Những Tháng Năm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 23




Đón Tần Chiêu Chiêu ở cửa không phải người giúp việc mà là Lăng Minh Mẫn, cô buột miệng: “Cậu về rồi à?”

Lăng Minh Mẫn lạnh lùng. “Mình về lấy ít đồ.”

Lăng Minh Mẫn chỉ về lấy đồ, Tần Chiêu Chiêu nhớ Kiều Mục gần đây không vui, không kìm được liền sắm vai “người hòa giải” sau lưng. “Tình cảm của cậu và Kiều Mục bao nhiêu năm tốt như vậy, sao đột nhiên nói chia tay là có thể chia tay được chứ? Có gì cứ từ từ nói, cậu đừng xúc động mà đưa ra quyết định thiếu lý trí…”

“Đúng là quyết định thiếu lý trí. Có điều không phải quyết định của mình, Kiều Mục mới không lý trí. Mình muốn anh ấy đi Pháp học với mình, anh ấy không chịu, nói không muốn đi, không muốn bỏ bà ngoại ở viện dưỡng lão. Mình cho anh ấy chọn xem anh ấy cần mình hay cần bà ngoại? Cuối cùng anh ấy chọn bỏ mình!”

Lăng Minh Mẫn tức giận khiến Tần Chiêu Chiêu giật mình. Đúng như cô dự đoán, quả nhiên chuyện hai người chia tay có liên quan tới bà ngoại. Tương lai mà Lăng Minh Mẫn cẩn thận dự trù cho hai người không có chỗ cho bà ngoại, sự tồn tại của bà chỉ cản trở kế hoạch tốt đẹp của hai người. Nhưng Kiều Mục không thể bỏ rơi bà ngoại, giống như năm đó cậu thà không học đại học để lấy tiền giành giật mẹ khỏi móng vuốt tử thần. Trong mắt người khác, đây đúng là hành vi thiếu lý trí, nhưng nếu ai cũng lý trí như vậy, chẳng phải thế giới này sẽ lạnh lẽo lắm sao?

“Đi Pháp là chuyện tốt, nhưng cậu không lạ gì gia cảnh của Kiều Mục. Ba mẹ cậu ấy không còn, bà ngoại là người thân duy nhất, làm sao cậu ấy có thể bỏ bà lại mà đi xa như vậy được? Thật ra Thượng Hải cũng rất tốt, là một đô thị hiện đại đang quốc tế hóa. Chỉ cần hai người có thể cùng sống vui vẻ thì ở đâu cũng vậy thôi, có đi Pháp hay không cũng không quan trọng.”

“Không, rất quan trọng. Pháp là ước mơ của mình, nếu Kiều Mục không thể vì mình mà buông bỏ những thứ khác thì sao mình phải hy sinh ước mơ của mình vì anh ấy? Nếu trong lòng anh ấy, mình chỉ xếp sau bà anh ấy thì chẳng còn gì để nói nữa rồi. Chia tay là điều tất yếu.”

Lăng Minh Mẫn thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn cười nhạt với Tần Chiêu Chiêu. “Mình biết, cậu đã thầm thích anh ấy nhiều năm rồi. Giờ mình và anh ấy chia tay, đúng là cơ hội cho cậu đấy. Tuy cậu thua kém mình rất nhiều mặt nhưng cậu cứng cỏi hơn mình, như vậy có thể nhẫn nhục, chịu khó chăm lo cho bà anh ấy. Nói không phải, giờ Kiều Mục cần nhất là một cô bạn gái giống bảo mẫu. Tần Chiêu Chiêu, cậu có hy vọng lắm đấy!”

Lăng Minh Mẫn dứt lời, xoay người rời đi, bước chân của thiếu nữ học múa mang một vẻ đặc trưng riêng, hướng về tương lai tươi sáng của riêng cô. Sau lưng cô, Tần Chiêu Chiêu đỏ bừng mặt, cô giúp việc mới thò đầu khỏi phòng bà ngó nghiêng, vẻ mặt hiếu kỳ.

Tần Chiêu Chiêu lại bắt đầu thường xuyên qua lại nhà Kiều Mục như lúc nghỉ hè. Có điều, ngày đó cô tìm tới giúp đỡ hoàn toàn vô tư, chỉ đơn thuần xuất phát từ sự lo lắng. Kiều Mục gánh vác cả phần bà, trọng trách quá lớn, cô muốn san sẻ bớt cho cậu. Còn hiện tại, cô bắt đầu có chút ngóng đợi, lời Lăng Minh Mẫn khơi lên trong lòng cô một tia hy vọng mong manh.

