Những Tháng Năm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 25




Trước kỳ nghỉ đông, Kiều Mục gọi điện cho Tần Chiêu Chiêu hỏi cô có muốn mua vé tàu về quê ăn Tết không.

“Mình định về quê, Phương Thanh Dĩnh nói cô ấy có thể giúp mua vé giường nằm. Mình nghĩ cậu đi mua vé về quê cũng vất vả nên nhờ cô ấy mua hai vé rồi, đến lúc ấy chúng ta cùng về. Cậu thấy được không?”

Cô không tin vào tai mình. “A… Được! Tất nhiên là được!”

Từ khi Phương Thanh Dĩnh quen Kiều Mục, Tần Chiêu Chiêu rất biết điều không chạy tới tìm cậu nữa, cũng rất ít liên lạc. Cô là nàng tiên Ốc dịu hiền, chỉ xuất hiện khi cậu cần tới, cậu không cần, cô sẽ lặng lẽ rút về chiếc vỏ của mình.

Chỉ có tình yêu tuổi trẻ mới khiến người ta có thể toàn tâm toàn ý như vậy. Yêu là sẵn sàng trả giá không oán không hận, không thể đánh giá là đúng hay sai. Một chữ “tình” vốn không có lý lẽ.

Quả thật, nghỉ đông hàng năm, muốn mua vé về quê là chuyện khiến Tần Chiêu Chiêu đau đầu nhất. Trước Tết, sau Tết, muốn mua vé tàu khó hơn lên trời, có thể lên được tàu đã muốn thắp hương khấn vái trời Phật rủ lòng thương, không dám vọng tưởng mua được vé ngồi chứ đừng nói có vé giường nằm. Cô cũng không muốn mua vé nằm, mấy trăm đồng quả thật quá đắt, chỉ đi mười mấy tiếng thực ra cũng không lâu quá, cố gắng vẫn có thể đứng được tới khi về đến nhà. Có điều, trên tàu thật sự rất đông, toa tàu chật như nêm, người béo bị chen đến tóp lại thành người gầy, người gầy như trơ xương. Chuyện cô ngán ngẩm nhất là phải chen chúc, có lần về nhà, cô buồn đi vệ sinh mà không đi được, người chen nhau chắn hết cửa nhà vệ sinh.

Giờ Kiều Mục gọi điện nói có thể mua giúp vé giường nằm, tuy cô cũng hơi tiếc tiền nhưng cậu đã có lòng lo cô không dễ mua được vé tàu, lại có thể đi cùng cậu, hai niềm vui gộp lại khiến cô tạm thời đẩy chuyện tiền bạc sang một bên. Vé giường nằm đắt một chút cũng không sao.

Vui mừng quá đi, cô có chút nghi hoặc, sao năm nay Kiều Mục lại về quê ăn Tết? Ở quê cậu đâu còn người thân? Kiều Mục chỉ đơn giản nói: “Có vài việc cần xử lý.”

Gặp nhau ở nhà ga, Kiều Mục nhất quyết không lấy tiền của Tần Chiêu Chiêu. Cậu nói trước kia được cô giúp nhiều, coi như lần này cậu tặng cô vé tàu. Cô muốn từ chối, cậu nghiêm túc nhìn cô. “Cậu có coi mình là bạn hay không? Nếu có thì đừng nhắc chuyện tiền nong nữa.”

Tần Chiêu Chiêu lập tức ngậm miệng, sao cô có thể không coi Kiều Mục là bạn đây? Được làm bạn của cậu là vị trí an ổn cuối cùng của cô rồi.

Tần Chiêu Chiêu lần đầu ngồi toa giường nằm, thật sự dễ chịu hơn toa ghế cứng nhiều. Giường hai tầng, Kiều Mục nhường Tần Chiêu Chiêu giường dưới còn mình trèo lên trên, suốt mười mấy tiếng cậu cơ hồ chỉ ngủ. Ban ngày Tần Chiêu Chiêu không ngủ được, nửa nằm nửa ngồi trên giường nhắn tin chuyện gẫu với Đàm Hiểu Yến. Đàm Hiểu Yến biết cô đang đi cùng Kiều Mục liền sốt sắng gọi điện tới, chưa nói đã cười. “Chắc cậu đang hưởng thụ lần về quê này nhỉ?”

