mấy viện dưỡng lão ở ngoại thành giá rẻ hơn nhiều.”

Hẳn mợ có ý nghĩ này từ lâu rồi, đã tính toán hết cả. Mục Tùng đang định phản đối, mợ đã sầm mặt. “Nếu ông không đồng ý thì tự đi mà hầu mẹ ông, muốn làm hiếu tử cũng đừng đẩy mọi chuyện lên đầu tôi.”

Mục Tùng bị bức bách, ông đi làm hàng ngày, lấy đâu thời gian mà trông mẹ. Vợ ông có thể buông xuôi trách nhiệm nhưng ông không thế được. “Việc này... Kiều Mục nhất định không nghe đâu.”

“Nó không nghe, buồn cười thật. Ai mượn ý kiến nó à? Ông là cậu hay nó là cậu? Phải rồi, thật ra đưa mẹ vào viện dưỡng lão nó cũng nên góp thêm tiền. Mẹ nó mất nhưng nó là con trai, phụng dưỡng bà chắc nó nhận phần thay mẹ nó.”

“Bà nói cái gì thế? Kiều Mục còn đi học, lấy đâu ra tiền mà bắt nó bỏ ra.”

“Nó không đi làm nhưng vẫn có tiền đi Hạ Môn chơi. Tôi đoán hai đứa nó đi lần này cũng hơn ngàn đồng. Tiền ba mẹ nó để nó tiêu hoang chi bằng mang ra giúp bà được vào viện dưỡng lão tốt có hơn không.”

Mục Tùng kiên quyết không chịu. “Không được, đừng nghĩ tới tiền của nó. Đây là tiền ba mẹ nó để lại cho nó. Bà có vào viện dưỡng lão cũng không đến lượt cháu ngoại bỏ tiền.”

Mợ phì một tiếng, không thèm để ý.

Đúng như Mục Tùng đoán, Kiều Mục nhất quyết không đồng ý đưa bà vào viện dưỡng lão. Hai bên lời qua tiếng lại, cuối cùng hai mắt Kiều Mục rơm rớm. “Mợ, xin mợ nghĩ lại. Nếu sau này mợ bị bệnh, Đình Đình cũng không muốn lo nữa mà đẩy mợ vào viện dưỡng lão ở ngoại thành, mợ cảm thấy thế nào?”

Mợ nhất thời á khẩu, không biết trả lời sao.

Bụng đầy oán khí, mợ càng ngày càng không đủ kiên nhẫn để chăm sóc bà cụ. Những khi có Đình Đình ở nhà, mợ sẽ cố gắng tốt một chút, dù sao mợ cũng không muốn làm tấm gương xấu cho con gái, tránh sau này con học theo mà đối xử tương tự với mình lúc về già. Nhưng nếu Đình Đình không ở nhà, mợ lại giận điên lên, mặt nặng mày nhẹ. Có câu, bệnh nặng bên người không thấy con cái đâu, con cái còn chẳng thấy đâu nữa là con dâu.

Một thời gian sau, mợ lại nhắc chuyện đưa bà cụ tới viện dưỡng lão. Nguyên nhân vì trong khu có thêm đôi vợ chồng nữa muốn mợ trông con giúp. Cô nhóc mới hơn hai tuổi, ngày trước có bảo mẫu trông coi, hiện nay bảo mẫu đã xin nghỉ. Cô bé cũng sắp đi nhà trẻ nên đôi vợ chồng kia không muốn phí quá nhiều tiền thuê một bảo mẫu đáng tin, chỉ muốn tìm một người ở gần nhà trông cô bé đến tháng Chín thì đi mẫu giáo.

Mợ nói muốn trông hai đứa bé, chán không muốn lo cho bà cụ nữa. Mợ dốc gan dốc ruột với chồng: “Chúng ta cũng cần phải sống, tiền mình kiếm chỉ đủ dùng trong nhà, sau này Đình Đình vào đại học tốn không ít tiền. Giờ người ta mang việc đến tận cửa, tôi không muốn bỏ, kiếm được đồng nào hay đồng ấy. Mình nói có phải không? Đưa mẹ tới viện dưỡng lão, đâu phải chúng ta không hiếu thuận, chẳng qua sức không đủ thôi, làm việc lấy đâu ra thời gian coi sóc mẹ?”

Mục Tùng rầu rĩ nửa ngày. “Đưa mẹ vào viện dưỡng lão, không nuôi mẹ, chỉ sợ ra đường người ta xỏ xiên.”

“Sao lại không nuôi? Mình có đẩy mẹ ra giữa đường tự sinh tự diệt đâu, bỏ tiền đưa cụ đến viện dưỡng lão đàng hoàng cơ mà. Nếu mình không yên tâm, vậy ta chọn viện dưỡng lão tốt trong nội thành là được rồi.”

Mục Tùng hết cớ, chỉ biết thở dài.

Kiều Mục biết mợ lại có ý đẩy bà vào viện dưỡng lão, hơn nữa cậu cũng đồng ý, bèn tức giận. “Cậu, sao cậu làm thế được? Tại sao nhất định phải đưa bà vào viện dưỡng lão? Mấy chỗ đó chỉ có người già không nơi thân thích mới vào thôi.”

Mục Tùng lựa lời: “Kiều Mục, cậu cũng có chỗ khó xử...”

Kiều Mục ngắt lời, giọng nói lạnh băng: “Cậu khó xử gì, chẳng qua cậu không muốn chăm sóc bà nữa thôi. Cậu thấy bà giống như gánh nặng. Cậu...” Cậu dừng một chút rồi lại nhả ra những lời lẽ sắc nhọn như dao: “Cậu chắc đang hối hận, lúc trước bà xuất huyết não không nên đưa bà vào bệnh viện làm gì. Lúc trước cậu không cố cứu thì giờ cũng không cần...”

“Bốp...” Kiều Mục chưa nói xong đã lãnh trọn một cái tát của cậu, chỉ thấy ông xanh mặt. “Mày... mày đừng có hỗn!”

Kiều Mục bình tĩnh nghênh đón ánh mắt cậu. “Những gì tôi nói đều là sự thật, cậu có thừa nhận vậy không? Ngày trước mẹ tôi nằm viện, cần tiền cứu mạng, cậu chần chừ tiền thuốc men, muốn ngừng điều trị, không phải vì lo sau này mẹ tôi cũng liệt giường gây phiền lụy cho cậu sao? Cậu có thể bỏ rơi chị em ruột thịt, đương nhiên cũng có thể bỏ mẹ đẻ được!”

Mục Tùng giận run, chỉ tay vào đứa cháu, nửa ngày mới nhả được mấy câu: “Được, trong mắt mày tao là người như vậy thì tao đây cũng không chịu mang tiếng không. Chuyện của mẹ tao cứ quyết thế đấy! Ngày mai tao đi liên hệ với viện dưỡng lão, gửi mẹ vào. Chuyện này không nhờ mày tham gia.”

Kiều Mục cười lạnh, mỉa mai: “Xem ra ông thật sự muốn đuổi bà. Được, con cái như ông không muốn lo thì để thằng cháu ngoại này lo. Tôi đưa bà đi, sau này bà với các người chẳng liên quan gì đến nhau nữa. Cậu, đây là lần cuối cùng tôi gọi ông là cậu. Từ này về sau, tôi chẳng còn cậu nào hết, chỉ có bà ngoại là người thân duy nhất!”