Có lẽ cô không đủ xinh đẹp, không thừa vĩ đại, không có khí chất của người học nghệ thuật, nhưng hiện giờ Kiều Mục đâu cần một cô bạn gái vĩ đại, đẹp đẽ hay đậm chất nghệ thuật. Nói như Lăng Minh Mẫn, giờ người cậu cần là một cô gái có thể chịu khó chịu khổ, chỉ riêng chuyện này cô có thừa tư cách. Chỉ cần cậu có thể chấp nhận cô, cho dù đây không phải là tình yêu, cô vẫn tình nguyện chăm lo cho bà và cậu trọn đời.

Mang theo niềm khát khao bí mật, Tần Chiêu Chiêu càng lưu tâm chuyện của Kiều Mục như chuyện của mình. Tới vài lần, cô phát hiện ra cô giúp việc mới rất lười biếng, làm việc vô cùng tắc trách. Mới đến chưa được bao lâu, bao nhiêu tã lót của bà ngoại đã nhìn không ra màu sắc gì nữa, tất cả cũng vì không giặt sạch sẽ; lúc nấu cơm chỉ cần biết làm chín thức ăn là được, tuyệt đối không để ý lau chùi bếp núc, phòng bếp ngập dầu mỡ; quần áo của Kiều Mục có những món không thể bỏ vào giặt chung trong máy giặt nhưng cô ta không quan tâm, đem tất cả giặt chung làm áo quần phai màu, biến dạng. Thấy áo quần bị giặt hỏng, cô đau lòng nhẹ nhàng phê bình vài câu, cô ta bực ra mặt. “Tôi nhận lương của Kiều Mục, cô lấy tư cách gì mà trách tôi? Cô là cái gì của cậu ấy?”

Câu nói chặn họng Tần Chiêu Chiêu. Cô giúp việc này… giờ cô đã hiểu vì sao trước kia Lăng Minh Mẫn thường bực tức vì mấy người giúp việc. Cô không thể nổi giận, cô không có danh phận, chỉ có thể nín nhịn. Cô biết tìm người giúp việc rất khó khăn, cô giúp việc này lười biếng nhưng tốt xấu gì cô ta vẫn ở lại làm việc. Nếu cô ta phủi tay bỏ đi, Kiều Mục lại phải đau đầu tìm người giúp việc mới.

Cô giúp việc ngoài bốn mươi, trải đời không ít, thừa sức nhận ra ngay cả chủ nhà này còn không dám nặng lời với mình, chỉ sợ mình phủi tay bỏ việc. Vì thế cô ta không thèm để tâm chuyện nhà cửa, chỉ cần qua loa. Làm việc sáu bảy phần coi như ổn thì việc gì phải làm đủ cả mười phần. Trước mặt Kiều Mục còn cần phải nể nang vài phần chứ cần gì phải nể Tần Chiêu Chiêu. Thậm chí cô ta còn cậy lớn lên mặt nói với cô như quan tâm lắm: “Tiểu Tần này, có phải cô thích cậu Kiều Mục không?”

Tần Chiêu Chiêu đỏ mặt chuyển đề tài: “Dì, đã nhắc dì đừng bỏ áo sơ mi của Kiều Mục vào máy giặt rồi, dì bỏ riêng ra để lát cháu giặt tay.”

Cô giúp việc vẫn không buông tha: “Cô cũng chẳng cần ngại làm gì. Hôm trước cô với cái cô xinh đẹp ấy nói gì tôi nghe cả rồi. Cô ấy nói cô ấy chia tay cậu Kiều Mục thì cô có cơ hội.”

Tần Chiêu Chiêu có phần khó chịu với việc nghe lén còn nói linh tinh này. “Dì, đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến dì.”

“Tiểu Tần, tôi cũng có lòng tốt nhắc nhở cô thôi, cô lại mặt nặng mày nhẹ với tôi. Nói cho cô hay, thực ra cô chẳng có tí cơ hội nào đâu. Gần đây có một cô sinh viên thường xuyên đến đây học đàn với cậu Kiều Mục. Cô ấy xinh đẹp, ăn mặc sang quý, lần nào đến cũng có xe đưa xe đón. Tôi xem cô ấy thích cậu Kiều Mục thật, lần nào gặp cậu ấy cũng cười tươi như hoa ấy. Cô nói xem cô có cơ hội gì nào?”

Tần Chiêu Chiêu ngẩn người, Kiều Mục nhận học sinh là sinh viên từ khi nào vậy? Trước kia cậu chỉ nhận học sinh tiểu học, vì cậu nói muốn học đàn giỏi phải bắt đầu từ lúc nhỏ, lớn rồi sẽ rất khó học tốt, chỉ coi như trò chơi tiêu khiển mà thôi, sao giờ cậu lại nhận học sinh là sinh viên?