Kiều Mục nằm ngủ phía trên, Tần Chiêu Chiêu nhỏ giọng. “Ừ, mọi lần về quê mình chỉ hận sao tàu không đi nhanh lên, giờ chỉ mong nó càng chậm càng tốt.”

“Chiêu Chiêu, cậu thích cậu ấy như thế, rốt cuộc hai người có cơ hội không vậy?”

Cô thành thật lắc đầu. “Không có, cạnh cậu ấy lúc nào cũng có rất nhiều cô gái tốt.”

“Vậy cậu hãy thực tế một chút, nghiêm túc đi tìm bạn trai đi. Chiêu Chiêu, sang năm cậu hai mươi hai rồi, đến lúc phải tìm người yêu rồi.”

“Hiểu Yến, cậu đừng có kiểu vừa mới có bạn trai đã lên mặt người lớn với mình! Cậu cũng mới có người yêu được mấy tháng thôi.”

Đàm Hiểu Yến cười hì hì: “Mình có, cậu không có, mình thừa tư cách nói cậu.”

Đàm Hiểu Yến chuyển sang làm cho công ty có vốn đầu tư của Hồng Kông ở ngoại thành thì hỷ sự tới. Mấy vị quản lý trong xưởng, bất kể già trẻ, chỉ cần là người chưa vợ đều có ý với cô. Cũng là chuyện yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu thôi!

Người tấn công sớm nhất là quản lý phòng tài chính, quê ở Phật Sơn, Quảng Đông, cũng coi như dân địa phương, lương cao. Vốn anh ta có thể là người giành ưu thế lớn nhất nhưng tuổi hơi cao, tính ra cũng ba mươi lăm, hơn Hiểu Yến mười bốn tuổi. Đương nhiên Đàm Hiểu Yến không vừa mắt ông chú này, lương cao đến mấy cũng không thấm vào đâu, cô không phải kiểu con gái thích những người đàn ông chín chắn, trưởng thành, cô thích những chàng trai trẻ trung, khỏe mạnh.

Vì thế mấy vị quản lý lớn tuổi trong xưởng bị cô lờ hết, chỉ để ý tới Thành Kiệt, tổ trưởng tổ 1 phân xưởng lắp ráp. Thành Kiệt là người Nam Sung, Tứ Xuyên, lớn hơn cô năm tuổi, dáng người cao to, nhanh nhẹn, mặt chữ “quốc” vuông vắn, trắng trẻo, tóc ngắn mượt mà, ăn to nói lớn. Dưới tầng ký túc xá nhà máy có một sân bóng rổ, Thành Kiệt thường cùng một nhóm nhân viên khoe sức khỏe trên sân bóng, luôn khiến không ít cô gái chạy tới cổ động, vỗ tay. Ở nhà máy này, Thành Kiệt được liệt vào diện ưa nhìn, được chị em phụ nữ yêu thích.

Còn Đàm Hiểu Yến cũng được cánh nam giới trong xưởng bình bầu là mỹ nữ. Bình thường cô làm việc trong văn phòng, rất ít khi xuống xưởng. Mỗi lần vô tình đi giao công văn, tài liệu cho bộ phận sản xuất phải đi qua xưởng, sẽ nghe sau lưng có tiếng đàn ông gọi: “A Yến à…”

Người Quảng Đông có thói quen thêm chữ “A” đằng trước tên gọi, vừa ngắn gọn vừa thân mật.