Lúc Kiều Mục về, cậu bình thản trả lời nghi vấn của Tần Chiêu Chiêu: “Chính là cô bạn đại học tên Phương Thanh Dĩnh của cậu đấy. Cô ấy nói trước đã học đàn dương cầm rồi nhưng không kiên trì học tiếp được, giờ muốn học lại, không cần học giỏi, chỉ muốn đàn trọn vẹn vài bài là được. Cô ấy nghe Tôn Lương Tài nói mình nhận dạy thêm ngoài giờ nên tìm tới xin học. Mình vẫn có thể xếp được lịch nên nhận thêm.”

Lời Kiều Mục nhàn nhạt như gió thoảng mây trôi, Tần Chiêu Chiêu lại nghe dông gió nổi trong lòng. Kiều Mục không quen biết Phương Thanh Dĩnh nên cô chủ động tìm tới học là chuyện không hề bình thường. Cô quen Phương Thanh Dĩnh ba năm, gọi là có hiểu về cô ấy. Trước kia, Phương Thanh Dĩnh chưa từng chủ động làm quen với nam sinh nào ở trường, chỉ có vô số con trai chạy theo cô. Cô chỉ gặp qua Kiều Mục có một lần đã chủ động tìm tới xin học đàn. Tần Chiêu Chiêu không khó khăn gì để đoán ra, tâm tư Phương Thanh Dĩnh không đặt trên đàn giống như ý “ý Túy ông không đặt ở rượu”… Hẳn là… Phương Thanh Dĩnh vừa gặp Kiều Mục đã nhất kiến chung tình[1]?

[1] Nghĩa là vừa gặp đã yêu, trúng tiếng sét ái tình.

Hôm nay, Tần Chiêu Chiêu về ký túc xá mà cả người uể oải, vô cùng chán chường. Vẫn biết cơ hội của mình rất nhỏ bé, ít ra lần này cô vẫn còn chút hy vọng le lói. Hy vọng như một đóa hoa xinh đẹp, đủ màu sắc rực rỡ mời gọi, hấp dẫn cô rồi nhanh chóng tiêu tan không còn vết tích.

Tạ Á bất bình cho cô. “Sao lại thế hả trời? Khó khăn lắm mới xua được một Lăng Minh Mẫn đi, giờ lại một Phương Thanh Dĩnh tò tò đến. Đúng là tiễn hổ cửa trước, rước lang cửa sau. Sớm biết thế này thì hôm đó đừng lên xe của Phương gia có phải hơn không?”

Sớm biết như vậy… Nếu biết sớm một chút thì tốt rồi. Tần Chiêu Chiêu nghĩ, nếu hôm đó cô không bước lên xe của Phương gia, Phương Thanh Dĩnh sẽ không gặp được Kiều Mục; sớm biết trước, cô sẽ không đến tiệc sinh nhật của Phương Thanh Dĩnh, như vậy sẽ không quen biết Tôn Lương Tài; sớm biết như vậy, cô đã không thi vào trường này, như vậy sẽ không học cùng lớp với Phương Thanh Dĩnh; sớm biết… Một đám giả thuyết “sớm biết như vậy” thi nhau tuôn ra… Đến cuối cùng, sớm biết như vậy, lẽ ra cô không nên sinh ra ở Trường Cơ, cũng không nên thầm thương một cậu con trai khác xa mình như Kiều Mục.

Ngàn trách vạn trách, cuối cùng Tần Chiêu Chiêu chỉ có thể tự trách mình không thể dứt bỏ trái tim không biết nghe lời này. Đã biết không có hy vọng cớ sao vẫn mãi mong chờ? Kết quả, tia hy vọng mới manh nha chẳng những không thể mang đến mùa xuân yêu thương, ngược lại còn đẩy cô xuống đáy vực băng giá.

Hết hy vọng, không còn mảy may cơ hội. Nếu Phương Thanh Dĩnh thực sự thích Kiều Mục, mọi khó khăn của cậu có thể giải quyết dễ dàng. Bà ngoại cậu cần người chăm lo, dù Phương Thanh Dĩnh chỉ là một đại tiểu thư quen nũng nịu, dù từ nhỏ tính tình cô ưa sạch sẽ, không thể bưng nước lau người cho bà nhưng cô có thể thuê người chăm bà. Gia cảnh họ Phương tốt như vậy, có mời mười tám người tới hầu hạ cũng chẳng đáng bàn. Nàng tiên Ốc cần mẫn chăm chỉ, chịu thương chịu khó như cô gặp phải một công chúa sang quý giàu có, đến chút ưu thế cuối cùng cũng thua thê thảm.

Không ngoài dự đoán của Tần Chiêu Chiêu, lần sau cô tới thăm nhà Kiều Mục đã thấy cô giúp việc lắm mồm bị đổi thành người giúp việc nhà họ Phương. Cô giúp việc này chính là dì Lan thường tới giặt đồ cho Phương Thanh Dĩnh, nữ sinh trong phòng không ai lạ gì dì.

Kiều Mục nói đây là cô giúp việc Phương Thanh Dĩnh mới giới thiệu cho cậu. Cô giúp việc cũ càng lúc càng quá quắt, có lần cậu vô tình phát hiện cô ta lén dùng thuốc bổ của bà. Thuốc bổ không rẻ chút nào, chính cậu phải tiết kiệm rất nhiều mới mua được cho bà. Vậy mà không biết giờ là bổ bà hay bổ cô giúp việc nữa? Cậu tức giận nói cô ta vài câu, cô ta bù lu bù loa hơn cả cậu: “Không phải chỉ lấy có vài viên thôi sao, dân Thượng Hải đúng là keo kiệt có tiếng. Ngày nào tôi cũng chăm lo đủ kiểu cho bà cụ, cũng mệt lắm chứ! Uống mấy viên thuốc bổ có gì sai?”

Kiều Mục không chịu nổi đành mời cô ta thu dọn đồ đạc đi ngay, còn giữ cô ta lại chỉ khiến cô ta được đằng chân lân đằng đầu. Đến lúc ấy, chẳng biết cái nhà này ai là chủ, ai là tớ.

Cô giúp việc đi rồi, Kiều Mục lại phải đi tìm người giúp việc mới. Phương Thanh Dĩnh tới học đàn biết chuyện liền nói: “Để mình giới thiệu cho cậu một cô giúp việc khác, trước kia cô ấy là người làm ở nhà mình, cô ấy khá lắm!”

Kiều Mục vô cùng hài lòng với cô giúp việc mà Phương Thanh Dĩnh giới thiệu. Dì Lan ưa sạch sẽ lại chịu khó, lúc chăm sóc người bệnh cũng rất cẩn thận. Dì là người Thượng Hải, đồ ăn thức uống đều nấu theo kiểu Thượng Hải khiến bà ngoại rất thích. Hơn nữa, dì còn có thể mang máng đoán được ý bà ngoại, vì thế dì mới tới được vài ngày, bà ngoại đã quý dì lắm. Tuy não bà đã suy kiệt, nói chuyện không rõ ràng nhưng chỉ cần thấy dì Lan là bà lại vui vẻ cười suốt.

Kiều Mục vô cùng ưng ý. “Trước kia thay bao nhiêu người giúp việc, đến giờ mới tìm được một người tốt. Tần Chiêu Chiêu, lần này phải thật sự cảm ơn Phương Thanh Dĩnh bạn cậu.”

Tần Chiêu Chiêu gượng cười, miễn cưỡng phụ họa: “Phải rồi, đúng là cô ấy đã giới thiệu một người rất tốt.”

Ở Phương gia, dì Lan không bị đối xử như người giúp việc. Phương gia còn hai người giúp việc khác, một người phụ trách giặt giũ, nấu nướng, người kia lo vệ sinh dọn dẹp, dì Lan chỉ lo chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho Phương Thanh Dĩnh. Giờ cô lại đưa dì tới đây giúp đỡ Kiều Mục, coi như đem người nhà để bên cạnh Kiều Mục. Tần Chiêu Chiêu càng khẳng định được cô thích Kiều Mục, nếu không sẽ không để dì Lan qua đây.

Hôm nay đến nhà Kiều Mục, Tần Chiêu Chiêu làm khách theo đúng nghĩa, dì Lan đã quán xuyến mọi chuyện, cô không cần làm gì, cũng không cần lo cái gì. Ngồi không một lúc, cô đành cáo từ rời đi.

Trời đang vào thu, những tán lá xanh rậm rì bắt đầu chuyển vàng hoặc hóa đỏ. Một cơn gió quét qua, vô số lá rụng cuộn theo gió rồi từ từ hạ xuống mặt đất. Mắt Tần Chiêu Chiêu ngấn lệ, cô ráng sức ngăn không cho nước mắt trào ra, tự nhủ hết lần này đến lần khác: Đừng buồn, đừng buồn mà, Kiều Mục vốn không phải của mày. Thế này không gọi là mất đi, có gì mà buồn chứ?

Đúng vậy, không thể nói đây là mất đi, vì cô vốn chưa từng có được. Nhưng vì sao lòng cô vẫn quặn thắt từng cơn không thể kìm nén như vậy?