Ban đầu thấy có người gọi, Đàm Hiểu Yến sẽ quay lại, tưởng có người tìm mình. Nhưng nhìn quanh không thấy người gọi đâu, mắt nhìn về phía nào là đám đàn ông ở đó lại len lén cười, sau này cô cũng hiểu ra, bọn họ gọi không phải để tìm cô. Chẳng qua thấy cô nhân viên văn phòng xinh đẹp nhìn chưa đã mắt đã đi mất nên họ cố tình gọi lại để ngắm thêm một lúc mà thôi.

Thực ra Đàm Hiểu Yến không hề khó chịu chuyện bị nhìn chăm chăm hay bị gọi. Mỗi lần đi qua xưởng cô đều có cảm giác mình như là công chúa được nhận vô số ánh mắt thưởng thức và ái mộ.

Từ ngày Đàm Hiểu Yến yêu Thành Kiệt, rất nhiều nam công nhân hâm mộ anh ta muốn chết, mà cô cũng trở thành đối tượng hâm mộ của các chị em. Trong mắt mọi người, họ đúng là một cặp xứng đôi vừa lứa.

Đàm Hiểu Yến yêu Thành Kiệt, Tần Chiêu Chiêu vừa mừng vừa lo. Cô nhớ tới chị Tiểu Đan cũng lấy chồng Tứ Xuyên, khi ấy bác Chu gái vẫn lo lắng con gái gả đi xa không có họ ngoại ở gần dễ bị ức hiếp.

Cô vừa bày tỏ băn khoăn, Đàm Hiểu Yến đã cười ngất. “Không phải thế đâu. Sao cậu nói giống y như mẹ mình thế? Mẹ mình vừa nghe mình nói tìm được một anh chàng Tứ Xuyên cũng phản ứng y sì.”

Mẹ Đàm Hiểu Yến có cùng lo lắng như bác Chu gái, xem ra lòng mẹ đối với chuyện chồng con của con gái đều giống nhau.

“Mẹ mình chỉ mong mình về quê kiếm người yêu, có điều mình ra ngoài đi làm, làm sao về quê tìm được đây! Tìm được người làm cùng, giờ lẽ nào chỉ vì vùng miền mà bỏ hay sao?”

Đàm Hiểu Yến quen Thành Kiệt, mẹ cô cũng chẳng còn cách nào, chỉ bảo cô Tết đưa anh chàng này về ra mắt. Tết âm lịch năm nay Đàm Hiểu Yến sẽ đưa bạn trai về, Tần Chiêu Chiêu vô cùng chờ mong.

Mười mấy tiếng dài tựa năm chớp mắt đã qua, Tần Chiêu Chiêu nghe loa báo ga kế là quê mình, trong lòng nảy sinh chút muộn phiền: “Sao đã tới rồi?

Kiều Mục xoay người xuống giường, đi rửa mặt rồi cùng ngồi trên giường Tần Chiêu Chiêu. Hai người cùng nhìn cảnh núi đồi trùng điệp không ngừng lướt qua cửa sổ, chuyện phiếm vài câu. Cô cẩn thận dò hỏi Kiều Mục về Phương Thanh Dĩnh, cậu thản nhiên trả lời: “Cô ấy có căn bản từ trước, học lên tay rất nhanh.”

Đây là nhận xét thuần túy với tư cách một giáo viên, rõ ràng sau khi chia tay Lăng Minh Mẫn, tạm thời cậu chưa thể quen cô gái khác nhanh như vậy.

Không hiểu sao lòng Tần Chiêu Chiêu như được nới lỏng, giọng nói nhẹ nhàng, thoải mái: “Phải rồi, lần này về quê, nếu có thời gian thì ghé nhà mình ăn cơm nhé! Dù sao cũng lâu rồi cậu chưa về Trường Cơ, có cơ hội thì ghé qua thăm một chút.”

Nói xong, cô mới cảm thấy không ổn, bảo Kiều Mục về Trường Cơ thăm cái gì đây? Tuy cậu lớn lên ở đây nhưng giờ nơi đó là nhà của Phương Chính Quân, chẳng còn quan hệ gì với cậu nữa. Hơn nữa, căn nhà kia còn ghi dấu chuyện cậu và Kiều Diệp trở mặt thành thù. Về Trường Cơ chắc chắn không phải việc khiến cậu cảm thấy vui vẻ.

Kiều Mục không từ chối thẳng. “Đến lúc đó rồi tính.”

Tàu thổi còi báo dừng bánh, tàu chỉ dừng lại ga vài phút, hai người lựa thời gian xuống tàu. Kiều Mục đeo ba lô của mình, cầm túi hành lý hộ Tần Chiêu Chiêu, bản thân cô chỉ đeo một chiếc ba lô nhỏ. Mấy năm học ở Thượng Hải, lần nào cô cũng phải tự mình xách đồ đạc chen chúc trên tàu. Đây là lần đầu tiên cô có thể dựa vào một chàng trai, không cần tự vác hành lý lên xuống. Nếu cậu là bạn trai của cô thì tốt quá! Đáng tiếc, hoàn toàn không phải.

Ra khỏi ga, hai người vô tình gặp Lăng Minh Mẫn ở cửa soát vé, hóa ra cô cũng đi cùng chuyến với họ. Ở ga Thượng Hải đông đúc không thấy nhau, đến khi xuống tàu ở quê vắng vẻ hơn mới dễ nhận ra người quen.

Lăng Minh Mẫn thấy hai người, sắc mặt có phần khó coi nhưng vẫn làm ra vẻ bình thản. “Trùng hợp quá, hai người cũng đi chuyến này à?”

Kiều Mục thấy cô, ánh mắt vô cùng phức tạp. “Ừ, khéo thật. Phải rồi, em chuẩn bị đi du học tới đâu rồi? Mọi chuyện thuận lợi chứ?”

“Chuyện của em không cần anh quan tâm, anh lo cho bà anh là đủ rồi. Dù sao trên đời này chẳng ai quan trọng bằng bà anh.”

Người trẻ tuổi dễ bị kích động, không cách nào duy trì vẻ bình thản mãi, động chút là nổi giận. Lăng Minh Mẫn quay đầu nhìn Tần Chiêu Chiêu, châm biếm: “Tần Chiêu Chiêu, xem ra tâm nguyện của cậu cũng thành rồi nhỉ? Thầm thích Kiều Mục bao nhiêu năm như vậy, giờ cũng có kết quả rồi. Giờ chắc cậu vui mừng lắm nhỉ?”

Tần Chiêu Chiêu luôn giấu kín tình cảm với Kiều Mục, không bao giờ để lộ ra ngoài; giờ Lăng Minh Mẫn nói thẳng trước mặt cậu khiến cô đỏ mặt, luống cuống lắp bắp: “Mình… không phải…”

Cô muốn giải thích nhưng Lăng Minh Mẫn không rảnh để nghe. Ra khỏi ga đã có người đem xe tới đón, Lăng Minh Mẫn bỏ đi ngay. Kiều Mục vẫn trầm mặc đứng bên, Tần Chiêu Chiêu không dám ngẩng lên nhìn cậu, mặt nóng bừng. Để cậu biết mình thầm thích cậu, cô vừa thẹn vừa luống cuống.

Cũng may, có mấy tài xế taxi xúm lại kiếm khách phá vỡ tình cảnh khó chịu này. Kiều Mục thương lượng giá cả với một lái xe, để ông ta xách hành lý cất vào cốp xe, sau đó nhẹ nhàng kéo Tần Chiêu Chiêu đang cúi đầu một bên như đứng chịu phạt: “Đi thôi, lên xe về nhà nào!”

Suốt dọc đường, Kiều Mục không hề đề cập tới chuyện ở ga, Tần Chiêu Chiêu càng không dám nhắc tới, có điều mặt đỏ mãi không tan.

Nghỉ đông ở nhà, Tần Chiêu Chiêu bị mẹ nhắc nhở: “Chiêu Chiêu, xem ở trường có đối tượng nào tốt thì tiến hành đi. Hết năm nay con hai mươi ba rồi, không còn nhỏ nữa, đến bạn trai cũng không có là sao?”

Ở chốn nửa tỉnh nửa quê như Trường Cơ, con gái hai mươi hai, hai mươi ba đã có thể bàn chuyện hôn nhân được rồi. Tuổi này mà chưa có bạn trai sẽ có người dị nghị: “Hai mươi mấy tuổi đầu vẫn chưa có bạn trai, hay là có vấn đề gì rồi?”

Vì thế, Tần mẹ phải nhắc nhở con gái mau đi kiếm người yêu, trước kia bà e ngại không muốn con yêu sớm, giờ lại sợ con yêu muộn. Ai bảo con gái Trung Quốc cứ phải lựa đúng thời điểm chứ, yêu sớm không được, muộn cũng không xong; không đúng lúc sẽ bị người ta bàn ra tán vào. Hơn nữa, ở Trường Cơ, con gái hai lăm chưa chồng bị xem như ế, tính như vậy Tần Chiêu Chiêu còn hai, ba năm nữa thôi. Mấy năm này tranh thủ tìm một chàng trai thích hợp, yêu đường tìm hiểu một, hai năm cho kĩ càng, mọi chuyện thuận lợi là hai lăm tuổi vừa vặn kết hôn. Có điều, thời gian chẳng đợi con người, nếu không tranh thủ mà tìm người yêu sẽ thành gái quá lứa, chuyện này khiến Tần mẹ sốt ruột thay con gái.

Tần Chiêu Chiêu nói qua loa: “Con biết rồi!”

Tần Chiêu Chiêu còn chưa thèm lo tới chuyện chung thân đại sự của bản thân, với cô chuyện kết hôn còn rất xa vời. Dù sao cô mới qua sinh nhật hai mốt chưa được bao lâu, vẫn trong tuổi rực rỡ của đời người, lại chẳng có bạn trai lưỡng tình tương duyệt[1] thì sao phải lo lắng tới chuyện kết hôn, càng không cần phải lo chuyện kết hôn mà cố gắng đi tìm bạn trai. Huống hồ, trước nay lòng cô chỉ có một người.

[1] Nghĩa là hai bên đều có cảm tình với nhau.

Tần mẹ còn muốn nói thêm nữa nhưng Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng ngắt lời: “Mẹ, con sang nhà Đàm Hiểu Yến đây.”

Đàm Hiểu Yến đưa Thành Kiệt về quê ra mắt ba mẹ, vợ chồng Đàm thị tương đối hài lòng. Có điều, hai người còn trẻ, nên tạm chưa đề cập tới chuyện kết hôn. Mẹ Đàm Hiểu Yến dặn con gái phải cẩn thận “sát hạch” chàng rể, đã vậy còn dặn đi dặn lại: “Chưa kết hôn tuyệt đối không được làm bậy đâu đấy, nếu không chỉ thiệt con thôi.”

Đến nhà Đàm Hiểu Yến, Tần Chiêu Chiêu được nghe kể chuyện yêu đương của Đàm Hiểu Yến và Thành Kiệt: quen nhau thế nào, thân nhau ra sao, lần đầu hôn nhau thế nào… Lúc ấy Thành Kiệt thổ lộ tình cảm với cô, sau đó nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán cô một cái. Một chút thôi mà toàn thân cô tê rần như có luồng điện chạy dọc thân mình.

Tần Chiêu Chiêu chưa từng hôn người khác giới, nghe Đàm Hiểu Yến miêu tả sinh động như vậy chợt thấy hâm mộ, ước ao. Bao giờ cô mới nhận được một nụ hôn tình ý đây? Năm nào? Tháng mấy? Ngày nào? Ai? Cô hoàn toàn không biết, chỉ có thể thẫn thờ chờ vận mệnh từ từ hé mở…